C1-C10

C1: Thứ 6, ngày 23 tháng 6 năm 2019, trời râm.


Tôi và vợ tôi đã kết hôn được gần một năm rồi, thế nhưng số lần lên giường của chúng tôi chỉ có thể đếm được trên một bàn tay.

Không phải là vì không có thời gian, cũng không phải là vì thân thể của ai không được khỏe, mà chỉ đơn giản là vì kỹ thuật của tôi quá kém.

Đêm tân hôn, tôi bảo với vợ tôi là tôi không có kinh nghiệm, nếu bị đau thì nhất định phải nói ra, vợ tôi bảo được. Sau đó tôi liền tiến vào.

Ngây ngẩn được năm phút, tôi bắn.

Tôi xấu hổ rút ra, suy nghĩ một hồi lâu tôi mới bảo với vợ tôi rằng, cái này cũng không thể trách anh được, là do bên trong của em quá chặt.

Vợ tôi không nói gì.

Tôi sáp vào định hôn môi em ấy thì lại bị em ấy tránh đi. Lúc đó tôi nghĩ, hay là tôi đã làm đau đến em ấy rồi nhỉ? Tôi ngượng ngùng bật đèn lên để kiểm tra cho em ấy, sau cùng tôi đã nói ra một câu khiến cho tôi phải hối hận đến tận bây giờ —

Hay là để mai làm sau nhé?

  Sau đó cái "ngày mai" ấy cũng không bao giờ tới nữa.

Chỉ trách tôi đã để lại cho vợ tôi bóng ma quá sâu, làm cho sau này, cứ mỗi lần sắp đạt tới cao trào, không phải tôi héo thì cũng là em ấy héo, cuối cùng chỉ có thể chuyển sang "giúp đỡ" lẫn nhau.

Đêm nay, sau khi tuốt xong cho nhau, tôi cam chịu nằm ở trên giường rồi bảo với vợ tôi rằng: "Hay là em thượng anh đi?"

Thế nhưng vợ tôi lại chẳng thèm liếc tôi lấy một cái mà đi tắm luôn.

Tôi có chút nghi ngờ rằng vợ tôi bị lãnh cảm, và kiên định phủ nhận hoàn toàn cái lý do là bởi vì bộ dạng của tôi quá không có lực hấp dẫn, thế nên mới không gợi lên được thú tính của vợ tôi.

Cũng may là cặp phu-phu chúng tôi, ngoại trừ trong sinh hoạt có hơi không hợp nhau một tí, công việc thì bận đến nỗi tam thiên lưỡng đầu (*) không gặp mặt nhau được lấy một lần, mà cho dù có gặp được thì cũng không nói với nhau được quá ba câu, còn đâu thì mọi thứ đều có thể nói là hoàn mỹ.

Yêu vợ của anh!

(*) 三天两头 (tam thiên lưỡng đầu): Ý là "thường xuyên".

C2: Thứ 7, ngày 24 tháng 6 năm 2019, trời quang.


Vợ tôi là một vũ công múa ba-lê.

Lần đầu tiên tôi gặp em ấy chính là ở trên sân khấu. Em ấy mặc quần tất, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, động tác thì như mây bay nước chảy, tiến tiến lùi lùi, tạo nên một bức tranh phong cảnh.

Vừa giống như một tia sáng, lại vừa giống như một tia chớp, chỉ vừa nhìn một cái thôi là đã khiến cho tôi bị mất hồn.

Sau đó tôi liền thường xuyên đến xem em ấy biểu diễn.

Một năm rồi lại một năm.

Mãi về sau tôi mới bắt đầu đi dò la đủ mọi loại tin tức về em ấy, biết được em ấy đang sống ở đâu, biết được trong nhà em ấy có mấy người, biết được bố mẹ em ấy làm nghề gì, biết được hồi còn nhỏ em ấy đã từng nuôi một chú cún, biết được em ấy tốt nghiệp trường nào, biết được em ấy từng ra nước ngoài du học, biết được em ấy thích ăn món Quảng Đông và không thích ăn cay, biết được ngoài đi biểu diễn ra thì em ấy còn làm huấn luyện viên dạy múa tại một trung tâm, biết được em ấy chưa có bạn gái cũng chưa có bạn trai.

Cứ như vậy một năm rồi lại qua một năm nữa.

Có một lần hạ màn xong, tôi đang định rời đi thì một nhân viên đột nhiên bảo tôi dừng lại một chút, Tiếu tiên sinh có chuyện muốn nói với tôi. Tôi sợ đến mức không dám cử động, cả người cứ giữ nguyên tư thế mặt hướng ra ngoài cửa lớn, lưng quay về phía sân khấu.

  Sau đó vợ tôi mới cầm một bó hoa đi ra. Tôi nhận ra đó là bó hoa mà tôi đã tặng cho em ấy, thế là trong lòng cực kỳ khẩn trương, còn thầm nghĩ, hay là em ấy đang muốn nói lời cảm ơn tôi nhỉ? Nếu mà em ấy cảm ơn thì tôi phải nói gì đây? Nói "Đừng khách sáo" có phải là hơi bị nhạt nhẽo quá rồi không? Hay là nói rằng đây là điều em đáng được nhận? Như thế có vẻ hơi bị kiêu căng quá rồi nhỉ? Làm sao bây giờ? Hay là bảo em ấy đừng nói gì cả, để tôi gọi điện thoại cho em ấy...

Tiên sinh!

Tôi giật cả mình, rốt cuộc cũng hoàn hồn lại.

Vợ tôi nhét bó hoa vào tay tôi, nói, tiên sinh, thật ngại quá, nhưng tôi vẫn phải nói với anh rằng tôi hơi bị dị ứng với hoa tươi, cho nên về sau anh đừng tặng hoa cho tôi nữa, đến xem biểu diễn là được rồi.

Nói xong câu đó thì em ấy liền bị người khác gọi đi mất.

Tôi đứng đó, cầm bó hoa tươi, mẩm nghĩ không biết có nên lấy lại toàn bộ số hoa mà tôi đã tặng cho em ấy không nữa, nhưng mẹ đã nói là đã cho đi rồi thì không được đòi lại, nếu không sẽ thể hiện mình là một người keo kiệt, cho nên tôi không làm như vậy.

Về sau tôi không tặng hoa tươi cho vợ tôi nữa.

Mà tôi đổi thành hoa giả.

Yêu vợ của anh!

C3: Chủ nhật, ngày 25 tháng 6 năm 2019, trời trong.


Hôm nay là chủ nhật.

Chủ nhật là một ngày đẹp trời, bởi vì cứ đến sáng chủ nhật là tôi sẽ được nhìn thấy vợ tôi ngay khi vừa mới tỉnh dậy.

Vợ tôi theo đạo Thiên Chúa, cứ tới chủ nhật là em ấy sẽ đi đến nhà thờ ở ngay gần đây để làm lễ Misa (*). Cho nên vào mỗi buổi tối trước ngày hôm đó, em ấy thường sẽ về nhà từ rất sớm, sau đó đi thay quần áo, luyện các bài tập kỹ năng cơ bản, tắm rửa, và cuối cùng là ngồi vào bàn ăn chờ tôi sắp cơm.

Chỉ có người làm chủ gia đình mới có quyền được nấu ăn mà thôi. Đây là điều mẹ đã dạy cho tôi. Cho nên, người làm chủ gia đình như tôi cảm thấy rất hài lòng đối với chuyện nấu ăn này.

Thế nhưng tôi lại không thấy hài lòng lắm đối với các món ăn mà tôi làm ra.

Ví dụ như hôm nay, rõ ràng là tôi muốn làm nem rán, thế mà không hiểu sao nem rán lại biến thành món lá hẹ xào nấm với tôm nõn và thịt cắt hạt lựu.

Tôi: ???

Vợ tôi đi vào lấy bát, hỏi hôm nay tôi làm món gì.

Tôi bảo là lá hẹ xào nấm với tôm nõn và thịt cắt hạt lựu.

Vợ tôi hỏi thế đã xào chín chưa?

Tôi nói chín rồi.

Vậy là được rồi. Nói xong thì em ấy cầm lấy bát rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

  Tôi lặng lẽ chỉnh lửa lên mức cao nhất, chỉ lo không cẩn thận lại xào không chín đồ ăn thì chết.

"Leng keng" đảo qua đảo lại một lúc lâu, rốt cuộc cũng "thành công" xào cháy cả đồ ăn.

Tôi bình tĩnh nhìn vào cái đống đen ngòm ở trong nồi, vung tay một cái đổ toàn bộ vào trong thùng rác, tiếp đó lấy đồ ăn đóng gói mới mua ở quán ăn hôm nọ từ trong tủ lạnh ra rồi cho vào lò vi sóng.

Thế là bữa tối nay có món cải làn xào tôm, cải luộc, canh củ cải nấu với đầu cá (**) và cơm trắng của nhà hàng Nhã Thúy Hiên.

Vợ tôi ăn không được nhiều lắm, nhưng trông em ấy ăn rất ngon miệng.

Tôi chỉ nhìn thôi mà cũng đã thấy rất thỏa mãn lắm rồi.

Kỳ thật tôi muốn hỏi em ấy rằng, em có còn nhớ đến cái món lá hẹ xào nấm với tôm nõn và thịt cắt hạt lựu kia không? Đó mới là món mà anh muốn làm.

Nhưng rồi cuối cùng tôi vẫn không hỏi.

Yêu vợ của anh.



Chú thích

(*) Thánh lễ Misa hay Thánh Lễ Tạ Ơn Thiên Chúa là một nghi thức Tạ Ơn Thiên Chúa của những người theo đạo Thiên Chúa giáo.

(**) Nguyên văn đoạn này là: "翡翠虾仁, 白灼菜心, 鱼头萝卜汤", tên hán việt cũng rất chi là soang-chảnh, "phỉ thúy hà nhân, bạch chước thái tâm, ngư đầu la bốc thang".

C4: Thứ hai, ngày 26 tháng 6 năm 2019, trời quang.


Ngày kia là tới kỷ niệm ngày cưới một năm của tôi và vợ tôi rồi, tôi quyết định sẽ dành ra ngày hôm nay và ngày mai để suy nghĩ xem rốt cuộc ngày kia nên làm như thế nào.

Trước kia mỗi lần đi hẹn hò, mẹ tôi đều sẽ làm quân sư cho tôi, thỉnh thoảng bố tôi cũng sẽ đưa ra vài sáng kiến. Có điều bây giờ tôi đã cưới vợ rồi, nếu mà vẫn còn phải nhờ đến bố mẹ thì nhất định sẽ bị vợ tôi khinh thường cho mà xem.

Cho nên lần này tôi quyết định sẽ dựa vào chính mình, tuyệt đối sẽ không đi hỏi bố mẹ tôi đâu.

Tôi rất có tin tưởng vào bản thân.

Bởi vì trước kia, cứ sau mỗi lần hẹn hò, tôi đều ghi chép lại rất cẩn thận về thời gian, địa điểm, người và cảnh, giọng điệu nói chuyện, nguyên nhân và quá trình dẫn đến sự phát triển kết quả đó, rồi còn ghi thêm cả ý nghĩa, giá trị, tác dụng của các chỉ dẫn để những lần hẹn hò sau với em ấy còn biết đường mà áp dụng vào nữa.

Tôi viết kín cả ba quyển notebook khổ A5 cỡ lớn. Nhưng chỉ có mỗi 50% quyển notebook đầu tiên là ghi chép lại nghiêm túc về các buổi hẹn hò thôi, chứ 50% còn lại của quyển notebook đầu tiên và hai quyển notebook sau đó thì tôi đều là dựa vào tình hình thực tế của mỗi lần hẹn hò để nghĩ ra các cách xử lí và cách cải tiến, tự đánh giá những điểm được và không được của bản thân mình.Mẹ tôi nói chỉ cần mình nỗ lực thì nhất định sẽ có thu hoạch.


Tôi cảm thấy thời gian thu hoạch của tôi sắp tới rồi.

Lúc đến giờ ngủ tối, tôi vẫn chưa nghĩ ra được một tí chữ nào cả, nhưng cũng chẳng sao, tôi đã ngồi đọc toàn bộ quyển notebook lại một lần nữa, tổng kết và chọn lọc ra những điểm quan trọng, rồi vẽ bản đồ tư duy, còn tiện tay vẽ thêm hai người đang nắm tay nhau, sau lại cảm thấy chỉ có hai người thì trông cô đơn quá, thế là tôi lại vẽ thêm một con chó, rồi lại vẽ thêm một chuồng chó, còn cả phòng khách và ghế sofa nữa.

Thấy vẫn còn có khoảng trống, thế là tôi lại vẽ thêm sàn nhà, giấy dán tường, đèn treo, cửa phòng bếp, một góc phòng ngủ, rồi còn có cả chậu hoa mà vợ tôi đang trồng ở ngoài ban công.

Trông quá là đẹp luôn.

Ơ mà hình như tôi đã quên mất điều gì đó rồi thì phải?

Yêu vợ của anh.

C5: Thứ ba, ngày 27 tháng 6 năm 2019, trời quang.


Hôm qua tôi vẫn chưa nghĩ ra được phải làm gì trong kỷ niệm ngày cưới một năm, hôm nay tôi nhất định phải nghĩ ra mới được.

Edison đã nói, thành công có đến 99% là mồ hôi, 1% còn lại là cảm hứng.

Hôm qua tôi đã làm được 99% mồ hôi rồi.

Hôm nay tôi chỉ cần chờ thêm cảm hứng tới nữa là xong.

...

Tới mười hai giờ đêm, tôi rốt cuộc cũng hiểu được rằng: Không có được 1% cảm hứng kia thì 99% mồ hôi cũng biến thành vô dụng mà thôi.

Edison đúng là cái tên đại lừa đảo, tôi phải gạch tên ông ta ra khỏi danh sách một trăm danh nhân mà tôi kính trọng nhất mới được.

Nhân lúc vợ tôi ngủ, tôi trộm gọi điện thoại tới cho mẹ tôi. Ngay khi điện thoại vừa mới được kết nối thì tôi chợt nhớ ra chắc bây giờ mẹ tôi cũng đang ngủ. Tôi đang định ngắt máy thì mẹ tôi đã alô một tiếng, hỏi tôi sao đến tận bây giờ mới gọi điện cho mẹ, hai người đã đợi tôi cả ngày hôm nay đấy. Tôi nói cũng không có chuyện gì cả, chỉ là ngày mai là kỷ niệm ngày cưới tròn một năm của tôi, tôi muốn hỏi xem mẹ có sáng kiến nào không, gợi ý cho tôi một tí với.

Mẹ tôi nói, mẹ đã đặt chỗ trong nhà hàng xoay (*) ở ngay tại trung tâm thành phố giúp con rồi. Cũng đã đặt xong lễ phục mới rồi, chắc khoảng 9 giờ sáng mai là đồ sẽ được giao tới nơi. Đúng rồi, mẹ còn chuẩn bị hộ con 3 món quà, đến lúc đó sẽ chuyển đến luôn để cho con chọn.

Tôi nghe xong mà cảm thấy vô cùng cảm động. Mẹ tôi quả là đúng là áo bông nhỏ (**) tri kỷ của tôi mà. Từ nhỏ đến lớn, hễ tôi cứ muốn cái gì là mẹ tôi đều có thể biến ra thứ đó cho tôi. Hồi nhỏ đám bạn của tôi cứ luôn miệng bảo là chúng nó được nhặt về từ trong đống rác, tôi thì lại nghĩ nhất định là không phải như vậy, tôi nhất định là do mẹ tôi sinh ra, nếu không thì sao mẹ lại có thể hiểu tôi được đến thế cơ chứ.

Tôi nhỏ giọng bảo, mẹ, con cảm ơn mẹ. Hay là ngày mai, đợi sau khi con với vợ con ăn uống xong xuôi sẽ qua đó thăm bố mẹ nhé?

Mẹ tôi không nói gì mà thẳng thừng ngắt điện thoại.

Aiz, tôi còn chưa kịp nói câu chúc ngủ ngon mà.

Thôi cũng không sao cả. Mẹ tôi bảo tự nhủ trong lòng là cũng đã được rồi.

Tôi nhẹ nhàng leo lên giường, thấy vợ tôi ngủ trông đáng yêu quá, thế là tôi liền hôn trộm em ấy một cái.

Cơ mà vì động tác quá mạnh, cho nên đã khiến cho vợ tôi bị đánh thức.

Tôi bảo trên mặt em có một con muỗi.

Vợ tôi tin là thật, sau đó thì liền kéo chăn rồi lại ngủ tiếp.

Yêu vợ của anh.



Chú thích

(*) 小棉袄 (áo bông nhỏ): Ý chỉ mối quan hệ tri kỷ, thân thiết, ấm áp (thường là dùng để nói về quan hệ giữa con cái – cha mẹ).

(*) Nguyên văn "旋转餐厅" = Nhà hàng xoay (revolving restaurant): Nhà hàng xoay 360 độ, có thể tham khảo nhà hàng xoay Hoàng Gia của Việt Nam. Theo giới thiệu thì nhà hàng xoay Hoàng Gia "là địa điểm lý tưởng cho bạn dùng bữa tối kết hợp với ngắm cảnh trung tâm thành phố về đêm từ độ cao 40m, Bạn còn được trải qua cảm giác "vừa ăn vừa xoay" khi nhà hàng liên tục xoay 360 độ trong vòng 90 phút."

C6: Thứ tư, ngày 28 tháng 6 năm 2019, trời nhiều mây.


Tôi rất hài lòng với buổi hẹn hò ngày hôm nay.

Nhà hàng không có quá nhiều người, khúc nhạc mà nghệ sĩ piano chơi nghe cũng rất hay, phong cảnh ngoài cửa sổ trông cũng rất đẹp, tất nhiên điều quan trọng nhất vẫn chính là vợ tôi đang mặc áo đôi cùng với tôi rồi.

Điểm không được hoàn mỹ một tí xíu đó chính là vợ tôi nhìn trông không được vui lắm thì phải.

Tôi không biết vì sao vợ tôi lại không vui nữa. Mãi đến khi vợ tôi cau mày nói với nam nhân viên phục vụ bàn rằng, có thể mời cậu đi ra chỗ khác được không, vì bàn của chúng tôi không cần cậu nữa, đến lúc đó tôi mới biết được, hóa ra là vì vợ tôi không hài lòng với nhân viên phục vụ ở chỗ này.

Tôi không biết vì sao vợ tôi lại không thích nhân viên phục vụ kia nữa. Tôi âm thầm liếc mắt nhìn cậu ta một cái thì ngay lập tức cũng liền cảm thấy không thích. Cậu ta mặc bộ tây trang với áo gi-lê cùng caravat, lúc cười lên làm lộ ra hàm răng trắng bóng, đã vậy lại còn có một bên má lúm đồng tiền nữa chứ.

Trên mặt vợ tôi cũng có má lúm đồng tiền. Đàn ông con trai có má lúm đồng tiền thường thì trông sẽ đẹp trai hơn người bình thường. Đó là suy nghĩ của tôi, thế nhưng tôi không muốn vợ tôi cũng sẽ có suy nghĩ giống như tôi đâu, bởi vì tôi không có má lúm đồng tiền, nếu mà nghĩ như vậy thì chẳng phải tôi sẽ không so được với cái cậu nhân viên phục vụ kia đấy à?

Trong lòng tôi có chút khẩn trương, vừa định nói là chúng ta cũng đã ăn được khá nhiều rồi, hay là về nhà đi thì vợ tôi đã bảo là em ấy muốn đi vệ sinh rồi.

Mãi đến nửa tiếng sau em ấy mới quay trở lại. Quần áo trông có chút lộn xộn, khóe miệng còn hơi bị trầy xước, sắc mặt âm trầm, trông rất đáng sợ.

Tôi căng thẳng hỏi em ấy là đã có chuyện gì rồi.

Em ấy bảo không có gì, lúc ở trong phòng vệ sinh không cẩn thận nên bị ngã.

Tôi hỏi có cần tới bệnh viện kiểm tra không. Vợ tôi bảo không cần, chúng ta đi thôi.

Lúc đứng chờ thang máy, tôi lại nhìn thấy nam nhân viên phục vụ kia, quần áo của cậu ta cũng hơi bị lộn xộn, khóe miệng cũng bị trầy xước.

Cậu ta cười với tôi một cái rồi liếm liếm môi, sau đó liếc mắt ngắm vợ tôi một cái.

Tôi không biến sắc mà quan sát cậu ta, ghi nhớ thẻ nhân viên của cậu ta, sau đó thì không quay đầu lại nhìn nữa mà đi thẳng luôn.

Tôi quyết định sau khi trở về, tôi sẽ không chỉ đánh giá mức kém cho nhà hàng này, mà tôi sẽ còn khiếu nại với quản lý của nhà hàng, sẽ gọi đến số 315 – số của Hội người tiêu dùng để khiếu nại, để bảo vệ cho quyền lợi đối với người tiêu dùng của tôi.

Buổi tối lúc về nhà, vợ tôi là người lái xe. Về đến nhà rồi, lúc dừng xe lại, vợ tôi đột nhiên quay mặt tôi qua rồi đá lưỡi với tôi một cái thật sâu.

Tôi nếm được cả vị máu, cơ mà vị máu này ngọt vô cùng luôn.

Lúc hôn xong rồi, tôi vẫn cứ ngẩn cả người mà nhìn chằm chằm vào vợ tôi, thế nhưng còn chưa nhìn được bao lâu thì vợ tôi đã quay mặt qua bên khác rồi.

Sao lại có vị bạc hà vậy, vợ tôi hỏi.

Tôi không biết phải trả lời như thế nào nữa. Chẳng lẽ lại đi nói cho em ấy biết rằng, mỗi lần miệng tôi có vị bạc hà là em ấy vô thức sẽ hôn tôi lâu hơn 0.5 giây à?

Không thể nói ra được.

Yêu vợ của anh.



Tác giả hiện hồn:

Về sau không những sẽ có góc nhìn của thụ, mà sẽ còn có cả góc nhìn của mẹ công, góc nhìn của cún con, góc nhìn của ánh trăng sáng, góc nhìn của người qua đường Giáp, góc nhìn của ông trời...Mọi người muốn có góc nhìn của những ai nữa thì cứ viết ra nhé!! Dù sao chế đây cũng sẽ không viết theo ý của mọi người đâu. Yên tâm đi nhóe!!! Ha ha ha ha ha!  

  C7:Thứ sáu, ngày 30 tháng 6 năm 2019, trời nhiều mây.


Thứ sáu hàng tuần là đến ngày ăn chay của vợ tôi, ngày này không thể ăn đồ tanh mặn được, chỉ có thể ăn đồ chay mà thôi.

Cũng giống như thường lệ, lúc tôi đang định đổ nồi canh cải thảo thất bại của mình đi thì đột nhiên vợ tôi bước vào.

Anh khiếu nại nhân viên phục vụ kia với nhà hàng đấy à? Vừa bước vào vợ tôi đã hỏi luôn câu này.

Tôi gật gật đầu. Đang định bổ sung thêm là tôi còn gọi đến cả số 315 để khiếu nại với Hội người tiêu dùng nữa thì vợ tôi lại nói tiếp –

Anh ta đã bị quản lý sa thải rồi!

Tôi bưng nồi canh cải thảo, ngây ngẩn cả người.

Anh ăn cơm tối một mình đi.

Dứt lời, vợ tôi mượn chìa khóa xe rồi đi mất.

Tôi đổ nồi canh cải thảo đi, sau đó ra thay quần áo, đi giày rồi cầm điện thoại đuổi theo phía sau.

Để đề phòng vợ tôi bị lạc đường, tôi đã trộm cài đặt hệ thống theo dõi vào máy điện thoại của vợ tôi. Bí mật này chỉ có một mình tôi biết, vợ tôi mẹ tôi bố tôi đều không biết chuyện này.

Bởi vì nó là một bí mật.

Lúc ngồi lên xe khởi động máy, trong đầu tôi chợt nảy ra một câu hỏi: Vì sao tôi lại phải đi theo chứ? Vì sao tôi không ngồi đợi ở nhà?

Tôi nghĩ một hồi mới nghiệm được ra, đó là bởi vì trong lời nói của vợ tôi có vấn đề. Em ấy bảo tôi ăn cơm tối một mình, nhưng tôi đã làm cơm tối cho cả hai người rồi, nếu để một mình tôi ăn thì làm sao tôi có thể ăn hết được cơ chứ.

Tôi muốn đi gọi vợ tôi về nhà ăn cơm.

Tín hiệu hình tròn màu xanh lá cây trên điện thoại đi ra khỏi vùng nội thành, cuối cùng cũng dừng lại.

  Tôi vốn muốn đỗ xe ở ngay phía sau xe của vợ tôi, thế nhưng ở phía trước và phía sau xe của em ấy đều không có chỗ để đỗ, mà đỗ ở ngay giữa đường thì sẽ bị chiếm diện tích, vì thế tôi đành phải mất thêm một chút thời gian để đi đỗ xe ở một chỗ khác trên đường, sau đó thì tôi lại đi bộ trở lại.

Trên điện thoại hiển thị vợ tôi đang ở trong một tòa nhà. Sau khi xem xong sơ đồ không gian kiến trúc ở chỗ này, tôi mới biết được tòa nhà này có tất cả hai mươi sáu tầng, mỗi tầng có tám hộ gia đình, vị chi tổng cộng là có hai trăm linh bốn hộ gia đình.

Tôi bước vào tòa nhà, bắt đầu gõ cửa từ phòng số 101.

Lên tới tầng 9, lúc tôi đang định gõ cửa phòng số 901 thì vợ tôi đột nhiên mở cửa bước ra. Trông thấy tôi em ấy rất giật mình, liền hỏi, làm sao mà anh tới được đây? Tôi đang định trả lời thì khóe mắt lại nhìn thấy một người lạ, yết hầu của tôi ngay lập tức dừng lại.

Vợ tôi không hỏi thêm gì nữa, chỉ kéo tay tôi bước đi.

Tiếu Lạp Sênh!

Tiếu Lạp Sênh là tên của vợ tôi. Vợ tôi không quay đầu lại, thế nhưng tôi thì không thể không quay đầu lại được. Cái tên kia vừa gọi tên của vợ tôi. Theo nhận thức của tôi, trong danh sách hai trăm chín mươi tám người biết được tên của vợ tôi thì tôi có thể khẳng định là không hề có cái tên đang đứng ở trước mắt tôi vào lúc này.

Tôi không biến sắc mà nhìn tên đó, bắt đầu quét một lượt từ diện mạo ngũ quan quần áo kiểu tóc dáng người giày dép của tên đó, định tối về nhà bổ sung thêm vào danh sách.

Tên đó bỗng cười với tôi một cái, liếm liếm môi rồi liếc mắt nhìn sang vợ của tôi.

Tôi nhớ ra rồi.

Đây chính là cái tên nhân viên phục vụ đã bị sa thải kia.

Tôi mặt vô cảm xúc mà nhìn tên đó.

Tôi là La Bân, là bạn trai cũ của Lạp Sênh.

Tôi lại tiếp tục mặt vô cảm xúc mà nhìn tên đó, ghi vào đầu dữ liệu gồm sáu chữ "Bạn trai cũ của Lạp Sênh", sau đó tôi nắm lấy tay vợ tôi, bước thẳng đi luôn.

Bước xuống thang bộ từ tầng thứ chín.

Yêu vợ của anh.  

C8: Thứ sáu, ngày 4 tháng 7 năm 2019, trời âm u.


Hôm đó trở về nhà vợ tôi và tôi không nói chuyện với nhau câu nào cả.

Không nói đến chuyện ăn cơm, cũng không nói đến chuyện về cái người có tên là La Bân kia.

Vợ tôi không muốn nói, tôi cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Năm đó khi theo đuổi vợ tôi, tôi cũng gặp tình huống tương tự như thế này. Tôi muốn biết em ấy đang ở đâu, đang làm ở chỗ nào, mấy giờ tan làm, trong nhà có nuôi cún không, có bạn trai chưa, thế nhưng tôi lại chẳng dám mở miệng hỏi em ấy.

Sau đó thì tôi gọi điện cho "Văn phòng XX", bọn họ ngay lập tức nói cho tôi biết rõ tình hình. Cho nên, lúc này đây tôi lại lấy điện thoại ra gọi tới số kia.

Tôi nói, tôi muốn biết "Bạn trai cũ của Lạp Sênh" là có ý gì?

Năm ngày sau, bọn họ gửi tới cho tôi một chiếc phong bì rất dày.

Tôi mở phong bì ra, nước mắt liền tuôn rơi.

Bên trong là một xấp ảnh chụp, trong ảnh là người vợ xinh đẹp tôi cùng cái tên La Bân kia.

Tôi thấy bọn họ đạp xe tới trường cùng nhau, làm bài tập cùng nhau, chơi bóng cùng nhau, xem tivi cùng nhau, cười với nhau ở trước cửa nhà thờ, ăn chung một phần cơm với nhau, còn ngủ với nhau trong cùng một chiếc chăn nữa!

Vợ tôi còn nắm tay của tên đó!

  Vợ tôi còn niệm Kinh Thánh cho tên đó!

Vợ tôi còn múa ba-lê với tên đó!

Tôi khóc đến sắp mù mắt luôn rồi, lại nhớ đến ba quyển notebook đã bị tôi viết chi chít lên kia.

Tôi có cảm giác như những buổi hẹn hò đó đều là giả hết.

Hoặc không thì tôi đã hẹn hò với một người vợ giả.

Buổi tối, lúc vợ tôi về đến nhà thì tôi đã lau khô hết nước mắt để vào phòng bếp nấu ăn rồi. Tôi không nỡ bỏ đói vợ tôi. Cơ mà để thể hiện sự đau lòng và phẫn nộ của mình, tôi đã làm toàn bộ món chay, không có một chút thịt nào cả.

Tôi tưởng là làm như vậy thì vợ tôi sẽ không vui, sẽ hỏi tôi là vì sao lại không có thịt, tôi có thể nhân cơ hội đó để hỏi em ấy về mối quan hệ của em ấy và người yêu cũ của em ấy, sau đó sẽ bảo em ấy dỗ dành tôi, đi đạp xe cùng với tôi, ngồi viết linh tinh cùng với tôi, chơi bóng cùng với tôi, xem phim cùng với tôi, tới giáo đường để chụp ảnh cùng với tôi, tiện thể nắm luôn tay tôi, niệm lời chúc phúc cho tôi, múa ba-lê với tôi, sau đó tôi nhất định sẽ tha thứ cho em ấy, sẽ lôi đống ảnh kia đem đi đốt hết.

Thế nhưng mà vợ tôi lại ăn hết sạch đồ ăn chay với vẻ mặt rất chi là thỏa mãn.

Tôi xem lại lịch thì mới nhận ra hôm nay là ngày thứ sáu, là ngày ăn chay của vợ tôi.

Làm sao bây giờ, tôi tự chọc giận mình đến phát khóc rồi.

Nhưng mà tôi vẫn yêu vợ tôi nhiều lắm.

C9: Thứ bảy, ngày 5 tháng 7 năm 2019, trời quang.


Đêm qua là lần đầu tiên tôi không hôn chúc ngủ ngon với vợ tôi.

Bởi vì tôi thật sự rất đau lòng. Tôi sợ lúc hôn, nước mắt sẽ không cẩn thận mà rơi xuống mặt em ấy.

Tôi cũng không ôm vợ tôi ngủ như lúc bình thường nữa. Tôi sợ rằng nếu như nhìn thấy mặt em ấy, tôi sẽ không nhịn được mà hôn em ấy mất.

Thế là tôi với vợ tôi nằm quay lưng lại vào nhau.

Tôi nhớ có một bộ phim tên là "Brokeback Moutain" (*).

Kết phim là cảnh nam chính ôm một bộ quần áo khóc rấm rứt.

Tôi có cảm giác tôi còn thảm hơn cả nhân vật nam chính kia nữa, đến cả bộ quần áo để ôm cũng chả có nổi.

Đương lúc tôi đang nghĩ không biết có nên trộm đi lấy một bộ quần áo của vợ tôi hay không thì đột nhiên vợ tôi lên tiếng.

Sao lạnh thế nhỉ?

Tôi nói, hay là tăng nhiệt độ điều hòa lên nhé?

Vợ tôi đáp, không cần, tăng nhiệt độ lên thì lại sợ nóng.

Tôi nói, hay để anh lấy thêm chăn cho em nhé?

Vợ tôi đáp, không cần, đắp hai chăn thì lại nặng quá.  

  Lúc tôi đang định khóc vì cảm thấy mình quá vô dụng, không phải là một người chồng tốt, thì đột nhiên vợ tôi lại quay ra ôm lấy thắt lưng của tôi.

Hôm nay anh không vui có phải không? Vợ tôi hỏi.

Tôi muốn đáp là đúng thế, anh đã biết chuyện của em và bạn trai cũ của em rồi, anh cực kỳ không vui. Thế nhưng mà lúc em ấy ôm tôi, hơi thở nóng rực của em ấy phả lên gáy của tôi, hơi ấm từ người em ấy cũng không ngừng cuồn cuộn mà truyền sang người tôi, tất cả đều khiến cho tôi hạnh phúc tới nỗi muốn bay lên trời, cho nên tôi cũng không còn tâm tư đâu mà đi đáp lại lời em ấy nữa.

Vợ tôi thấy tôi không nói gì, liền chầm chậm di chuyển tay xuống phía dưới.

Lúc ngủ tôi thường không hay mặc quần sịp.

Tôi nuốt nước bọt, cảm thấy yết hầu có chút khô ráp.

Vợ tôi nói, giờ thấy sao rồi?

Tôi cảm tưởng như trong đầu mình đang bắn pháo hoa giống như trong lễ mừng năm mới vậy, tôi đã hoàn toàn không thể nghe được thêm bất kỳ âm thanh nào khác nữa, chỉ còn lại vào khoái cảm như ánh lửa bắn ra khắp bốn phía mà thôi.

Tôi ghìm tay vợ tôi lại, trong đầu lại nhớ tới bộ phim "Brokeback Mountain" kia.

Tôi có cảm giác như vợ của tôi mới chính là nhân vật nam chính, còn tôi chính là bộ quần áo nhăn nhúm mà em ấy ôm vào trong lòng.

Hình như tôi lại quên mất chuyện gì rồi thì phải?

Yêu vợ của anh.



(*) "Brokeback Mountain" là bộ phim điện ảnh Âu Mỹ về đề tài đồng tính rất nổi tiếng. Cơ mà vì phim có kết thúc buồn nên đến tận bây giờ mình vẫn chưa dám mò vào xem TT.TT Theo thông tin mình biết thì phim này cực kỳ cảm động và có ý nghĩa, còn có cả những cảnh quay trần trụi nữa, tóm lại là nó thuộc thể loại "hiện thực hướng". Chắc là nhiều người cũng biết đến phim này rồi nhỉ:v


C10: Thứ hai, ngày 7 tháng 7 năm 2019, trời quang.


Hôm nay là ngày thứ hai, vợ của tôi đã đi làm rồi.

Chúng tôi đã hẹn nhau 6 giờ tối nay sẽ ra ngoài ăn cơm.

Tôi lên mạng đặt chỗ trước tại một nhà hàng. Sau khi nghĩ lại thì lại thấy lo lắng, thế là tôi bèn gọi điện tới cho nhân viên của nhà hàng đó để hỏi xem ở đó có người nào tên là "La Bân" hay không.

Nhân viên lễ tân cực kỳ chắc chắn mà nói với tôi rằng ở nhà hàng của bọn họ không hề có nhân viên nào có cái tên này cả.

Tôi vừa lòng ngắt máy rồi lại quay vào vẽ tiếp.

Lúc vẽ được một nửa, tôi chợt nhớ ra một chuyện cực kỳ nghiêm trọng.

Tuy rằng vợ của tôi đã hẹn sẽ đi ăn cơm tối cùng với tôi, thế nhưng mà nhỡ đâu buổi trưa em ấy lại đi tìm cái người tên là La Bân kia thì sao?

Nhỡ đâu cái tên La Bân kia lại nắm tay, đạp xe đạp, chơi bóng, xem phim, muốn vợ tôi múa cho xem thì sao?!

Một cảm giác nguy hiểm nồng đậm dâng lên trong tôi.

Tôi cảm thấy mình không thể tiếp tục ngồi chờ ở nhà thêm được nữa, tôi phải tới đó để canh chừng không cho vợ tôi chạy đi với tên đó.

Tôi cầm chìa khóa xe, khóa cửa nhà lại rồi rời đi.

Lái xe được nửa đường, tôi chợt nhớ ra bây giờ đã là giữa trưa, vợ tôi lúc này chắc là vẫn chưa ăn cơm đâu. Cho nên tôi lại lái tới Nhã Thúy Hiên để mua cơm trưa cho em ấy. Lúc trông thấy nhân viên bán hàng lấy túi ra để đựng hộp cơm, tôi cố tình chỉ gọi một phần cơm cùng một phần thức ăn mà thôi.

Chỗ làm của vợ tôi là một trung tâm nghệ thuật rất có tiếng, được rất nhiều người biết đến. Trước khi vợ tôi được gả cho tôi, tôi thường ngồi chồm hỗm ở trước cổng để nhìn trộm em ấy.

Tất nhiên là tôi toàn chọn vào những lúc em ấy tan làm rồi.

Sau này khi chúng tôi kết hôn rồi, tôi có thể ra vào chỗ này một cách quang minh chính đại.

Đồng nghiệp và học trò của vợ tôi đều rất niềm nở đối với tôi. Thế nhưng tôi thì lại sợ nhất là khi người khác đối xử nhiệt tình với mình, đặc biệt là những lúc bị một đám người vây quanh bắt chuyện, tôi sẽ căng thẳng tới nỗi ăn nói lắp ba lắp bắp.

Tôi cảm thấy tôi đã làm cho vợ tôi mất mặt vô cùng, vợ tôi cũng không thích tôi đợi ở chỗ này, cho nên về sau tôi cũng ít khi tới đây.

Cũng may là nhân viên lễ tân ở đây vẫn chưa bị đổi người, cô ấy vẫn còn nhớ rõ tôi. Cô ấy bảo với tôi là vợ của tôi đang ở trong phòng tập. Tôi liền nói cảm ơn với cô ấy.

Không có gì, không có gì, Phương tiên sinh cứ thường xuyên tới đây chơi là được rồi.Cô ấy cười tủm tỉm.

Lúc tôi đẩy cửa bước vào, tất cả mọi người trong phòng tập đều hơi ngoảnh lại nhìn ra cửa.

Tôi đếm thấy có mười chín ánh mắt đang nhìn về phía mình, lập tức cảm thấy đầu lưỡi như bị buộc chặt lại, tôi chỉ có thể nâng cái túi trong tay về phía vợ tôi.

Ô! Là Phương tiên sinh đấy à? Lâu lắm rồi không được nhìn thấy Phương tiên sinh!

AAAA! Người thật kìa! Đẹp trai quá đi!

Các em làm cái trò gì vậy? Tiếp tục luyện tập, vẫn chưa tới giờ ăn cơm đâu! Vợ tôi nghiêm mặt quát đám học trò của mình.

Sao đột nhiên lại tới đây đưa cơm cho em thế này? Vợ tôi hỏi. Em ấy vừa mới luyện tập xong cho nên trên trán vẫn còn bị ướt đẫm mồ hôi.

Tôi lấy cơm ra rồi nói, anh sợ anh mà không tới đây thì em sẽ lại đi tìm tên La Bân kia mất.

Vợ tôi sững sờ một lúc lâu, sau đó mới hỏi, em đi tìm anh ta để làm gì cơ chứ?

Thì để ăn cơm trưa đó.

Anh lại nghĩ linh tinh cái gì đấy hả? Vợ tôi ôm lấy cánh tay của tôi rồi nhìn tôi.

Tôi xoắn xuýt cả lên, tôi nói, anh không hề nghĩ linh tinh, tên đó là bạn trai cũ của em, lần trước em cũng đi tìm gặp tên đó đấy thây.

Anh ta không phải là bạn trai cũ của em, vốn dĩ bọn em cũng chưa từng có cái gì với nhau cả. Vợ tôi nói.

Chẳng phải là em thích tên đó đấy sao. Tôi nói, anh đã xem rất nhiều ảnh chụp chung của hai người rồi.

Nhưng đó đều đã là chuyện của quá khứ rồi cơ mà. Vợ tôi đáp.

Tôi hỏi, ý của em là trước kia từng thích, nhưng bây giờ đã không còn thích nữa, có đúng không?

Đúng thế! Bây giờ em đã không còn thích anh ta nữa rồi.

Vậy sau này em cũng sẽ đối xử với anh như vậy sao?

Em với anh đã kết hôn với nhau rồi đấy! Vợ tôi lớn tiếng nói.

Kết hôn thì cũng vẫn có thể không thích mà, trước kia em cũng đã từng thích bạn trai cũ của em đấy còn gì.

Anh ta không phải là bạn trai cũ của em.

Thế nhưng mà em thích tên đó.

Nhưng bây giờ em đã không còn thích nữa rồi! Em không thích anh ta, không thích anh ta, không thích anh ta, anh rốt cuộc có hiểu được không hả???

Tôi lắc đầu.

Sau đó thì vợ tôi bị tôi chọc tức đến phát khóc.

Làm sao bây giờ, đau lòng quá đi.

Yêu vợ của anh.  


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top