Trọng sinh chi đích nữ vô song
Tác giả: Bạch Sắt Hồ Điệp
Nguồn: Tangthuvien
Converter: Rich92
Edit: Soria
-------------------------------------------------------------
Văn án:
Ngay thời điểm cơn đau từ những ngón tay bị bẻ gãy truyền vào cơ thể..,nàng mới nhận ra đã bị bà vú và nha hoàn phản bội từ sớm.
Ngay thời điểm tam tỷ cười nói đang mang cốt nhục của phu quân nàng..,nàng mới biết nàng ta trước đây đối xử tốt với nàng chẳng qua là hảo diễn một vở kịch.
Ngay thời điểm phu quân ôn nhu yêu dấu cho người tình đến lấy mạng nàng..,nàng mới biết chính mình chẳng qua chỉ là bàn đạp để hắn giành địa vị.
Trần thế tuổi 20,nguyên lai,nàng chính là con rối bị người ta thao túng.
Cũng may trời cao linh thiên, cho nàng một cơ hội,lúc này đây,đến phiên nàng đưa những người đó xuống địa ngục.
...Đôi mắt chợt mở ra,mang theo ánh sáng lành lạnh,không kẻ nào hay biết,một linh hồn mang theo đầy cừu hận,một bước là mưa máu gió tanh,một bước lại tao nhã mà chói mắt...
Chính văn: Chuyện hoang đường
" Bùm"
Trong hoa viên phía sau,tiếng rơi xuống nước vang lên rõ ràng,bọt nước văng tung tóe khắp nơi,những con chim đang đậu bên hồ bị kinh động bay mất.
"Tốt lắm, cho một thiếu phu nhân ôn lương thục đức, một triều đình tam phẩm cáo mệnh phu nhân." Bùi Nguyên Dung đứng ở bên bờ,từ trên cao nhìn xuống Bùi Nguyên Ca đang lúc chìm lúc nổi trong nước,nở nụ cười quyến rũ đắc ý," Nhìn ngươi hiện tại,sao có thể nhiều chật vật và khó coi như vậy,thật khiến người ta đau lòng a!"
"Vì sao?" Bùi Nguyên Ca giãy dụa trên mặt nước,vừa mới mở miệng,nước hồ đục ngầu lại tiến vào.
Nghe nói tam tỷ và gia phu cùng cách(thỏa thuận để cùng chia tay, như là li hôn khác với hưu:là vợ/chồng bỏ chồng/vợ), nàng không để ý thân thể suy yếu vì vừa mới khó sinh,kiềm chế nổi đau khổ lúc trước khi mất con mà đến khuyên giải,an ủi,thậm chí sợ làm đau mắt tam tỷ tỷ,nàng luôn chú trọng cách ăn mặt,đều là màu sắc thanh nhã,ngay cả trang sức nàng cũng chưa từng đeo.
Săn sóc tỉ mỉ như vậy, ân cần bảo vệ như vậy,nàng như thế nào cũng không nghĩ ra mình sẽ bị chính tay Bùi Nguyên Dung đẩy xuống hồ nước.
"Vì cái gì?" Bùi Nguyên Dung mắt nhìn xuống Bùi Nguyên Ca trong nước, tóc mai tán loạn vì giãy dụa, dính trên khuôn mặt ẩm ướt tái nhợt, thoạt nhìn chật vật đến cực điểm, trong lòng vô cùng cảm khoái, cười khanh khách, " Đương nhiên là vì ngươi cản trở ta,nên ngươi phải chết! Nếu ngươi không chết, ta làm sao có thể trở thành Vạn phủ thiếu phu nhân chân chính,sao có thể là tam phẩm cáo mệnh phu nhân triều đình? Không phải lúc ta cùng cách,ngươi vốn là rất đắc ý,muốn đến mặt ta khoe khoe khoang khoang? Có thể ngươi không biết tại sao Lý gia bị kiện? Tại sao ta lại phải cùng cách?"
Bùi Nguyên Ca trong lòng dâng lên nổi lo lắng,nhưng vẫn cắn răng hỏi: "Vì sao?"
Thanh âm run rẩy,không biết là bởi vì rét lạnh hay bởi vì trong lòng sợ hãi-sợ hãi không đoán được đáp án
" Bởi vì.." nụ cười trên mặt Bùi Nguyên Dung càng sâu hơn,càng đắc ý,rốt cục cũng có ngày này có thể chứng kiến bộ dáng thê thảm của trưởng nữ Bùi Nguyên Ca,rốt cục cũng có ngày thứ nữ như nàng có thể đoạt hết tất cả của Bùi Nguyên Ca,kể cả mạng của ả,sao nàng có thể không đắc ý? Nghĩ tới đây, con mắt Bùi Nguyên Dung càng thêm sáng ngời, dùng âm thanh ẩn tình ôn nhu nhất chậm rãi nói, " Ta mang thai, là quan lang, chính là phu quân của ngươi, chính là tam phẩm kiêu kỵ tướng quân Vạn Quan Hiểu".
"Ngươi nói bậy!"
Bùi Nguyên Ca tức giận trách cứ,vừa hé miệng ra, nước hồ đục ngầu liền tràn vào, sặc đến độ nàng liên tục họ khan, khuôn mặt tái nhợt nhất thời đỏ bừng. Phu quân nàng luôn luôn kính trong săn sóc, làm sao có thể....
"Không tin? Vậy người nhìn xem đây là cái gì?" Bùi Nguyên Dung chậm rãi lấy một cái túi gấm tinh xảo trong người ra, lại tiếp tục chậm rãi lấy một cái vòng tay phỉ thuý đại thông . Nàng rất hưởng thụ quá trình này, cho nên mỗi động tác đều rất chậm, trên mặt biểu tình thật rõ ràng khi mỗi đồ vật được lấy ra, "Ngươi chắc hẳn nhận ra được đây là vòng tay phỉ thuý thời đại thông do Vạn gia truyền lại? Chỉ dành cho vợ cả. Người thử đoán xem nó tại sao ở trong tay của ta? Còn có túi hương này nữa , ngươi sẽ không phải là không nhận ra chứ..!"
Bùi Nguyên Ca như bị sét đánh ngang tai, trong đầu cơ hồ bị nổ thành trống rỗng...
Nàng làm sao có thể không biết, đó là nàng từng mũi kim sợi chỉ thêu, tự mình đưa cho phu quân Vạn Quan Hiếu, để hắn đặc cái vòng tay phỉ thuý này vào. Lời nói của hắn tưởng như vẫn ở bên tai, " Nguyên Ca, cái vòng tay này trước cứ để ta bảo quản đi! Đây là vật Vạn gia truyền cho vợ cả, ta nhìn thấy nó tựa như thấy nàng! Ta sẽ để nó trong túi hương,như thế này,giống như nàng và ta đang được ở bên nhau."
Lời nói vẫn văng vẳng bên tai, nhưng túi hương cùng vòng tay lại ở trên người nữ nhân khác.
Hơn nữa nữ nhân kia lại là chị ruột của nàng.
" Các ngươi!" Bùi Nguyên Ca ngu ngơ, ngay cả giãy dụa đều quên, liền bị chìm xuống nước, vô số nước tràn vào tai mắt mũi miệng, khiến nàng khó có thể hô hấp. Đột nhiên, nàng như phát điên quơ quào lung tung , nỗ lực hướng phía mặt nước tìm kiếm, nỗ lực muốn tìm một con đường sống.
Trong hỗn loạn, tay tựa hồ chạm đến một hòn thủy sinh , nàng liều chết vịn, lộ ra mặt nước, nỗ lực bơi vào bờ hồ bên cạnh.
"Ngươi cho rằng ngươi hại chết ta, có thể làm Vạn gia thiếu phu nhân sao? Cho dù ngươi cùng phu quân có tư, có thể là ta cung hắn phối hợp, hôm nay ta đi đến dò xét ngươi, hắn cũng là biết. Nếu như ta ở chỗ này xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ngươi cho rằng ngươi có thể thoát được liên quan? Di nương biết rồi, cũng sẽ không tha cho ngươi!" Bùi Nguyên Ca trợn mắt trừng Bùi Nguyên Dung, nói năng sang sảng.
"Ngươi cũng không nghĩ, là ai nói cho ngươi biết tin tức ta ở biệt viện này, cho ngươi đến thăm ta?" Bùi Nguyên Dung không thấy chút nào kinh hoảng, ngược lại càng thêm đắc ý, cúi người đến, nhìn Bùi Nguyên Ca, nhỏ nhẹ dịu dàng, ôn nhu giống như là tình nhân nỉ non, "Là quan lang muốn ngươi chết, nếu không ta làm sao dám động thủ?", giày thêu tiến về phía trước một bước, đem sức nặng toàn thân đè trên đầu các ngón tay đang cứu mạng của Bùi Nguyên Ca, hung hăng đạp lấy, còn chuyển động chân phải nhéo nhéo.
"Ngươi... Ngươi nói cái gì?" Bùi Nguyên Ca khó có thể tin những lời vừa rồi của Bùi Nguyên Dung, các đầu ngón tay vô cùng đau đớn nhưng nàng không có phát giác.
Phu quân... Hắn... Hắn muốn nàng chết?!
Lúc trước, nàng là thượng thư phủ duy nhất dòng chính nữ, Vạn Quan Hiểu lúc đó chỉ là cái danh tiến sĩ nho nhỏ. Nàng mang theo của hồi môn là một trăm hai mươi bốn gia nhân, mười dặm trang sức màu đỏ đến Quan gia. Nàng hiếu thuận cha mẹ chồng, săn sóc phu quân, chiếu cố tiểu cô, quản lý việc nhà, người người đều gọi tán nàng ôn lương thục đức.
Ngắn ngủi bốn năm, Vạn Quan Hiểu liền từ tiến sĩ làm được tam phẩm phiêu kỵ tương quân, Vạn gia cũng từ Giang Nam một hộ không có danh tiếng gì môn hộ, nhảy lên trở thành Giang Nam lớn nhất thương hộ, vừa phú mà lại quý. Trong lúc này , nàng tốn bao nhiêu sức lực?
Đúng là, nàng chưa bao giờ từng bởi vậy khoe khoang, lúc trước Vạn Quan Hiểu ở kinh thành đảm nhiệm chức vụ, nàng tại Giang Nam quản lý việc nhà, hiếu thuận cha mẹ chồng, vì săn sóc hắn, thậm chí chịu đựng đau lòng cho hắn nạp ba phòng thiếp thất, đưa đi kinh thành hầu hạ hắn.
Bốn năm, từng ngày một , nàng đối với hắn ôn nhu săn sóc, cẩn thận, mà hắn... Lại muốn giết nàng!
"Ngươi cho rằng quan lang thật sự yêu ngươi? Hắn bất quá là nhìn trúng thân phận dòng nữ chính của người mà thôi! Chẳng lẽ ngươi còn tưởng rằng lúc trước Trấn quốc hầu phủ từ hôn chuyện trùng hợp sao? Về phần mẹ ta..."
Nhìn xem vẻ khiếp sợ đau xót Bùi Nguyên Ca, Bùi Nguyên Dung chỉ cảm thấy vô cùng sung sướng, tựa hồ nhiều năm qua chất chứa bất mãn cùng ghen ghét trong nháy mắt lúc này đều viên mãn, nụ cười bén nhọn như đao, " Mẹ đẻ của con tiện nhân người tưởng đoản mệnh mà chết sao , là mẫu thân ta ra tay giết chết, ngươi nói, mẹ ta sẽ thật lòng thương ngươi sao? Cắt thịt trị bệnh, hừ, cũng chỉ có ngươi, kẻ ngu này mới có thể tin!"
Đồng tử của Bùi Nguyên Ca co rụt lại, đôi môi tái nhợt bị cắn cơ hồ chảy cả máu.
Mẫu thân của nàng... Nguyên lai là Chương di nương hại chết! Lúc trước, làm cho nàng ở kinh thành mặt mũi mất hết để từ hôn, cũng là Chương di nương cùng Vạn Quan Hiểu liên thủ thiết kế! Cuộc đời của nàng, chính là bị như vậy hai người hoàn toàn hủy diệt! Trong lúc đó, trong đầu linh quang chợt lóe, Bùi Nguyên Ca mạnh ngẩng đầu, con mắt mắt như lửa thiêu đốt: "Con của ta..."
"
Ngươi còn không tính quá ngốc, quan lang làm sao sẽ muốn con của ngươi? Nói sau, ta như thế nào lại cho phép con của ngươi đè ở con của ta trên đầu?" Bùi Nguyên Dung sờ sờ trong bụng cốt nhục nhất định hưởng thụ ngàn vạn vinh hoa , cười tươi như hoa, "Vốn là muốn mượn lúc ngươi lâm bồn nhất cử diệt hai người các ngươi, không nghĩ tới ngươi mạng lớn , lại còn còn sống, không có biện pháp, ta đành phải động thủ!"
Hại mẫu thân của nàng! Phá hủy cuộc đời của nàng! Giết con của nàng!
Bùi Nguyên Ca chỉ cảm thấy trong lồng ngực phẫn nộ cùng đau đớn cơ hồ lan rộng , đột nhiên không biết từ khí lực từ nơi nào tới, một phát gần trong gang tất bắt được chân Bùi Nguyên Dung, liều mạng kéo xuống nước. Cho dù nàng phải chết, cũng muốn mang theo Bùi Nguyên Dung cùng chết!
"A - -" Bùi Nguyên Dung không nghĩ tới Bùi Nguyên Ca lại đột nhiên làm khó dễ, nhất thời hoảng hốt, la hoảng lên, "Có ai không - - cứu mạng a!"
"Tiểu thư, làm sao vậy? Tiểu thư!"
Đúng lúc này, Quế mama của Bùi Nguyên Ca , cùng với nha hoàn Bạch Vi Bạch Chỉ lo nghĩ âm thanh từ cạnh cửa truyền đến. Bùi Nguyên Ca lúc này mới nhớ tới, nàng có dẫn người tới. Chắc hẳn các nàng là nghe được vườn hoa động tĩnh, chạy tới. Tuyệt địa phùng sinh, Bùi Nguyên Ca cơ hồ mừng đến phát khóc, có các nàng, nàng cũng sẽ không uổng mạng, nếu như nàng có thể còn sống sót, hết thảy tất cả, nàng tuyệt sẽ không bỏ qua cho việc liên tiếp mưu hại người của nàng!
Nhưng mà - -
"Quế mama? Bạch Vi? Bạch..." Cuối cùng chữ "Chỉ", Bùi Nguyên Ca cơ hồ không kêu nổi , nàng trơ mắt nhìn kia ba thân ảnh quen thuộc đem ngón tay của nàng liều mạng đẩy ra, vì nàng nắm lại được ngay, còn bị các nàng bẻ gảy bốn ngón tay, sau đó lại ra sức đẩy mạnh nàng vào trong hồ nước, không ngừng trấn an Bùi Nguyên Dung bị kinh hãi ...
Lần này, nàng không hỏi nữa tại sao.
Trước mắt đây hết thảy còn chưa đủ rõ ràng sao? Quế mama , Bạch Vi Bạch Chỉ, tiểu thư của các nàng, không phải là nàng!
"Ha ha ha ha ha ha ha ha - - "
Nhìn trước mắt một cảnh tưởng như hoang đường lại chân thực hết thảy, Bùi Nguyên Ca đột nhiên nở nụ cười, thanh âm vốn là rất thấp, từ từ cao vút, đến cuối cùng bén nhọn phải xông thẳng lên trời, mang theo đầy ngập căm phẫn, hận thù, không cam lòng cùng nguyền rủa, tiếng cười run rẩy.
Giả, đều là giả, hết thảy đều là giả!
Từ nhỏ chiếu cố bà vú cùng nha hoàn, yêu thương di nương, ngay thẳng thân thiết với Tam tỷ, ôn nhu lưu luyến phu quân, hiển hách phú quý, dương dương tự đắc vinh hoa, đến cùng, thì ra là chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước(chỉ những thứ hư ảo,không có thực)! Bùi Nguyên Ca ơi Bùi Nguyên Ca, ngươi rốt cuộc là có nhiều ngu muội? Hai mươi năm, ngươi rốt cuộc là sống ở một mảnh tự cho là đúng ?
Tiếng cười càng ngày càng sắc bén, cho đến khi nàng mất sức từ từ, máu tươi rỉ ra , lan tràn trên khuôn mặt tái nhợt đầy phẫn hận, mang theo ngọn lửa cháy bừng trong đôi mắt, tựa như U Minh lệ quỷ, gắt gao nhìn chằm chằm những người trên bờ , rốt cục bởi vì đã tiêu hao hết khí lực, nàng chậm rãi chìm vào trong nước, màu đen tóc rơi lả tả ra, vết máu đỏ tươi từ từ nổi lên mặt nước, tầng tầng loang lổ nhuộm ra, cảnh tượng thê lương thảm thiết.
Đến chết, nàng đều trợn tròn mắt, nhìn chằm chằm mọi hướng trên bờ. Nàng gắt gao nhìn những người trước mắt, nàng phải nhớ hết những chuyện phát sinh hôm nay, nhớ từng câu từng chữ nàng đã nghe hôm nay, một chút cũng không thể quên, vĩnh viễn nhớ kĩ, tuyệt đối, tuyệt đối không thể bỏ qua cho những người này!
Nếu như có kiếp sau....
Cho dù thân vào U Minh Quỷ Giới, hoá thành Lệ Quỷ, trọn đời không thể siêu sinh.... Nàng cũng chắc chắn sẽ lôi kéo những người này cùng nhau xuống địa ngục!
Ánh chiều tà ngả về tây, màu hồng lan tỏa trên bầu trời biệt viện như được bao phủ một tầng huyết sắt...
------------------------oOo-------------------------
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top