*21 - Mất đi anh em, được tới anh em*

"Mẹ nó, cậu đang nói bậy bạ gì đó?" Tôi còn đang tiêu hóa câu nói của Tạ Minh, bên trong bỗng nhiên truyền đến thanh âm phẫn nộ của Chu Quang, hắn là người có giọng rất lớn, lúc này bên trong bao hàm thêm phẫn nộ, đương nhiên làm nó sắc bén như kiếm rời khỏi vỏ.

"Chu Quang, quên đi." Thanh âm Trần Thiện khuyên bảo nhàn nhạt truyền đến: "Đều là bạn thân một phòng, đâu đến nỗi phải nói như thế ?"

"Trần Thiện, lời này của cậu có ý gì?" Chu Quang quỷ dị kêu lên, tràn đầy không thể tin tưởng: "Đều là bạn thân một phòng, Tạ Minh ở phía sau nói xấu Hàn Hiểu, tôi đây còn phải nể mặt cậu ta sao? Hàn Hiểu có điểm nào không tốt? Muốn nói bạch nhãn lang, tôi thấy hai người mới là lang bái vi gian(1)"

"Chu Quang, cậu đừng quá phận..." Thanh âm Trần Thiện cũng mang theo cơn tức giận.

"Trần Thiện cậu đừng tức giận với cậu ta, sự thực chính là sự thực, Hàn Hiểu mẹ nó chính là kẻ cùng đàn ông làm loạn, còn tiện đường quyến rũ em gái tôi... Hừ..." Nói câu cuối cùng, thanh âm Tạ Minh biến thành một trận kêu rên, đại khái là bị Chu Quang đánh.

"Mẹ nó, mày khốn nạn, lời này mà cũng nói được khỏi mồm à..."

"Chu Quang, dừng tay..."

"Mẹ nó, cậu dám đánh tôi, hắn dám làm vì sao tôi không dám nói, hắn cùng Hứa Kiệt kia không minh không bạch, a, không lẽ cậu muốn giống hắn..."

"Tạ Minh, cậu nói lời này quá đáng rồi đấy..."

"Mẹ nó, Trần Thiện cậu đừng lôi kéo tôi, tôi hôm nay phải đập cậu ta, nếu cậu còn ngăn, tôi đánh cả hai."

Bên trong một mảnh hỗn loạn, tôi mỉm cười một tiếng đẩy cửa ra.

Trong phòng ngủ ba người giống y như đang đóng phim, Trần Thiện đang ôm Chu Quang không cho cậu ta nhúc nhích, Chu Quang cầm đôi dép trong tay hướng đến mặt Tạ Minh, Tạ Minh ôm bụng khóe miệng sưng lên một khối.

Đại khái không ai nghĩ tới tôi sẽ đột nhiên trở về, nên đều đứng hình rồi, cả bọn trừng mắt giật mình nhìn tôi.

Nhìn bọn họ cái dạng này, tôi tiện tay đóng cửa lại, trong lòng thầm nghĩ, may là hiện tại chỗ này có ít người qua lại, nếu không bị nhìn thấy thì quả là mất mặt.

Tiếng đóng cửa vang vọng cả phòng, thanh thanh thúy thúy, dép trong tay Chu Quang rơi trên mặt đất, sau đó đẩy ra Trần Thiện, trên mặt mang theo tia kinh hoảng còn có tia cẩn thận hướng tôi thấp giọng hỏi: "Hàn Hiểu, cậu về từ lúc nào thế?"

Chu Quang mang bộ dáng đặc thù của người phương Bắc, nhân cao mã đại, lúc này biểu tình trên mặt hắn lại khiến người ta buồn cười. Vì vậy tôi cũng thật sự cười ra tiếng rồi.

"Các cậu làm sao thế? Lại đánh nhau?" Vốn định mở miệng nói ra, nhưng vào lúc thấy thần sắc Chu Quang thì tôi đột nhiên nói lòng vòng.

Chu Quang thần sắc hơi hơi thả lỏng sau đó hừ lạnh một tiếng, trừng Trần Thiện cùng Tạ Minh.

Tạ Minh cùng Trần Thiện nhìn tôi, tôi mỉm cười, dù sao cũng phải giả vờ, tôi tự nhận biểu tình trên mặt rất chuẩn, sẽ không bị người nhìn ra rằng nãy giờ tôi nghe 'lén'.

Chu Quang ngồi xổm người xuống đi lại đôi dép rồi nói: "Hàn Hiểu, chờ tôi một chút, chúng ta cùng đi ăn."

Nói xong, đi tới buồng vệ sinh.

Tôi cùng hai người Tạ Minh, Trần Thiện nhìn lẫn nhau, tôi tựa ở trên tường không nói chuyện. Tạ Minh liếc mắt nhìn tôi sau đó nhìn về phía khác, Trần Thiện nhìn tôi hé miệng muốn nói cái gì đó, cuối cùng chỉ nhìn tôi cười cười, sau đó cúi thấp đầu xuống.

Tôi vẫn duy trì mỉm cười trên mặt.

Chu Quang dùng nước lau qua loa mặt mũi, sau đó đi tới kéo lấy tay tôi, nói: "Chúng ta đi ăn cơm thôi." Hắn là loại người không giấu được chuyện gì cả, có bao nhiêu hiện hết lên mặt, tuy rằng tôi nhìn ra được hắn đang cật lực che dấu, thế nhưng tức giận trên mặt vẫn rõ ràng mồn một như cũ.

Đem tôi kéo ra hướng ngoài, hắn đá cửa một cái rồi lôi xềnh xệch tôi ra .

Tôi đi theo hắn, cười cười nói: "Đây là hướng đi ra ngoài mà, canteen ở phía sau."

Chu Quang quay đầu lại trừng mắt tròn tròn hướng tôi rống lên một câu: "Câm miệng, theo tôi đi, tôi mời ăn."

Được rồi, tôi đụng phải Âu Phong Minh nghèo túng thứ hai rồi.

Chu Quang đem tôi kéo tới cái quán nhỏ mà ngày trước cha tôi mời cả bọn ăn, tới rồi hắn mới buông tay, ở trong trường đụng phải mấy người quen thì không người nào không trợn mắt há mồm nhìn chúng tôi, mà tôi chỉ có thể gật đầu chào hỏi.

"Phục vụ, cầm menu sang đây nhá." Chu Quang hướng bên trong rống lên một tiếng, vì bây giờ không phải giờ ăn cơm, ở đây có vẻ quạnh quẽ, hắn gầm nhẹ một tiếng thôi cũng thật sự là quá vang dội rồi.

Người phục vụ hôm nay là một cô nhóc cũng không lớn lắm, Chu Quang rống một tiếng làm vành mắt cô nhóc đỏ lên muốn khóc.

Tôi phì cười ra tiếng, sau đó thấp giọng thoải mái nói với cô nhóc: "Cậu ta có hơi lớn tiếng nhưng là người tốt, em cầm menu ra đây giùm bọn anh đi."

Cô nhóc gật đầu chạy như bay vào bên trong...

Lúc gọi món, Chu Quang tương đối ngoan ngoãn, chỉ chọn đồ đắt tiền, cô nhóc phục vụ chớp chớp mắt nhìn hắn, hắn chỉ chỉ tôi rồi nói: "Anh này trả tiền." Cả người thật như là ăn phải quả pháo mà.

Cuối cùng thấy hắn lật qua lật lại menu chọn gần như tất cả các món trong cửa hàng, tôi cũng chịu không nổi nữa, cầm qua menu chọn lấy vài món, còn lại đều gạt bỏ đi, Chu Quang liếc mắt nhìn tôi, lại nhìn về phía ngoài cửa sổ thủy tinh.

"Mấy thứ này đi, cho anh một chai rượu nữa nhé."

"Vâng, các anh chờ nha." Cô nhóc hướng chúng tôi gật đầu.

Cô nhóc đi rồi, tôi cùng Chu Quang lại trầm mặc.
Chu Quang nhìn tôi nhăn lại đôi mày anh khí, khuôn mặt ngăm đen mang theo tia chần chừ, sau đó nhỏ giọng nói: "Hàn Hiểu, mấy lời bọn mình nói cậu đều nghe được rồi đi."

Tôi nhìn hắn nhưng chưa trả lời, hắn lại phất phất tay: "Quên đi, cậu cũng đừng làm bộ nữa, chúng tôi nói to như thế, làm sao có thể không có nghe thấy."

"Tôi không tính giả vờ, vốn muốn nói cho cậu biết tôi nghe được hết rồi." Tôi nhàn nhạt mở miệng nói.

Chu Quang nhìn tôi nhíu mày: "Cậu không tức giận?"

"Có cái mà phải tức giận." Tôi nhếch miệng vì hắn rót chén nước: "Người ta sống chỉ cần thoải mái là được rồi, làm sao có thời giờ bận tâm nhiều như vậy, huống chi, Tạ Minh cũng chỉ là nhất thời lỡ miệng."

Chu Quang nghe thấy chỉ lạnh lùng cười nói: "Hắn là nhất thời lỡ miệng sao, mẹ nó vì một con đàn bà mà không cần anh em, còn bới móc chuyện như thế? Cậu giúp chúng tôi bao nhiêu tôi đều ghi tạc trong lòng, con mẹ nó Tạ Minh chính là lương tâm bị chó ăn."

Nhìn Chu Quang tức giận, trong tâm đột nhiên lại ấm áp, người này trời sinh tính tình đơn thuần lại chính trực, đã thật coi tôi như anh em rồi, mất đi hai người anh em nhưng đổi lại được một người thật tình, không uổng công ở trong phòng lâu như vậy.

Hắn hào sảng, người khác đối tốt với hắn hắn sẽ ghi tạc trong lòng, từ phương diện nào đó mà nói thì hắn giống với Hứa Kiệt.

"Người anh em, cậu đừng nghĩ nhiều nhá, Tạ Minh là miệng chó không ói được ngà voi, Trần Thiện lại là thằng khốn nạn, đừng chấp nhặt với bọn nó." Chu Quang ăn mấy hạt đậu phộng mà cô nhóc phục vụ mang lên, hắn hàm hàm hồ hồ nói: "Cứ coi như cậu cùng Hứa Kiệt giống nhau, còn có tôi nữa, đồng tính luyến ái thì thế nào, lẽ nào chiếm nhà chiếm đất của bọn nó, chẳng lẽ không cho người khác sống sao."

Tôi nghe xong lời này, nhìn hắn rồi cúi đầu thở dài: "Chu Quang, Hứa Khả là một cái dằm giữa tôi cùng Tạ Minh, cho nên căn nguyên không phải ở Tạ Minh, tôi cũng không muốn trách cứ cậu ta, cậu ta muốn nói cái gì tôi cũng không có biện pháp ngăn cản được."

Chu Quang nhìn tôi ừ một tiếng, sau đó buông đậu phộng, lúng túng nói: "Cậu cùng Tạ Minh cũng đã thành như vậy rồi, Trần Thiện cũng không biết ăn phải cái gì, thật khó hiểu."

Tôi cười cười nói: "Không hề gì."

Chu Quang ừ một tiếng, tôi thấy hắn lúng ta lúng túng, cuối cùng vẫn nói: "Chu Quang, tôi sẽ dọn ra ngoài."

Hắn nghe xong sắc mặt tối sầm, bỗng nhiên đập bàn đứng lên nói: "Cậu vẫn để ý sao, dọn ra ngoài? Dựa vào cái gì?"

Tôi vội vàng đem cậu kéo xuống: "Cậu đừng kích động..."

"Tôi có thể không kích động sao, cậu..."

"Không có lời nói của Tạ Minh hôm nay thì tôi vẫn dọn ra ngoài." Tôi mở miệng nói.

Chu Quang ngây ngẩn cả người, chớp nha chớp, cặp mắt đơn thuần tới cực điểm.

"Hứa Kiệt suy cho cùng vẫn là em trai tôi, thân thể của cậu ấy không tốt, mấy ngày nay bởi vì lời đồn đại đồng tính luyến ái mà phải dọn ra, ba của tôi kêu tôi đi chiếu cố cậu ấy." Tôi rũ mắt xuống, bưng lên ly trà nói ra một câu trăm ngàn chỗ hở.

Chu Quang nghe thấy cũng thở phào nhẹ nhõm nói: "Không phải vì hai tên khốn kia là tốt rồi."

Tôi nhẹ nhàng nở nụ cười, đang muốn nói thêm điều gì đó , đột nhiên nghe được có người ở xa xa rống lên: "Hàn Hiểu, cái thằng khốn này, ngồi ở chỗ kia chờ anh, anh tới làm thịt cậu..."

Theo thanh âm nhìn lại, phát hiện học trưởng đang cưỡi xe đạp vọt tới đây, biểu tình trên mặt có thể xưng là dữ tợn.

Xong đời rồi, trong đầu tôi nháy mắt hiện lên ba chữ này.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top