Chương 39

☆ Chút ngọt thứ ba mươi chín.

Editor: Selene Lee

----------

Buổi sáng ngày tốt nghiệp, Điềm Mật thức dậy rất sớm, sau khi đăng chương truyện mới thì lao vào tủ quần áo để chọn nơ.

Mặc đồng phục tốt nghiệp, chuẩn bị tham gia lễ ra trường.

Mở màn buổi lễ tất nhiên sẽ có ca kịch, nhảy múa các thứ, chắc là lúc hoàn thành cũng phải gần xế trưa.

Mũ thụng đã đeo xong, quần áo đã tươm tất, liền không khỏi cảm thấy khẩn trương hơn.

....

Buổi lễ kết thúc, Điềm Mật vừa ra ngoài đã nhìn thấy một chiếc xe SUV lớn quen thuộc đậu ở trước cửa, đúng là của Tạ Cửu. Điềm Mật ngắm nghía một hồi rồi mới vọt đến mở cửa xe, ngồi xuống, đeo dây bảo hiểm, một mạch hoàn tất.

Mà vừa lúc cô ngồi lên xe, lập tức cảm nhận được bầu không khí yên lặng xuống.

Âm thanh của Điềm Mật phát ra nhỏ như tiếng muỗi, lại mềm mại ngọt ngào: "Cửu gia."

Tạ Cửu nhíu mày, điểm điểm chóp mũi của cô một cái, lại cúi đầu nhìn chiếc nơ bướm lòe lòe trên cổ cô, không khỏi mỉm cười: "Tốt nghiệp vui vẻ, quà nhỏ của anh."

Giọng nói trầm thấp, khi nóng thổi đỏ cả khuôn mặt của Điềm Mật, hồng đến mức có thể nướng được trứng gà. Điềm Mật rụt cổ lại, ngại ngùng ừ một tiếng, lại không yên phận nắm vò hai bên gấu váy.

Tạ Cửu nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn kia của cô một cái, đoạn lại quay trở về ghế lái, xoay vô lăng, nhưng hướng đi lại không phải là quay về nhà mình.

"Cửu gia?" - Điềm Mật hỏi với vẻ hồ nghi.

Tạ Cửu không nghiên đầu, chỉ lên tiếng giải thích: "Chúng ta đến câu lạc bộ Trường Lạc một chút, Tạ Thất và mọi người có tổ chức một buổi lễ mừng em tốt nghiệp."

Sau đó lại bổ sung thêm một câu: "Bảo bối, đừng vội."

Điềm Mật: "... Ai vội chứ?"

...

Phòng bao đầy ắp bài tú lơ khơ, rượu và nước trái cây, vô cùng náo nhiệt.

Nhân vật chính đến sau, lập tức nhìn thấy hai hàng người vô cùng ngay ngắn, đồng thanh gọi to "chị dâu", vô cùng đinh tai nhức óc.

Điềm Mật 囧 囧, chỉ có thể gật đầu, sau đó vội vã bám theo sau lưng Tạ Cửu mà ngồi xuống.

Mà đám bạn bè của Tạ Cửu cũng không ai nói gì, ngược lại bạn gái của họ ở bên cạnh thì vô cùng kính nể Điềm Mật.

Dù sao cũng có thể câu được một vị "cực phẩm" như Cửu gia đây, quả thật không thể đắc tội!

Tạ Cửu liếm liếm môi, chuẩn bị đi qua uống vài ly.

Anh bèn ném một ánh mắt sắc lẹm qua cho Tạ Thất, ý bảo anh ta chăm sóc cho Điềm Mật, đoạn lại đứng lên nhập cuộc.

Tuy là như vậy, nhưng cũng không khỏi lo lắng.

Linh cảm xấu.

....

Quả nhiên, đến khi anh quay về thì "trẻ nít" cũng giống hệt như lầu đầu đến đây vậy, uống nhiều tới mức say khướt, cũng không biết là kẻ nào đã chuốt rượu.

Anh bất đắc dĩ ôm cô vào trong lòng.

Không hiểu sao bây giờ lại muốn mở quà rồi.

Điềm Mật yêu kiều ngốc nghếch gọi Cửu gia, cả người còn khẽ đung đưa, cái miệng nhỏ hồng nhuận hơi nhu lên một chút, quả thật rất câu người.

Tạ Cửu ôm cô vào phòng hạng sang trong hội sở, đặt cô lên giường xong liền vọt vào bên trong phòng tắm.

"Cửu gia..."

Bỗng nhiên cửa phòng tắm bị cô nhóc nào đó mở toang ra, âm thanh mềm mại chẳng mấy chốc đã liền kề ngay bên tai, vô cùng gần gũi.

Tạ Cửu khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô: "Nói em vội, em còn không chịu thừa nhận."

"Này... Ưm..."

Điềm Mật mơ mơ màng màng siết lấy gấu áo sơ mi của Tạ Cửu, thân hình nhỏ nhắn cũng bắt đầu vặn vẹo qua lại, mềm mại như nước.

Hai tay Tạ Cửu run lên, liền vội vã đưa về sau, lại chỉ có thể ngồi chịu trận một chỗ.

Bây giờ anh rất muốn đi tắm.

Đáng chết.

"Cửu gia... Hôm nay em đã tốt nghiệp rồi, anh xem, em còn tự trang trí chính mình như một món quà nữa. "

Cả cơ thể của Điềm Mật về căn bản đã hoàn toàn bám chặt lấy Tạ Cửu, mặt nhỏ hồng hồng, dù bụng có đau một chút nhưng cũng chả hề hấn gì.

Tạ Cửu vén tóc mai của cô lên, sau đó dùng ngón tay khẽ điểm nhẹ chóp mũi của cô một cái: "Ngoan một chút, anh bế em đi ngủ nhé."

Giọng này là mang ý tứ thương lượng.

Hồi lâu sau, chỉ nghe một hơi thở phà vào tai anh, chữ "dạ" vang lên không khỏi khiến cho lòng Tạ Cửu trở nên nhẹ nhõm.

Anh bế cô nhóc vào trong ngực, đi đến bên giường lớn, đặt cô lên sau đó đắp kín chăn.

Nhưng mà còn chưa kịp nhấc tay lên, chăn đã bị cô đá xuống đất, sau đó cô nhóc lại lao vào trong ngực anh lần nữa.

Tạ Cửu: "..."

Rõ ràng là đã đồng ý rồi, đây lại là chuyện gì nữa?

Bà nó.

Cô nhóc lại bám lên, đưa lưỡi liếm môi của anh.

Hai bên khóe môi mềm mại vẫn còn lẫn với mùi rượu Brandi nồng nặc, vô cùng nặng nề.

"Mật Mật, ngoan, đi ngủ."

Nhưng mà bạn nữ nào đó lại liều mạng lắc đầu: "Không muốn, em còn chưa nhận được quà tốt nghiệp đâu."

Vừa nói lại vừa đánh nhẹ vào lồng ngực anh: "Cửu gia, em muốn quà tốt nghiệp!"

Tạ Cửu: "..."

Vì sao anh lại cảm giác món quà đó chính là mình nhỉ?

Vô cùng nhanh chóng, anh liền biết cảm giác đó chính là thật, bởi lẽ âm thanh trượt nhẹ của dây lưng trên quần anh đã vang lên, mà đối tượng gây họa lại chính là cô.

Động tác nhanh như chớp.

Tạ Cửu muốn bỏ chạy.

"Bảo bối, để anh đi tắm, tắm, hai phút thôi."

Anh vội vã ngăn lại động tác muốn cởi tiếp quần áo của cô, tay đã có hướng muốn kéo quần của anh xuống.

"Được..." - Hai mắt của cô nhóc mơ màng cười cười.

Tạ Cửu thở hắt một hơi, vội vã rút người ra, chui một mạch vào nhà vệ sinh.

....................

Sau khi tắm xong, Tạ Cửu khoan khoái mạnh mẽ đi ra khỏi nhà tắm, chỉ quấn một cái khăn lớn bên hông mà đi đến bên giường.

Mà cái người kia...

Đã ngủ quên rồi, cái miệng nhỏ còn thổi bong bóng, nom rất vui vẻ.

Tạ Cửu đỡ trán... Anh đã đoán được từ sớm rồi.

Thế là đành phải leo lên giường, chậm rãi nằm ở bên cạnh cô rồi nhắm mắt lại.

...

Sáng sớm, vài tia nắng tinh nghịch leo lên bệ cửa sổ, hắt lên mặt của Điềm Mật, không khỏi khiến cô cảm thấy khó chịu, liền mở mắt.

Không ngờ lại nhìn thấy Cửu gia đang nằm ở bên cạnh, còn đang chăm chú nhìn mình thì giật phắc một cái!

"Dậy rồi à?" - Tạ Cửu kéo kéo má đỏ của cô đầy cưng chiều.

Điềm Mật khẽ ừ một tiếng.

"Cửu gia, quà của anh còn chưa mở?"

"Quên mất, phải làm sao đây nhỉ?" - Vừa nói vừa ôm cô vào lòng, còn khẽ kề vào bên tai cô mà cười khẽ.

Điềm Mật di chuyển ngón tay: "Vậy bây giờ mở nhé."

Còn chưa kịp nhào vào người, đã thấy Tạ Cửu đứng dậy, lấy từ trong chiếc áo khoác ngày hôm qua ra một món quà nhỏ, đưa cho cô.

"Mở ra đi, mở xong rồi sẽ cho em mở tiếp cái khác."

"Hử?" - Điềm Mật vừa mở vừa nhìn anh với vẻ đầy nghi ngờ, bên trong vậy mà lại là một chiếc nhẫn tuyệt đẹp!

Cô liền vội vã ngước mắt lên nhìn anh, vô cùng ngạc nhiên.

Tạ Cửu xoa đầu cô, sau đó cúi người xuống dùng trán mình chạm vào trán cô: "Có đồng ý nhận món quà này không? Bảo bối?"

Điềm Mật rũ đầu, gật nhẹ một cái, khuôn mặt không khỏi đỏ bừng lên.

"Vậy.... Em có thể mở tiếp món quà kia rồi chứ?"

Tạ Cửu: "Hẳn là có thể..."

Sau này cũng có thể mở tiếp.

....

Tác giả có lời muốn nói:

Nếu như các bạn tìm thấy người mình yêu, đừng để trong lòng, hãy thử một chút, chưa chắc sẽ thất bại đâu.

O(∩_∩)O ha ha ~

Không biết có ngoại truyện hay không nữa, đại khái tình văn giữa Cửu gia và Mật Mật như vậy là đã kết thúc rồi.

Chân tôm tôi không biết xấu hổ tự đề cử sách mới đây: "tiệm ăn Đường Tâm" và "Nguyệt lão còn đang bận"

Đều là ngọt văn cả, mọi người yên tâm nhảy hố.

Ha ha ha, yêu mọi người

_________________________

TOÀN VĂN HOÀN

Editor phàn nàn: Cảnh H của con dân chúng tôi phải tính sao đây hả bà tôm?

Dù sao thì cũng cảm ơn mọi người đã ủng hộ Cửu gia và Mật Mật trong suốt thời gian qua, chúc mọi người sớm tìm được hạnh phúc như cặp đôi cute này, sắp tới tôi sẽ tập trung vào tác phẩm riêng của mình, hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ.

Thân ái.


Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top