Chương 4
☆ Chút ngọt thứ tư
Editor: Selene Lee
-----------
Buổi họp kéo dài đến 2 tiếng.
Lúc Tạ Cửu trở lại phòng làm việc thì đã bốn giờ.
Mà cô nàng búp bê nào đó đáng lẽ đang ngồi chờ lại biến thành nằm dài trên salon ngủ say xưa.
" Mọi người theo tôi vào bên trong. "
Anh dặn dò đám người phía sau rồi tiến vào gian riêng trong văn phòng: Đó là một nơi không lớn lắm, chỉ rộng hơn 20 mét vuông, nhưng vì đa số diện tích là kính nên không có vẻ ngột ngạt.
Người đại diện đi sau lưng Tạ Cửu liếc mắt nhìn cô búp bê nào đó đang nằm trên ghế, có đôi chút ngạc nhiên sau đó vội vã khôi phục lại trạng thái ban đầu như ở chốn không người. Hàng khách lần lượt nối đuôi vào bên trong, cuối cùng là người đại diện kia lịch sự đóng cửa lại.
Tạ Cửu đi tới chỗ cửa kính, khẽ kéo rèm xếp lên... Tốt lắm, cô ấy không hề thức giấc. Anh nghĩ nghĩ, sau đó yên lòng đi vào trong.
Gian phòng ngoài Tạ Cửu ra chỉ có ba người.
Người đàn ông đeo kính, mặc âu phục mang giày da, cầm một xấp tài liệu trong tay tên là Hoa Giản, người đang quản lý ảnh đế Thịnh Dung nổi tiếng. Người phụ nữ có vóc dáng hơi mập đứng bên trái chính là đại diện Dương Lộc, vốn phụ trách nhóm ngôi sao mới SK. Cuối cùng là người đứng bên phải, hiện giờ đang cần bàn với Tạ Cửu về việc nâng đỡ một tiểu hoa đán.
Tạ Cửu chỉ vào ghế, ý bảo tất cả ngồi xuống.
Mọi người đều làm theo.
Tạ Cửu cầm lấy xấp tài liệu trong tay Hoa Giản, xoa xoa hai bên huyệt thái dương: "Dạo này đoàn phim Hương Phấn có chuyện gì? Tôi nhớ bên đó là do anh phụ trách."
"Dạ vâng, ngoại trừ việc bên kia nhất quyết đề cử một ngôi sao vô danh thì cũng không có chuyện gì lớn."
Tạ Cửu chỉ cúi đầu, tạm im lặng.
"Cửu gia... Việc này... Là do phía đạo diễn bên kia gây khó khăn."- Hoa Giản đẩy kính giải thích.
Người bên dưới gây chuyện, anh phải chịu phần lớn trách nhiệm.
Tạ Cửu hỏi: "Vậy scandal diễn viên đóng vai nam phụ hút á phiện lấy từ đâu ra?"
Hoa Giản giật mình, mồ hôi thấm ước cả áo, trong lòng mắng thầm đám bên dưới không báo kịp tin tức cho mình.
Mà lúc ngẩng đầu lên lại gặp phải ánh mắt sắc lạnh của người nào đó, bèn phát run rẩy.
"Lát nữa thông báo với đoàn phim đổi nam phụ. Tôi nhớ SK ra mắt cũng được một thời gian rồi nhỉ?" - Ngón tay của Tạ Cửu khẽ dao động, cuộc hội thoại chuyển sang Dương Lộc nãy giờ vẫn đang lắng nghe rất nghiêm túc.
Dương Lộc im lặng một lát rồi gật đầu: "Cũng gần một năm rồi."
"Tìm một người phù hợp sau đó huấn luyện rồi đưa qua đi."
Dương Lộc: "Cửu..."
"Có vấn đề gì? "
Dương Lộc nhức đầu một chút, sao cô dám nói lý do chứ? Cô còn tưởng là thay bằng một minh tinh nào đó, chứ đám trẻ kia không biết có thể làm nên trò trống gì không nữa... Mấy hôm trước người đại diện của Thiên Sách gọi đến mắng cô một trận, nói nghệ sĩ hạng bét của cô muốn gây scandal với nghệ sĩ của anh ta...
Dương Lộc nuốt nước miếng: "Không... Không có gì đâu ạ."
Sau khi ác ma và thiên sứ đại chiến mấy trăm trận, cô quyết định giữ im lặng.
So với việc thương lượng với Cửu gia thì cô thà đi chết còn hơn.
*
Điềm Mật nhéo khuôn mặt của chính mình, toàn thân đỏ như quả cà chua.
Sao cô lại ngủ quên chứ?
Thoáng nghe thấy âm thanh từ gian trong truyền ra, cô bèn rón rén chạy đến chỗ cửa kính để nhìn trộm.
Dù sao cũng không thấy được gì hết... Có vui không?
. . .
Tạ Cửu cảm nhận được một ánh nhìn vô cùng kì quặc, bèn đóng tài liệu lại, xua xua tay: "Tất cả ra ngoài hết đi."
Ba con người đang sợ chết khiếp thì gặp được phật quang, bèn nghiêm túc đứng lên rồi đi ra khỏi phòng.
Tạ Cửu theo bọn họ đi ra cửa, đồng thời cũng thu hình ảnh búp bê nghe lén vào trong mắt.
Anh liền cứng đơ người, làm bộ ho khan.
Chỉ thấy cô nàng kia xoa xoa hai tay, giống như bị dọa sợ, lập tứng đứng ngay ngắn.
"Đói?"
"...." - Bé con lắc đầu.
"Khát?"
"..." - Lại lắc đầu.
"Muốn đi chơi?'
"..."
Tạ Cửu bắt đầu đau não, quả thực không biết phải giải quyết như thế nào.
Vừa rồi lúc đi họp, hình như anh đã ngộ ra chuyện gì đó.
Đầu tiên là búp bê chui vào phòng làm việc của anh.
Tiếp theo, búp bê muốn Wechat.
.... Bây giờ thì anh hoàn toàn hối hận vì mình muốn trêu cô rồi, còn cho cô số điện thoại nữa.
Bà nó.... Sao cứ có cảm giác bị cưỡng gian vậy?
Anh thật sự muốn lập một cái Topic.
#Bị trẻ em theo đuổi phải làm sao?
Liệu có làm ảnh hưởng đến tâm hồn trẻ thơ của cô ấy không?
Nhưng bản thân anh cũng không hề bài xích mà...
Tạ Cửu khó khăn nhìn cô búp bê từ trên xuống dưới:
Trên đầu cài ruy băng hoa, áo đính ren dài qua đầu gối, giày mũi tròn có nơ bướm và tất dài...
Rõ ràng không phải khẩu vị của anh mà!
...
Điềm Mật cắn ngón tay, không nói gì mà chỉ nhìn ánh với ánh mắt kỳ lạ, viền mi còn chút mơ màng vì mới tỉnh dậy.
Lần đầu tiên Tạ Cửu cảm thấy mình gặp một rắc rối vô cùng lớn.
Bây giờ anh căn bản không biết phải giải quyết vấn đề hoa đào này như thế nào.
Điện thoại của anh đang ở trong tay cô bỗng rung lên.
Điềm Mật giật mình, lúng túng cầm chắc lại vì sợ rơi xuống đất.
Bên trên là một số điện thoại và một cái tên —— Tạ Thất.
Tạ Cửu rút chiếc điện thoại từ tay cô ra, trượt một cái.
"Chú, có chuyện gì?"
.... Bên kia nói gì đó...
"Ừ."
"Mấy giờ?"
"Được."
"Ở đâu?"
"Cháu sẽ đến đúng giờ."
Tạ Cửu tắt điện thoại, chớp mi mắt: "Có muốn đi cùng không? Hay là tôi đưa em về nhà trước?"
Hả? Cùng đi?
Điềm Mật chập chạp chỉ tiếp thu được hai chữ đầu tiên, hai mắt thoắt cái sáng rực lên, gật đầu cười đến phát ngốc.
"Đi, đi cùng anh."
....... Hoàn toàn không có chút xấu hổ nào hết!...
*
Mãi đến lúc đặt mông ngồi lên ghế phụ lái, Điềm Mật vẫn còn cảm giác mình đang mơ ngủ.
Cô ngoan ngoãn im lặng lướt Wechat.
Ánh mắt Tạ Cửu lấp lánh. Bối cảnh trong bức hình có chút tối, địa điểm lại là bồn rửa mặt...
Tạ Cửu: "Dây an toàn."
"Hả?"
Tạ Cửu đau đầu nhoài người qua cạnh cô, giúp cô cài dây.
Thơm quá... Cổ anh có mùi bạc hà thơm ngát, còn lẫn cả mùi thuốc lá thoang thoảng.
Bây giờ Điềm Mật mới nhận ra tư thế hiện tại của hai người, gò má liền đỏ lên, giống như con chuột nhỏ say rượu, loạng choạng muốn bất tỉnh.
Mùi vị của nam thần...
Muốn nhào đến quá đi mất.... A...
Có phải da mặt cô dầy quá hay không?
Cô ngưng hơi, chuẩn bị nắm lấy dây an toàn trong tay anh... Bỗng nhiên, ngón tay của ai đó dừng lại, vừa vặn chạm vào tay của Điềm Mật.
Trong nháy mắt, dòng điện cấm kỵ một trăm vôn lan khắp toàn thân...
Điềm Mật vội vã rụt tay lại.Tôi không có mặt ở đây... Nam thần đừng để ý đến tôi.
Tạ Cửu tìm được chốt thắt dây an toàn bèn thắt vào.
Anh ngẩng đầu lên, phát hiện ra hai tai của cô đã đỏ đến mức muốn nổ tung.
Anh bèn ho khan, cố gắng giải thích: "Chỉ là thắt dây an toàn thôi... Tôi hoàn toàn không cố ý."
Hả? Nam thần ơi, không phải vậy đâu.... Tôi cũng không ngại mà...
Điềm Mật tự độc thoại trong lòng, nội tâm "dằng xé"
Một mặt muốn nhào vào nam thần, mặt kia lại tương đối dè dặt.
Dù sao cũng mới bắt đầu thôi mà.
Khúc nhạc đệm ban nãy cũng không ảnh hưởng đến nhiều thời gian, lúc hai người đến được câu lạc bộ là vừa đúng giờ.
Anh quen đường dẫn cô đi lên lầu, xuyên qua hành lang rồi quẹo trái, cuối cùng dừng lại ở cửa.
....
Lúc hai người đi vào trong, cảnh tượng ồn ào bỗng chốc im bặt.
Một đám người mắt to mắt nhỏ nhìn nhau, bộ dạng chả hiểu mô tê gì... Người đang đứng sau lưng Cửu gia là ai vậy?
Chưa nghe vụ Cửu gia có bạn gái à...
Tất cả những người ở đây đều là quý tộc trốn sau bụi, hiển nhiên sẽ không tin người kia chỉ là một cô bé bình thường.
Điềm Mật nắm chặt vạt áo, xấu hổ nói: "Chào mọi người."
Không ai đáp lại.
Sau đó cả đám đột nhiên quay sang nhìn Tạ Thất, sau đó một người tên Trọng Trường thì thầm: "Thất ca, đây là cháu dâu của anh à?"
Tạ Thất lắt đầu: "Không nghe nói gì hết.... Nhưng mà..."
Một người đang ngồi nhấp nước trái cây nói: "Cậu thật sự nghĩ vậy à?"
Thật ra bọn họ chỉ quan tâm một việc duy nhất... Liệu cô búp bê này đã thành công lên chức chưa hay chỉ là vui chơi qua đường?
Tạ Cửu phá vỡ sự im lặng: "Đây là Điềm Mật."
Vì thế... Vốn tự nhận mình là người có con mắt thứ ba, bạn công tử vừa thì thâm ban nãy kết luận: "Là thật."
Thế là Trọng Trượng tự nhiên rót đầy nước ép vào ly, đưa qua cho Điềm Mật.
"Nước chanh được không?"
Điềm Mật: " ... "
Cô nhìn sang người đứng bên cạnh, chỉ khi thấy anh gật đầu thì mới nhận lấy ly nước, sau đó cô cười đầy ngọt ngào:"Cảm ơn nhé."
Trọng Trường ngẩng người ra, bỗng nhiên cảm thấy kỳ quặc...
Muốn chửi thề! Quả là búp bê sống!
Anh ta ai oán cắn cắn tay.... Loại hình này sao có thể bị Tạ Cửu tăm tia? Anh ta chưa từng gặp.
"Tôi là Tạ Thất, chú của Cửu nhi. Em cũng có thể gọi tôi là chú."- Tạ Thất cười đầy ý vị, cuối cùng anh cũng nhớ ra cô gái này rồi.
Trông cái điệu bộ này... Thì ra căn bản không phải con gái riêng mà là bạn gái à?
Hả... Chú?
Sao cô lại có cảm giác đi ra mắt thế này?
Xấu hổ quá đi mất... Tốt nhất là nên xin lỗi.
Bỗng Điềm Mật quay lưng về phía nam thần, vặn vẹo hai vai.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top