Chương 5
☆Chút ngọt thứ năm
Editor: Selene Lee
---------
Tạ Cửu nhìn sang "trẻ con" đang đứng bên cạnh anh, hai tay cô ôm lấy mặt. Màu hồng phía bên trên nét nhỏ nhắn tròn trĩnh còn đậm hơn cả lúc trên xe ban nãy, hệt như một trái táo mọng nước. Tầm mắt của anh vội vã dời đi, hướng đến bàn mạt chược. Lúc nhìn thấy chồng dầy tiền cược đặc trên bàn, tâm trạng của anh thay đổi ngay: "Nãy giờ các cậu ăn được bao nhiêu rồi?"
Tạ Thất gõ gõ bàn, đưa lưỡi ra liếm đôi môi khô khốc: "Chừng 20, tham gia không?"
Tạ Cửu bèn cởi áo khoác ra, vắt lên ghế sô pha rồi gật đầu ngồi xuống. Mà đám đàn ông đang ngồi ở một góc bàn cũng rất tự nhiên mà đứng lên nhường chỗ. Điềm Mật lẽo đẽo đi theo sau Tạ Cửu, khẽ cào lòng bàn tay anh, nhẹ nhàng nói: "Nhà tôi cũng có chơi một chút."
Cuối cùng cũng tìm được một đề tài chung...
Thì ra nam thần cũng chơi mạt chược.
Điềm Mật cắn cắn môi. Thực ra cô rất hay chơi trò này ở nhà.
Học năm 4 đại học, tất nhiên quy tắc gì cũng biết rồi.
Tạ Cửu nhìn chằm chằm cô hồi lâu, cũng không nói gì mà nhường thẳng một chỗ.
"Vậy em đánh thay tôi đi."
Đám quý tộc đang chơi bài tú lơ khơ gần đó nghe vậy liền quay đầu nhìn sang, có chút ngạc nhiên.
Đây chắc chắn là bạn gái của Cửu gia!
*************** Ta là phân cách JQ *********
Thật ra ở nhà Điềm Mật cũng chỉ xem mạt chược là một trò giải trí nho nhỏ, căn bản không cần dùng đến đầu óc... Nhưng mà, vào thời điểm này... Khi có tiền cược... Kết quả hoàn toàn có thể đoán trước được.
Điềm Mật bắt đầu khóc ròng khi nhìn thấy tài sản của mình dần bay vào túi người khác...
Tại sao nãy giờ một ván cô cũng không thắng nổi vậy nè?
Rõ ràng là ông trời bất công mà...
Chỉ vỏn vẹn 20 phút sau, Điềm Mật gục đầu trên bàn, hoàn toàn trắng tay.
Tạ Thất nhìn đống tiền chất trên bàn, bèn cười đầy gian xảo: "Cửu nhi, chú đem đến cho anh một cái máy rút tiền à?"
Mặc dù so theo vai vế, Tạ Thất là chú của Tạ Cửu, nhưng bởi vì tuổi tác không hơn nhau nhiều nên bình thường vẫn xưng là anh em.
Điềm Mật xấu hổ rụt đầu về bên cạnh Tạ Cửu, không biết số tiền cô thua đã nhiều đến mức nào nữa...
Thật thảm hại... Tính sơ sơ qua cũng hơn 400...
Tạ Thất cười nhạo: "Anh nói, Cửu nhi, không phải chú muốn quỵt nợ chứ?"
Tạ Cửu xoa xoa đầu "trẻ em" ngồi cạnh mình, dùng ánh mắt để trấn an cô.
"Chưa quen thôi"
Nói xong thì rút ra một tấm thẻ ngân hàng, quăng lên bàn đánh.
Điềm Mật thấy thế bèn vội vã lục lọi trong túi mình vài đồng tiền lẻ...
"Để tôi tự trả được rồi."
Tạ Cửu ngẩng người, lập tức ngăn động tác của cô lại, sau đó khẻ khom người nói nhỏ vào tai cô: "Em chắc chứ? Ở đây tiền cược gấp 20 lần, một vòng là một trăm đấy."
Đầu óc của Điềm Mật liền ngưng hoạt động.
Hai mươi lần...
Một vòng một trăm...
Cô hại nam thần thua mất.... 4 vạn?????
4 vạn chỉ trong 20 phút???
Vẻ mặt của Điềm Mật như sắp chết ngất đến nơi.
Tạ Cửu vỗ vỗ vai của cô, tỏ ý bảo cô đứng lên sau đó tự nhiên ngồi vào để tiếp tục.
Trọng Trường và Tạ Thất nhìn nhau, sau đó lại không hẹn mà cùng trừng mắt nhìn Tạ Cửu.
"Này này, hai cái con người kia, đừng có đứng đây bày đặt chói sáng ngược cẩu* nhé!"
Tạ Cửu không đáp lại mà chỉ phun ra hai chữ: "Tiếp tục."
********
Trọng Trường là người đầu tiên hạ hết bài xuống, xua xua tay: "Không chơi không chơi nữa."
Anh ta trừng mắt oán hận nhìn con sói đuôi dài nào đó, nghiến răng nghiến lợi.
Mợ nó! Đây rõ ràng là một tên giả heo ăn thịt hổ!
Chỉ mới có mấy phút trôi qua mà anh ta và Tạ Thất đã thua đến mức phải tuột quần chạy.
Điềm Mật nhìn núi tiền cược đặt trước mặt mình, cười đến tít cả mắt lại, sau đó ngây người nhìn ai kia.
Trọng Trường nhìn cô búp bê ở đối diện, lại không yên lòng ngoảnh sang Tạ Cửu.
Với ánh mắt đó của cậu ta...
Anh ta thật sự cảm thấy, mọi chuyện vốn không hề đơn giản như bọn họ đang nghĩ.
Vì sao càng nhìn càng thấy giống: "Hoa trôi hữu ý, nước chảy vô tình"* thế này?
Không lẽ anh ta nhìn nhầm?
Trọng Trường nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng nháy mắt với Tạ Cửu, chỉ ra bên ngoài cửa.
Tạ Cửu hiểu ý.
"Chú, giúp cháu để ý cô ấy một chút." - Nói xong bèn đi ra ngoài.
Trọng Trường cố gắng rặn ra một nụ cười, đứng ở cửa phòng vệ sinh, xoay người hỏi: "Rốt cuộc là có chuyện gì?" - Anh ta còn vừa nói vừa chỉ vào bên trong phòng.
Tạ Cửu không đáp... Thật ra là không biết phải giải thích như thế nào.
"Cô gái đó thích cậu?"
"...."
"Đại khái là như vậy..."
"Vậy cậu thì sao?"
Mắt Tạ Cửu không chớp, cũng không hé răng nửa lời.
Phải... Không cần nói cũng biết... Căn bản là không phải.
Trọng Trường thấp giọng hỏi: "Vậy hôm nay cậu đưa cô ấy tới đây làm gì?"
Anh ta lại nói tiếp: "Chuyện này chắc chắc sẽ bay tới tai ông già kia, lúc đó thì cậu giải quyết làm sao hử? Mang về nhà luôn?"
Tạ Cửu: "..."
Tất nhiên anh không nghĩ nhiều đến vậy, chỉ đơn giản là đưa "Trẻ con" đi theo thôi.
"Cũng không nghiêm trọng đến mức đó đi."- Tạ Cửu vò tóc, đau đầu xoa trán.
Trọng Trường lại cười: "Thế cậu cảm thấy thế nào?"
Đặc biệt...
Tạ Cửu cảm thấy thật phiền não, nghĩ đến hai lão phật gia ở nhà kia lại càng bất lực.
"Cậu đưa người về trước đi." - Trọng Trường hảo tâm nhắc nhở "Lát nữa tôi sẽ nói chuyện với đám kia một chút, cũng không hớ miệng lúc ở nhà."
Dù sao cũng là quan hệ hợp tác thế gia, một nhà biết thì cả giới đều tận.
Tạ Cửu gật đầu.
Lúc trở lại phòng bao, anh rất nhanh đã tìm được khuôn mặt nhỏ nhắn kia, bèn tự nhiên đi đến bên cạnh.
Điềm Mật đang cười khúc khích đầy ngọt ngào.
Chắc chắn là đã bị chuốc không ít rượu.
Bóng tối mờ mờ ẩn hiện khuôn mặt của cô: Hai má phấn hồng, đôi môi xinh xắn, mái tóc dài mà mềm mại thả nhẹ đến bên eo, tựa như muốn hòa vào bóng tối.
Cái miệng nhỏ kia lại bắt đầu nhu lên: "Cửu gia... Thôi Nhiêu của tôi... ha ha.."
Tạ Cửu tối mặt, khẽ nâng eo của cô.
Chóp mũi và chóp mũi gần trong gang tất, bất ngờ ngửi được mùi rượu nhàn nhạt.
Hương thơm tựa như trái cây lên men, ngọt đến mức khiến lòng người mềm nhũn. Mà mấy người tụ tấp bên cạnh nghe đưa câu nói say kia, chớp mắt liền thẳng hết lưng lên.
Bọn họ vừa nghe được cái gì thế?
Thôi Nhiêu là ai?
Tạ Cửu nhanh chóng cảm nhận được bầu không khí kỳ quái.
Mà "trẻ nít" nào đó vẫn còn đang lẩm bẩm, rõ ràng là say quá mức.
Tạ Thất luôn có ánh nhìn rất tốt, bèn móc chìa khóa từ túi áo quăng cho Tạ Cửu.
"Nhớ chú ý đường đi."
Bạn trai đưa bạn gái uống say về nhà... Không sao, không trở lại cũng không sao... Anh em ở đây đều không ngại!
Tạ Cửu thuận tay nhận lấy, chuẩn bị bước đi thì lại nhớ đến chuyện gì đó, bèn quay đầu lại nhắc nhở: "Chuyện ngày hôm nay đừng ai nói gì cả, trước cứ im lặng đi."
Đám anh em tốt nghe thế cũng không nói gì, tất cả đều mải mê ngắm đôi giày của chính mình...
Tạ Cửu không nói gì nửa, đẩy cửa đi ra.
Mà sau khi anh đi rồi, đám người bên trong mới ồn ào lên, bắt đầu bát quái đủ chuyện.
"Trọng ca, rốt cuộc là Cửu ca có ý gì? Rõ ràng đã đưa người đến, bây giờ lại bắt chúng ta im lặng?"
Trọng Trường chỉ cười híp mắt.
Tạ Thất phóng một ánh mắt đến điệu bộ gian manh kia, tò mò hỏi: "Cửu nhi bảo sao?"
Trọng Trường tiếp tục tỏ vẻ thanh cao khó lường, không thèm trả lời.
"Nói nhanh nào."
Tạ Thất cũng không thèm kiêng nể gì hết mà đạp anh ta một cái.
Trọng Trười xoa xoa chân đau: "Bà nó, Tạ Thất, cậu có cần phải ra tay mạnh như vậy không?"
"Thế thì cậu đừng bay ra cái kiểu "tất cả các cậu đều ngu ngốc" đó nữa."
"..."
Muốn chửi thề gớm! Nói kiểu gì hả?
Trọng Trường khui một lon bia, rót ực ực vào cổ họng, ra vẻ đắc ý nhìn Tạ Thất: "Ai thèm nói cho cậu biết chứ."
Có giỏi thì đến đây đánh nhau nè.
Tạ Thất suy nghĩ một lát, dù sao cũng là chuyện con cháu trong nhà, cũng không liên quan nhiều đến mình, vì thế cũng không hỏi nữa.
Cuối cùng chân tướng sự thật chỉ có một người biết.
********
Bên cạnh xe hơi với cửa đóng chặt.
Điềm Mật có chút mơ màng.
Cô ôm chặt eo Tạ Cửu, cơ thể nhỏ nhắn cũng vùi vào ngực anh.
.....
Bây giờ phải làm sao?
Tạ Cửu cau mày nhìn "Túi vải lớn" màu trắng mà nhức đầu.
Đưa về nhà mình hình như không hay lắm? Dù sao cũng không tính là quen biết gì...
Nhưng mà đến khách sạn thì...
Hay là về nhà đại đi...
Vừa lúc đó, cái đầu nhỏ đang vùi trong ngực anh bắt đầu không an phận xoay xoay, toàn bộ chóp mũi đếu dán lên môi anh.
..... Mợ nó...
Hôm nay chắc chắn là ngày anh kiên nhẫn nhất trong từng ấy năm cuộc sống!
Tạ Cửu vội vã kéo người nào đó xuống, nhưng chưa kịp sắp xếp thì bóng dáng nhỏ bé lại nhào lên...
Mềm mại, non nớt như quả non...
Trong giây lát, Tạ Cửu trợn tròn mắt, ngây người nhìn khuôn mặt đang được phóng đại kia.
Đối với hành động của một cô nhóc, anh không thể nào bình tĩnh như không, bèn vội vã hít sâu, kéo cô ra rồi quăng lên ghế, gài chặt dây bảo hiểm lại.
Cửa xe đóng chặt, tất cả chỉ trong một giây...
Tạ Cửu ngẩng người ngồi trong bóng đêm, bắt đầu lau mặt để tỉnh táo hơn...
Ba mươi hai năm cuộc đời, đâu là lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực đến thề...
Trẻ con say rượu...
Nụ hôn đầu của anh...
Fuck! Chuyện gì đây?
Anh vốn cũng không thích nói chuyện, chẳng qua là muốn đùa một chút.
Tại sao anh cứ có cảm giác bị cường bạo thế này?
Cô nhóc này...
Tạ Cửu cởi hai nút áo sơ mi, đi vòng qua ngồi lên ghế lái.
Giải thích của Sel: Ngược cẩu: Trung Quốc có thói quen gọi FA là cẩu
Hoa trôi hữu ý, nước chảy vô tình: Nguyên văn là "Lạc hoa hữu ý, lưu thủy vô tình", ý nói tình cảm không được đáp lại.
Bạn Tạ Cửu đã bị mất nụ hôn đầu haha.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top