Chương 16: Buổi đi ăn tức đến đỏ mắt
Tô San nhìn sang Giang Quân, lại nhìn cái người EQ thấp đứng trước mặt. Ầy, đẹp trai mà sao ngốc thế.
“Chào cậu, cậu là nhân viên mới hả?” Tô San liền lên tiếng giải vây cho Giang Quân, cười tươi hướng người kia nói chuyện. Triệu Khang và Quách My thấy vậy, cũng chỉ cười cười rồi làm việc tiếp. Mộc Hiểu Đồng thì khác, vẫn tập trung dòm rồi nghe lén chuyện bên bàn Giang Quân.
Nghe thấy một giọng nói trong trẻo vang lên, lúc này Viên Tử Dạ mới nhìn sang Tô San.
Thịch.
Thiên thần sao? Đáng yêu quá. Viên Tử Dạ liền đứng thẳng người dậy, hai mắt liền tập trung sang người Tô San, tha cho Giang Quân. Giang Quân thấy vậy cũng thở phào một hơi.
“Khụ...Chào chị. Em là sinh viên thực tập thì đúng hơn.”
Tô San hơi bất ngờ, nhìn Viên Tử Dạ trẻ thật, nhưng cô còn tưởng là Viên Tử Dạ có thể lớn hơn mình một hai tuổi.
“Ồ...cậu vẫn chưa tốt nghiệp hả? Không phải chị đâu, có lẽ chúng ta bằng tuổi.”
Viên Tử Dạ trợn mắt nhìn Tô San.
“Cậu tốt nghiệp sớm à?”
“Ừm ừm, tốt nghiệp trước nửa năm thôi.”
“Giỏi thật nha. Tớ sắp tốt nghiệp thôi, tới đây thực tập vài tháng xong là liền tốt nghiệp. Cậu tên gì thế?”
“Tớ là Tô San.”
Tô San cùng Viên Tử Dạ cười hì hì bắt tay nhau. Hai dòng suy nghĩ lập tức hiện lên trong đầu hai người kia.
Trai đẹp này rất thân thiện nha, mình rất thích!
Bạn nữ này đáng yêu quá đi, cười thật là xinh!
Hai người vẫn còn đang cười tít mắt nhìn nhau thì một giọng phụ nữ vang lên.
“Chào cậu, mới tới à? Tôi là Mộc Hiểu Đồng.”
Mộc Hiểu Đồng nhìn Tô San, lại nhìn Viên Tử Dạ, rốt cuộc không chịu được đứng lên cắt ngang. Anh trai không được thì em trai cũng đừng bị người khác cướp mất chứ. Viên Soái cứ từ từ, cậu em trai này có vẻ dễ hơn.
Viên Tử Dạ không quan tâm lắm, bắt tay xong với Tô San mới quay sang nhìn người kia.
“Ồ, chào chị gái.”
“Phụt.”
Quách My không nhịn được bật cười một cái. Triệu Khang liền quay sang lườm cô, đừng có lộ liễu như vậy!
Cả hai người đều không ưa Mộc Hiểu Đồng, tính cách của người này quá ngu ngốc. Làm việc thì cũng chẳng đâu vào đâu. Nếu không phải là do Hoắc tổng đưa vào, không đợi tới Viên Soái thì Triệu Khang cũng đã sớm đá cô ta đi rồi. Suốt ngày trong đầu chỉ toàn suy nghĩ chuyện viễn vong, lại tưởng rằng không ai nhìn ra sao?
Mộc Hiểu Đồng cứng đờ. CHÀO! CHỊ! GÁI! Sao lúc chào Tô San cậu ta không nói thế đi??? Thật là tức chết mà. Nụ cười của Mộc Hiểu Đồng sượng trân. Cái tay giơ lên tính bắt tay Viên Tử Dạ cũng từ từ thả xuống. Cô ta đen mặt quay về chỗ ngồi, vì sau câu chào kia, cậu ta lại hí hửng quay sang nói chuyện với Tô San.
Hai anh em nhà này đúng là mắt mù!
Một đứa là hồ ly tinh thì không nói đi, tới cái đứa dáng vẻ ngu ngốc kia mà còn thu hút hơn cô ta sao? Nửa tháng làm việc tại cái tầng này khiến cho tâm tình của cô ta buồn bực không thôi, cũng chả có chỗ để phát tiết. Ngày nào cũng nghẹn một bụng khó chịu. Hôm nay còn tưởng là mở ra một con đường mới, thế mà lại bị Viên Tử Dạ chọc cho sượng một cục.
Mộc Hiểu Đồng cũng không tự mình tìm ngược nữa, quay lại làm việc của mình.
Bên kia, Viên Tử Dạ sau một hồi hí hửng với Tô San thì chuyển sang cái bàn trống bên cạnh cô ngồi. Một lúc lại hỏi cái này, một lúc lại hỏi cái kia. Rôm rả vô cùng.
Tới buổi trưa, Viên Soái trên tay vắt áo vest bước ra ngoài.
“Hôm nay phòng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé? Sẵn tiện làm quen người mới một chút.”
Mọi người đều đồng ý, Viên Soái nói Triệu Khang gửi địa chỉ nhà hàng cho mọi người, còn mình thì đi trước. Đáng lẽ ra anh muốn chở Giang Quân đến, nhưng cô lại không đồng ý nên anh cũng không muốn ép cô.
Viên Tử Dạ thì nhiệt tình, bảo cậu đi xe 7 chỗ đến, có thể chở đủ mọi người, đi cùng nhau cho vui.
Thế là ngoài Viên Soái đi xe riêng, mọi người đều cùng ngồi xe của Viên Tử Dạ đến nhà hàng.
Cả đoạn đường mọi người đều nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chỉ có Mộc Hiểu Đồng là im thin thít. Ngoài việc cô ta ghét cái đám người này ra, thì cô ta đang tập trung tính kế một chút. Rốt cuộc cũng có một cơ hội tiếp xúc với Viên Soái, nên cô ta muốn một hồi thể hiện cho tốt. Vì quá tập trung vào chuyện tính kế, nên cô ta cũng không thèm tham dự vào cuộc nói chuyện của mọi người trên xe. Mà trên xe cũng chẳng ai thèm quan tâm đến cô ta.
Cũng không phải mọi người xấu tính, nếu như những cái suy nghĩ xấu xa và tính cách hách dịch của cô ta có thể tự mình giấu vào, thì cũng không đến mức bị bài xích đến vậy. Đằng này không những tính cách giả ngây giả ngơ của cô ta diễn không đạt, mà mấy mưu đồ của cô ta ai cũng nhìn ra được, vì vậy không ai có cảm tình với cô ta nổi.
Nhà hàng – Tại phòng riêng.
Phòng riêng này thiết kế theo kiểu bàn tròn, là kiểu bàn có thể xoay được.
Lúc mọi người đến nơi, Viên Soái đã đến trước rồi. Anh đang dựa vào ghế lướt điện thoại. Mộc Hiểu Đồng liền nhanh chân chạy đến ngồi bên cạnh Viên Soái. Mấy người khác thấy vậy chỉ liếc cô ta một cái, không nói gì.
Giang Quân cũng không quan tâm, kiếm một chỗ ngồi xuống, cũng không ngồi bên cạnh Viên Soái.
Viên Soái thấy vậy liền cau mày, đứng phắt dậy kéo kế bên cạnh Giang Quân ra ngồi xuống. Sau đó anh quắt quắt Viên Tử Dạ, kêu cậu ngồi xuống bên còn lại của mình. Viên Tử Dạ nhìn Tô San, lại nhìn cái quắt tay của Viên Soái, vô cùng dứt khoát nhét Triệu Khang vào chỗ bên cạnh anh mình. Đứng đứng đắn đắn ngồi xuống bên cạnh Tô San. Quách My nhìn một màn vừa diễn ra, cười tít cả mắt. Ái chà! Sao mà thú vị dữ vậy nè. Rồi cô cũng kiếm chỗ ngồi xuống.
Vì thế, vị trí ngồi hiện tại theo vòng như sau: Giang Quân, Viên Soái, Triệu Khang, Mộc Hiểu Đồng, Quách My, Chu Tử Dạ, Tô San.
Mộc Hiểu Đồng ngồi nghiến răng nghiến lợi. Ban nãy lúc Viên Soái chuyển chỗ, cô ta còn tính mặt dày chuyển theo. Nào có ngờ anh lại kêu Viên Tử Dạ ngồi cạnh mình chứ, cô ta liền phải ngồi về chỗ cũ. Còn đang hậm hự, liếc mắt sang thấy Viên Soái không hề để ý đến ai, hết lau lau đũa muỗng cho Giang Quân, lại xé sẵn khăn ướt cho cô, ánh mắt đong đầy vẻ cưng chiều, vô cùng săn sóc cho Giang Quân. Cô ta lại muốn hộc ra một ngụm máu, tức tối đến không chịu được.
Triệu Khang bị kẹp giữa đôi tình nhân và một bà cô trà xanh, rất là không thoải mái, nhưng giờ chỗ ngồi thế này cậu cũng chẳng biết chuyển chỗ như thế nào cho hợp lý. Đành gượng gạo ngồi im một chỗ. Nhìn sang Quách My, thấy cô đang nhìn mình trêu tức cùng hả hê, hừ lạnh một cái.
Bên này, sau khi làm xong khâu chuẩn bị muỗng đũa, Viên Soái lại đưa máy tính bảng chọn đồ ăn cho Giang Quân.
“Em muốn ăn gì? Chọn đi.”
Giang Quân hơi ngượng, nhỏ giọng nói với Viên Soái.
“Anh làm gì thế? Chúng ta đang đi ăn cùng mọi người mà.”
“Em cứ muốn giấu anh đi thế? Không phải là muốn lén lút quen thêm người nào chứ?”
Viên Soái giở giọng điệu tủi thân ra nói. Anh còn muốn công khai cho toàn thế giới biết chuyện của anh và Giang Quân, để mấy ong bướm ve vãn bên cạnh cô mau từ bỏ ý định hết đi. Nhưng Giang Quân cứ là không muốn, bảo như vậy không tốt cho danh tiếng của anh trong công ty. Anh đã nhiều lần nói với Giang Quân là anh có thể xử lý được, nhưng cô mãi không chịu, sợ chọc giận cô nên anh cũng nghe theo. Nhưng khó chịu thì vẫn là vô cùng khó chịu.
“Anh đừng giận dỗi như vậy nữa. Mau gọi đồ ăn đi.”
Viên Soái cau mày, chuyển máy tính bảng sang cho Triệu Khang.
“Cậu và mọi người gọi đi.”
Nói rồi cũng không quan tâm nữa, tiếp tục quay sang nói chuyện với Giang Quân. Hai người dính nhau như vậy, Mộc Hiểu Đồng thực sự chả tìm được cơ hội nào để bắt chuyện với Viên Soái. Cô ta buồn bực vô cùng, kế hoạch tính toán cả một buổi trên xe đều đổ vỡ.
“Anh không giận dỗi, chỉ muốn công khai một chút thôi.”
Giang Quân thở dài một hơi, biết rằng chủ đề này có nói tiếp thì chỉ là có cãi qua cãi lại. Cô liền đánh trống lảng sang chuyện khác.
“Chiều nay anh rảnh không? Cùng em về nhà dọn dẹp đồ đạc, chiều mai có lẽ là chuyển sang nhà anh được đấy.”
Giang Quân vô cùng hiểu Viên Soái, chuyển một cái liền chuyển tới đề tài mà Viên Soái quan tâm, anh liền gạt chuyện nọ qua sau đầu.
“Vô cùng rảnh, công việc gần như đã giải quyết ổn thỏa. Chiều nay anh chở em về soạn đồ.”
“Ừm.” Giang Quân mỉm cười nhìn anh.
Lúc này Triệu Khang cũng vừa chọn xong món ăn, gọi nhân viên phục vụ lại trả máy tính bảng.
“Sếp, gọi món xong rồi.” Cậu quay sang nhắc Viên Soái một cái. Anh ừm một tiếng rồi đứng lên.
“Hôm nay phòng chúng ta một có dịp ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm, thời gian qua đã khổ cực cho mọi người nhiều rồi. Bữa cơm này là bữa cơm cảm ơn của tôi dành cho sự nỗ lực của mọi người trong thời gian qua. Đương nhiên, ngoài bữa cơm này ra vẫn sẽ còn có phần thưởng khác nữa.”
Nói đến đây, mọi người đều vỗ tay ầm ầm. Viên Soái giơ tay lên ngưng tiếng vỗ tay lại.
“Ngoài ra, cũng xin giới thiệu một chút. Đây là Viên Tử Dạ, chắc mọi người cũng biết qua nó là em trai tôi. Từ hôm nay nó sẽ đến thực tập lại phòng của chúng ta. Mọi người không cần phải kiêng nể tôi, nó làm sai cứ việc tùy ý mọi người xử lý, nếu không giải quyết được có thể lập tức báo cáo với tôi. Được rồi, chỉ có vậy thôi. Chúc mọi người dùng bữa ngon miệng.”
“Anh àaa...”
Viên Soái lạnh mặt nhìn sang, Viên Tử Dạ liền câm miệng lại. Tô San ở bên cạnh cười khúc khích.
Viên Tử Dạ nhíu nhíu mày, anh trai à, không thể để cho đứa em trai này một chút mặt mũi sao. Cô ấy cười em rồi kìa.
“Tô Tô, đừng cười nữa.”
“Phụt...”
Lần này tới Quách My bật cười, Chu Tử Dạ quay sang lườm Quách My. Quách My lập tức chọc ghẹo.
“Đừng nhìn chị, nhìn Tô Tô của em đi.”
Tô San đỏ mặt, ngưng cười. Viên Tử Dạ nhìn thấy hai tai cô hơi hồng hồng, gò má cũng ửng ửng đỏ, có hơi kích động đưa tay lên véo má Tô San một cái.
“Tô Tô, đừng để ý chị ấy.”
Tô San ngượng ngùng quay mặt đi chỗ khác, không thèm để ý Viên Tử Dạ.
Triệu Khang nhìn quanh bàn một hồi, anh em nhà họ Viên này, có phải rất thích tình yêu công sở không? Một người rồi lại một người, đều kiếm vợ trong công ty của mình sao?
Mộc Hiểu Đồng thì tức tới khó thở. Hai người họ Viên kia đều không xem mọi người ở đây ra gì, hoàn tâm chỉ chú tâm vào người bên cạnh mình, cô ta nén giận lôi điện thoại ra, soạn một tin nhắn dài gửi cho Hoắc Dương, muốn anh họ giúp đỡ mình. Nhưng đợi một hồi lâu sau vẫn không có hồi đáp.
Cuối cùng đồ ăn cũng được bưng lên, phá vỡ cái không khí đang chuyển biến vô cùng kì cục trong căn phòng này.
Mộc Hiểu Đồng cảm thấy mình không thể cứ im hơi lặng tiếng mãi như vậy được, lúc thức ăn được bưng lên. Cô ta lại kiếm cớ bắt chuyện với Viên Soái, rồi lại cách một Triệu Khang, gắp đồ ăn cho Viên Soái.
Viên Soái nhíu mày, vô cùng khó chịu. Đồ ăn cô ta gắp, Viên Soái lại quăng sang cho Triệu Khang. Triệu Khang nước mắt ròng ròng nhìn Quách My cầu cứu. Thật là nhớ tháng ngày đi ăn bình yên cùng Quách My mà, sao chỉ ăn có một bữa cơm mà cậu ta lại khổ thế này chứ. Lại nhìn Mộc Hiểu Đồng định gắp thức ăn tiếp cho Viên Soái, Triệu Khang vội đưa chén của mình ra cản lại.
“Tôi nói này chị Mộc, hay là chị cứ trực tiếp gấp cho tôi đi. Đâu phải chị không thấy nãy giờ sếp đều đưa đồ chị gắp sang cho tôi chứ...”
Triệu Khang đã quá mệt mỏi, đành nói thẳng tuột ra.
Mộc Hiểu Đồng đã điên tới mất khống chế rồi, thấy hành động của Viên Soái, cô ta bực tới nỗi quên luôn mặt mũi của mình, anh càng ghét bỏ thì cô ta càng làm tới. Lúc này Triệu Khang lên tiếng, cô ta mới có chút tỉnh táo lại. Liền quẳng con tôm trên đũa mình vào chén của Triệu Khang.
“Trợ lý Triệu ăn ngon.”
Nói một câu rồi cô ta cũng dừng hành động mất mặt của mình lại, Triệu Khang cũng thở phào ra một hơi.
Giang Quân quan sát một màn vừa rồi, cô khẽ lắc lắc đầu. Cô biết rõ Mộc Hiểu Đồng chả là cái đinh gì trong mắt Viên Soái, nên đó giờ Giang Quân cũng chẳng rỗi hơi quan tâm mấy hành động của chị ta. Nhưng hôm nay chị ta có hơi lộ liễu, Giang Quân lên tiếng muốn chọc Viên Soái một chút.
“Viên tổng à, hình như chị Mộc rất thích anh.”
Viên Soái liền cau chặt mày.
“Phiền phức, ngày mai anh viết đơn chuyển bộ phận cô ta.”
Giang Quân hơi kinh ngạc quay sang nhìn anh. Viên Soái nhàn nhạt nói tiếp.
“Sao lại kinh ngạc như vậy? Anh còn đang suy nghĩ có nên đuổi việc cô ta không. Người như vậy để ở trong công ty cũng chẳng cống hiến được gì. Nhưng vì cô ta là người Hoắc Dương đưa vào, nên anh còn đang phân vân.”
Đã lâu rồi Giang Quân không nghe thấy cái tên này nữa. Cô hơi tò mò hỏi anh.
“Cô ta là người của Hoắc tổng sao?”
“Ừm, là Hoắc Dương đưa người vào. Anh cũng không biết là hắn ta muốn làm gì, tính để một thời gian xem sao. Ngoài việc làm mấy chuyện ngu ngốc ra, thì vẫn chưa xảy ra chuyện gì. Nhưng quá phiền phức, cứ đá đi sớm vậy.”
Giang Quân nhìn người đang cau mày trước mặt, lại thấy buồn cười.
“Viên tổng đúng là rất lạnh lùng. Làm cho em cảm thấy vô cùng tin tưởng.”
Viên Soái được cô vuốt lông, hai hàng lông mày liền giãn ra.
“Ừm, có thưởng không?”
“Anh muốn thưởng gì?”
Viên Soái lại mờ ám ghé vào tai Giang Quân thì thầm.
“Khi nào em chuyển đến nhà anh rồi tính nhé?”
Giang Quân hừ lạnh một cái, không thèm quan tâm đến Viên Soái nữa.
Bữa cơm này, ngoài hai cặp đôi đang hí ha hí hửng với nhau, thì bầu không khí vô cùng quái dị. Triệu Khang thì một bên vừa nuốt cẩu lương, một bên chịu đựng khí lạnh do Mộc Hiểu Đồng tỏa ra. Quách My thì không khổ như Triệu Khang, cô vừa ăn vừa nhìn tới nhìn lui mọi người trên bàn ăn, cảm thấy như mình đang xem mấy bộ phim drama cùng một lúc vậy, vô cùng vui vẻ.
Mộc Hiểu Đồng thì khỏi phải bàn tới, cô ta nuốt không trôi nổi thức ăn. Nhắn tin cho Hoắc Dương, anh ta cũng làm lơ cô.
Cuối cùng mọi người cũng giải quyết xong bữa ăn, Viên Soái vẫn một mình lái xe về công ty. Mọi người lại leo lên xe Viên Tử Dạ để cậu chở về.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top