Chương 2: Thân Cận

Mạc Phi nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng, con mắt sáng thân thiện, có chút bất mãn đem gương quay ngược lại, hắn cư nhiên trọng sinh như thế này.

” Thiếu gia, Lâm nhị công tử hẹn ngươi gặp mặt tại Lâm tửu ” Mạc Nhất nói.

Mạc Phi híp mắt nói ” Lâm thị tửu lầu, là tửu lầu giết người không đền mạng ? ”

Mạc Nhất nói ” Đúng vậy, thiếu gia ”

Mạc Phi nhàn nhạt nói ” Tiện nhân đáng chết kia, cư nhiên đem ta gã cho một cái hắc điếm”

Mạc Nhất cúi đầu, không nói gì.

Mạc Phi đứng lên, nói: “Đi thôi.”

Hay người đi vào Lâm Thị tửu lầu, Lâm gia nhị công tử Lâm Trọng đã ở đó, trước đây xem ảnh chụp không có trực quan cảm thụ, hiện tại nhìn đến người thật, Mạc Phi cảm giác bản thân nghẹt thở, đây tuyệt đối là nhân vật quan trọng, một người liền chiếm hơn phân nửa cái bàn.

Lâm trọng nhìn đến Mạc Phi, có chút kích động hướng tới y lắc lắc đầu.

Mạc Phi hướng tới chỗ Lâm Trọng mà đi, ngồi xuống đối diện.

Lâm trọng hai tròng mắt tỏa sáng nhìn Mạc Phi, Mạc Phi trực giác chính mình như là tiểu bạch thỏ đang bị một con voi Ma-mút khổng lồ nhìn chằm chằm “Ngươi muốn ăn cái gì, tùy tiện nói.”

Mạc Phi tiếp nhận thực đơn, da mặt run rẩy một chút, hảo quý a! Này hắc điếm đen cay nhiều tiền, như vậy mới đem hài tử của chính mình dưỡng thành béo.

Mạc Phi có chút run tay, điểm năm món tương đối tiện nghi. Lâm gia nhị công tử, dựa vào ghế trên, thản nhiên run rẩy chân, nói: “Không cần thay ta trả, không mất tiền.”

Mạc Phi hàm súc cười cười, trong lòng thầm nghĩ: Đừng run lên, ghế dựa đều phải chịu đựng.

Lâm trọng nhìn chằm chằm Mạc Phi từ trên xuống dưới,  đánh giá, “Ngươi cũng thật xinh đẹp a!”

Mạc Phi khóe miệng run rẩy một chút, đáng chết, xinh đẹp cái đầu ngươi, phải nói soái mới đúng. “Cám ơn.”

Đồ ăn đắc muốn chết, tốc độ đưa lên thì còn chấp nhận được, người hầu đem đồ ăn đặt lên bàn, Lâm Trọng có chút ghét bỏ nhíu nhíu mày, nói: “Tại sao ngươi lại gọi những món không có dầu?”

Mạc Phi âm thầm trợn trắng mắt, những món này đều là nửa nạt nửa mỡ, dầu cũng không phải  là ít, “Thanh đạm là được rồi.”

Lâm Trọng gật đầu, đáp: “Nói rất đúng, nói rất đúng, thanh đạm là được, thanh đạm là được.”

Năm món đồ ăn nhanh chóng truyền lên trên cổ, Mạc Phi che miệng, nôn lên. “Nôn, nôn.”

Lâm Trọng nhìn Mạc Phi nói: “Ngươi không sao chứ? Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?”

Mạc Phi lắc lắc đầu, nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Lâm Trọng gật đầu, có chút hoài nghi mà nhìn Mặc Phi, “Vậy được rồi! Chúng ta bắt đầu ăn đi.”

Mạc Phi kẹp một miếng thịt, nhét vào trong miệng, lại nôn lên.

Lâm Trọng nhìn Mặc Phi, nói: “Ngươi thật không sao chứ?”

Mạc Phi cười cười, nói: “Không có việc gì, không có việc gì, gần đây không có ăn uống gì”

Mạc Nhất nhỏ giọng nói: “Thiếu gia, ngươi ăn ít một chút! Chính ngươi không cần ăn, trong bụng ngài…..” ( có em bé rồi =)))))  )

Mạc Phi hung hăng trừng mắt nhìn Mạc Nhất, Mạc Nhất lập tức không nói, chân tay co cóng mà tránh ở sau lưng Mạc Phi.

Lâm Trọng ánh mắt cổ quái nhìn Mạc Phi, liếc mắt một cái, Mạc Phi xấu hổ mà cười cười. “Lâm nhị thiếu, ngươi ăn a!”

Lâm Trọng tinh tế nhìn nhìn bụng Mặc Phi, chân không run lên.

Mạc Phi ăn một ngụm đồ ăn, “Oa” một tiếng, lập tức nôn ra, một cổ nồng đậm mùi vị tanh liền tức khắc ngập tràn nhà ăn.

Mạc Phi đối với Lâm Trọng xin lỗi mà cười cười, “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, ta không nhịn xuống.”

Lâm Trọng đứng lên, nói: “Xin lỗi, ta nhớ ra rồi, ta hôm nay còn có việc, ta đi trước.”

Lâm Trọng xoay người, chạy trối chết.

Mạc Phi hướng Mạc Nhất một cái ánh mắt, Mạc Nhất lập tức nói: “Lâm thiếu, đi phía trước, trước đem mấy thứ này thanh toán a!”

Lâm nhị thiếu nghe Mạc Phi nói, liền chạy nhanh hơn.

Mạc Phi cùng Mạc Nhất hai mặt nhìn nhau, trăm miệng một lời mà mắng: “Tiện nhân.”

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top