62
Đoàn Tình chạy rất nhanh, cơ hồ muốn phân không rõ phương hướng, trong viện tuyết đọng dày vô cùng. Cậu chạy rất nhanh nên không nghe Tần Thiệu phía sau đang kêu cậu:"Ấu Đường, chậm một chút, chậm một chút, đừng ngã sấp xuống ......" Bụng cậu càng ngày càng đau, hình như đứa nhóc kia xem ra không hài lòng cậu, đúng vậy, như thế nào vừa lòng đâu, cha mẹ đều không phải người tốt, cậu còn là con riêng nữa!
Đoàn Tình chạy quá nhanh, Tần Thiệu chỉ là nhìn Đoàn Tĩnh Viễn liếc mắt một cái, cậu liền chạy đi ra ngoài xa như vậy, Tần Thiệu dùng sức chạy, phải bắt cậu lại, Đoàn Tình sắp ngã. Tần Thiệu nóng nảy, lập tức chạy lên phía trước, Đoàn Tình nằm trên người hắn, Tần Thiệu dùng sức ôm lấy:"Ấu Đường, đừng chạy, đừng chạy nữa ......" Đoàn Tình bị hắn ôm trong lúc nhất thời không thể đứng dậy, tuy rằng đang nằm lên người hắn, nhưng bụng vẫn một mực đau âm ỉ đau đến tê tâm liệt phế, Tần Thiệu ôm chặt lấy cậu, Đoàn Tình dậy không nổi, trên mặt tất cả đều là mồ hôi lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.
Tần Thiệu nóng nảy:"Ấu Đường, Ấu Đường, em làm sao vậy?" Đoàn Tình đau chịu không nổi, cậu chưa từng đau như vậy, so với ngã sấp xuống còn đau hơn! Cậu dùng sức nắm chặt tay Tần Thiệu thủ, run cầm cập nói:"Đau, đau, bụng đau. Tần Thiệu, bụng đau...... Tần Thiệu, đau, Tần Thiệu đau......" Cậu bắt đầu kêu tên của hắn, như là kêu cứu mạng.
Tần Thiệu dùng sức ôm, nắm tay cậu:"Anh biết, đừng sợ ......" Đoàn Tình miễn cưỡng gật gật đầu, Tần Thiệu dùng sức ôm cậu đứng lên, hướng về phía gara đi, Đoàn Tình không muốn, cậu không thể ngồi xe, cậu chịu không nổi. Tần Thiệu đành phải dừng lại, cười thực ôn hòa:"Vậy không đi. Hiện tại nói cho anh biết đau làm sao không?" Đoàn Tình náo loạn, cậu vô cùng đau a, đau lợi hại như vậy, tên hỗn đản này còn có nhàn tâm hỏi nơi nào đau nữa. Tần Thiệu còn hỏi thêm:"Có phải hay không đau từng đợt!" Đoàn Tình lung tung gật đầu:"Ân, đau, đau......"
Tần Thiệu ôm cậu ngồi ở đèn đường dưới đất, bắt đầu gọi điện thoại, nói rất rõ ràng, nhưng tay vẫn run run:"Triển Khiếu, tớ có việc phiền toái cậu, kêu một xe cứu thương tới ven đường 135, nhìn thấy tớ thì dừng lại, tớ đang ôm một người mang thai. Hiện tại tớ muốn cậu giữ bí mật. Giúp tớ an bài một gian phòng sinh, tầng cao nhất, nếu có thể đem toàn bộ người tầng đó sơ tán. Không cần bất cứ bác sĩ nào hết. Cậu là đủ rồi! Phải nhanh lên! Xe cứu thương cũng chỉ cần một người. Chuyện này phải giữ bí mật!" Tần Thiệu nói năng lộn xộn, nhưng là lại rõ ràng vô cùng, Triển Khiếu theo bản năng đáp ứng:"Được, tớ biết rồi, cậu đừng vội, tớ lập tức đến! Sản phụ, bây giờ cậu phải khiến "nàng" thả lỏng một chút, tớ lập tức đến ngay!"
Triển Khiếu đây là thời khắc thể hiện tài năng của mình, so Tần Thiệu càng thêm quá phận. Bệnh viện Quân giải phóng nhân dân Trung Quốc 115, may mắn là buổi tối, còn là mùa đông bác sĩ trực trị không nhiều, bệnh nhân cũng không nhiều, là bệnh viện cho bộ đội, cửa cao, người khác nếu không cần vào cũng không vào. Cho nên Triển gia lão gia cũng không có bị kinh động. Nhiều lắm là 120 xe cứu thương rêu rao điểm, liên tục xông vào đường đèn đỏ. Đợi tới lúc đưa người vào bệnh viện, trực tiếp đưa đến là tầng cao nhất, không có kinh động bệnh nhân bên dưới. May mắn, không có kinh động a! Đương nhiên đây là Triển gia lão gia tử ngày hôm sau mới biết được.
Lúc Triển Khiếu làm việc Tần Thiệu cũng không có nhàn rỗi, gọi điện thoại cho Hàn Dũ i, chi tiết nói về tình huống Đoàn Tình, Hàn Dũ cơ hồ là lập tức phản ứng, cùng Triển Khiếu nói không sai biệt lắm:"Ôm cậu ta đừng nhúc nhích, đợi xe cứu thương, tôi lập tức đến bệnh viện 115."
Đoàn Tình cũng nghe nên phản đối:"Không cần đi bệnh viện, ......"
Tần Thiệu cúi đầu thân lại sát mặt cậu trấn an:"Yên tâm, không có việc gì, không có ai đâu. Anh đuổi mọi người ở đó đi hết rồi."
Đoàn Tình vẫn không bằng lòng:"Tôi không cần...... Không cần...... Con nó...... Không muốn thấy người......" Tần Thiệu ôm cậu cười cười:"Em yên tâm, không có ai nói gì hết, con Tần Thiệu đầu đội trời chân đạp đất, không có gì đâu!"
Đoàn Tình còn giãy dụa:"Nó có phải không muốn sinh hay không?" Tần Thiệu gật gật đầu:"Ân, Hàn Dũ nói hẳn là yếu sinh."
Đoàn Tình dùng sức nắm tay hắn:"Còn chưa đến lúc mà......" Tần Thiệu lập tức cười cười âu yếm nhìn cậu:"Không có việc gì đâu, Hàn Dũ nói 7 tháng cũng có thể, em yên tâm, không có việc gì, con chúng ta nhất định không có việc gì. Nhất định sẽ khỏe mạnh, cho nên em không cần khẩn trương." Đoàn Tình ân một tiếng, một đợt đau đớn mới khiến cậu càng lo lắng về đứa con, đau a, thật con mẹ nó đau a! Sinh hài tử nguyên lai đau như vậy, thì ra thời điểm kia mẹ cậu phải chịu đựng những thứ này. Mẹ...... Mẹ......Con đau...... Tần Thiệu nghe cậu thì thào gọi mẹ, nước mắt rốt cuộc không nhịn xuống lập tức rớt xuống..
Xe cứu thương Triển Khiếu đến rất nhanh, y cả gan vượt cả đèn đỏ, may mắn mùa đông nên trên đường không có bao nhiêu người. Triển Khiếu cố tỏ vẻ không kinh ngạc, cũng cố không hỏi, bởi vì Đoàn Tình đang đau lợi hại, Tần Thiệu vẫn ôm cậu không thèm để ý đến y, vì xe lúc này có ba người, cho nên y đành phải một bên lái xe một bên dặn hắn:"Đem em ấy ôm chặt, đừng đến rơi xuống, tớ tận lực lái xe nhẹ nhàng. Đoàn Tình, khụ, Đoàn Tình, hiện tại nghe tôi, hít sâu, hít sâu...... Dùng sức hít sâu rồi chậm rãi thở ra......"
Đoàn Tình không để ý tới y, đau tới mức không thể làm gì hơn.Cậu đau đến mức muốn ngã xuống đất, Tần Thiệu luống cuống tay chân ôm lấy. Nói lời này vô số lần, Triển Khiếu nhìn hắn hình dáng này chỉ là lo lắng suông, y cũng không thể bỏ xe cứu thương mặc kệ, đành phải mắng Tần Thiệu:"Cậu đúng là ngu ngốc, khẩn trương cái gì, đem em ấy ôm chặt,bây giờ em ấy chưa có sinh đâu. Hiện tại ôm là tốt rồi, nói cho tớ nghe tình huống đi! Cậu không cần bác sĩ là ý gì? Cậu tin tưởng y thuật của tớ? Tớ đúng là có y thuật, nhưng nên đem chi tiết ra nói cho rõ ràng!"
Tần Thiệu ôm Đoàn Tình lại mới trả lời y:"Không phải cậu, là Hàn Dũ." Triển Khiếu ho khan:"Vậy tớ đâu, đã nói là cho tớ tham gia mà. Nói, Tần Thiệu! Chúng ta là anh em tốt mà!! Sự việc này sao giờ mới cho tớ biết! Trách không được mấy tháng này không thấy được bóng cậu, nguyên lai là đi tạo con!!! Cậu không suy nghĩ gì hết!!"
Tần Thiệu nóng vội cũng nhìn y mà rống:"Sao tớ nói cho cậu được, lão gia nhà tớ còn chưa biết kìa!!!"
Triển Khiếu chán nản:"Xứng đáng! Không dám nói, chắc là sợ bị đánh gãy chân!!"
Tần Thiệu mắng y:"Được rồi, lo lái xe đi, mau một chút! Hàn Dũ phỏng chừng đã đến nơi rồi!!!!"
Triển Khiếu không hề để ý đến hai người nữa, phóng với tốc độ phi cơ đến bệnh viện.
Đến nơi, quả nhiên Hàn Dũ đang đứng chờ ở đó. Bốn người trực tiếp đến phòng bệnh VIP tầng cao nhất. Tần Thiệu muốn vào phòng sinh, bị Triển Khiếu đẩy ra:"Đi thay quần áo! Cậu vào làm gì!" Tần Thiệu thay quần áo theo vào phòng sinh.
Hàn Dũ nhìn tình huống Đoàn Tình suy đoán:"Hình như muốn sinh, nước ối đã vỡ...... Hiện tại, Tần Thiệu, cậu hãy nghe cho kỹ, chúng ta sẽ dùng phương pháp sinh là mổ bụng. Mời cậu ký tên đồng ý." Hàn Dũ nói rất trịnh trọng, Tần Thiệu cầm giấy xem:"Không có biện pháp khác sao? Mổ bụng rất đau." Hàn Dũ không có lắc đầu, Đoàn Tình đánh hắn:"Mổ bụng đi, mau một chút, đem nó ra đi......"
Tần Thiệu nắm tya cậu:"Anh biết rồi." Tần Thiệu ký tên, Hàn Dũ đuổi hắn ra ngoài:"Nơi này giao cho tôi cùng Triển Khiếu, Triển Khiếu, tốt nghiệp đại học y, làm trợ thủ cho tôi đi, mau đem băng gạc đến."
Triển Khiếu cũng cố không ngạo mạn gật đầu:"Được rồi."
Tần Thiệu không yên lòng, Triển Khiếu đẩy hắn ra:"Cậu ở trong này nhất định sẽ hô to gọi nhỏ dễ dàng khiến bác sĩ phân tâm, cậu yên tâm đi, chúng tôi sẽ chụp thuốc mê cho em ấy, toàn bộ quá trình không đau. Chờ em ấy tỉnh một chút mới đau, khi đó cậu đến chiếu cố, hiện tại đi chuẩn bị một chút đi!!!"
Tần Thiệu biết y nói rất đúng, hắn còn có rất nhiều việc phải làm. Chuyện thứ nhất, là thông báo cho ba mẹ hai bên biết, Tần Thiệu gọi điện thoại rất kiên quyết. Gọi cho Đoàn Tĩnh Viễn xong, hắn cũng gọi cho ba mình. Theo bản năng không có thông báo cho hai bà mẹ. Ba nam nhân dễ nói chuyện hơn..
Đoàn Tĩnh Viễn đến rất nhanh, lúc sau quả nhiên cùng Tần Gia Lạc đến. Cũng may yến tiệc vừa mới dứt, ông mới tới được..
Tần Thiệu thấy bọn họ hai người đến, đứng lên, há miệng, thanh âm cử thấp:"Đoàn bá phụ, ba. Thực xin lỗi, con thực xin lỗi."
Đoàn Tĩnh Viễn nghe hắn nói cơ hồ là lảo đảo, lúc gọi điện thoại không kịp hỏi hắn, bị hắn đột nhiên nói ra tin tức kia nên vô cùng chấn mộng. May mắn ông lúc ấy ở bên ngoài, cùng Tần Gia Lạc cãi nhau, không có trong đại sảnh, nếu không không biết thành cái dạng gì.
Đoàn Tĩnh Viễn nhìn Tần Thiệu chọc giận nảy ra, tay đều run run:"Mấy chuyện cậu nói trong điện thoại là thật? Ấu Đường đâu? Ấu Đường đâu! Con ta hiện tại ở đâu!"
Tần Thiệu nhìn ông:"Ở trong phòng phẫu thuật. Đoàn bá phụ, thực xin lỗi!" Mỗi khi làm sai chuyện đều kêu ông là Đoàn bá phụ!!! Đoàn Tĩnh Viễn trong đầu ong ong, mấy chuyện cũ không hay cũng ào ạt tràn về, buổi tối ngày hôm đó Ấu Đường không có về nhà, là theo hắn cùng một chỗ, ngày đó buổi sáng hai người đánh đầu rơi máu chảy!Sau đó, hắn ngày nào cũng chạy đến nhà ông! Cùng con của mình cãi tới cãi lui! Còn hợp sức đến lừa mình! Lừa mình đem Ấu Đường đến chỗ hắn ở!!!! Còn mang bộ đồ sứ lừa ông!! Lừa lâu như vậy!!!
Đoàn Tĩnh Viễn gần như run run hỏi hắn:"Cái thai, mấy tháng?" Tần Thiệu cúi đầu:"7 tháng, hôm nay vừa tròn 7 tháng."
Đoàn Tĩnh Viễn lui về phía sau một bước, rốt cuộc đứng không nổi, Tần Gia Lạc đỡ ông rồi quay sang nhìn con mình, từng câu từng từ hỏi hắn:"Đứa con, là của con?!"
Tần Thiệu gật gật đầu:"Là của con, thực xin lỗi." Đoàn Tĩnh Viễn lần này đẩy Tần Gia Lạc ra, ngã ngồi lên ghế
Tần Gia Lạc giơ lên bàn tay đánh Tần Thiệu ngã xuống đất. Đánh một lần lại một lần, đánh hắn ngã xuống đất, nắm cổ áo bắt hắn đứng lên, mỗi một bàn tay đánh đều rất nặng, Tần Thiệu không có phản kháng, chỉ là xoa xoa máu bên khóe miệng, Tần Gia Lạc coi như không thấy! Tần Thiệu vừa mới bắt đầu còn có thể đứng lên, cuối cùng là bị Tần Gia Lạc nắm cổ áo lôi lên:"Mày là đồ vô liêm sỉ!!! Tao nào có dạy mày khi dễ em họ!!!!! Tần Thiệu, tốt nhất là tự mày phải chịu trách nhiệm!mày phải làm vậy!!!! Ấu Đường là em họ của mày mà!!! Mày không có trách nhiệm, cũng thôi đi, chẳng lẽ cũng không có liêm sĩ hay sao! Nhân luân đạo đức mày rốt cuộc học được bao nhiêu!!!!"
Tần Thiệu biết Tần Gia Lạc không dễ chọc, không hề nghĩ đến đánh lợi hại như vậy, Tần Thiệu không rõ rốt cuộc đánh bao nhiêu, hắn không hề thấy đau, chỉ chết lặng, động tác đều trì hoãn, không biết giờ đây là máu mũi hay máu ở khóe miệng chảy ra. Bộ dạng lúc này rất khó coi, Tần Thiệu trong lòng thầm nghĩ may mắn vì không gọi mẹ hắn tới, bà nhất định sẽ đau lòng.
Tần Gia Lạc một chút đều không đau lòng hắn, ông trong lòng rất đau a! Hận không thể đánh chết Tần Thiệu! Tần Thiệu là con của ông, nhưng là Ấu Đường cũng là con ông!!! Còn là cũng ông với người kia sinh ra, cả đời này đều chỉ có thể xa xa nhìn, cũng không dám tới gần!!!!
. Tần Thiệu nhìn Tần Gia Lạc đáy mắt tơ máu đáy lòng đều đánh chiến, ba hắn chắc chắn là muốn đánh chết hắn!! quả nhiên Tần Gia Lạc lần này này một cước phá lệ rất mạnh, Tần Thiệu trực tiếp bị đạp trên tường, từ trên tường rơi xuống, mặt đầy vết thương. Tần Thiệu giãy dụa muốn đứng lên,, Tần Gia Lạc còn muốn đánh hắn, Tần Thiệu rốt cục lên tiếng:"Con muốn nhìn thấy Ấu Đường...Con muốn nhìn thấy đứa con........."
Tần Gia Lạc nghe con mình nói xong sắc mặt càng thêm âm trầm, từng bước một bước lại, tầng cao nhất thật sự là im lặng, phụng triển đại thiếu gia mệnh lệnh, toàn bộ đều không có ai. Tần Thiệu muốn trước khi bị đánh chết phải nhìn thấy đứa con. Hắn nắm lấy ống quần Tần Gia Lạc cười:"Ba, con biết sai rồi, ba đừng đánh. Con chỉ muốn nhìn thấy Ấu Đường, nhìn thấy con của con, con chỉ liếc mắt một cái, sau đó ba đánh chết con cũng không muộn."
Tần Gia Lạc trực tiếp đá hắn văng ra xa, tiếp lại đá một cước, Tần Thiệu thống khổ trên mặt đất cuộn mình, ngực áp đau, Tần Thiệu nhịn không được phun ra một búng máu. Tần Gia Lạc chân vẫn đá vào người hắn, ánh mắt Tần Thiệu đều hoa, hắn thật lòng rất muốn nhìn thấy cậu......
Đoàn Tĩnh Viễn chịu kích thích quá lớn vẫn ngồi yên không có đứng lên, Tần Gia Lạc gần như là mất lý trí đánh con hắn, hệt như đá bao cát, Tần Thiệu gần như hôn mê thì bất ngờ nghe được tiếng con nít khóc.
Tiếng khóc kia dường như cứu hắn một mạng, Tần Gia Lạc nghe thấy liền dừng lại, không đánh nữa, Đoàn Tĩnh Viễn cũng lảo đảo đứng lên. Hai người cơ hồ đồng thời hướng về phía cửa lớn phòng phẫu thuật. Tần Thiệu miệng nở nụ cười: Con cứu ba một mạng rồi.
Tần Thiệu muốn đứng lên nhưng đứng không nổi, Tần Thiệu cúi đầu nhìn điện thoại,ngày 1 tháng 1 0 giờ, ha ha, con hắn sinh vào đúng năm mới..
8/4/2018
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top