CHƯƠNG 30 31

Chương 30

Hôm nay vốn dĩ Tạ Lam Sơn nên đi gặp Tống Kỳ Liên để tiếp tục điều trị tâm lý, mãi đến khi Thẩm Lưu Phi nhắc nhở thì cậu mới nhớ, điện thoại di động nhấp nháy liên tục, trước khi vào nhà của Thẩm Lưu Phi, ma xui quỷ khiến thế nào lại để điện thoại ở chế độ im lặng.

Tin nhắn wechat không trả lời, điện thoại cũng không bắt máy, Tạ Lam Sơn nhắn đại một vài chữ cho Tống Kỳ Liên, mới phát hiện thời gian trôi qua thật nhanh, chưa gì đã gần nửa đêm rồi.

Rượu hơi mạnh khiến cậu cảm thấy có chút choáng, cậu đưa tay đỡ trán nhìn bầu trời đêm, không biết lúc nào bầu trời trong xanh kia đã trở nên mông lung, mờ ảo.

Với thời tiết như thế này thì chắc chắn đêm nay sẽ có mưa.

“Cậu ở lại đêm nay cũng được.” Thẩm Lưu Phi thấy cậu như vậy nên mở lời, “Trong tủ có quần lót mới. Nếu không phiền, có thể mặc của tôi.”

Cúng kính không bằng tuân mệnh, Tạ Lam Sơn lấy đồ đi tắm,  tắm xong còn quấn khăn đi một vòng. Nhà của Thẩm Lưu Phi là không gian mở, diện tích không nhỏ, không có phòng khách, đi từ bên này có thể nhìn thấy bên kia. Có một chiếc ghế sofa màu xám nhạt khá to ở giữa, ngồi chả êm bao nhiêu, nằm lại đau lưng. Cậu lững thững đi vào phòng ngủ của Thẩm Lưu Phi.

Thẩm Lưu Phi vẫn đang vẽ tranh, nhưng Tạ Lam Sơn chỉ đứng ở cửa cũng biết Thẩm Lưu Phi đang vẽ mình.

Thẩm Lưu Phi nghe tiếng động thì quay đầu nhìn lại, thấy Tạ Lam Sơn đang bán khỏa thân đứng đó. Ánh mắt tự động dán lên cơ bụng rắn chắc của cậu: "Cảnh sát nằm vùng vậy mà trên người không có vết thương nào.”

“Tối nay cậu ngủ ở đâu?” Thẩm Lưu Phi hỏi.
 
Nghe câu này xong, Tạ Lam Sơn thật không muốn ngủ ở cái ghế sofa cứng ngắc đó chút nào, ngẫm nghĩ hai người đều là đàn ông, có chết cũng chết trên cái giường kingsize kia cũng được.

"Tôi chưa ngủ chung với đàn ông bao giờ, bất quá… “ Rõ ràng là tu hú chiếm tổ chim khách còn bày đặt miệng lưỡi, bộ dáng như hi sinh bản thân, Tạ Lam Sơn nằm uỵch xuống giường nói “nào thầy Thẩm, tới luôn đi.”

Thẩm Lưu Phi hơi cúi đầu, ánh mắt nhìn vào quần của Tạ Lam Sơn.

"Quá nhỏ", Thẩm Lưu Phi tỏ vẻ không hứng thú, lạnh nhạt nói “cậu ngủ sofa đi”
 
“Này mà nhỏ sao?” Tạ Lam Sơn từ trên giường nhảy lên, như là bị làm nhục, “Mọi người đều gọi tôi là Tripod-Man!"

Tự so mình với một cái chân máy ảnh ba trụ, đúng là đầu óc sáng tạo. Anh cười cười.

Thẩm Lưu Phi đuổi người khỏi phòng, chúc Tạ Lam Sơn ngủ ngon.

Tạ Lam Sơn chân dài vai rộng, nằm sofa không thoải mái chút nào, lúc cậu nghiêng người qua thì thấy ánh sáng ấm áp từ phòng ngủ hắt ra.

Cậu nghe đâu đó như tiếng mưa rơi trên lá, tiếng cọ vẽ trên giấy.

Tạ Lam Sơn không mơ thấy người phụ nữ áo trắng kia và có một đêm ngon giấc.

Tám giờ sáng, hai người bước ra khỏi tòa nhà, Tạ Lam Sơn ăn no ngủ sâu, nên tâm trạng rất tốt, bất quá Thẩm Lưu Phi có vẻ không nhiệt tình lắm khi cậu cứ ỏn ẻn bên tai gọi “Anh họ Thẩm ơi”

Trước khi tới chỗ đậu xe, Thẩm Lưu Phi đột nhiên cảnh giác quay đầu lại, nhưng dưới tàng cây không có ai, cách đó không xa chỉ có một cụ già lưng còng đang chậm rãi tập thể dục buổi sáng.

“Sao vậy?” Tạ Lam Sơn hỏi.

“Không có gì.” Thẩm Lưu Phi khẽ cau mày, xoay người mở cửa xe.

Anh cảm thấy rằng có ai đó đang theo dõi họ.

Quạy lại cục cảnh sát, hai người đem những suy đoán của mình nói cho Đào Long Dược nghe, cậu ta lập tức bảo người liệt danh sách, kiểm tra xem người phụ nữ có khả năng quấy rối Tùng Dĩnh là ai.

Sau khi lần tra các dấu vết, tiểu Lương còn mang theo chó nghiệp vụ theo, rốt cuộc kẻ tình nghi thứ tư đã lộ diện.
 
Chương 31

Kết quả thật bất ngờ, người phụ nữ theo dõi và quấy rối Tùng Dĩnh, thậm chí phóng hỏa phòng giám sát chính là Lang Lệ - sếp cũ của cô ấy.

Trước những bằng chứng chắc nịch từ việc giám định dấu chân, phòng tuyến tâm lý của người phụ nữ này nhanh chóng bị phá vỡ, cô ta không phản bác hay phủ nhận mà thành khẩn thừa hành vi của mình. Nhưng cô nhất quyết rằng mình không có giết người, buổi tối hôm đó chỉ là vô tình nhìn trộm mà thôi.

Tạ Lam Sơn nói: "Dấu chân của cô xuất hiện trong phòng giám sát và khu vườn sau nhà Tùng Dĩnh. Cô đốt phòng giám sát và lẻn vào sân sau của người khác vào lúc hai giờ sáng, chỉ để rình trộm thôi sao? Điều này không bình thường chút nào"

Người phụ nữ cười cười: "Hôm đó tôi đúng là có ý nghĩ giết người, nhưng chỉ là suy nghĩ thôi thì đâu phạm pháp gì”

 “Phóng hỏa cũng là tội nặng “ Đào Long Dược nhìn chung lịch sự hơn với các nghi phạm nữ, nhưng sắc mặt hơi xanh xao, mắt như muốn tóe lửa, “Tại sao lại muốn giết cô ấy?”

Lang Lệ coi mạng người như cỏ rác, trầm ngâm nói: "Có một thời gian, cô ta bị gia đình phản đối cuộc hôn nhân, bạn trai cô ta còn chiến tranh lạnh, không những thế cô ta còn bất hòa với gia đình nên tôi mới mời cô ta ở nhà tôi một tuần, ăn ngủ cùng nhau, có thể nói là rất thân thiết, nhưng mà bạn trai vừa giải hòa thì liền quay lưng với tôi. Tôi coi cô ta như bạn bè thân thiết, thậm chí là tri kỹ nhưng không ngờ cô ta hèn mọn quá, không có đàn ông thì không sống nổi, tôi cảm thấy tình cảm mình bị lừa dối nên mới nảy sinh ý định giết người báo thù.”

"Vậy là cô đã giết cô ấy?"

“Không có.” Thời gian thẩm vấn hơi lâu, người phụ nữ trước đó cũng mất bình tĩnh, khó chịu hỏi xin Tạ Lam Sơn một điếu thuốc, “Anh cảnh sát đẹp trai này, anh cho tôi điếu thuốc được không?"

Tạ Lam Sơn sờ sờ túi thấy hình như đã quên mang theo. Với kinh nghiệm nhiều năm nằm vùng, cậu nhìn ra người phụ nữ trước mặt này, phát hiện thì ra cô ta nghiện ma túy.

Tạ Lam Sơn hỏi, "Cô hít ma túy phải không?"

Biết không thể chối cãi, cô ta thẳng thừng thừa nhận “ngoài trừ “Lão tứ” tôi không chơi, còn lại “thịt tươi” và “ngựa con” thì đều đã chơi qua.

Cô ta có thể nói rành rọt mấy từ lóng này thì hiển nhiên là một tay nghiện sành sỏi. Tạ Lam Sơn  sa sầm mặt “Trước tiên nói về vụ án này đã."

 “Ban đầu tôi không muốn giết Tùng Dĩnh, nhưng bạn trai của cô ta là Lý Duệ có tới tìm tôi.” Nghe những gì Lang Lệ nói, có lẽ Lý Duệ thấy không vui vì bị cô ta quấy rối nên đã tới gặp mặt. Lang Lệ tiếp tục “Tôi muốn cô ta thoát khỏi đau khổ nhưng cô ta lại nói rằng tôi đang xen vào cuộc sống của cô ta, lúc tôi rất tức giận nên tôi mới nói dối tên họ Lý kia rằng Tùng Dĩnh bắt cá hai tay sau lưng anh ta”

"Cô nói vậy mà anh ta tin à?" Đào Long Dược không tin nổi.

"Lúc tôi và Tùng Dĩnh sống cùng nhau thì có chụp vài bức hình, nam nữ đều có, ai ngờ cái tên Lý kia lại tin sái cổ. Hắn cho rằng mình bị cắm sừng, mặt mày tái mét, tôi còn tưởng hai người họ chia tay nữa chứ ai dè không có chuyện gì xảy ra, lại còn tính tới chuyện kết hôn” Cô ta phì cười một cái, nhún vai nói “Bât quá Tùng Dĩnh là người bị tình yêu làm mờ mắt, bạn trai cô ta vốn dĩ không có rộng lượng như vậy, cậu ta luôn canh cánh trong lòng đối với anh chàng họa sĩ đẹp trai kia.”

Tạ Lam Sơn và Đào Long Dược nhìn nhau. Tất cả đều nhớ Lý Duệ bảo rằng mình gặp Thẩm Lưu Phi lần đầu là ở công ty thiết kế của anh ta.

Tạ Lam Sơn hỏi: "Sao cô biết anh họa sĩ đẹp trai đó?"

Lang Lệ nói: "Tùng Dĩnh muốn xin chữ ký của anh ta nên mới theo học cái khóa học kia, nhưng không biết sao tên họ Lý kia cứ cảm thấy bạn gái mình với anh ta có gì đó mờ ám, hắn ta trong lòng vốn dĩ đã tự ti với bản thân nên hiển nhiên không chịu được một người đẹp trai như thế thân mật với bạn gái mình, cho nên tôi biết thời thế thôi, lợi dung anh chàng họa sĩ kia giả bộ tặng hoa, làm cho hắn tin rằng mình thực sự bị cắm sừng.”

Cái gì gọi là miệng người đáng sợ, một câu ác ý xúi giục độc ái còn sắc hơn dao, giết người không đổ máu.

Đào Long Dược kìm lại sự tức giận của mình hỏi: "sau đó xảy ra chuyện gì?"

“Sau đó, tôi đốt phòng giám sát, cố gắng xem có thể trèo vào từ vườn sau nhà cô ấy không nhưng khi đến nơi, tôi nhìn vào qua khe hở rèm cửa thì phát hiện thi thể nằm đầy trên mặt đất. Ai đó đã ra tay trước tôi một bước. Tôi rất hài lòng nên sau đó bỏ đi. "

Rời đi phòng thẩm vấn, Đinh Ly đã sớm chờ đợi ở bên ngoài, vừa thấy hai người đi ra nói còn có manh mối liên quan tới Lang Lệ.

 “Nói nghe xem” Đào Long Dược nói

"Lúc đó không phải chúng tôi kết bạn WeChat sao? Sau đó, cô ta liên tục gửi tin nhắn cho tôi, khen tôi xinh đẹp và gọi điện mời tôi đến nhà cô ta chơi. Lúc đó tôi không nghĩ nhiều, chỉ đơn giản là muốn có thêm bạn mà thôi.

Tạ Lam Sơn hỏi: "Vậy cô có đi không?"

Đinh Ly nói: "Tôi đã từng đến đó một lần. Nhà của cô ta rất lớn, giống như một cung điện vậy. Thái độ của cô ta đối với tôi cũng rất kỳ lạ. Dù sao, tôi cũng cảm thấy khó xử khi ở đó nên kiếm cớ trốn đi, sau này không tới nữa. Nhưng cô ta thỉnh thoảng vẫn gọi cho tôi và muốn mời tôi đến hộp đêm này nọ— "

“Còn mời cô tới hộp đêm sao?” Đào Long Dược trực tiếp mắng Đinh Ly, “sao chuyện kỳ lạ như vậy mà cô không báo cáo.”

“Chuyện này thì có gì là lạ?” Đinh Ly tức giận và lẩm bẩm tự bênh vực mình, “Dạo này có rất nhiều thanh niên đa nghề (1), ban ngày làm văn phòng, ban đêm đi quán bar, tôi thấy có gì đâu, rất bình thường mà.”

(1)   斜杠青年: ý nói những người làm nhiều nghề cùng một lúc.

"Thật sự có cái từ này sao?" Đào Long Dược tưởng bị lừa nên quay đầu sang nhìn Tạ Lam Sơn để xác nhận.

Cậu quá lười để cười cợt Đào Long Dược, cậu chỉ tập trung vào vụ án, nói “làm quản lý một công ty thiết kế nhỏ, lương chừng 20,000 tệ, sống trong một căn nhà sang trọng, lái xe sang, còn có tiền hít ma túy, tiền này rốt cuộc ở đâu ra?”

Đào Long Dược đồng ý: "Cậu nghĩ sao về người phụ nữ này?"

Với kinh nghiệm chống ma túy nhiều năm của mình, Tạ Lam Sơn nói: "Tôi thấy thân phận cô ta hơi khả nghi, sau lưng không chừng có nguồn cung cấp ma túy, nhưng có lẽ cô ta không liên quan trực tiếp đến vụ án này.”
 
"Tôi cũng nghĩ vậy. Dù sao, trước tiên hãy xét nghiệm nước tiểu đã, tạm giữ sau đó tính sau” Đào Long Dược cùng gật đầu, chốc lát liền thở dài “Nghe khẩu cung của cô ta, thì đúng là Lý Duệ khả nghi nhất, hắn ta khăng khăng mình chưa xem quyển “trắng đen không lẫn lộn”, sau đó còn làm bộ không quen biết Thẩm Lưu Phi. Không nghĩ tới xoay đi xoay lại hung thủ lại là người ngay trước mắt chúng ta.”

"Đây là cảnh giới của một hung thủ máu lạnh, vừa hồi hộp tự tay sát hại người khác, vừa có thể tận hưởng niềm vui khi đùa bỡn được cảnh sát. Thú vị thật. Tạ Lam Sơn khóe miệng hơi vểnh lên “Từ một góc độ nào đó, tôi khá là tán thưởng anh ta.”

Đào Long Dược nói:” nhưng làm sao chứng minh được hắn ta là hung thủ.”

“Còn phải điều tra Tracy là tự sát hay bị giết, tôi đề nghị xem lại camera giám sát, người phụ nữ mặc áo vàng che mặt khóc chưa chắc là Tùng Dĩnh, rất có thể là Tracy, hàng xóm chỉ nhìn thấy bề ngoài chứ không thấy mặt, có thể họ cố tình đánh lừa tình huống là hai người đang cãi nhau.”

Đào Long Dược tiếp tục hỏi: "động cơ giết người của Lý Duệ là gì? Cứ coi như bị cắm sừng đi thì cũng đâu đến nỗi giết hết nhà người ta.”

"Tôi biết động cơ giết người Lý Duệ là gì." Đinh Ly nói ra suy đoán của chính mình, "Mọi người ngẫm lại xem khi còn nhỏ ba anh ta đã kinh doanh làm ăn, giàu một phát hơn những người khác, nhưng không may lại phá sản, lừa tiền bảo hiểm mà tự sát, từ thiên đường rơi xuống địa ngục, khiến anh ta trở nên tự ti, vì tình yêu mà phải chịu đựng chỉ trích soi mói của nhà họ Tùng, khẳng định trong lòng đã cay cú từ lâu, lại nghĩ bạn gái phản bội mình, hận mới chồng nợ cũ, vì vậy nên đã nảy lòng tham lên giết toàn bộ nhà họ Tùng -----“

"Cũng có lý, nhưng còn hơn thế nữa."

Mọi người theo tiếng động nhìn sang, Thẩm Lưu Phi đứng ở cửa.

Đào Long Dược cảm thấy không vui khi nhìn thấy Thẩm Lưu Phi, khịt mũi một cái, nói một câu kỳ quái :“Ngươi không giết Bá Nhân, Bá Nhân vì ngươi mà chết?"

“Tôi đã đến thăm người bạn cũ của Lý Hướng Tiền và có một phát hiện mới.” Thẩm Lưu Phi nhìn Tạ Lam Sơn “Bạn bè Lý Hướng Tiền có nói, lúc đó ông ta có cho Lý Hướng Tiền vay một khoản vốn để làm một hạng mục, Lý Hướng Tiền rất cảm kích, bảo sau này thành công sẽ hết sức cảm ta. Nhưng hạng mục còn chưa làm xong thì lại tự sát, để lại người vợ bệnh tật và đứa con nhỏ, như vậy cũng không hợp tình cho lắm, sự nghiệp còn có thể chuyển biến tốt, làm sao có thể đi tới bước đường cùng này.”

"Vậy ý của anh là vụ tai nạn xe hơi của Lý Hướng Tiền không phải là tự sát?” Tạ Lam Sơn hơi cau mày suy tư một lúc, “Ông ấy bị sát hại."
 
TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top