chương 39
Lão giả nhìn vẻ mặt của hắn tiếp tục nói:"Tâm sở yêu nhạc giả, cầu mà không thể được?" Tần Thiệu nhìn ông xong chỉ biết thong thả mà lắc đầu, không phải đau như vậy, không phải, lúc trước hắn thầm mến một người cầu mà không được, tưởng rằng thực khổ, nhưng là hiện tại loại khổ này làm cho giờ phút hiện tại rất đau lòng. Lão giả nhìn hắn lắc đầu cười cười:"Nhân chi sở dục khó nhất thỏa mãn, cái khổ thứ bảy này là vì thường nhân chi thường khổ, thí chủ nếu né ra cái khổ này, như vậy đối với mấy cái khổ khác đều vượt qua dễ dàng"
Tần Thiệu cười khổ:"Sư phó nói đúng lắm. Tôi chỉ có chút khó chịu mà thôi." Diêu Chấn Vũ thở dài, thanh toán nhiều tiền như vậy, thế nhưng vẫn là khuyên không được hắn, xem ra Lạt Ma này cũng không phải vạn năng, ngày ngày đêm đêm hành hương chi lộ nhân rốt cuộc vì cái gì? Hồng y Lạt Ma như là nhìn rasuy nghĩ của y cười nói:"Hành hương chi lộ là vì tín ngưỡng. Nhất giả vì có thể nhìn thấy thánh phật, hai người, vì chuộc tội. Tha lỗi cũng tốt,, thành Phật cũng tốt, vi đều là có thể vứt bỏ tâm lý gánh nặng, thành toàn chính mình. Việc làm một đường, tâm ý thành kính."
Tần Thiệu ngồi ở bồ đoàn nghe xong:"Cám ơn Đại Sư. Nơi này, chúng ta có thể đợi một chút sao?" Hồng y Lạt Ma nở nụ cười:"Đương nhiên có thể. Hai cái chuyển kinh đồng này là tôi đưa cho thí chủ, thí chủ như có chút chuyện gì cũng có thể viết vào đây, ngày đêm đọc, chỉ cần tâm thành, chỉ cần đi cố gắng sẽ có ngày được hồi báo." Tần Thiệu tiếp nhận khay đựng hai cái chuyển kinh đồng, màu bạc, khéo léo tinh xảo. Tần Thiệu cười cười nói lời cảm tạ.
Hồng y Lạt Ma đi xong, Diêu Chấn Vũ ngồi xổm xuống trước mặt:"Toi mất một vạn đồng tiền." Tần Thiệu nhìn hắn cười:"Không phải cậu không tin sao?" Diêu Chấn Vũ nhún vai:"Tớ ngồi xem cậu tẩu hỏa nhập ma. Quả nhiên cái này không tin được. Cậu nhìn thảm hại quá." Tần Thiệu không có phản ứng gì, cũng không trưng ra nét mặt tin hay không tin, toàn thân đều tựa vào cây cột Thiên Điện, Diêu Chấn Vũ nhìn hắn cứ như muốn xuất gia:"Nói cho tớ biết giờ cậu đang nghĩ cái gì. Tớ sẽ cố ghi chép kĩ càng, câu nói cuối cùng mà Tần đại sư nói khi xuất gia."
Tần Thiệu nở nụ cười, là một nụ cười nhợt nhạt, Diêu Chấn Vũ rõ ràng ngồi xuống, hai người dựa vào cây cột. Tần Thiệu qua hơn nửa ngày mới nói:"Nghĩ tới lời nói vừa rồi của Lạt Ma, bọn họ sở dĩ sống vui vẻ, sống thành kính, là vì bọn họ có tín ngưỡng, biết sống giá trị. Nhưng tớ không có mấy thứ đó" Diêu Chấn Vũ nghiêng đầu nhìn hắn, Tần Thiệu biểu tình so tẩu hỏa nhập ma còn thảm hơn, Diêu Chấn Vũ thực sự có điểm sung sướng khi thấy người gặp họa, Tần Thiệu không nhìn ra ánh mắt của y nên ôm lấy đầu mình:"Cậu biết không, lúc trước tớ coi mình là độc nhất. Ít nhất tớ cũng không có làm sai bao nhiêu, không có quá mức thái quá, còn có cơ hội vãn hồi. Vẫn cảm thấy mấy chuyện này vẫn không lớn lao gì, đỉnh thiên lập địa (đầu đội trời, chân đạp đất), nếu người khác không nhận, cứ cho rằng tớ cố chấp cực đoan, tớ cũng thấy mình làm đúng, không hẹn với chính mình!"
Tần Thiệu trầm mặc một hồi cười nói:"Nhưng hôm nay mới biết được, nguyên lai tớ lại thất bại như vậy, sai một cách thái quá, rốt cuộc vãn hồi không được. Nguyên lai tớ là một người như vậy ...... Tớ cũng không muốn nhìn thấy mình. Cảm giác tớ rất ghê tởm. Tớ đều cảm giác chính mình tội nghiệt, sâu nặng! Thiếu chút nữa, ta thiếu chút nữa hại chết ...... tớ ......" Mấy chữ sau hắn không nói nên lời, Diêu Chấn Vũ nhìn hắn ôm đầu, trong lúc nhất thời không biết khuyên hắn như thế nào cho phải.
Tần Thiệu ôm đầu ngồi ở trong rất lâu, cuối cùng người trong chùa đến nói, hai người cầm một vạn đồng tiền đổi lấy hai cái chuyển kinh đồng trở về. Sau khi trở về tự, Tần Thiệu hôn mê suýt nữa mất mạng, là phản ứng cao nguyên, Tần Thiệu ước chừng hôn mê 3 ngày, sau đó bị tra tấn một hồi cũng tỉnh lại.
Triệu Bằng Huyên ngồi trước giường chê cười:"Chịu tỉnh rồi sao, cứ tưởng là đem cậu mai táng ở đây luôn cơ chứ, cùng Thích Ca Mâu Ni, cỡ nào quang vinh cỡ nào thần thánh a! Cũng không uổng công chuyến này a!" Triển Khiếu vỗ vai y:"Bớt nói nhảm chút. Đứng lên cho tớ xem vết thương của Tần thiếu gia a. Đến, chụp một tấm, làm kỉ niệm." Tần Thiệu dở khóc dở cười. Triển Khiếu cũng chính là ngoài miệng nói nói, vẫn bưng nước qua:"Đến uống một chút. Quyết định về sau học y tốt một chút, lần sau không muốn nhìn thấy cậu bộ dáng sống chết này." Tần Thiệu cũng không cảm kích y cải tà quy chính uống một ngụm nước, cổ họng nhuận nhuận sau hỏi:"Chấn Vũ đâu?"
Triệu Bằng Huyên nói:"Gọi bác sĩ tới, rất nhanh sẽ đến thôi." Quả nhiên, vừa dứt lời Diêu Chấn Vũ đi ra, đi cùng bác sĩ, nhìn hắn tỉnh đều thật cao hứng. Thầy thuốc kiểm tra một phen cười nói:"Không đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày liền tốt. Khỏe rồi hánh hương cũng không muộn a." Vài người cười cười.
Bác sĩ đi xong, Tần Thiệu mới cười:"Tớ nằm được mấy ngày rồi?"Diêu Chấn Vũ cười mắng:"Cậu còn hỏi, 3 ngày rồi. Chúng ta đều chuẩn bị đem cậu trở về." Triển Khiếu cũng cười nói:"Chính là, tớ hoài nghi ở đây hình như không có bác sĩ nào lợi hại. Mà cậu dập đầu sao?" Tần Thiệu nâng nâng tay:"Được rồi, việc đó tớ sai. Chờ tớ nghỉ ngơi một hồi, chúng ta trở về đi. Chúng ta đi hồ Namtso."
Diêu Chấn Vũ cắt lời:"Được rồi đi đừng khiến cho mấy đứa này khiên thiếu gia về nữa." Bọn họ nhìn nhau cười to, mấy ngày thật sự là muốn hù chết bọn họ, chính là xa tại ngàn dặm chi ngoại, nếu như vậy, thật đúng là!Thật là xui xẻo!
Bọn họ ngồi ngây ngốc bệnh viện hai ngày, Tần Thiệu mới có thể triệt để đứng lên. Triển Khiếu đem di động của hắn giao lại cho hắn:"Hình như có vài tin nhắn. Chính cậu xem đi. Có phải là tình nhân nhỏ của cậu hay không! Chúng ta nghĩ cậu không còn cơ hội nhìn, nên xem qua chút chút." Tần Thiệu nhìn y, Triển Khiếu nhún vai:"Cậu hôn mê 3 ngày," Triển Khiếu ôm cánh tay nhìn hắn, nhìn trái nhìn phải. Tần Thiệu bị y nhìn da đầu run lên:"Nhìn cái gì, bộ đẹp lắm sao?" Hình tượng lúc này quả là thật đẹp, trên đầu quấn quít băng vải! Triển Khiếu nhìn hắn:"Đoàn gia huynh đệ tốt như vậy sao? Thích Thích anh xong lại quay ra thích em? Cái cậu Đoàn Tình kia có phải là người cậu nói lần trước hay không? Cậu quả nhiên thích người ta a! ha ha! vẫn là cầu mà không được chình là cái loại này!"
Triển Khiếu cười sung sướng khi thấy người gặp họa! Tần Thiệu nếu tay không còn chút sức cũng sẽ bay ra đánh y một trận. Triệu Bằng Huyên cũng hắc hắc cười:"Chính là, nghe nói cậu hôn mê 3 ngày, kết quả ngay cả một lời cũng không muốn nói với tớ, vừa nghe tên cậu trực tiếp treo điện thoại. Hình như vẫn không muốn gặp cậu đâu a, cậu khi đó đang trong lúc hấp hối, tớ kêu cậu ta gọi danh tự của cậu, cho dù là kêu hồn cũng tốt, kết quả cậu ta hét lên bảo tớ đi chết đi! ha ha ha ha! Đoàn tiểu thiếu gia thật sự là cá tính!"
Diêu Chấn Vũ cũng gia nhập hàng ngũ trêu tức:"Cóp hải cậu làm lỗi gì với người ta hay không, nhất định phải đi xin lỗi." Triển Khiếu vây quanh Tần Thiệu xem,, vừa nhìn vừa gật đầu:"Ân, không sai, thành ra bộ dáng chật vật như bây giờ. Thành thật khai báo!Cậu đã làm cái gì con người ta! Có phải Bá Vương ngạnh thượng cung (Rape đấy) hay không a, ha ha......"
Càng nói lại càng thiếu đạo đức! Triệu Bằng Huyên cũng cùng hắc hắc cười, bọn họ nói chuyện rất nham hiểm, vốn chỉ định nói đùa, muốn cho hắn cao hứng cao hứng, kết quả Tần Thiệu lại cúi đầu, sắc mặt xám trắng. Vài người vừa thấy, hỏng, chẳng lẽ là thật sự? Không chiếm được anh nên đem trai cường bạo?!! Vui không nổi nữa..
Diêu Chấn Vũ nhìn bọn họ lắc đầu, bắt đầu lúng túng:"Được rồi, chúng ta không nói, cậu cứ nghỉ ngơi. Đợi thân thể tốt, theo đuổi người ta không muộn a a! Cái kia, chắc là em dễ theo đuổi hơn anh nhỉ......?" Triệu Bằng Huyên lắp bắp. Hình nhu là khó hơn.
Tần Thiệu cười khổ:"Tớ không sao, cám ơn các cậu." Bọn họ liếc nhau, cảm giác không được bình thường, tính cách rất hợp nhau, quen nói đùa, chưa thấy qua Tần Thiệu khách khí như vậy. Diêu Chấn Vũ đi ra ngoài đầu tiên:"Hảo, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm, cậu hảo hảo nghỉ ngơi."
Tần Thiệu nhìn bọn họ đi ra ngoài, sờ di động, chộp vào trong lòng bàn tay một hồi lâu mới mở ra, di động cũng không có bao nhiêu tin nhắn, thậm chí không có ai gọi. Chỉ có 6 tin của Hàn Dũ,6 ngày 6 tin, đều là báo cáo về Đoàn Tình. Tần Thiệu không có mở ra, chỉ là trong lòng có chút mất mát, người nhà không có hắn sớm thành thói quen, Đoàn gia huynh đệ cũng không có, bởi vì Đoàn Huyên chưa bao giờ hỏi, chỉ cần nói với y y sẽ không hỏi. Đoàn Huyên sẽ không, Đoàn Tình, kia liền lại càng không, Tần Thiệu cười khổ, bắt đầu mở tin nhắn Hàn Dũ, xem như là an ủi.
Tin nhắn Hàn Dũ vẫn là trước sau như một đơn giản, chẳng qua lúc sau có chút cảm tình: Đoàn Tình thân thể khôi phục. Ân, về nhà đi, cậu về nhà đón cậu ta về lại đây đi. Tôi nhớ Đoàn Tình quá. Tần Thiệu nhìn tin nhắn cũng nhếch nhếch khóe miệng. Cuối cùng cũng nói mấy câu chọc cười. Nhớ tới Đoàn Huyên cũng nói qua câu như vậy, thật đúng là một nhà các người! Tần Thiệu khóe miệng nhấp hạ, muốn về, ngàn dặm chi ngoại này thời khắc muốn trở về, nhớ nhà, nhớ người thân, nhớ Đoàn Huyên, nhớ Đoàn Tình. Nhớ Đoàn Tình, nguyên lai cảm tình cũng sẽ nảy sinh như vậy, dần dần nhồi vào tâm, dần dần khiến hắn sinh ra vướng bận, sinh ra tưởng niệm.
12/3/2018
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top