Chương 130 H

các thị nữ nhanh chóng nấu canh giải rượu, trình đến bên giường.

Cố Sanh nhìn thấy Cửu Điện Hạ ngủ rất say, không đành lòng quấy rầy, chuyển sang hỏi các tùy tùng: "Điện hạ là cùng ai uống rượu? Uống bao nhiêu?"

Tùy tùng khom người đáp: "Điện hạ mới vừa cùng Tuyên Vương đối ẩm, chỉ đầy một chén rượu, một hơn uống cạn."

Thế nào sẽ đi tìm Giang Hàm uống rượu? Cố Sanh vô cùng kinh ngạc truy vấn: "Điện hạ cùng Tuyên Vương đã nói những gì?"

Tùy tùng đáp: "Nô tài không biết."

Cố Sanh không thể tránh được mà gật đầu, lại phái thị nữ bưng đến một lò than, hâm nóng canh giải rượu, chuẩn bị Cửu Điện Hạ nửa đêm tỉnh dậy.

Cho các thị nữ lui ra, Cố Sanh một mình canh giữ ở bên cạnh Cửu Điện Hạ, một đêm không ngủ.

Chén canh hâm nóng ba bốn lần, trong nháy mắt trời đã sáng.

Thẳng đến lúc kỵ binh nhổ doanh quay về kinh Cố Sanh mới phải đánh thức Cửu Điện Hạ

Giống như trước kia, sau khi tỉnh rượu Giang Trầm Nguyệt còn có chút ngây người, mơ mơ màng màng đứng lên được các thị nữ chuẩn bị chỉnh tề liền cùng Cố Sanh nhất tịnh ra khỏi doanh trướng.

Bởi vì Cửu Điện Hạ cần đi theo thánh giá, không thể ngồi chung, Cố Sanh chỉ đành ngồi xe ngựa trở về Thanh Y Viên trước.

Thường ngày Cố Sanh đơn độc ở trong vườn, bất luận là gọi hí bang hay là cùng các thị nữ vui đùa, ngày tháng đều xem như thích ý.

Giờ phút này, Cố Sanh lại không có nửa phần hăng hái tìm niềm vui.

Trước khi đi, thái độ của Cửu Điện Hạ đối với nàng vẫn vô cùng lãnh đạm, Cố Sanh mất hồn mất vía đi đường, sau khi trở về còn phải lo nghĩ bất an chờ tiểu nhân tra từ trong cung hồi phủ.

Lo lắng không yên như vậy, vẫn duy trì liên tục đến canh một, tiểu thái giám canh giữ ở ngoại viện vừa được đến tin tức, vội vã vào cửa bẩm báo vương phi: "Điện hạ hồi phủ, mới vừa vào chính viện."

Cố Sanh nghe vậy mừng rỡ, vội vội vàng vàng chỉnh lý búi tóc, ở phòng ngủ đứng ngồi không yên đi qua đi lại.

Nửa canh giờ trôi qua, ngoại viện thủy chung không truyền đến thông báo điện hạ giá lâm.

Thời gian bắt đầu trở nên dày vò, tay chân của Cố Sanh từng tấc rét run, thẳng đến tiếng mỏ canh hai vang lên, đầu ốc đần độn nhất thời giống như bị mộc côn đánh mạnh, tuyệt vọng tê liệt ngồi bên bàn trà.

Thạch Lựu vẫn chờ ở bên cạnh, sau khi Cố Sanh hồi phủ nàng đã cảm thấy không thích hợp, vẫn không dám hỏi ra miệng, nhìn thấy tình hình này trong lòng liền hiểu được đại khái.

Trước khi săn bắn, Cửu Điện Hạ mỗi ngày xử lý xong công vụ việc đầu tiên chính là vội vã chạy đến tiểu viện.

Mà hôm nay điện hạ hồi phủ cũng không tính toán trễ, lại một mình lưu tại chính viện, lại nhìn thấy Cố Sanh dáng vẻ thất hồn lạc phách, tám phần là hai người đã có tranh chấp gì đó.

Nhìn thấy Cố Sanh sắc mặt trắng bệch, Thạch Lựu rất đau lòng.

Nàng đuổi những người khác đi, đơn độc ở lại bên cạnh tam tiểu thư nhà mình.

Bưng lên một chén trà nóng, cẩn cẩn dực dực mở miệng khuyên nhủ: "Cửu Điện Hạ mấy ngày liền săn bắn vất vả cực nhọc, hôm nay không chừng là thân thể mệt mỏi, mới nghỉ ở chính viện, tiểu thư đừng nghĩ nhiều."

Cố Sanh ngây ngốc hồi lâu, bỗng nhiên mở miệng lẩm bẩm nói: "Điện hạ không cần ta nữa."

Thạch Lựu sợ đến trợn tròn đôi mắt , vội vàng xua tay nói: " Tiểu thư đừng nói bậy ! Ngài là vương phi thánh thượng ban hôn, sao có thể nói không cần là không cần?"

Cố Sanh không trả lời ngây ngẩn chốc lát , bỗng nhiên đứng lên , cúi người từ dưới giường kéo ra một cái rương gỗ lim, mở rương ra đem những thứ bên trong từng thứ từng thứ lấy ra.

Thạch Lựu quá sợ hãi: "Tiểu thư? Tiểu chủ tử của ta? Ngài làm gì vậy? Ngài đừng làm ta sợ!"

Cố Sanh không đáp lại, Thạch Lựu sợ đến quỳ rạp xuống bên cạnh cái rương, muốn đem những thứ Cố Sanh lấy ra nhét lại vào rương.

Tình thế cấp bách, khóe mắt Thạch Lựu nhìn thấy thần sắc mờ mịt của Cố Sanh, trong lòng đột nhiên nảy ra một kế.

Thẳng thắn đem sự tình nháo lớn, Cửu Điện Hạ còn có thể không đến tiểu viện sao?

Không hỏi là tranh cãi gì, tân hôn tiểu phu thê phẫn hận đều ngay mặt nói rõ, còn sợ không "cuối giường hòa" sao?

Thạch Lựu quyết định, liền đứng dậy chạy ra ngoài, hướng sân viện hô to: "Người đâu! Người đâu! Vương phi không ổn rồi!"

Trong tiểu viện vắng vẻ nhất thời bùng nổ.

Cố Sanh đang mất hồn trong phòng cũng bị nàng ồn ào lấy lại tinh thần, sợ đến vội vã bò dậy, vẫn chưa chạy ra cửa đã thấy một đống tỳ nữ luống cuống tay chân chạy vào phòng, đầy mặt kinh hoảng vây quanh nàng.

Cố Sanh đầy mặt lo sợ nghi hoặc, nhìn thấy Thạch Lựu đến bên cạnh, nhất thời gấp giọng nói: "Ta không sao! Ngươi đừng....."

Lời còn chưa dứt, thị vệ ngoại viện đã ở ngoài cửa lớn tiếng dò hỏi: "Xảy ra chuyện gì rồi!"

Thạch Lựu nghe tiếng vội vàng chạy ra ngoài, lớn tiếng nói: "Chủ tử sợ là lại thấy thứ không sạch sẽ, sợ đến thần chí bất minh rồi! Mau mời điện hạ đến xem đi!"

Cố Sanh ở bên trọng nghe được nhất thanh nhị sở, nhất thời biết rõ tâm tư của Thạch Lựu, trong lòng trăm mối cảm xúc muốn ngăn Thạch Lựu nói dối, lại nhịn không được muốn biết Cửu Điện Hạ có thể bởi vì như vậy mà trở lại bên cạnh nàng hay không.

Sự tình lập tức truyền đến chính viện.

Nghe nói vương phi "lại gặp thứ bẩn", Cửu Điện Hạ cả kinh từ trên giường bật dậy, tưởng Cố Nhiêu chạy vào trong viện của thư đồng ngốc, nữ nhân này cũng quá thần thông quảng đại rồi!

Giang Trầm Nguyệt ba bước thành hai bước ra khỏi chính viện, vội vội vàng vàng phất tay gọi thân vệ, quát lớn: "Xảy ra chuyện gì? Người không phải đa nhốt tại địa lao rồi sao?"

Thân vệ cũng bị hù dọa, Cố Nhiêu kia là một quân quý nhu nhược làm sao có thể giãy khỏi xích sắt trốn khỏi địa lao?

Nhìn thấy Cửu Điện Hạ nổi giận, thân vệ cũng không dám khẳng định, quỳ xuống đất liên tục dập đầu, một đường phi tẩu chạy đi địa lao kiểm tra tình hình.

Cố Sanh cuối cùng quyết định lên thuyền trộm của Thạch Lựu, lúc này vẫn ngồi trọng phòng ngủ, tự mình vò rối búi tóc, làm ra thần thái ngơ ngác ngây ngốc...

Hiệu quả vô cùng rõ rệt, tiểu nhân tra hoả tốc đá văng cửa viện, chạy vào phòng ngủ.

Cố Sanh có chút chột dạ, lần đầu giả ngây giả dại, có một chút luống cuống, rụt cổ không dám ngẩng đầu.

Khóe mắt nhìn đối phương bước đến trước mặt nàng, gương mặt lập tức được một bàn tay ấm áp nâng lên, ngước mắt nhìn chỉ thấy đôi mắt đạm kim sắc khiến nàng thất hồn lạc phách cả một ngày chứa đầy hoảng hốt, ánh mắt thân thiết nhìn vào trong mắt nàng.

"A Sanh?"

Cố Sanh vừa nghe giọng nói này, cánh mũi chua xót, nước mắt rơi xuống, giống như được kéo lên từ vách núi vạn trượng.

Giang Trầm Nguyệt cho rằng nàng bị hù dọa, lập tức khom lưng đến gần khuôn mặt của nàng, liễm đôi mắt hoa đào, thần sắc nghiêm túc hứa hẹn: "Hãy nghe ta nói, A Sanh, không có quỷ, không có thứ bẩn gì, đừng sợ, có ta che chở nàng."

Cố Sanh trong nháy mắt tan vỡ, vừa nhấc cánh tay ôm chặt lấy cổ Cửu Điện Hạ "Ô oa —" bật khóc, hận không thể dùng hai chân quấy lấy nàng ấy, bám trên người tiểu nhân tra không bao giờ xuống!

Giang Trầm Nguyệt bất ngờ không kịp đề phòng bị Cố Sanh xiết chặt, dùng một tư thế rất không được tự nhiên khom lưng đứng trước giường, muốn nghiêng người ngồi vào bên cạnh Cố Sanh, mới vừa di chuyển thân thể chợt nghe thư đồng ngốc tru lên như giết lợn: "Không! Đừng đi! Vi thần không dám làm điện hạ tức giận nữa!"

Phía sau có đứng hơn mười tỳ nữ, thấy thế đều cúi đầu.

Cửu Điện Hạ thần sắc xấu hổ, một tay chống bên giường, kiên trì một hồi, thư đồng ngốc vẫn không có ý buông tay.

Giang Trầm Nguyệt chỉ đành khoanh tay ôm lấy Cố Sanh, lúc này mới đứng thẳng thắt lưng, xoay người, phân phó các tỳ nữ lui ra.

Cố Sanh sợ bị ném đi, đưa tay ôm càng chặt hơn, đầu gắt gao chôn trong cổ Giang Trầm Nguyệt.

Vương phi thường làm nũng như vậy cùng điện hạ sao?

Một đám tỳ nữ đầy mắt hâm mộ, lưu luyến rời khỏi gian phòng.

Cố Sanh được vài bước ôm đến trên ghế quý phi, ngồi trên đùi Cửu Điện Hạ, vẫn cảm thấy thiếu, muốn dán gần hơn nữa, thổi phì lá gan thấp giọng hỏi: "Điện hạ, rốt cuộc ngài có thích vi thần không!"

Dừng hồi lâu, đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhạt, Cố Sanh kinh hoảng ngẩng đầu ủy khuất bĩu môi nhìn về phía tiểu nhân tra.

Khuôn mặt tinh xảo hại nước hại dân lúc này vẫn thần sắc lạnh nhạt, mi tâm nhíu chặt, hàng mi thật dài buông xuống, thần thái trong mắt không thể nắm bắt, Cố Sanh nóng nảy: "Ngài cười cái gì?"

Giang Trầm Nguyệt giương mắt nhìn nàng, cũng không có cách nào đoán được nội tâm của nữ tử thần bí ngốc nghếch này đang nghĩ gì, chỉ lạnh lùng hồi đáp: "Nàng nói xem có thích không? Lời này hẳn là ta hỏi nàng."

Cố Sanh mắt hạnh trợn tròn: "Vì sao? Tình cảm của Vi thần đối với ngài, thiên địa chứng giám!"

Giang Trầm Nguyệt có vẻ cô đơn liễm đôi mắt, thấp giọng hỏi: "Vậy đối với nhị tỷ thì sao?"

Cố Sanh vội nói: "Điện hạ! Trước kia vi thần từng chịu ân của Nhị Điện Hạ, cũng được nàng thưởng thức cho nên xem nàng là bàng hữu quan trọng, bằng hữu cùng phu quân làm sao có thể đánh đồng? Huống hồ sau này vi thần cùng Nhị Điện Hạ đều không có bất luận tiếp xúc gì, còn có cái gì đáng nghi ngờ đây?"

Giang Trầm Nguyệt cúi đầu không đáp lại.

Cố Sanh vội vàng nói: "Ngài không tin!"

Đối phương như cũ cúi đầu, hồi lâu mới rầu rĩ mở miệng: "Hai ngày nay ta một mực nghĩ, nếu như đêm thu hôm đó, người bị thương là nhị tỷ, có phải nàng cũng sẽ . . . Nguyện ý hay không!"

Trong lòng Cố Sanh chấn động, bị vấn đề này hỏi đến trong đầu trống rỗng.

Nếu như.... Là Giang Hàm? Có thể nguyện ý hay không?

Nghi vấn này giống như trong nháy mắt đánh nát tất cả phòng bị của Cố Sanh, khiến nàng xấu hổ vô cùng.

Rốt cục biết Cửu Điện Hạ hai ngày nay đang tức giận việc gì rồi.

Cố Sanh cúi đầu trầm mặc hồi lâu, kiên định ngẩng đầu, thẳng thắn thành khẩn nói: "Điện hạ, ta lúc đầu hiến thân chỉ là vì cứu người, ngài không thể dùng chuyện đó đến so sánh địa vị của ngài và Nhị Điện Hạ trong lòng ta. Vi thần xác thực từng mất phương hướng, đem báo ân cùng ái mộ nhập làm một thể, thẳng đến gả cho ngài, ta mới hiểu được đây là hai việc khác nhau."

Cửu Điện Hạ hiển nhiên rất thất vọng đối với câu trả lời này , cô đơn mở miệng: "Có gì khác nhau?"

Cố Sanh bình tĩnh nhìn vào đôi thiển đồng kia, trong lòng hạ quyết tâm, nâng tay nắm lấy tay Giang Trầm Nguyệt.

Chậm rãi dẫn dắt đặt lên ngực nàng — Nàng giống như tuyên thệ mở miệng nói với Cửu Điện Hạ: "Khác nhau ở chỗ, nếu như vi thần gả cho Nhị Điện Hạ, quãng đời còn lại đều là vì báo ân, tất cả vi thần làm đều là vì hoàn thành sứ mệnh."

Ngón tay của Cửu Điện Hạ dần dần ép vào phiến mềm mại trước ngực nàng, thân thể lập tức bị nàng châm lửa.

Cố Sanh kiên định nhìn vào trong đôi thiển đồng kia, nắm tay Giang Trầm Nguyệt, từ trên người một đường trượt xuống....

"Mà gả cho ngài, quãng đời còn lại của vi thần đều là vì yêu mà sống, một khắc cũng không muốn cùng ngài chia lìa, một phần tình cảm cũng không muốn chia sẻ cho người khác, mà việc vi thần làm lúc này, không phải vì hoàn thành sứ mệnh, mà chỉ vì đối với ngài kìm lòng không được..."

Một cổ tin tức tố ngọt ngào dần dần tràn ngập trong phòng.

p/s: Do một số chương H mình không lấy được bản RAW nên không edit ở đây, dưới đây là link để xem các chương H trong bản QT của bạn MiaNgoc trên Wattpad các bạn vào đây để xem đầy đủ các chương H nhé ~


thành tâm nhắc nhở các nàng một câu tốt nhất là không nên xem những chương H này, thứ nhất H nặng, thứ 2 có một yếu tố phản logic mà rất rất nhiều người sẽ rất khó chấp nhận và gây thất vọng sâu sắc nên chân thành khuyến khích các nàng không nên xem ~

  Đối phương cực nóng đáp lại theo sát mà đến, cố sanh thả lỏng thân thể, mặc cho kia đặc hơn tin tức tố xâm nhập.
Tuyến thể tô tê dại ma bắt đầu phồng lên, ngọt ngào quân quý tin tức tố nhất thời tràn đầy mãn phòng ngủ, bạn huân hương doanh mũi, không khí giống như trong nháy mắt thăng ôn.
Cửu điện hạ đầy mặt vô cùng kinh ngạc, nhìn chằm chằm cố sanh, nỗ lực xác định nàng có đúng hay không "Cái kia ý tứ" .
Cố sanh nhuyễn tiến giang trầm nguyệt trong lòng, dùng trước ngực to thẳng đè nặng đối phương thân thể, ngượng ngùng ngắt nữu thân thể, dịu dàng nói: "Điện hạ không muốn muốn-phải?"
Chỉ này một câu nói, trước mắt nhân giống như là bị triệt để làm tức giận mãnh thú, cố sanh hai chân chợt bị giang trầm nguyệt nâng lên, bài khai phân tới hai trắc, hai người chặt chẽ thiếp cùng một chỗ.
Cách vật liệu may mặc, đều có thể cảm giác đối phương tuyến thể tản ra cổ tràn ngập công kích tính cực nóng tin tức tố!
Thử lạp một trận xé rách, hai người quần áo thành vụn vặt tơ lụa gấm vóc, bay lả tả rơi lả tả tại bàn trà cùng dưới chân.
Cấp bách trung, cố sanh cái yếm sau đó thằng bị lạp thành một bế tắc, cửu điện hạ thi lực nhất túm, thì lặc đắc nàng thẳng nhíu.
Cái yếm tại dính dáng trung bị lạp oai hướng một bên, cố sanh tả nhũ hiện ra béo mập cây hoa hồng.
"Điện hạ..." Cố sanh muốn cho giang trầm nguyệt nại hạ tính tình tiên cởi ra cái yếm, lỏa lồ tại ngoại tả phong lại bị đối phương khẩn cấp một bả nắm, cấp thiết nhu lộng!
"Ân..." Cố sanh cuống quít sĩ thủ, run cầm kia chỉ chà đạp bản thân tả phong cổ tay.
Thở dốc dũ phát gấp, gian phòng nội đầy rẫy xâm lược khí tức dũ phát nghiêm trọng, thân thể dũ phát phải không sự .
Ngay sau đó, bị nhu đắc phiếm hồng tả phong bị cửu điện hạ cúi đầu hàm trụ, một trận ấm áp trắng mịn nhúc nhích mút vào, hầu như đem của nàng hồn đều hút đi ra, "A. . . Ân..."
Kịch liệt tiếng thở dốc liên tiếp, cố sanh bỗng nhiên bị cửu điện hạ nâng lên sau đó thắt lưng, cả người thay đổi ngưỡng mặt, bị đặt ở rộng thùng thình quý phi ghế, sau đó dựa lưng vào kiên cố lưng ghế dựa, thân thể bị giang trầm nguyệt gắt gao ngăn chặn.
Xa nhau hai chân bị vãng thượng nâng lên, hạ thể đã trướng đắc đỏ lên tuyến thể tại dũng đạo khẩu như ẩn như hiện, béo mập mềm mại, kỷ dục hé.
Cố sanh thở hổn hển ôm sát trên người nhân, cửu điện hạ vẫn trụ của nàng môi, một trận triền miên sau đó, sĩ thủ bài nghiêng đi của nàng mặt, chỉ thấy nàng sau đó cảnh tuyến thể đã hoàn toàn phồng lên.
Ngay sau đó, sau đó cảnh liền bị một ngụm hàm trụ, cố sanh thân thể một trận nhúc nhích, hầu như sắp tan chảy tại giang trầm nguyệt trong lòng.
Thiển độ kết hợp triền miên, một tấc thốn trêu chọc lòng của nàng phi, tình dục làm cho lực kiệt.
Nàng tưởng thở dốc chỉ chốc lát, hạ thể bành trướng tuyến thể lại bị ấm áp đầu ngón tay bỗng nhiên nhẹ nhàng đỉnh đầu!
"A!" Cố sanh vô ý thức long khởi hai chân, kẹp chặt giang trầm nguyệt trắc thắt lưng.
Ngay sau đó, đính tại nàng tuyến thể nhập khẩu ngón tay, bắt đầu nhẹ nhàng chậm chạp nhu động đứng lên!
Kia non mềm tuyến thể ở đâu kinh được kích thích, cố sanh tại nơi đầu ngón tay án động tiếp theo trận run, thất thanh ưm đứng lên.
Cửu điện hạ khéo tay đem nàng long tiến trong lòng, dán tại bên tai nhẹ giọng hỏi: "Đau không?"
Cố sanh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng lắc đầu, trong thân thể đầu ngón tay trong nháy mắt nặng thêm lực đạo!
"A! Điện hạ. . . Phó không được. . . A..." Cố sanh một trận khốc hảm, đôi môi lại bị đối phương che lại, trong cơ thể lực đạo một chút so với một chút quá nặng!
Cố sanh co quắp mở mắt ra, chỉ thấy cặp kia đạm kim sắc con ngươi chính thâm tình nhìn chăm chú vào bản thân, vẫn đắc kiên định mà triền miên.
Kích vẫn trung thâm tình nhìn nhau, tùy theo mà đến , là hạ thể dũ phát kịch liệt nhu lộng, cố sanh môi bị phong , chỉ có mũi gian năng phát sinh run nức nở thanh.
Của nàng tuyến thể non mềm no đủ, nhưng chậm chạp không có mở miệng, trên người nhân hiển nhiên đã cấp khó dằn nổi, chỉ phải nặng thêm lực đạo, tưởng khiến cho nàng tự nhiên khai bao.
Từng đợt chống đối bắt đầu trở nên thô lỗ, tuyến thể khẩu bị đính đắc đau nhức.
Cố sanh cắn chặt môi dưới, cùng âu yếm nhân giao hợp, dù cho đau nhức tử cũng là hạnh phúc !
Nàng giãy dụa hạ thể, nghịch cửu điện hạ án nhu cố sức đón ý nói hùa, muốn gia tốc phá vỡ bản thân.
Một tấc thốn, đính càng sâu, đau đớn thì dũ phát tê tâm liệt phế.
Tuyến thể bắt đầu hé tiểu phùng, niêm trù tuyến dịch dính thấp đầu ngón tay, bức nhân hương vị ngọt ngào khí tức rốt cục làm cho giang trầm nguyệt mất đi lý trí, đầu ngón tay lực đạo xoay mình tăng!
"A!" Cố sanh cả người nhất giật mình, kẹp chặt hai chân, như cũ liều mạng đón ý nói hùa giang trầm nguyệt đánh vào, đỏ sẫm máu rốt cục theo khe hở chảy ra.
Xông tới lại kế tục tam hạ, tuyến thể rốt cục bị hoàn toàn đính khai!
Toàn tâm đau đớn làm cho cố sanh đổ mồ hôi nhễ nhại, đau đến hầu như ngất quá khứ.
Ngay nàng gần mất đi tri giác trong nháy mắt, giang trầm nguyệt hai tay bài khai của nàng hai chân, nhẫn nại mấy tháng tuyến thể trướng đắc tê dại, cấp khó dằn nổi tới gần cố sanh đẩy ra nhập khẩu, mạnh áp tiến thân thể của nàng!
"Ách a!" Cố sanh thét chói tai ưỡn ngực, rốt cục bị âu yếm nhân chạy ào thân thể của chính mình!
Thế giới giống như trong nháy mắt hắc ám trong nháy mắt, ngay sau đó, một cổ chẳng bao giờ từng có vui vẻ, dường như khắp bầu trời pháo hoa bàn, tại thân thể của nàng lý nổ tung!
"A a a ——" cố sanh thân thể một trận kinh luyên, điên cuồng run.
Non mềm yếu đuối tuyến thể bị hoàn toàn xâm lấn, như là linh hồn ở chỗ sâu trong bị giang trầm nguyệt hoàn toàn công hãm giữ lấy.
Cảm giác đau đớn hoàn toàn tiêu thất, thủ nhi đại chi , là làm cho nàng dục tiên dục tử vui vẻ!
Hai người tuyến dịch dâng lên ra, theo tọa ỷ chảy xuôi tích lạc xuống đất.
Kịch liệt vui vẻ như là tiêu hao nàng toàn bộ sinh mệnh, cố sanh xụi lơ tại cái ghế lý, tái không có một tia khí lực.
Đối phương nhưng giống như vừa hưng khởi, bắt đầu càng thêm tùy ý tại nàng tuyến trong cơ thể đè ép.
"A... Ách..." Cố sanh không có gọi khí lực, run đưa tay nâng lên giang trầm nguyệt mặt, nhìn cặp kia hưng phấn đắc phát cuồng đạm kim sắc con ngươi, hơi thở mong manh hỏi: "Giang trầm nguyệt, ngươi ái không thương ta. . . A. . . Ái không thương ta. . . A —— "
Đáp lại của nàng, chỉ có càng kịch liệt xông tới, hầu như phải nàng đính toái vào trong ngực.
----------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: