CHƯƠNG 13: CÁI GỌI LÀ GHEN
Đi đến bên người nọ, lúc nhìn thấy dung mạo của hắn có sáu bảy phần tương tự Tiết Như Ngọc, ta ngừng lại, giật mình có cảm giác hiểu rõ câu nhắc tào tháo thì tào tháo đến.
Người này dĩ nhiên là Tiết Vân, thật không nghĩ tới hắn sẽ xuất hiện ở đây.
Kỳ thật dựa vào quy củ trong cung mà nói, bên ngoại thích là không được tùy ý tiến cung. Bất quá ta lại miễn cho Tiết gia phần quy củ này, chính là sợ Tiết Như Ngọc một mình một người trong cung tịch mịch. Ban cho Tiết gia đặc quyền, cho phép bọn họ có thể tiến cung không cần trình báo.
Nếu nói như vậy, Tiết Vân sau khi trở lại kinh thành liền tới gặp Tiết Như Ngọc cũng không có gì không đúng. Bất quá như lời nói của ta, Tiết Vân cùng những người trong Tiết gia không giống nhau, ít nhất cấp bậc lễ nghĩa bề ngoài đều tuân thủ đúng nơi đúng chỗ.
Để cho hắn bình thân, ta cười nói: "Đây không phải là Tiết Vân sao? Trở lại kinh thành lúc nào? Trẫm mới vừa rồi còn đang cùng ái phi đàm luận về ngươi đây này."
Tiết Vân cúi đầu hành lễ nói: "Bẩm Hoàng thượng, theo lời người vừa nói thảo vân mới hồi trở lại kinh, đa tạ đã Hoàng thượng nhớ tới."
Ta cười với hắn sau đó nói: "Thật là ngươi, trẫm nhớ rõ lần trước cùng ngươi nói chuyện một lúc, lúc đó trẫm vẫn là Thái tử, khoảng thời gian đó thật vui vẻ. Hiện tại trẫm đã đăng cơ được năm năm rồi, mới lại nhìn thấy ngươi. Nghe Thái sư nói những năm này ngươi đều ở bên ngoài ngao du, lần này trở về là muốn đền đáp quốc gia, trong lòng trẫm vô cùng cao hứng, hảo hảo cố gắng lên."
Tiết Vân sửng sốt rũ đầu xuống cung kính nói: "Thảo dân đa tạ Hoàng thượng."
Nhìn gò má trắng bệch của hắn, ta nhướng nhướng mày, nếu như không nhìn lầm thì vừa rồi trong nháy mắt hắn cúi đầu ánh mắt tựa hồ mang theo sự khinh miệt.
Dù vậy ta cũng không có mất hứng, loại khinh miệt này của hắn cũng giống với những người khác. Đôi mắt hắn rất mâu thuẫn, tựa hồ xem thường ta lại vừa như mang theo sự đồng cảm không nói nên lời.
Ta nghĩ đại khái là loại tính cách này của hắn mới khiến cho hắn cuối cùng muốn ly khai Tiết gia. Ý nghĩ này làm ta cảm thấy rất thú vị, người Tiết gia thật sự đều rất thú vị.
"Ái phi mấy ngày nay thân thể không được khỏe, ngươi tới đây lại là một chuyện vui, vừa vặn làm cho nàng cảm thấy cao hứng. Nói không chừng còn sẽ hết bệnh, lòng trẫm cũng thanh thản hơn nhiều." Ta vừa cười vừa nói.
Tiết Vân nhẹ gật đầu đáp lời, sau đó không nói gì. Nhìn thần sắc của hắn, ta nói thêm vài câu khác, sau đó liền xoay người khởi giá rời khỏi Tức Phượng điện. Vốn là muốn trực tiếp hồi trở lại Bàn Long điện, nhưng bởi vì có chuyện trong lòng nên liền nghĩ tới Trác Văn Tĩnh. Ta phân phó xuống dưới, chuyển hướng đi Giao Thái điện.
Thời điểm đến Giao Thái điện chính là lúc Thẩm Vân đã tỉnh, nội thị bẩm báo nói Trác Văn Tĩnh đang chăm sóc nó. Nhớ tới chuyện ta đã đáp ứng Trác Văn Tĩnh, liền quyết định tự mình đi nhìn xem Thẩm Vân.
Bởi vì không có cho người thông báo, lúc tiến vào hậu viện nhìn thấy Trác Văn Tĩnh đang cho Thẩm Vân uống thuốc. Nhìn vẻ mặt Thẩm Vân tựa hồ không muốn uống, hai người giằng co qua lại, bộ dạng đều rất ương bướng.
Ta nhìn nở nụ cười, hai người đồng thời quay lại nhìn ta, đều ngây ngẩn cả người. Lúc chuẩn bị hành lễ, ta vội phất tay ngăn cản bọn họ lại.
Đi qua nhìn thấy cánh tay của Thẩm Vân đang treo lên, mặt mũi tràn ngập đau đớn nhưng lại chịu đựng không mở miệng, lòng ta đột nhiên mềm nhũn xuống. Đứa bé này tuy không phải là trưởng tử, nhưng nó vẫn là con của ta, huống chi lần này bị thương cũng là bởi vì ta mà có.
Nghĩ tới những chuyện này ta thở dài, ngồi ở đầu giường nhìn Thẩm Vân hỏi: "Như thế nào lại không uống thuốc?"
Thẩm Vân mở to mắt nhìn ta, tựa hồ ngây ngốc luôn rồi. Nhìn bộ dáng này của nó, ta nhíu nhíu mày, còn chưa kịp mở lời thì Trác Văn Tĩnh ở bên cạnh mở miệng nói: "Hoàng thượng, thuốc này hơi đắng một chút, Đại hoàng tử thấy khó uống."
Ta nhìn hắn nở nụ cười hỏi: "Thuốc này đắng vậy sao?" Trác Văn Tĩnh liền đem chén thuốc đưa cho ta.
Thuốc này chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy rất đắng, trách không được Thẩm Vân bày ra vẻ mặt khốn khổ, dù sao vẫn chỉ là hài tử bốn tuổi.
Ta lắc đầu hé miệng nếm thử, rồi sau đó đem chén thuốc đưa đến bên miệng của Thẩm Vân nói: "Uống đi, không đắng quá đâu, uống xong rồi ăn chút điểm tâm ngọt thì sẽ hết thôi."
Thẩm Vân nhìn ta, thân thể có chút sợ hãi rụt rè, sau đó hít hít mũi cầm chén dược trên tay ta một hơi uống vào.
Sau khi uống xong, nước mắt lưng tròng nhìn ta. Trác Văn Tĩnh bên cạnh vội vàng đưa viên mật ngọt cho ta, ta đưa cho Trầm Vân ăn vào.
Trầm Vân sau khi ăn xong viên mật mới thấp giọng gọi phụ hoàng.
Một tiếng phụ hoàng này lại làm ta cảm thấy có chút buồn cười, xoa đầu của nó nói: "Nếu mệt mỏi thì cứ nằm xuống nghỉ ngơi đi, ngày khác phụ hoàng trở lại thăm con."
Thẩm Vân nhìn ta nhẹ gật đầu, sau đó vô cùng ngoan ngoãn mà nằm xuống nhắm nghiền hai mắt.
Nhìn nó buồn ngủ ta cũng đứng lên rời khỏi. Trác Văn Tĩnh đứng ở đó nhìn Thẩm Vân, sau đó cũng đi ra theo phía sau ta.
Trên đường đi hắn có chút trầm mặc, thần sắc cũng không tốt lắm, ta nhìn hắn hỏi: "Làm sao vậy? Tâm tình không tốt? Chẳng lẽ vẫn còn trách trẫm làm Thẩm Vân bị thương?"
"Vi thần không dám." Trác Văn Tĩnh rũ mắt nói.
"Ngươi có chuyện muốn nói với trẫm?" Ta nhìn hắn cười nói: "Có việc cứ nói thẳng, trẫm cũng không muốn cần phải suy đoán tâm tư của ngươi giống như đối với những người khác. Trẫm không có tinh lực đó."
Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ta, mấp máy miệng sắc mặt do dự nói: "Hoàng thượng, xin thứ cho vi thần cả gan. Vi thần chỉ là cảm thấy Hoàng thượng dường như không muốn để ý đến tâm tình của những người khác."
Nghe xong lời này, ta nở nụ cười: "Ngươi nói lời này dựa vào cái gì?"
Trác Văn Tĩnh nhìn ta nói: "Hoàng thượng, vi thần chỉ là nghĩ đến đầu xuân năm nay bên người Thẩm Vân có một nội giam so với Đại hoàng tử lớn hơn mấy tuổi. Hắn rất chiếu cố Đại hoàng tử, luôn khoan dung chăm sóc nó còn hơn bình thường gấp mười lần, thậm chí chuyện gì nó cũng đều nghe theo hắn... Đại hoàng tử ánh mắt mỗi lần nhìn hắn cũng tựa như ánh mắt nhìn Hoàng thượng lúc người bảo nó ngủ đi vậy."
Sau khi nghe xong ta hỏi: "Ý của ngươi là vừa rồi trẫm nói sai rồi hả? Kỳ thật Thẩm Vân không muốn ngủ. Chỉ vì trẫm mở miệng cho nên nó mới nhắm mắt ngủ lại?"
Trác Văn Tĩnh nói: "Hoàng thượng..."
"Đừng nói nữa, trẫm đã hiểu rõ rồi." Ta thở dài nhìn bầu trời trong xanh ở phía xa: "Ngươi nói không sai, trẫm đích thực là rất ít chú ý đến tâm tình người khác."
"Tâm tình Hoàng thượng hôm nay rất tốt?" Trác Văn Tĩnh yên lặng nghe lời nói của ta rồi bỗng nhiên thốt lên một câu như vậy. Ta nhìn hắn vui vẻ hỏi: "Làm thế nào lại nghĩ như vậy? Chẳng lẽ ngươi có thể nhìn ra được tâm tình của trẫm?"
"Thần chỉ suy đoán lung tung mà thôi." Trác Văn Tĩnh cung kính đáp.
Ta cũng không có truy cứu đến cùng, mở miệng nói: "Hôm nay trẫm quả thực rất cao hứng."
Trác Văn Tĩnh đáp lời.
"Trẫm vừa rồi từ chỗ Như phi trở về..."
"Hoàng thượng cùng Như phi nương nương phu thê tình thâm, cả thiên hạ đều biết. Trên đời này người có thể làm Hoàng thượng cao hứng, đại khái cũng chỉ có Như phi mà thôi." Ta vừa ngẩng đầu lên, Trác Văn Tĩnh liền thấp giọng mở miệng nói
Ta sửng sốt một chút, lời này vốn cũng không có ý gì, thế nhưng mà do từ miệng hắn nói ra có chút kỳ lạ. Quan sát gương mặt của hắn nhìn thấy như bình thường, thế nhưng nếu nhìn kỹ liền có thể thấy trong mắt của hắn mang theo một mạt đau khổ. Hơn nữa hay tay của hắn siết chặt lại, có chút trắng bệch, tựa hồ đang cực lực áp chế tâm tình của mình.
Hắn có lẽ là đã hiểu lầm a, ta thầm nghĩ. Chẳng biết tại sao giờ khắc này ta lại cảm thấy trong lòng có vài phần chột dạ.
Nhẹ ho một tiếng ta nói: "Trác Văn Tĩnh, lần này ngươi nói sai rồi. Trẫm cao hứng không phải vì nàng, mà nàng cũng không có khả năng đó."
Trác Văn Tĩnh ngẩng đầu nhìn ta, trong đôi mắt mang theo nghi vấn, tựa hồ có chút không lý giải được tại sao ta lại nói như vậy.
Ta nở nụ cười, ăn ngay nói thật: "Trẫm sở dĩ cao hứng là vì vừa rồi lúc rời khỏi Tức Phượng điện gặp một người, trẫm đối với hắn rất thưởng thức. Mà vừa khéo hắn chính là ca ca Tiết Vân của Như phi, cho nên trẫm càng cao hứng hơn."
Con ngươi của Trác Văn Tĩnh lay động, cười nhạt một tiếng nói: "Đã nghe qua Tiết gia Đại công tử văn võ toàn tài, quả nhiên đúng là như vậy."
Ta nhìn sắc mặt hắn cũng chưa tốt lên được, ngược lại càng cứng nhắc. Ta liền tiến lên khều cái cằm của hắn nghiêm mặt nói: "Trác Văn Tĩnh, ngươi làm sao vậy? Có chuyện thì cứ nói thẳng, trong hậu cung này trẫm có thể đoán ra tâm tư của tất cả mọi người, nhưng ngươi thì không thể."
"... Hoàng thượng lời này của người sẽ làm cho người khác hiểu lầm đấy." Trác Văn Tĩnh cúi đầu thoát khỏi tay của ta thấp giọng nói.
"Cái gì?" Ta nhíu mày hỏi ngược lại, không nghe rõ tiếng nói của hắn.
Trác Văn Tĩnh lắc đầu nói: "Không có gì, xin hỏi Hoàng thượng định an bài Tiết công tử ở vị trí nào? Hắn yêu thích cái gì? Có cần vi thần đi chuẩn bị gì không?"
"An trí Tiết Vân?" Ta nhìn hắn khó hiểu hỏi: "Trẫm an trí hắn làm gì? Hắn muốn tham gia Điện thí, ngươi cần chuẩn bị làm gì? Muốn chuẩn bị Điện thí thì cũng do Lại bộ cùng Thừa tướng phụ trách, ngươi chẳng lẽ muốn thay hắn tham gia cuộc thi?"
Trác Văn Tĩnh nhìn ta bỗng nhiên mở miệng hỏi: "Hoàng thượng chẳng lẽ không phải là muốn cho hắn tiến cung?" Vừa dứt lời, mặt hắn đỏ bừng lên.
Ta mở to mắt nhìn hắn, bốn mắt đối diện, ẩn ẩn đều cảm thấy hoang đường.
Về sau đã minh bạch hắn vì sao lại kỳ lạ như vậy, có một loại cảm giác không biết nên khóc hay nên cười: "Trác Văn Tĩnh, ngươi nghĩ đi đâu đấy, trẫm chỉ nói tới hắn một câu là đã có ý đưa hắn tiến cung rồi hả?"
Trác Văn Tĩnh có chút lúng túng đứng ở đó, mặt rất hồng.
Hắn chẳng lẽ là đang ghen?
Ta vui vẻ mở miệng hỏi: "Trác Văn Tĩnh, nếu như trẫm có ý định đó, ngươi sẽ cảm thấy thế nào? Chẳng lẽ thật sự muốn giúp đỡ an bài cho hắn hay sao?"
Trác Văn Tĩnh nở nụ cười nói: "Hoàng thượng chính là chủ nhân của thiên hạ này, nếu thật sự có quyết định như vậy, vi thần liền báo cáo với mẫu hậu, tiếp đó vì Hoàng thượng mà bài trí là được."
Trên mặt hắn hiện ra nụ cười rõ ràng so với ngày trước không có gì bất đồng, nhưng lại mang theo một tia đắng chát không nói nên lời, làm cho lòng người cảm thấy ngột ngạt.
"Trác Văn Tĩnh, ngươi không định ngăn cản trẫm?" Ta thu hồi tâm tư nhìn hắn hỏi từng câu từng chữ: "Ngươi thật sự không để ý?"
"Hoàng thượng, lời này nếu người trong thiên hạ nói thì rất bình thường. Nhưng người là Hoàng thượng, người không thể nói như vậy, cũng không nên hỏi như thế." Trác Văn Tĩnh cười nhạt trả lời: "Hoàng thượng, sắc trời không còn sớm, người nên..."
"Nếu như trẫm muốn ngươi mở miệng nói thì sao?" Ta đột nhiên đánh gãy lời nói của hắn.
Sắc mặt Trác Văn tĩnh trắng bệch, hai mắt nhìn chằm chằm vào ta. Trong đôi mắt chứa hào quang bỗng nhiên tản ra mơ màng, mang theo sự mê hoặc không nói nên lời...
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top