Chương 19
☆ Chút ngọt thứ mười chín
Editor: Selene Lee
-------
Có tiếng đáp lại trong bóng tối: "Ừ."
Điềm Mật choàng tay qua ôm lấy cổ anh, hỏi tiếp: "Thế Cửu gia muốn quà gì đây?"
"Cái gì cũng được sao?" - Âm thanh mờ ám quanh quẩn bên thùy tai khiến Điềm Mật không khỏi cuống lên, tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực. Bầu không khí bỗng chốc trở nên vô cùng nóng bỏng, lại mang theo cảm giác mê hoặc người khác.
"Dạ..."
Hồi lâu sau, chỉ thấy Tạ Cửu khẽ mân nhẹ đôi môi của chính mình, cười khẽ bên tai, dường như tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Tạ Cửu trêu chọc: "Vậy thì... em đi."
Sao?
Cô cũng có thể trở thành quà tặng à?
"Ngốc quá." - Tạ Cửu nhìn thấy biểu hiện tiếp thu chậm của cô thì bật cười, nhanh chóng buông lỏng eo cô một chút.
"Yên tâm, anh tạm thời chưa mở quà đâu, em có thể từ từ chuẩn bị..."
Ngữ điệu vô cùng ngả ngớn.
...
Mà lúc này ở trong phòng khách, cũng bởi vì người nào đó vỗn dĩ được xếp sẵn cho vai nam chính lại bỏ đi trước thời hạn, nên bầu không khí hạ thấp đến cực độ.
"Tôi nói lão Tạ... Cái này... Đây là sao?" - Ông cụ Hứa giận giữ trơ mắt nhìn, biểu tình vô cùng bất mãn.
Ông ta đặc biệt đưa cháu gái đến đây, vốn là muốn kén cháu rể, nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì thế này?
Ông cụ Tạ cũng toát mồ hôi đầy mặt, làm sao ông biết được thằng cháu nhà mình lại đùng một cái mà đưa bạn gái về chứ?
Thế là ông bèn cắn răng xin lỗi: "Lão Hứa à... Bình thường thằng cháu cưng này của tôi cũng không có động tĩnh gì lớn, nên tôi cứ cho là nó chưa có bạn gái. Giờ tự dưng ồn ào như thế này, thật là có lỗi, có lỗi quá."
Lời này vừa thốt lên thì ông cụ Hứa cũng không nói gì được nữa, nhưng tiểu hoa đán Hứa Nghệ Dao đang ngồi ở phía sau thì hoàn toàn ngược lại. Sắc mặt cô ta trắng bệch, còn có chút tức tối.
Ban đầu cô ta nghe lén được cuộc nói chuyện giữa ông mình và ông Tạ Cửu, có trời mới biết lúc đó cô ta đã vui sướng đến mức nào, sao bây giờ...
Hứa Nghệ Dao cắn cắn môi, lắc lắc tay của ông mình: "Ông nội..."
Ông cụ Hứa lại có chút khó xử, hình như cháu gái nhỏ nhà mình rất thích Tạ Cửu à...
Hứa Nghệ Dao thấy vậy thì dứt khoác nói: "Không phải ông đã đồng ý với cháu, còn nói nhất định sẽ đàm thỏa cuộc hôn nhân này sao?"
Lời này vừa thốt lên cũng vừa vặn chọc vào cả nhà họ Tạ đang cố gắng giảng hòa.
Nhất là ông cụ Tạ bắt đầu cảm thấy cô cháu gái này của họ Hứa ngày càng không vừa mắt.
Cứ cho là hai nhà có ý định kết đôi đi, nhưng quan trọng vẫn phải xem ý hậu bối. Bây giờ đã là thời đại nào rồi, còn muốn lưu hành cổ tục "trưởng bối ép duyên"?.
Mà lúc này dường như Hứa Nghệ Dao cũng ý thức được chính mình có chút quá lời, cũng biết xấu hổ mà không dám mở miệng nữa, chỉ có thể ngây ngốc đứng tại chỗ, nhưng thực sự đứng ngồi không yên.
Ông cụ Hứa cũng nhanh nhẹn phát hiện ra biểu cảm của bạn mình sau khi cháu gái nói xong câu nói kia là vô cùng phật ý, không nói gì nữa mà kéo Hứa Nghệ Dao về phía mình sau đó cầm lại hai chai rượi Mao Đài lên.
"Tạ lão đầu, nhà ông bây giờ đã có khách, thôi thì tôi cũng không cố gắng làm gì nữa... Cứ bỏ vụ đính ước kia vậy."
"Thật có lỗi quá.."
Đợi cho hai người kia đi ra khỏi cửa, lúc này ông cụ Tạ mới nháy mắt với Tạ Thất, ý bảo anh ta chạy lên lầu gọi cháu trai cùng cháu dâu của mình xuống...
...
Điềm Mật áy náy ngồi trên ghế, đảo đảo chén canh nấm trước mặt mình.
A?
Sao mọi người đều nhìn cô vậy?
"Mật Mật, con thử món bánh tart trứng này một chút đi, thím mới vừa nướng xong đấy!" - Thím Cúc, đầu bếp nhà họ Tạ ân cần mang dĩa tart trứng mới hoàn thành đưa đến trước mặt Điềm Mật.
Cô ngây cả người, không dám có động tác gì tiếp theo.
Bây giờ não cô thật sự không hoạt động nổi nữa rồi.
Tạ Cửu thấy vậy bèn nhận giúp, đem đặt xuống bên cạnh chén canh nấm, mỉm cười: "Em không thích ăn ngọt sao?"
Tạ Thất nghiến răng nghiến lợi nhìn, cũng không lên tiếp mà cúi đầu uống canh tiếp.
Ban nãy trên đường đến đây anh ta đã bị mười ngàn điểm ngược cẩu bạo kích rồi, không cần phải nhận thêm nữa đâu.
Tạ Lục thì bày ra bộ dáng "tôi không biết gì hết" mà nhìn lên trần nhà.
Tạ Cửu cũng để ý thấy bởi vì sự chú ý của mọi người đều đặt hết lên Điềm Mật nên có thể cô không cảm thấy thoải mái, bèn kiếm chuyện khác để nói.
"Ông nội, ông không định giới thiệu mấy vị này ạ?"
Qủa thật bên phải của bàn ăn còn có rất nhiều nhân vật âu phục giày da khá xa lạ, lòe loẹt đỏm dáng, nhưng lại có dáng vẻ của người tinh anh.
Tạ Lục nghe xong liền trừng mắt nhìn anh: Con đó, bộ không muốn sống nữa hả?
Người kia bèn phóng ánh mắt khiêu khích trở lại, còn bình tĩnh lột vỏ một con tôm sau đó bỏ vào chén của Điềm Mật.
Mẹ nó!
Tạ Lục giận đến mức muốn mắng ra khỏi miệng.
Nhưng đáng tiếc là cô không có được cơ hội đó, bởi vì ông cụ Tạ đã bắt đầu giới thiệu đám nhân sĩ kia, vui vẻ đến mức những nếp nhăn quanh khóe mắt cũng mỉm cười lớn.
Điềm Mật len lén kéo vạt áo của Tạ Cửu, nhỏ giọng nói: "Cửu gia, em thấy cô Lục nhà anh hình như không muốn xem mắt đâu..."
Tạ Cửu xoa xoa đầu cô, cũng thấp giọng trả lời: "Anh biết."
Hả?
Anh đã biết mà còn làm thế nữa?
Điềm Mật ngẩng người.
Tạ Cửu lại xoa đầu cô: "Cô ấy đã có đối tượng rồi..."
Hay quá... Điềm Mật bèn nhích lại gần để nghe rõ hơn.
Bỗng dưng Tạ Cửu lại cắn nhẹ vào tai cô một cái, bật cười: "Đối tượng của cổ là một cô gái."
Trời!!
Điềm Mật giật mình hờn dỗi, sau đó là bịt miệng lại, ngạc nhiên vô cùng
Tạ Cửu tiếp tục cười: "Đừng để ý đến họ nữa, em ăn no một chút đi, không chừng tối nay sẽ rất mệt đấy. "
Điềm Mật...
Rất mệt... Không lẽ là như cô nghĩ...
Cơ bụng của Cửu gia... Wuw...
Không được, máu mũi sắp phun hết ra ngoài rồi!
Tạ Cửu bưng chén canh nấm lên húp một ngụm, đoạn lại quay sang bắt gặp gương mặt đỏ ửng của cô.
Anh bèn ngẩng người...
Đang yên đang lành, sao lại tự nhiên đỏ mặt rồi?
Tạ Cửu: "Tiểu Ngốc?"
Điềm Mật cúi đầu im lặng, xấu hổ chết đi.
Cô không chờ được nữa... Buổi tối, với Cửu gia...
"Ngẩng đầu lên xem nà " - Tạ Cửu nói với cô.
Điềm Mật dùng tay vuốt tóc...
Tạ Cửu lại nói: "Tiểu ngốc..."
"Ừ." - Điềm Mật đột nhiên ngẩng đầu lên, hai mắt đối diện với mắt của người kia.
Cô biết là mình lại nghĩ lung tung rồi.
Thế là cô bèn liều mạng lắc đầu: "Em không có nghĩ gì hết."
Nghĩ gì là nghĩ gì? - Tạ Cửu khó hiểu, cũng không kịp phản ứng lại.
Sau đó lại dường như ngộ ra điều gì đó, ý tứ mơ hồ, bèn lên tiếng trêu chọc: "Sợ bị anh hành mệt chết à?"
BÙM một tiếng, bạn Điềm Mật chính thức biến thành cây táo sừng sững.
Nhưng mà còn chưa kịp bình thường lại thì bà cụ Tạ đã nói: "Mật Mật à, hôm nay con ngủ lại đây chứ?" - Bà vừa nói vừa dịu dàng kéo tay Điềm Mật qua ngồi cạnh mình... "Chung phòng với Tiểu Cửu nhà bà, giường của nó còn rộng lắm."
Mặt của Điềm Mật lại tăng thêm sắc đỏ.
Rốt cuộc là chuyện gì vậy trời?
"Tạ lão phu nhân..." - Cô ấp úng lên tiếng.
Lại nói về ông cụ Tạ, ông cảm thấy vô cùng hài lòng với cháu dâu nhỏ bị thằng cháu của ông lừa mang về này. Nhất là so sánh với Hứa Nghệ Dao gì đó ban nãy, rõ ràng là độ hảo cảm đã đột phá hơn 200 điểm!
Thế là ông cười hòa nhã, còn khích lệ vô cùng mạnh mẽ: "Cứ làm như vậy đi, thím Cúc, phiền thím lát nữa đổi lại ra giường của thằng Cửu dùm tôi, chọn loại nào nhẹ nhàng lãng mạn dấy. Con gái mà, chắc chắn là thích kiểu như vậy rồi!"
← →
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top