Chương 95: Sức ép từ bốn phía
Buổi chiều khi Lạc Thần Vũ trở về nhà thì các nhân viên y tế đã lắp đặt xong hầu hết các thiết bị chăm sóc đặc biệt dành cho Lôi Hiểu, căn phòng ngủ ấm áp bỗng chốc biến thành một phòng bệnh, tuy không đặc sệt mùi thuốc hóa học như trong bệnh viện nhưng vẫn có một cảm giác cô đơn và lạnh lẽo tới tột cùng
Hằng ngày sẽ luôn luôn có hộ lý hoặc y tá chăm sóc Lôi Hiểu, bác sĩ cứ cách 2 ngày là đến kiểm tra một lần, chi phí bỏ ra e rằng người bình thường không thể tưởng tượng nổi
Sau khi sắp xếp xong xuôi tất cả mọi thứ, Lạc Thần Vũ đuổi hết mọi người ra ngoài, một mình hắn ngồi trên chiếc ghế nhỏ cạnh giường, gục đầu xuống bên cạnh Lôi Hiểu, thanh âm thì thầm thật khẽ:
-"Hiểu Hiểu, anh nhớ em lắm, em mau tỉnh lại đi, bên ngoài kia có rất nhiều người đang muốn tranh giành vị trí của em, tiếp theo anh thật sự không biết phải làm sao hết, em cho anh lời khuyên đi có được không?"
Lạc Thần Vũ im lặng một lát, biết chắc cô sẽ không thể trả lời, khóe môi hiện ra một nụ cười buồn bã:
-"Anh biết em không thích học kinh doanh, vậy thì chúng ta đừng nói đến chuyện đó nữa, tối nay anh phải bay sang Nhật rồi, em cũng biết anh không giỏi thể hiện cảm xúc với người khác mà, nếu ở trước mặt dì em lại nói chuyện giống như đang đàm phán làm ăn vậy, chắc chắn sẽ khiến bà ấy không hài lòng, anh bắt đầu cảm thấy sợ rồi, không có ở em bên cạnh, cuộc sống đúng là chẳng khác gì địa ngục"
Nói xong những lời trong lòng muốn nói, Lạc Thần Vũ lẳng lặng thở dài, hắn chỉ muốn kể hết mọi chuyện cho Lôi Hiểu nghe, giống như một kiểu tâm sự, cũng là lừa dối chính bản thân mình, cho mình thêm chút hy vọng rằng đến một thời khắc nào đó, cô sẽ tỉnh dậy, đáp lại lời nói của hắn
Chỉ là, không biết phải chờ đợi đến bao giờ
Khi Lạc Thần Vũ đặt chân đến thủ đô Tokyo thì đã rất trễ, Vu Phong nói sẽ có người đợi sẵn bọn họ ở sân bay, nhưng không ngờ người đó lại là Lục Triết
Anh ta bình thản nhìn Lạc Thần Vũ, nói:
-"Dì đang đợi anh ở một khách sạn gần đây, cho nên đi bộ tới đó là được rồi, nhân tiện ngắm cảnh đêm ở Tokyo cũng không tệ"
Ở nơi này, Lục Triết mới là người nhà, còn Lạc Thần Vũ chỉ là người ngoài, hắn còn có thể đòi hỏi thêm thứ gì nữa sao?
Trong phòng khách sạn, Haragawa Haruna đeo một chiếc kính râm ngồi trên ghế sô pha, bà ấy có thói quen đeo kính râm, bất kể là ngày hay đêm cũng đều che dấu một phần khuôn mặt của mình, có lẽ đó là tính chất công việc của một gia tộc có quan hệ mật thiết với chính trị
Lần này thái độ của Haruna đối với Lạc Thần Vũ không quá gay gắt, Oki Kim luôn luôn túc trực ở bên cạnh bà ấy, một khuôn mặt già dặn từng trải, nhưng một khi đã là người của xã hội đen, từ ánh mắt không thể không toát ra mùi vị sát khí
Haruna chỉ tay về phía ly trà, lạnh nhạt nhìn Lạc Thần Vũ:
-"Uống trà đi, nghe nói cậu đã chuyển Hiểu Hiểu về nhà rồi hả?"
-"Dạ"
Lạc Thần Vũ trả lời bằng một âm tiết
Haruna đón lấy một chiếc phong bì từ tay Oki Kim, đặt xuống trước mặt Lạc Thần Vũ, hắn mở ra xem, bên trong là một xấp ảnh, nhìn qua một lượt, biểu cảm trên mặt dường như rất khó coi
-"Anh ấy đến hiện trường sau khi Lôi Hiểu nhập viện, đáng tiếc không kịp cứu con bé, nhưng đây là chứng cứ xác thực, tôi tin rằng nó sẽ cho cậu biết nên làm thế nào?"
Trong lòng Lạc Thần Vũ chùng xuống, đột nhiên bật cười:
-"Hóa ra Oki Kim chưa từng cùng dì về Nhật, trong những bức ảnh này không hề có vết phanh gấp, ngược lại thắng xe rất bình thường, ngay cả vết bánh xe khi đến gần Lôi Hiểu cũng không hề giảm xuống, đúng là có người muốn giết cô ấy, đó là những gì dì định nói đúng không?"
Haruna thở dài một tiếng:
-"Hoàn cảnh trong mỗi gia đình chúng ta đều rất phức tạp, đã đến mức này rồi, tôi cũng chẳng ép buộc cậu làm gì nữa, tôi chỉ muốn nói cho cậu biết, nếu như anh Oki còn ở Trung Quốc, anh ấy chắc chắn sẽ giết chết Lôi Tịnh, cậu thương cháu gái mình, tôi cũng vậy, Lôi Hiểu đã trở thành người thực vật rồi, đừng ép tôi phải ra tay với cháu gái của cậu"
Sau đó, Haruna và Oki Kim nhanh chóng rời khỏi khách sạn, Lục Triết híp mắt nhìn Lạc Thần Vũ, giọng nói trầm trầm:
-"Oki Kim là thanh mai trúc mã với Lôi phu nhân, chuyện này anh biết mà, cho nên khó tránh được việc ông ấy rất thương yêu Hiểu Hiểu, lại thêm năm đó Lôi lão gia ngoại tình, khiến cho cuộc sống của cô ấy thiếu thốn mọi bề, tình cảm bọn họ dành cho Hiểu Hiểu nhiều bao nhiêu thì cũng sẽ ghét cháu gái anh bấy nhiêu, đây là quy luật tự nhiên"
Lạc Thần Vũ vốn dĩ không định trách móc ai cả, chỉ là trong lòng hắn cảm thấy bức bối, quả thật mỗi nhà mỗi cảnh
Bây giờ nếu như công bố thủ phạm thật sự đứng sau vụ tai nạn của Lôi Hiểu thì người đó không chỉ bị giới tài phiệt, vây cánh của Lôi thị quay lưng mà ngay cả giới chính trị Nhật Bản cũng sẽ ngoảnh mặt làm ngơ, sau này còn có chỗ đứng trong ngành sao?
Lạc Thần Vũ mua vé máy bay quay về ngay trong đêm, nơi này đã không còn gì để lưu luyến nữa, lại không phải là lãnh địa của hắn, tốt nhất là nên rời khỏi thì hơn
***
Trong khi đó, ở Tống gia, Tống Khải Đình sắc mặt nặng nề, ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm vào Lôi Tịnh, hằn học hỏi:
-"Là cô làm đúng không?"
Bốn mắt nhìn nhau, Lôi Tịnh không hề có ý định trả lời, tiếp tục ăn cơm
Tống Khải Đình dùng tay gạt hết đồ ăn trên bàn xuống đất, tiếng chén đĩa rơi loảng xoảng trên nền nhà, hắn ta giận dữ gằn ra từng tiếng:
-"Tại sao không trả lời, cô dàn dựng vụ tai nạn đó, cô muốn hại chết Lôi Hiểu của tôi đúng không?"
Lôi Tịnh đã không chịu đựng nổi nữa, mạnh miệng phản bác:
-"Lôi Hiểu của anh, cô ta là vợ của cậu tôi, anh đừng có nhầm lẫn. Phải, vụ tai nạn đó là do tôi dàn xếp, là tôi hẹn cô ta đến, tất cả đều nằm trong kế hoạch của tôi, chỉ cần cô ta chết đi, mọi thứ thuộc về cô ta đều sẽ là của tôi, đáng tiếc, số mạng cô ta quá lớn, lại biến thành người thực vật... "
Một cái tát lập tức hạ xuống trên khuôn mặt Lôi Tịnh, Tống Khải Đình chỉ tay ra ngoài cửa lớn, lạnh giọng ra lệnh:
-"Cô biến khỏi đây cho tôi!"
Lôi Tịnh không thể ngờ được Tống Khải Đình sẽ nổi cơn thịnh nộ như vậy, nhất thời cứ đứng chôn chân tại chỗ, mọi cảm xúc lướt qua trong đầu nhanh như tia chớp
Tống Khải Đình đã chán ghét đến cực độ:
-"Đừng để tôi phải lặp lại, cô mau biến đi, tôi thấy ghê tởm cô lắm rồi"
Lôi Tịnh lững thững bước từng bước ra khỏi Tống gia, câu nói vừa rồi của Tống Khải Đình cứ như đoạn ghi âm lặp đi lặp lại trong đầu cô ta
Ghê tởm?
Con người có tham vọng là sai sao, nếu không phải vì Tống Khải Đình nói muốn lên giường với Lôi Hiểu thì cô ta cũng sẽ không có cái ý nghĩ đó, cho nên, từ đầu đến cuối đều không phải là lỗi của cô ta, hoàn toàn không phải
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top