Chương 7. Phát tán lời đồn huỷ danh dự

Vân Khanh sáng sớm đến thỉnh an Tạ thị, liền nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm tức giận, nàng mỉm cười đi vào, hành lễ nói: "Nương sao sáng sớm lại giận dữ như vậy?"

Tạ thị nhớ tới lời đồn đãi sáng nay nghe được, thần sắc ngưng trọng nhìn Vân Khanh, con gái của mình nhu thuận nghe lời, làm sao có thể cùng khác nam tử tự định chung thân, liền hỏi: "Hôm kia con cùng Tề phu nhân đi ra ngoài, có mất đồ gì hay không?" Đây là khả năng lớn nhất mà bà có thể nghĩ ra.

"Nữ nhi chưa từng phát hiện bị mất thứ gì." Vân Khanh lắc lắc đầu, vẻ mặt vô tội, vì biểu đạt cẩn thận, ngẩng đầu nhìn Lưu Thúy đứng ở bên cạnh: "Em có thấy ta đánh mất vật gì không?"

"Tiểu thư mang theo cái gì đi ra ngoài, liền mang theo thứ đó trở về, không có nhiều cũng không có thiếu." Lưu Thúy cung kính hồi đáp.

Lưu Thúy làm việc luôn luôn cẩn thận, Tạ thị âm thầm suy nghĩ, không có đánh mất đồ, vậy còn có khả năng gì.

Nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của bà, Vân Khanh ngồi vào bên người bà, chau mày lại hỏi: "Nương, chẳng lẽ có người nhặt được đồ gì của nữ nhi sao?"

Tạ thị đang cực kì lo lắng nên không có mở miệng, nhưng Phỉ Thúy nhanh mồm nhanh miệng, nói ra: "Tiểu thư, ngày hôm nay phu nhân còn trên giường, chợt nghe đến tiểu nha đầu bên ngoài nói huyên thuyên, hỏi tới thì biết được, hiện tại bên ngoài đều truyền tin người cùng một nam tử tự đính chung thân, ngay tại hôm kia ở Tự Miếu, người còn tự tay đem một cái hà bao bên người làm vật đính ước." Còn có lời khó nghe hơn, nàng thật sự là nói không nên lời.

"Không có khả năng! Nô tỳ vẫn bồi bên người tiểu thư, chưa từng thấy qua nam nhân, hơn nữa vật tùy thân của tiểu thư tuyệt đối không có thiếu!" Lưu Thúy lập tức đứng dậy, nói như đinh chém sắt.

Tạ thị liếc mắt nhìn Lưu Thúy: "Vậy lời đồn đãi kia là như thế nào, ngươi luôn ở cùng tiểu thư, làm sao mới đi ra ngoài một chuyến liền phát sinh chuyện lớn như thế, ta thấy ngươi là càng ngày càng không dùng được rồi!"

Không trách Tạ thị tức giận như thế, thời đại này, nữ tử sợ nhất là đánh mất trinh tiết cùng thanh danh, không có trinh tiết cùng thanh danh, vậy cả đời chẳng khác nào bị hủy.

Thấy nương làm khó dễ với Lưu Thúy, Vân Khanh nhanh chóng mở miệng nói: "Nương, lời đồn đãi như vậy, nếu là có tâm cố ý hãm hại đó là khó lòng phòng bị, không phải là thật!"

Vừa nghe con gái nói như vậy, Tạ thị cũng hiểu được là, những loại lời đồn đãi này, há mồm đều có, cũng không biết là người nào lòng dạ hiểm độc như vậy, làm tổn hại danh dự Vân Khanh, nhìn nữ nhi mặt mày thanh lệ, bà cất tiếng nói: "Ngày mai phủ chúng ta tổ chức hoa yến, đến lúc đó người có danh vọng ở Dương Châu đều đến, mấy vị phu nhân lưỡi dài kia thế nào cũng sẽ làm khó con, con cứ cáo ốm không cần đi ra gặp khách vậy." Vừa nghĩ tới muốn đối mặt những lời dè bĩu kia, nàng cảm thấy không nên để Vân Khanh gặp khách.

"Chính trực không sợ gian tà, con càng trốn, bọn họ lại càng cho rằng nữ nhi làm việc xấu xa nên mới trốn tránh."

Cái này không thể được, ngày mai nàng còn có sắp xếp, hoa yến ở hoa viên nhất định phải tham gia. Tạ thị ngẩng đầu, vừa lúc chống lại đôi mắt đen của Vân Khanh mang theo kiên trì, sáng ngời như vì sao, chiếu sáng lên tâm Tạ thị, bà thầm nghĩ, đúng vậy, nếu Vân Khanh trốn tránh, vốn mọi người không tin cũng sẽ tin, không có làm sai, tại sao phải trốn tránh, khẽ thở dài một cái nói: "Nương chỉ sợ Tề gia dựa vào yến hội làm khó dễ, lại đề cập chuyện từ hôn." Bà cảm thấy, cảm thấy chuyện Tề gia từ hôn không phải đơn giản như vậy, làm chủ mẫu làm hơn mười năm, chút đầu óc ấy vẫn phải có.

Thấy thần sắc bà dao động, Vân Khanh nói tiếp: "Tề phu nhân không phải loại người như vậy, ngày hôm trước ở Tự Miếu, bà có cùng nữ nhi trò chuyện rất vu vẻ, tin rằng bà không phải loại người không có đầu óc, tin tưởng lời đồn lung tung."

Tuy rằng đáy lòng vẫn cảm thấy có chút không ổn, nhưng lúc này Tạ thị cũng không có biện pháp tốt, đành phải giữ vững tinh thần đến an bài công việc hoa yến, mặt khác cho người đi ra bên ngoài tìm ra người phát tán tin, hy vọng có thể chứng minh nữ nhi trong sạch.

Ban đêm, trên giường lụa, Vân Khanh duyên dáng tựa vào đầu giường, có gió theo cửa sổ tiến vào, lướt trên mái tóc dài, hai tròng mắt tối tăm giống như đêm đen, nhìn bóng tối xa xăm. Ngày mai là bước đầu tiên nàng hành động sau khi trọng sinh, cũng là bước quan trọng nhất.

Mặt trời lên cao chiếu sáng, sắc nắng tràn đầy khắp nơi.

Sáng sớm, Thẩm phủ bắt đầu công việc, không ngừng có xe ngựa dừng lại ở trước cửa, nha hoàn dẫn khách bước vào hoa viên, nơi đó sớm đã bày đầy đủ cho yến tiệc, trên bàn là điểm tâm tinh xảo cùng hoa quả.

Hoa viên Thẩm phủ là hoa viên lớn nhất thành, bên trong có đủ kỳ hoa dị thảo tiếng tăm lừng lẫy, ở thành Dương Châu, theo Thẩm lão thái gia triển khai, hàng năm vào mùa xuân, Thẩm phủ đều mời quan lớn hoặc gia đình quý tộc ở Dương Châu, mời đến thưởng hoa, đồng thời cũng có thể nhân cơ hội tăng mối giao hảo.

Năm nay Thẩm Mậu có sinh ý bên ngoài, không có ở trong phủ, nam khách bên kia do đại quản gia chiêu đãi, nữ khách giống như năm rồi, do Tạ thị tiếp đãi an bài.

Liễu phủ cũng nhận được thiệp mời, Liễu lão phu nhân, Liễu Đại phu nhân, còn có hai cháu gái Liễu gia - Liễu Dịch Thanh, Liễu Dịch Nguyệt cũng cùng đi, là khách quý lại là trưởng bối thân thích, Tạ thị đương nhiên là muốn đích thân đi ra nghênh đón.

"Cô cô." Ra nghênh đón Liễu lão phu nhân, mặt Tạ thị đầy ý cười, Vân Khanh đi theo phía sau bà, chỉnh đốn trang phục hành lễ: "Thỉnh an bà cô."

Vân Khanh hôm nay mặc váy tím nhạt thêu cành hoa mai, phía dưới là một cái váy dài màu trắng, áo choàng xanh, tôn lên da thịt càng thêm óng ánh trong suốt, trên đầu búi tóc song la, ở giữa cài trâm hồng nhạt bằng lưu ly có thêm một chuỗi dài tinh tế, khi đi đường, chuỗi trâm tinh tế sái động, như đem mọi ánh sánh tập trung lại, loá mắt chói mắt.

Liễu Dịch Thanh mặc dù là con gái chính thất của Liễu phủ, nhưng giàu có không bằng Thẩm gia, hơn nữa Thẩm Mậu cùng Tạ thị chỉ có Vân Khanh là con gái một, nên phi thường sủng ái, thứ tốt đều hận không thể mang hết đến cho Vân Khanh. Loại trâm cài đầu này ở Dương Châu cũng là khó có thể thấy, trong lòng nàng ta ghen tị, âm thầm mắng, con gái của một thương nhân, ngay cả hơi thở ra cũng đều là tiền, chỉ biết nạm vàng mang châu báu trên người, để xem thời điểm ngươi bị gièm pha, còn khoe ra đắc ý gì.

Lời này thuần túy là ghen tị, Vân Khanh trừ bỏ trên đầu cài trâm cài, trên người đơn giản hào phóng, không có đeo thêm thứ gì khác, ngược lại là nàng ta, trên tai, trên tay, đều treo đầy trang sức.

Vân Khanh đứng ở một bên, không hề bỏ qua nét hận thù nơi đáy mắt nàng ta, độ cong nơi khóe miệng không hề giảm, đối với những người này mà nói, cướp đoạt vị hôn phu nàng, lại luôn cảm thấy người sai là nàng, cũng may Tề Thủ Tín là một nam nhân không đáng, nàng chưa từng đặt ở đáy mắt: "Dịch Thanh biểu tỷ, Dịch Nguyệt biểu muội thật lâu không gặp rồi đó."

Liễu Dịch Thanh lập tức thân thiết ôm lấy cánh tay Vân Khanh, mỉm cười ngọt ngào nói: "Biểu muội, sao muội không đến Liễu phủ chơi, tỷ nhớ muội muốn chết."

Nhớ nàng muốn chết, phải nên thay đổi câu chữ mới đúng, là muốn nàng chết thì mới đúng hơn. Vân Khanh cầm khăn liếc mắt nhìn nàng ta một cái: "Biểu tỷ nói gì thế, mấy ngày hôm trước mới đến mà, không có gặp tỷ thôi, vốn muốn mang lễ vật tặng cho tỷ."

Vừa nghe lễ vật muốn đưa, Liễu Dịch Thanh cười càng thêm ngọt: "Cái gì vậy, bây giờ đưa cũng không muộn!" Mỗi lần Vân Khanh đi Liễu phủ đều cho nàng ta lễ vật, ra tay hào phóng, đưa đều là thứ tốt.

Từ trong tay áo lấy ra một cây trâm lục bảo thạch khắc hình chim hạc, vừa mới lấy ra, Liễu Dịch Thanh liền khẩn cấp cướp vào tay, đáy mắt đều là kinh ngạc sáng rọi, Liễu Dịch Nguyệt vẫn đi theo phía sau nhịn không được tham lam, khó chịu hô: "Biểu tỷ, sao tỷ chỉ đưa Dịch Thanh tỷ tỷ, không có phần muội sao!"

"Có, của muội cũng có." Lấy ra một trâm cài khác điểm hình cánh bướm đưa cho nàng ta, Liễu Dịch Nguyệt giật lấy ngay kêu cám ơn.

Nghe được muội muội nói lời cảm tạ, Liễu Dịch Thanh thế này mới rời bỏ ánh mắt khỏi cây trâm: "Mặt trên được khảm lục bảo thạch đẹp quá, cám ơn biểu muội."

"Muội cảm thấy loại lục bảo thạch này rất tôn lên khí chất ngọt ngào của tỷ tỷ, hay tỷ tỷ cài lên đi, thực tôn dáng cho bộ y phục của tỷ." Liễu Dịch Thanh hôm nay mặc màu xanh biếc, nàng ta thích nhất chưng diện, nghe vậy vội vàng gật đầu đem cây trâm đưa cho Vân Khanh, ý bảo nàng giúp mình cài trâm.

Nhẹ nhàng đem cây trâm cắm ở trên búi tóc Liễu Dịch Thanh, khóe miệng Vân Khanh khẽ nhếch thành nụ cười, đưa mắt nhìn màu xanh lục trên mỏ chim hạc một cái, đáy mắt hiện lên tia sáng dị thường, Liễu Dịch Thanh, không phải lòng ta ác, là các ngươi quá vô tình, hi vọng ngươi cũng không nên khóc quá khó coi.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top