Chương 141: Dây nhân duyên ... tạm biệt

Ánh hoàng hôn dịu dàng buông xuống giữa chốn phồn hoa đô hội, như một sự kết thúc cho mối tình đầu rực rỡ hay tuổi thanh xuân dở dang


Lãnh Nham đưa Lôi Tịnh đến biệt thự, nhưng người làm lại nói Lôi Hiểu không có ở đây, từ lúc chiều cô đã tới thành đô Lôi gia, tận bây giờ vẫn chưa trở về


Giữa hai hàng cây lãng mạn là một con đường nhựa nhỏ, những chiếc lá màu vàng đồng đẹp đẽ rơi đầy hai bên lối đi, bóng dáng cô đơn lạc lõng của Lôi Hiểu thấp thoáng ẩn hiện giữa khung cảnh đẹp như tranh ấy, ngược lại khiến người ta đau lòng


-"Cô hai"


Tiếng gọi có chút quen thuộc thu hút sự chú ý của Lôi Hiểu, cô vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy Lôi Tịnh, còn cả Lãnh Nham đang đứng trước mặt mình, trong lòng nổi lên thắc mắc, hai người bọn họ tại sao lại đi chung với nhau?


Lãnh Nham đã sớm đoán được suy nghĩ của Lôi Hiểu, ngắn gọn đáp:

-"Cô hai, Tịnh tiểu thư muốn nói chuyện với cô"


Khóe môi Lôi Hiểu khẽ cong lên:

-"Tôi không nghĩ giữa chúng ta có chuyện để nói đâu"


Tuy nhiên, Lãnh Nham dường như không mấy để tâm đến loạt phản ứng đó, chỉ cúi đầu một cái, thái độ trong nhu có cương:

-"Cô hai, vậy tôi không làm phiền thời gian riêng tư giữa hai người nữa, tôi xin phép đi trước đây"


Lời nói này rõ ràng là đang ép cô mà, sau khi Lãnh Nham rời khỏi, Lôi Hiểu vẫn như cũ không muốn nhìn mặt Lôi Tịnh


Không khí bỗng chốc trở nên ngột ngạt, miễn cưỡng, Lôi Hiểu cực kỳ chán ghét người con gái này, mặc dù cô ta là cháu gái Lạc Thần Vũ, trên danh nghĩa cũng là chị gái cô, nhưng chỉ cần nghĩ đến những việc cô ta đã làm và cả cái tình yêu mù quáng cô ta dành cho Tống Khải Đình nữa, tất cả mọi chuyện đều là gián tiếp dồn Lạc Thần Vũ vào chân tường


Cứ cho là cô có định kiến với Lôi Tịnh đi, nhưng cô luôn luôn suy nghĩ, nếu như không phải do cô ta liên lụy thì chồng cô có lẽ sẽ không mất tích đâu, gia đình hạnh phúc của cô cũng sẽ không tan vỡ, tại sao lại đối xử với cô như vậy chứ?


Lôi Tịnh đã nhẫn nhịn rất nhiều mới có thể tới đây, phải chịu đựng sự lạnh nhạt từ Lôi Hiểu, bản chất bộc phát, khó chịu nói:

-"Nè, tính cách của cô có thể đừng tiểu thư như vậy được không, tôi cất công đến tận đây để nói chuyện với cô thì ít nhất cô nên nể mặt tôi một chút chứ, khinh người quá đáng"


Lôi Hiểu cắn môi, thanh âm nâng lên cao hơn:

-"Từ đầu tôi đã bảo giữa chúng ta không có chuyện gì để nói cả, cô đi về đi"


Dứt lời, Lôi Hiểu liền quay lưng bỏ đi, không ngờ Lôi Tịnh đột nhiên dùng tay kéo cô lại, sức lực mạnh đến nỗi khiến cô suýt nữa đứng không vững


Lôi Hiểu cau mày:

-"Buông ra"


Lôi Tịnh không những không buông mà còn nắm chặt hơn, lạnh giọng quát:

-"Cô bình tĩnh nghe tôi nói không được sao, thái độ này của cô là có ý gì đây, tôi cứ tưởng cô tốt lắm, ai ngờ cũng chỉ giống như mấy vị đại tiểu thư khác, trong mắt không coi ai ra gì"


Lôi Hiểu vẫn cố chấp vùng vẫy:

-"Cô... bụng của tôi khó chịu lắm, cô mau buông tay tôi ra đi"


Hả? 


Lúc này Lôi Tịnh mới nhớ đến chuyện Lôi Hiểu đang mang thai, bất giác nhìn xuống bụng cô, thái độ thay đổi 180 độ, có chút hoảng hốt nói:

-"Xin lỗi, cô không sao chứ?"


Lôi Hiểu nhìn bộ dạng gấp gáp của cô ta, buột miệng hỏi:

-"Cô thích trẻ con lắm hả?" 


-"Tôi đã từng mất một đứa con, cô không nhớ sao?"

Khi nói ra những lời này, ánh mắt Lôi Tịnh rõ ràng đại biến hóa, không còn vẻ kiêu căng, khó gần thường ngày nữa, xem ra cô ta đúng là đang nói thật lòng


Lôi Hiểu thở dài một tiếng, nhẹ nhàng cười:

-"Được rồi, hôm nay cô tìm tôi muốn nói chuyện gì thì nói đi"


Lôi Tịnh cùng Lôi Hiểu đi dạo, khung cảnh ở đây quả thực rất đẹp, không khí trong lành, yên tĩnh giống như cách biệt với cả thế giới


Băn khoăn do dự mãi, Lôi Tịnh khó khăn mở lời:

-"Tôi hy vọng chúng ta có thể làm hòa, trước đây là do tôi bị Tống Khải Đình che mắt, ba lần bảy lượt tìm cách hãm hại cô, khiến cô trở thành người thực vật, còn ép cô phải rời xa cậu tôi nữa, những việc làm đó, tôi biết cô không thể dễ dàng tha thứ được, cho nên hôm nay tôi đến đây chỉ hy vọng cô biết rằng từ nay về sau tôi sẽ giúp cô chống lại Tống Khải Đình, để hắn ta phải chịu quả báo, vậy thôi"


Lôi Hiểu nghe xong cực kỳ ngỡ ngàng, thật lâu sau mới có phản ứng:

-"Nhưng tại sao cô đột nhiên lại thay đổi?"


Lôi Tịnh bật cười chua chát, bắt đầu kể ra tất cả mọi chuyện cô ta đã tận mắt nhìn thấy, ngay cả những cảm xúc bí mật vốn dĩ mãi mãi ngủ yên trong khoảng thời gian chung sống với Tống Khải Đình cũng nói ra luôn 


Sau cùng còn thêm vào một câu:

-"Vài ngày trước tôi mới biết Tống Khải Đình đã sang tên rất nhiều cổ phần trong Tống thị cho đứa con trai đang ở Ý của anh ta, đó chính là lưỡi dao đã cắt đứt sợi dây tình cảm cuối cùng giữa tôi và hắn suốt mấy năm trời"


Lôi Hiểu không biết phải nói gì, cô đương nhiên đồng cảm với Lôi Tịnh, hơn nữa Tống Khải Đình có vẻ rất thương yêu đứa con của hắn với Hannah Diên, hàng loạt tin mừng đến quá bất ngờ, mà lại là xuất hiện trên nỗi đau của người khác, nên vui hay nên buồn, cô thật sự khổ tâm vô cùng


Mặt trời cuối cùng cũng lặn, vài tia sáng yếu ớt còn vương lại nơi đường chân trời, Lôi Hiểu mím môi, đề nghị:

-"Bây giờ trễ rồi, cô cùng tôi về nhà trước đã, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện"


Tình cảm chị em hơn 20 năm chưa từng được xây dựng, không có nền tảng ban đầu, liệu có thể phát triển được không?


Trải qua ngày hôm nay, trong lòng Lôi Hiểu quả thực rất hy vọng mối quan hệ giữa cô và Lôi Tịnh sẽ giống như những cặp chị em bình thường khác, trở thành người thân thật sự










Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #ngontinh