Chương 11: Ba năm dưới vực (1)
Chương 11: Ba năm dưới vực (1)
Bình minh sắp đến, Thiên Thanh Nguyệt biết thời gian của nàng sắp hết, nhìn tiểu Dương không biết đã thiết đi lúc nào trong lòng, nàng cười mỉm dịu dàng. Hôn lên trán tiểu Dương, nàng thì thầm.
"Tiểu Dương, tỷ luôn ở bên đệ!"
Ánh dương lan tỏa, quanh thân Thiên Thanh Nguyệt sáng lên, nàng lại trở thành búp bê.
Ngủ một giấc đến trưa tiểu Dương mới thức dậy, nhìn búp bê trước ngực mình, hai tay tiểu Dương ôm chặt búp bê, dụi dụi mặt vào nàng.
"Tỷ, tiểu Dương không để tỷ khóc nữa đâu!"
Nhớ lại hình ảnh nàng khóc tối qua, tiểu Dương thấy sống mũi mình cay cay, không được, tiểu Dương không được khóc, tiểu Dương phải bảo vệ tỷ.
Nghe thấy lời nói của tiểu Dương, Thiên Thanh Nguyệt rất muốn xoa đầu và ôm chầm lấy tiểu Dương, nhưng rất tiếc nàng không làm được.
Để búp bê trước ngực, tiểu Dương đứng dậy nhìn xung quanh một vòng. Thấy có thức ăn và nước uống để sẵn nơi đó, tiểu Dương đi đến, uống một ngụm nước rồi lấy khoai được nướng chín và bóc sẵn để trên lá chuối lên ăn.
Ăn xong, tiểu Dương đứng dậy đi ra ngoài hang động. Vừa bước ra, đập vào mắt đó là màu xanh che phủ chung quanh, có vẻ hang động này được tìm thấy giữa rừng.
Nhìn xung quanh, toàn cây là cây, làm sao biết đâu là đâu đây? Lấy lại bình tĩnh, tiểu Dương bắt đầu vươn vai, hít thở, làm những động tác khởi động cơ bản rồi phức tạp dần.
Nếu có người hiện đại ở đây chắc chắn họ sẽ nhận ra những gì tiểu Dương đang làm là những động tác khởi động trước khi tập luyện.
Tiếp đó, tiểu Dương tập những bài quyền cơ bản, kết hợp với phương pháp tu luyện nội lực mà nàng đưa.
Từ lúc mới tập tới giờ, tiểu Dương tiến bộ rất nhanh, đặc biệt là về nội lực.
"Sột soạt" bỗng từ phía sau tiểu Dương xuất hiện một con bạch hổ.
Con hổ như bị đói, nó nhìn tiểu Dương bằng cặp mắt thèm khát con mồi.
Con hổ như thấy miếng mồi ngon, hai mắt nó đỏ lên, tiếng "gừm gừm" của nó như xác định con mồi. Nó khom người xuống thủ thế chuẩn bị lao về phía tiểu Dương.
Nhìn con hổ to gấp đôi mình trước mặt, tiểu Dương cảm thấy run sợ. "Không được hoảng sợ, tiểu Dương đã hứa rồi, tiểu Dương phải mạnh hơn để bảo vệ tỷ, cho nên, tiểu Dương không được sợ."
Hít một hơi thật sâu, tiểu Dương lấy lại bình tĩnh, nhìn thẳng vào con hổ, nhớ lại những gì đã học. Tiểu Dương lấy ra thanh đoản kiếm mà nàng đưa tối qua, thủ thế chuẩn bị chờ con hổ tấn công.
Lúc này Thiên Thanh Nguyệt như bị nghẹn thở vậy. Nàng rất muốn tiểu Dương chạy đi, nhưng với khoảng cách gần như vậy, nếu tiểu Dương bỏ chạy chắc chắn sẽ bị con hổ tấn công.
Ngay lập tức, con hổ gầm lên "GRAO", nó lao như bay về phía tiểu Dương. Cùng lúc, tiểu Dương nhanh chóng di chuyển tránh đòn tấn công.
"Roẹt", móng vuốt con hổ cào trúng trước ngực áo tiểu Dương. Cái đuôi nó quất ngay người tiểu Dương làm tiểu Dương văng vào thân cây.
"Tiểu Dương!"
Nàng hoảng sợ hét lên, bỗng nhiên có một lực mạnh đè lên nàng. Hóa ra khi nãy con hổ cào trúng áo làm búp bê rơi ra ngoài.
"Phụt", tiểu Dương phun ra một ngụm máu, gắng gượng đứng lên. Đập vào mắt là hình ảnh con hổ đang dẫm lên nàng, tiểu Dương hoảng hốt. Cảm nhận được sự hoảng hốt của tiểu Dương, con hổ vươn móng vuốt chuẩn bị tấn công lần nữa, những móng vuốt cắm thẳng vào người búp bê.
Cảm thấy có thứ vướng vào móng vuốt của mình, con hổ vung mạnh móng vuốt làm búp bê bay ra khỏi móng vuốt của nó rơi thẳng xuống đất.
"Khốn khiếp, sao ngươi dám, sao ngươi dám đụng đến tỷ ấy!?"
Bỗng nhiên quanh thân tiểu Dương toát ra hàn khí lạnh như băng, đôi mắt tràn ngập sát khí nhìn thẳng vào con hổ khiến nó e ngại lui về sau.
Không chút sợ hãi, tiểu Dương lao thẳng về phía con hổ, vung móng vuốt, con hổ cũng tấn công. Móng vuốt của nó cào thẳng vào tiểu Dương, nhanh như chớp, tiểu Dương dùng đoản kiếm đâm thẳng vào lớp da dưới móng vuốt của nó rồi kéo một đường dài.
"GRAO" con hổ đau đớn kêu lên, không dừng lại, tiểu Dương như một người điên xông đến, tuy bị thương nhưng con hổ cũng không chịu thua, nó vung móng vuốt trúng ngay tay tiểu Dương.
Như không cảm thấy đau đớn, tiểu Dương cứ thế lao đến đâm dao vào ngay mắt nó, "grao" con hổ đau đớn gào lên, tiểu Dương tiếp tục đâm vào người nó. Nó cố vùng dậy, hất tiểu Dương ra xa nó, rồi bỏ chạy. Nhưng vừa quay đầu, tiểu Dương nhảy lên lưng nó đâm liên hồi.
Bộ lông trắng của con hổ bây giờ đã nhuốm đầy máu, đau đớn liên tiếp kéo đến khiến con hổ không chịu nổi mà gục xuống. Có lẽ chính nó cũng không ngờ có ngày nó lại bị giết chết bởi một đứa bé.
"Tiểu Dương", nàng thì thầm, nhìn hình ảnh điên cuồng của tiểu Dương, tim nàng đau quá, nàng nghe thấy, nàng nghe thấy tiếng tiểu Dương không ngừng lặp lại "không được đụng đến tỷ tỷ, ta giết ngươi, ta giết ngươi".
Vì nàng sao? Vì nàng mà một đứa bé như tiểu Dương trở nên như vậy sao?
Bỗng nhiên nàng cảm thấy mình được nâng lên, nàng thấy tiểu Dương nhìn nàng, không còn sát khí nữa mà thay vào đó là ánh mắt hoảng sợ.
"Tách tách" nước mắt tiểu Dương rơi xuống mặt búp bê, như mũi dao đâm vào lòng nàng.
"Tỷ... tỷ... Oa oa oa..."
Không nói được gì nữa, tiểu Dương lớn tiếng khóc lên. Ôm nàng vào ngực, tiểu Dương khóc, khóc rất lâu, rất lâu. Nhìn và nghe tiểu Dương khóc, lòng nàng đau quá, nàng muốn ôm lấy tiểu Dương, vỗ về tiểu Dương, vậy mà..." Tiểu Dương, tỷ xin lỗi!".
Khóc rất lâu, sau đó, tiểu Dương lau nước mắt, đứng dậy, nhìn thẳng vào nàng.
"Đệ sẽ không để ai đụng đến tỷ nữa, nhất định!"
Sau đó tiểu Dương cất nàng vào áo làm nàng không thấy gì cả. Nhưng mà, ánh mắt ấy... Tiểu Dương, đệ thay đổi!?
Không còn sự gây ngô hay cố ra vẻ bình tĩnh như trước đây nữa, ánh mắt tiểu Dương bây giờ giống hệt nàng lúc đó. "Tiểu Dương, đây là lựa chọn của đệ sao?"
Không chút biểu cảm nhìn xác con hổ dưới chân mình, tiểu Dương lấy dao cắt một phần thịt rồi bỏ đi. Trở lại hang động, tiểu Dương xé một miếng vải ở tay áo của mình ra, dùng thanh đoản kiếm được rửa sạch cắt miếng vải thành từng sợi dây nhỏ. Sau đó lấy nàng ra, nhìn những vết rách trên người búp bê, đôi mắt tiểu Dương hiện lên sự đau lòng.
Luồn những sợi dây qua vết rách rồi vá nó lại, sau đó tiểu Dương mới lấy thảo dược được nàng chuẩn bị sẵn, nghiền nát rồi đặt vào vết thương, băng lại.
Qua mấy ngày, thấy thức ăn và nước gần hết, tiểu Dương quyết định ra ngoài kiếm thức ăn. Để tránh việc như mấy ngày trước, đệ ấy chỉ đào những củ khoai ngay ngoài hang động rồi đi lấy chút nước ngay cái hồ gần đó rồi trở về.
Thời gian cứ trôi qua, hôm nay là ngày trăng tròn, tối nay Thiên Thanh Nguyệt có thể ôm tiểu Dương rồi. Như mọi ngày, hôm nay tiểu Dương cũng ra ngoài tìm thức ăn, nhưng có vẻ những gì có thể ăn được chung quanh đây đều bị đào lên hết rồi.
Cho nên hôm nay tiểu Dương quyết định đi xa hơn. Giờ mới nhớ ra, từ khi sống dưới hình dáng con búp bê, nàng hoàn toàn không thấy đói hay cảm thấy đau đớn. Đây là do nàng là búp bê sao?
Tiểu Dương mà biết nàng không cần ăn thể nào cũng thất vọng cho xem, vì hôm nay tiểu Dương đi xa hơn để tìm thêm thức ăn cho nàng mà.
Đi gần đến chân núi, quả nhiên là tìm được thức ăn. Tiểu Dương nhanh chóng hái trái cây và đào khoai, nhân tiện hái thảo dược. Tới chiều đã được đầy không còn chỗ để cầm nữa.
"Hú hú hú" từ trên núi vọng xuống tiếng sói hú. Bỏ những thứ đang cầm xuống, rút đoản kiếm bên hông ra, hàn khí bắt đầu lan tỏa khắp người tiểu Dương
Từ bốn phía truyền đến tiếng "sột soạt", tiếp đó là tiếng gừ gừ. Rồi xuất hiện xung quanh tiểu Dương là một bầy sói.
"Hú hú hú" bọn chúng đồng loạt hú lên, mắt tiểu Dương ánh lên tia sát khí. Rồi đồng loạt bọn chúng xông lên, tiểu Dương đứng đó bất động. Mấy ngày nay tiểu Dương đã quen với việc bị thú dữ tấn công nên không còn hoảnh sợ khi thấy chúng nữa.
:.2Ȟa'
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top