CHƯƠNG 20

Sau khi thẩm vấn Lý Duệ xong, Đào Long Dược bước ra khỏi phòng thẩm vấn, cũng đã gần đến giờ tan sở.

Cậu ta giao việc cho tiểu Lương, người đang tích cực ghi chép, "Trước tiên hãy chuẩn bị tài liệu thẩm vấn của Lý Duệ , sau đó đi điều tra vụ tai nạn của cha Lý Duệ là Lý Hướng Tiền hơn mười năm trước. Có thể anh ta đang che giấu điều gì đó, động cơ giết người có khả năng không phải đơng giản như trong lời khai"

Nói với tiểu Trương: "Ngoài dấu vân tay của Lý Duệ khớp với dấu vân tay ở hiện trường, còn có dấu vân tay của người khác trên hung khí giết người. Có khả năng dấu vân tay này là đồng phạm của Lý Duệ, kẻ đã phóng hỏa phòng giám sát, có thể là của phụ nữ. Dấu vân tay khá mơ hồ, chỉ dựa vào hệ thống thì khó xác nhận, cho nên mọi người cẩn thận hơn chút.”

Cậu quay qua tiểu Tiêu: "Tiếp tục tìm những những cấp trên đã quấy rối Tùng Dĩnh, tập trung vào vợ, con gái của họ hoặc những người thân là phụ nữ, và so sánh dấu chân của người phụ nữ phóng hỏa phòng giám sát để tìm ra cô ta"

Cậu nói tiếp với Đinh Ly: "Tiếp tục liên hệ với bộ phận kỹ thuật. Sau khi dữ liệu giám sát được khôi phục, hãy báo cáo ngay cho tôi, tên Lý Duệ kia bảo mình không nói dối nhưng liếc mắt cái là nhìn ra! "

Đội trưởng Đào của đội trọng án cũng không phải chỉ biết gào rống để phá án, cậu ta phân công công việc tùy việc cơ ứng biến, nhất định phải đào được manh mối quan trong ra cho bằng được.

Mọi người hỏi cậu: "Còn đội trưởng thì sao?"

"Tôi sẽ đến phòng pháp y , cần một số xác nhận từ pháp y Tô! Đội trưởng Đào thẳng thừng bước đi “Không phát hiện được gì quan trọng thì tối nay đừng ai gọi cho tôi.”

Khi cảnh sát Tạ và thầy Thẩm đang uống rượu ở quầy hàng của chú Đàm thì đội trưởng Đào đã hẹn pháp y Tô ăn cơm tại một nhà hàng kiểu Tây, giá gần 1000 tệ một người, nhưng bù lại nhà hàng rất sang trọng. Nay cậu ăn mặc chinh tề, ngay cả vết sẹo ngay đường chân mày cũng được che bớt lại một cách cẩn thận.

Không ngờ Tô Mạn Thanh lại là khách quen ở đây. Hai người đang ngồi gần quầy rượu trong nhà hàng. Đầu bếp người Pháp cao ráo và đẹp trai bước ra khỏi nhà bếp, đầu tiên là  hôn má Tô Mạn Thanh một cái, sau đó trò chuyện và cười đùa với cô. Cả hai đều nói tiếng Pháp, tiếng Pháp của Tô Mạn Thanh rất lưu loát.

Đào Long Dược đầu óc ong ong, một chữ nghe cũng không hiểu, vì vậy chỉ có thể ngồi đó nhấp ly nước có ga của mình. Cậu càng nhìn đầu bếp người Pháp kia thì càng ghét, nhưng vẻ mặt của cậu còn khó coi hơn, mặt mày nhăn như trái cà héo treo trước gió.

Khi đầu bếp kia rời đi, Đào Long Dược cố nén cơn chua xót trong lòng, giả vờ khen giọng  Tô Mạn Thanh: “Tiếng Pháp của cô giỏi thật đấy”.

“Cũng không có gì,” Tô Mạn Thanh bình tĩnh nói, “Bà tôi là người Pháp”
 
“Thảo nào!” Đào Long Dược thốt lên, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tô Mạn Thanh một cách cẩn thận. Cậu thấy lông mày và đôi mắt của cô có phần giống với Tạ Lam Sơn, cả hai đều có vẻ ngoài pha trộn khá đáng kinh ngạc, nổi bật giữa đám đông, liếc mắt là có thể nhìn thấy. Cậu ta nói: "Lam Sơn nó rất giống cô, nhìn không giống người da vàng bình thường, nhưng cậu ấy bắt quá là người thuần Trung, khí chất so với cô thì cũng kém hơn nhiều."

Tạ Lam Sơn đằng kia nói không chút lưu tình, Đào Long Dược ở đây cũng không khí, hai người đã quá thân, bịa đặt nói phét lẫn nhau là chuyện như cơm bữa. Có một người phụ nữ ngồi bàn bên cạnh, ngay khi vừa vào nhà hàng thì miệng mồm ỏn ẻn không ngừng, Đào Long Dược quay lại nhìn cô ta, trong rất đẹp và quyến rũ.

Khi so sánh với giọng nói mạnh mẽ cứng cáp của Tô Mạn Thanh thì thấy đúng một trời một vực, dù có đẹp tới đâu thì với cậu cũng chỉ là quá bình thường.

Đội trưởng Đàm hiếm khi có hẹn với mỹ nữ, nhưng trước khi món chính được bưng lên thì Đinh Ly đã gọi tới.

Nhấc điện thoại lên, Đào Long Dược gần như muốn nổi đóa, nhưng bởi vì người đẹp ở đây nên không tiện, miễn cưỡng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Đinh Ly nói là ổ cứng cuối cùng đã được sửa xong và video giám sát ngày xảy ra vụ án cũng đã được lấy ra.

Ánh mặt trời chói chang rọi qua cửa, Tạ Lam Sơn bị một trận tiếng chuông quấy rầy mở mắt ra, mò lấy điện thoại di động đầu giường, thì đã sắp chín giờ. Không có cảnh giết người, không có người phụ nữ áo trắng nào, không có máu me, cảm giác đặc biệt thoải mái yên tĩnh.

Tạ Lam Sơn vào phòng tắm tắm, sau đó lấy nước lạnh vỗ nhẹ lên mặt, ngẩng đầu nhìn mình trong gương, cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua. Chủ yếu là Thẩm Lưu Phi đưa cậu về. Đêm qua cậu ngủ rất say nhưng không hoàn toàn mất ý thức. Cậu luôn cảm thấy có ai đó chạm vào mặt mình trong mơ. Một bàn tay ấm áp, sờ từ lông mày đến hốc mắt, từ sống mũi đến khóe môi, rồi nhẹ nhàng luồn tay vào tóc cậu.

Sự đụng chạm này như xoa dịu trong lòng cậu.

Đào Long Dược rống lên trong điện thoại, bảo cậu cút nhanh đến cục cảnh sát bây giờ.

Tạ Lam Sơn bụng trống rỗng, tối hôm qua chỉ lo uống rượu, không ăn gì. Vừa ra khỏi nhà thì theo thói quen đến chỗ quầy bánh của Chú Đàm.

Nhưng hôm nay chú Đàm lại không bán.

Khi Tạ Lam Sơn tới cục thì thấy mọi người đã tập trung xung quanh máy tính của các kỹ thuật viên. Căn biệt thự được camera giám sát khắp nơi, một khi các camera này được sửa chữa thì sẽ sớm tìm ra hung thủ thôi. Theo như camera, thì giống như lời khai của Lý Duệ, anh ta và Tùng Dĩnh lái xe về nhà vào khoảng một giờ trưa, chiếc ô tô đi thẳng vào hầm để xe. Khoảng 11h40 phút thì hai người lao ra khỏi nhà, cãi nhau kịch liệt. Lý Duệ lớn tiếng hung hăng còn Tùng Dĩnh thì che mặt khóc. 11h45 Lý Duệ bực tức rời khỏi đó, camera cho thấy anh ta đi thẳng ra khỏi khu biệt thự, chứ không có vào lại nhà Tùng Dĩnh.
 
Tạ Lam Sơn và Đào Long Dược nhìn nhau, lẽ nào không phải anh ta sao?

*chỉ đăng duy nhất trên wattpad zobbiee*

Một nghi can khác xuất hiện ngay sau đó, khoảng 12 giờ, có một người giao thức ăn đến nhà Tùng Dĩnh, lúc đó trời mưa, hắn ta mặc quần áo giao hàng bên ngoài, trên đầu đội nón bảo hiểm, trong có vẻ căng thẳng, trên tay cầm thức ăn đã đóng gói, hắn ta nhìn chung quanh sau đó ngửa mặt nhìn camera, một khuôn mặt hiện lên rõ ràng.

Bức ảnh được các điều tra viên dừng lại và phóng to lên. Đào Long Dược nhìn thấy khuôn mặt này và kinh ngạc thốt lên: ""Trương Ngọc Xuân?!"

Nghĩ đến việc nhà Tùng Dĩnh đầy hộp thức ăn mua bên ngoài, các cảnh sát phán đoán rằng Trương Ngọc Xuân có thể thường tới đây, nhà họ Tùng chắc cũng không đề phòng. Trong hình, hắn ta không giao liền thức ăn rồi rời đi, mà được người dẫn vào trong nhà, mọi người không xem được tình hình bên trong, mà chỉ có thể ghi chép khoảng thời gian hắn ta rời nhà Tùng Dĩnh – gần rạng sáng.

Hắn ta ở nhà Tùng Dĩnh cả tiếng đồng hồ.

Trong camera, Trương Ngọc Xuân vẫn đội mũ bảo hiểm và mặc áo khoác, tỏ ra hoảng sợ né tránh và vội vàng lên xe máy rời khỏi hiện trường.

Hai giờ sáng, một trận mưa rào hiếm hoi ập đến, cuốn trôi dấu chân và vết xe do hắn ta để lại.

Sau đó, màn hình giám sát trống trơn, phòng giám sát bị phóng hỏa, đến khi tất cả các camera đều mất hình thì Lý Duệ cũng không xuất hiện trở lại.

Sau khi xem video, Đào Long Dược vỗ đùi: "Tới địa điểm giao đồ ăn này bắt người, bắt Trương Ngọc Xuân!"

Trên đường đi, Đào Long Dược rất hối hận và tức giận, thậm chí còn rùng mình vì hai cảm giác này. Cậu thả tay khỏi vô lăng, thò tay vào túi lấy ra một bao thuốc, thấy đó là gói thuốc của Trương Ngọc Xuân cho, cậu bực bội bóp dẹp nó . Cậu ta liên tục lặp đi lặp lại cùng một câu: "Chó không thể ngừng ăn c**! Để tôi bắt được tên súc sinh này, tôi phải xé xác nó ra từng mảnh."

Vì bán thuốc lá không có giấy phép, cậu ta đã đỡ lời cho Trương Ngọc Xuân và ngay cả công việc giao đồ ăn hiện tại của Trương Ngọc Xuân cũng được cậu đảm bảo giới thiệu cho.

Trái ngược với sự tức giận của Đào Long Dược, Tạ Lam Sơn lại vẫn bảo lưu ý kiến của mình. Đêm qua cậu và Thẩm Lưu Phi đã thảo luận, hung thủ phải phải là người có một thân hình cao lớn, vô cùng độc ác, còn phải là người chưng diện quần áo, râu cạo sạch sẽ, không chỉ là người có giáo dục mà còn người người có giai cấp trong xã hội. Nhưng mà cái tên Trương Ngọc Xuân, chiều cao chỉ hơn 1 mét bảy một chút, còn chưa tốt nghiệp cấp hai, hắn ta làm sao có thể mô phỏng theo cuốn “trắng đen không lẫn lộn” để giết người cơ chứ?

"Lão Đào," Tạ Lam Sơn nói, "còn quá sớm để đưa ra kết luận, Thẩm Lưu Phi và tôi nghĩ—"

"Mối quan hệ của hai người trở nên thân thiết từ khi nào vậy? Đoạn video giám sát sẽ không nói dối, kẻ sát nhân phải là thằng quỷ đó." Đào Long Dược ngắt lời Tạ Lam Sơn một cách thô lỗ.

Xe tới chỗ giao thức ăn, những người xung quanh khá bất ngờ khi xe cảnh sát tới đây, khu vực này ban ngày có khoảng chừng hai mươi người phục vụ vào buổi sáng, ban đêm thì chừng tám người, bởi vì đây là khu dân cư cao cấp cho nên người thích ăn khuya cũng không nhiều. Cảnh sát kiểm tra kỹ lưỡng các thông tin đơn hàng, quả thật có thấy đơn hàng của Tùng Dũng lúc 11h20, đặt đồ ăn kèm bia.

Một người giao hàng cho biết, tối hôm đó anh ta nhận được đơn hàng, nhưng do trời mưa và đau đầu gối nên đồng ý cho Trương Ngọc Xuân đi giao thay.

Một người giao hàng khác xen vào: "Chỉ cần cậu ta biết đơn hàng giao cho khu Cảnh Giang thì Trương Ngọc Xuân nhất định chủ động đi thay, còn không nhận tiền nữa.”

Đào Long Dược cau mày hỏi: "Tại sao?"

"Tại sao à? Tại vì cậu ta thích cái cô gái trong nhà đó, chúng tôi còn cười cậu ta là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, nhưng cậu ta cứ cười ngu ngơ vậy đó. Mà cô gái đó thật sự rất tốt, không chỉ xinh đẹp mà còn rất tốt bụng. tiểu Trương giao hàng không may trời mưa bị té ngã đầy bùn, thức ăn đổ đầy mà cô ấy không phàn nàn lại còn mang khăn cho cậu ta, còn kêu cậu ta vào nhà nghỉ ngơi.”. Người nhân viên lắc đầu thở dài “chúng tôi đểu cảm thấy tiểu Trương hắn đột nhiên nghỉ việc thì cũng thấy lạ, không ngờ cậu ta lại làm ra chuyện này.”

Đào Long Dược có chút tức giận: "Mọi người đều biết người trong nhà đó đều bị sát hại vậy mà phát hiện hắn ta bất thường sao không ai báo cảnh sát vậy.”

"Chén cơm mình còn lo chưa xong, hơi nào mà rãnh rỗi lo chuyên khác, chúng tôi còn tưởng trên mạng nói phét đấy.” Mấy người giao đồ ăn thấy người cảnh sát này quá hung dữ, bọn họ đều bực bội, quay đầu tính bỏ đi, lại bị đội trường Đào ngăn lại, nói muốn nghe về quá khứ của Trương Ngọc Xuân.

Có một điều khiến Tạ Lam Sơn vô cùng để ý. Cách đây vài ngày, một người giao hàng đã làm mất số tiền 5.000 nhân dân tệ mà anh ta vừa rút từ ngân hàng. Mọi người đều không hẹn mà nghĩ rằng Trương Ngọc Xuân đã lấy trộm nó, không ngờ sau này mới sáng tỏ là do tự mình người kia vu oan cho Trương Ngọc Xuân, nhưng không có ai xin lỗi cậu ta cả, bọn họ cho rằng người như cậu ta bị hoài nghi, vu oan là chuyện đương nhiên.

Trương Ngọc Xuân đã phạm tội và sử dụng ma túy, dấu vân tay của cậu từ lâu đã được thu thập và nhập vào cơ sở dữ liệu thông tin của tội phạm.

Sau những nỗ lực không ngừng của các kỹ thuật viên, cuối cùng dấu vân tay trên hung khí giết người đã được xác định rõ chính là của Trương Ngọc Xuân.
 
TBC...

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top