Chương 149: Kết thúc một đời người

Bên trong một khu chung cư bỏ hoang đã xuống cấp trầm trọng, Tống Khải Đình ngồi ăn cơm hộp, xung quanh đầy vỏ lon bia, bộ dạng lôi thôi nhếch nhác, có lẽ cả đời này hắn ta cũng không ngờ được có ngày mình phải trốn chui trốn lủi tại cái khu ổ chuột này


Không còn tiền trả phí luật sư, chẳng ai đứng ra bảo lãnh cho hắn, bên phía cảnh sát tất nhiên muốn bắt người tạm giam, nhưng nghi phạm đã sớm mất tích rồi


Thời điểm hiện tại nếu Lạc Thần Vũ ra mặt giao dịch, xác suất rủi ro vô cùng lớn, hai bên chỉ nhắn tin qua lại, hơn nữa còn dùng sim rác, cũng là cách để bảo vệ bản thân


Sau khi nhận được thông báo từ Lạc Thần Vũ, Tống Khải Đình ngụy trang kĩ càng, một mình đi bộ ra bến tàu


Nói là bến tàu nhưng thực chất chỉ là bãi neo đậu thuyền bè của ngư dân, không phải thời điểm đánh cá thuận lợi, nơi đây trở nên vô cùng vắng vẻ


Đi qua con sông này có thể vượt biên sang Bắc Triều Tiên, trốn thoát khỏi sự truy lùng gắt gao của cảnh sát Trung Quốc


Tống Khải Đình đứng đợi một hồi lâu vẫn chưa thấy chiếc thuyền nào, sốt ruột gọi điện thoại cho Lạc Thần Vũ:

-"Mày chơi tao hả, làm gì có thuyền bè nào đâu?"


Lạc Thần Vũ đứng trên sân thượng một tòa nhà cách đó 600 mét, nhìn qua ống nhòm, bình thản cười:

-"Yên tâm đi, tao đã nói có người tới thì sẽ tới, mày việc gì phải gấp rút như vậy, cứ bình tĩnh"


Tống Khải Đình lớn tiếng dọa nát:

-"Tốt nhất là mày nên nói thật, chỉ cần tao gọi một cuộc điện thoại thì hôn nhân, sự nghiệp của mày đều sẽ đổ vỡ, đừng hòng qua mặt tao"


Bây giờ Tống Khải Đình cái gì cũng không nghĩ tới, mưu sâu kế hiểm, ngay cả chút đề phòng cuối cùng và cơ bản nhất của hắn ta đều bị vứt sang một bên


Lạc Thần Vũ ở phía xa quan sát được bóng dáng của chiếc thuyền gỗ đang từ từ cập bến, lạnh giọng ra lệnh:

-"Bắn đi"


Lập tức, một viên đạn được bắn ra, xé gió lao đi, Tống Khải Đình vừa nhìn thấy người lái thuyền thì giống như vớ phải phao cứu sinh, gương mặt vui mừng thấy rõ, trong lòng hắn còn ngập tràn khát vọng làm lại từ đầu, lấy lại những thứ đã mất tại vùng đất này


Khi hắn ta chuẩn bị bước lên thuyền thì cảm thấy có thứ gì đó vừa đâm qua người mình, hắn đờ đẫn đứng nhìn máu từ ngực chảy ra như suối


Không lâu sau, Tống Khải Đình ngã xuống, thế nhưng, lúc này hắn ta không hề có cảm giác đau đớn về thể xác


Những giây phút cuối đời hắn chỉ nhìn thấy bản thân 9 năm về trước, thời điểm hắn ta gặp Lôi Hiểu, không ngờ đã ngần ấy thời gian, đến lúc sắp chết, người duy nhất hắn nghĩ tới cũng chỉ có cô


9 năm trời hắn theo đuổi một người con gái, tình cảm hóa ra là thật, hắn thật sự yêu cô rất nhiều, bây giờ chết đi coi như không phải hối tiếc, ít nhất trong cuộc đời vô vị, nhạt nhẽo của hắn đã từng có người để yêu, từng có khoảng thời gian được coi là hạnh phúc


Việc hắn ân hận nhất chính là đã nhận ra điều này quá muộn, chuyện hôm nay hắn mất mạng, cô chắc chắn biết, nhưng cô lựa chọn nhắm mắt làm ngơ, cho qua mọi thứ, xem như chưa từng gặp gỡ, chưa từng quen biết hắn


Trong một vài giây phút ngắn ngủi, hắn cảm thấy mình hạnh phúc nhưng cũng cô đơn tột cùng, đau đớn cuối đời là đau đớn khắc cốt ghi tâm


***


Một ngày sau cảnh sát mới phát hiện ra xác của Tống Khải Đình, do có bề trên can thiệp, bọn họ không hề điều tra nguyên nhân cái chết, chỉ công bố với bên ngoài rằng người đứng đầu Tống thị vì không muốn nhận bản án tù tội nên đã dùng súng tự sát


Tống thị chính thức tuyên bố phá sản, toàn bộ tài sản liên quan bị niêm phong hết, gia tộc danh giá một thời trên thương trường sụp đổ chỉ trong vòng một tháng ngắn ngủi, thị trường tài chính nổi sóng, hàng loạt đối tác trước đây của Tống thị đều nằm trong cảnh tiền mất tật mang


Scandal kinh tế lớn nhất năm gây nên cuộc khủng hoảng tài chính nho nhỏ, hầu hết doanh nghiệp đều muốn quay sang hợp tác với Lạc thị, bởi vì bây giờ nó là ông lớn duy nhất


Tuy nhiên, đúng lúc này, Lạc Thần Vũ lại mở cuộc họp báo, tuyên bố sẽ giải tán Lạc thị, các cổ đông có thể rút cổ phần và được chia lợi nhuận cả năm, toàn bộ số vốn còn lại hắn sẽ dùng để thành lập một thương hiệu thời trang riêng cho Lôi Hiểu, xem như là món quà tặng cô sau khi sinh con xong


Tin tức này chấn động gấp mấy lần việc Tống thị phá sản, báo chí truyền thông mỗi người một ý, nhưng đa phần đều ca ngợi Lạc tiên sinh thương vợ, chiều vợ, là soái ca hoàn hảo, v.v...


Không chỉ người ngoài mà ngay cả Lôi Hiểu cũng kinh ngạc, trước đây cô từng nghe Vu Phong nói, cuộc sống khổ cực hồi nhỏ khiến Lạc Thần Vũ rất coi trọng Lạc thị, hắn đột nhiên đưa ra tuyên bố này quả thực là ngoài sức tưởng tượng


Huống hồ, đối với đàn ông, sự nghiệp là thứ quan trọng nhất, làm sao có thể nói từ bỏ là từ bỏ ngay được


Lạc Thần Vũ vừa trở về, Lôi Hiểu liền hoang mang hỏi:

-"Ông xã, anh đang làm cái gì vậy?"


Lạc Thần Vũ đỡ cô ngồi xuống ghế sô pha, mỉm cười dịu dàng, nói:

-"Đây chính là cái kết anh đã viết ra cho chúng ta, viên mãn hạnh phúc, em có thích không?"


Lôi Hiểu ngây người trong giây lát, ngập ngừng đáp:

-"Thích, tất nhiên là em thích, nhưng Lạc thị là tâm huyết của anh, có cần thiết phải làm tới mức đó không?"


Lạc Thần Vũ đưa tay vuốt tóc cô, ánh mắt ôn nhu say đắm như biển cả bao la rộng lớn:

-"Anh đã suy nghĩ kĩ rồi, để em tiếp tục bước đi trên con đường em muốn thì cần có một người đứng ra gánh vác Lôi thị, Tịnh nhi ngựa non háu đá, với tích cách ấy không thể nào giao công ty vào tay nó được, hiện giờ là cách giải quyết tốt nhất rồi, mọi thứ đều ở đúng vị trí"


Trong lòng Lôi Hiểu xúc động vô cùng, đôi hàng mi đẫm lệ, vòng tay ôm cổ Lạc Thần Vũ, chân thành thổ lộ:

-"Ông xã, em yêu anh, rất rất rất yêu anh, yêu anh chết đi được"


Lạc Thần Vũ vỗ vỗ sống lưng cô, giở giọng trêu chọc:

-"Em sắp làm mẹ người ta rồi còn mít ướt như vậy, con sẽ cười em đó"


Lôi Hiểu ngẩng đầu hôn lên môi hắn một cái:

-"Em mặc kệ, anh thích nghe là được rồi, nói thật lòng đi, anh rõ ràng thích nghe mấy lời kia mà, đúng không?"


-"Đúng, em nói cái gì cũng đúng hết"

Lần này đến lượt Lạc Thần Vũ hôn cô


Bỗng nhiên một giọng nói vang lên ngoài cửa lớn:

-"Haizz, vợ chồng các người nói một câu hôn một cái, xem ra báo chí viết không hề phô trương chút nào, tình bể bình, có cần ngọt ngào như vậy không?"


Lôi Hiểu nhìn hướng phát ra âm thanh, vui vẻ gọi:

-"Dì, sao dì lại ở đây?"


Lạc Thần Vũ thừa nhận hắn có chút áp lực khi gặp Haragawa Haruna, nhất là khi bà ấy đến mà không báo trước






Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngontinh