Chương 8
Khi Vương Nhất Bác trưởng thành, cậu đã có một chút danh tiếng trong giới đua motor địa phương. Nhưng vợ chồng Lâm Chính Đình cũng không có thời gian quan tâm đến sự trưởng thành của con trai, những phiền phức trước mắt đã đủ khiến họ bạn rộn.
"Lâm tổng, bên ngoài có một số khách hàng...anh có muốn đích thân gặp bọn họ không?"
Thư ký gõ cửa văn phòng Lâm Chính Đình, vẻ mặt lo lắng. Khách hàng đã đến công ty nhiều lần nhưng Lâm Chính Đình vẫn luôn một mực tránh né, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ là không thể ngăn cản được bọn họ.
Lâm Chính Đình đỡ trán, mệt mỏi xua tay, đầu cũng không ngẩng lên nói: "Nói với bọn họ là tôi đang họp, mời bọn họ ngày mai quay lại."
"Nhưng Lâm tổng, đây là những khách hàng duy nhất còn lại sẵn lòng hợp tác với chúng ta," thư ký nói, "cũng là những khách hàng đầu tiên đồng ý cho chúng ta hoãn nợ."
"Tôi biết rồi, anh cứ bảo bọn họ về đi!" Lâm Chính Đình đột nhiên cao giọng, "Nếu tôi có thể đền tiền, tôi còn trốn ở trong phòng này sao?"
Thư ký không dám nói thêm gì nữa, khẽ vâng rồi nhanh chóng đóng cửa đi ra ngoài.
Lâm Chính Đình cáu kỉnh nhắm mắt lại, nới lỏng cà vạt.
Doanh thu của công ty kém, những khách hàng từng hợp tác với Lâm Chính Đình vì nhận được một phần lợi ích của Vương gia những năm đầu cũng dần mất đi, hiện tại hắn một mình chống đỡ, gần như đã kiệt quệ. Một số nhân viên cũ đã gắn bó với Lâm Chính Đìnhg nhiều năm vẫn kiên quyết lựa chọn từ chức, cho dù hắn đã nhiều lần thuyết phục bọn họ ở lại; những người còn lại cũng dần mất đi nhiệt huyết với công việc; hắn vốn là một ông chủ thành đạt, giờ đây chỉ còn lại một cái tên cùng ngoại hình tầm thường.
Nhưng Lâm Chính Đìnhg không sẵn sàng chấp nhận thất bại.
Trong những năm qua, hắn đã hy sinh gần như tất cả mọi thứ cho sự nghiệp của mình, sẵn sàng chà đạp tôn nghiêm của chính mình, sống như một con chó trước mặt Vương gia, chỉ để nhặt được một ít lợi ích chung từ ngón tay của Vương Kỳ, nhưng cũng chưa bao giờ được tiếp xúc với hoạt động kinh doanh cốt lõi của Vương gia.
Vương Ngữ Cương luôn cảm thấy Vương gia đã giúp đỡ Lâm Chính Đìnhg rất nhiều nên luôn kẻ cả trước mặt chồng, sự dịu dàng của thiếu nữ khi lần đầu gặp Lâm Chính Đình đã dần dần phai nhạt theo ngày tháng, chỉ còn lại sự kiêu ngạo và vô lý. Nếu biết điều này sớm hơn, tại sao hắn lại bỏ rơi Tiêu Mỹ Bình cùng con trai vì Vương Ngữ Cương? Trở thành một kẻ phản bội.
Nghĩ tới Vương Ngữ Cương, sắc mặt Lâm Chính Đình càng trở nên khó coi.
Gần đây Vương Ngữ Cương rất thường xuyên chạy đến Vương gia, trước đây mỗi tuần cô đều đến đó một lần, nhưng bây giờ phải mất mười ngày rưỡi mới thấy cô từ Vương gia trở về, hơn nữa cô chỉ ở nhà một thời gian rất ngắn, thay đồ rồi lại rời đi. Dù Lâm Chính Đìnhg có ngu ngốc đến đâu, hắn vẫn có thể cảm nhận được có điều gì đó không ổn, nhưng vẫn phải cố gắng kiềm chế. Ban đầu hắn nghĩ mình có thể đến gần Vương Khải hơn thông qua việc Vương Ngữ Cương thường xuyên về thăm nhà bố mẹ đẻ, không ngờ hôm qua hắn lại gặp được Vương Ngọc Phong tại trụ sở tập đoàn, anh vợ nói với hắn rằng những ngày qua Vương Ngữ Cương không về nhà.
"Ba vừa nói với tôi rằng em gái tôi gần đây không về nhiều nên bảo tôi gọi điện hỏi thăm." Vương Ngọc Phong lúc đó ngạc nhiên hỏi Lâm Chính Đình "Cậu không biết con bé đi đâu à?"
Nhớ lại chuyện đó Lâm Chính Đình cảm thấy thật mất mặt. Nhưng hắn không thể làm gì, cho dù Vương Ngữ Cương thật sự cắm sừng hắn, hắn vẫn muốn Vương gia bồi thường thích đáng cho hắn.
Thư ký lại đến, nói khách hàng đã rời đi, nhưng thái độ rất không tốt, "Họ nói nếu ngày mai không gặp được anh thì chúng ta đợi gặp luật sư."
Lâm Chính Đìnhg im lặng nhìn máy tính một lúc, sau đó đột nhiên thả lỏng cơ thể "Để bọn họ tới đi, không cần ngăn cản, " hắn tựa hồ cuối cùng cũng đưa ra quyết định, nhẹ nhõm thở ra, "Nói với bọn họ chúng ta đã nộp đơn xin phá sản."
Thư ký sửng sốt: "Lâm tổng, anh đang nghiêm túc đấy à?"
"Nếu cần tôi giúp tìm việc thì cứ nói nhé," Lâm Chính Đình gật đầu với thư ký,
"Hãy coi đây là quà cảm ơn cuối cùng của tôi."
Nói xong, hắn bước ra khỏi phòng làm việc mà không thèm ngoảnh lại, bước đi nhanh như có gió ở chân.
Khi Vương Ngữ Cương trở về nhà, cô nhạy cảm nhận ra rằng bầu không khí có gì đó khác. Trong nhà đèn sáng khắp nơi, nhưng trong phòng khách lại không có ai, ngay cả dì Trần cũng không bận rộn ở trong bếp.
"Có chuyện gì mà gấp gáp vậy? Anh gọi tôi về mà lại không có nhà, anh đang ở đây vậy?" Vương Ngữ Cương đi một vòng quanh tầng một nhưng không thấy Lâm Chính Đình, lập tức tức giận than phiền.
"Cô vẫn còn nhớ mình còn có gia đình à?" Lâm Chính Đình đột nhiên nhẹ nhàng lên tiếng, nhẹ đến mức khiến Vương Ngữ Cương giật mình suýt đánh rơi điện thoại.
"Anh đứng đó từ khi nào? Muốn hù chết tôi à?" Vương Ngữ Cương vỗ vỗ ngực, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.
"Tôi ở đây đã lâu, chỉ có cô là có khó chịu đến mức không nhìn thấy tôi." Lâm Chính Đình theo Vương Ngữ Cương đến phòng khách, dường như muốn cùng cô nói chuyện.
"Tôi đã cho dì Trần nghỉ phép nửa ngày, nhân cơ hội Nhất Bác chưa tan học, chúng ta nói chuyện vui vẻ nhé!"
Tim Vương Ngữ Cương đập thình thịch: "Chuyện gì mà phải ồn ào lớn đến mức như vậy? "
"Ngọc Cương, chúng ta đã là vợ chồng nhiều năm như vậy, cũng khá hiểu nhau, không cần phải lòng vòng nữa đúng không?" Lâm Chính Đình lúc này cực kỳ bình tĩnh, "Cô thật sự không biết tôi muốn nói chuyện gì với cô?"
Vương Ngữ Cương ngước mắt nhìn chồng mình, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt hắn vô cùng xa lạ. Người cô gặp khi còn đi học có thực sự là người trước mặt cô không?
"Được thôi, tình cờ tôi cũng có chuyện muốn nói với anh." Vương Ngữ Cương ngồi xuống ghế sofa, nhàn nhã ngắm bộ móng tay mới làm của mình. "Anh đã khiến khách hàng tức giận nhiề lần, bố đã nói với tôi về việc này, về phần anh, có chuyện gì thế?"
Vùng ngoại ô ban đêm có vài ngôi sao, bốn năm chiếc motor phóng nhanh trên con đường rộng lớn, trong chớp mắt đã biến mất không thấy dấu vết, chỉ để lại tiếng gầm rú của động cơ. Thỉnh thoảng, các phương tiện đi qua sớm nhìn thấy đền pha của motor sẽ giảm tốc độ sớm, chuyển làn và cố gắng tránh xa đoàn xe nhất có thể.
Mãi đến khi xung quanh không còn ai nữa, một vài chiếc motor mới từ từ dừng lại bên bờ sông. Người dẫn đầu lần lượt cởi găng tay và mũ bảo hiểm, để lộ ra khuôn mặt còn non nớt.
"Tuyến đường này khá tốt, sẽ không bị làm phiền!" Người lái xe phía sau hưng phấn vặn tay ga, giơ ngón tay cái lên với Vương Nhất Bác, "Không tồi, lần sau theo chúng tôi chạy lên núi nhé!"
Vương Nhất Bác không phản ứng, chỉ thản nhiên gật đầu: "Lần sau đừng tranh phụ kiện với tôi nữa."
Lái xe kia cười nói: "Không phải có câu không đánh không quen sao? Vết thương trên người cậu không sao chứ?"
Vài giờ trước, Vương Nhất Bác và những tay đua này tranh chấp với nhau về một phụ kiện trong cửa hàng phụ tùng. Vương Nhất Bác đi một mình, khuôn mặt non nớt, nhìn thoáng qua cũng có thể biết cậu vẫn là một đứa trẻ, nhưng giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, sau khi nói mấy câu thì có vài người bắt đầu cãi nhau, cuối cùng, chủ cửa hàng tống cổ cả đám ra ngoài, đề nghị bọn họ đua một trận giải quyết vấn đề.
"Chỉ là một vết thương nhỏ, trầy da thôi," Vương Nhất Bác không mấy quan tâm, "Còn anh thì sao?"
"Cậu đấm mạnh quá, tay của tôi giờ vẫn còn đau." Tay đua kia xoa xoa bả vai, ra vẻ sợ hãi, "Thật sự không nên chọc vào người trẻ tuổi mà."
Vương Nhất Bác cười cười. tựa người vào motor tận hưởng chút không khí mát mẻ.
Trong đoàn xe có một cô gái, có lẽ là em gái của một trong những tay đua, từ khi nhìn thấy Vương Nhất Bác, tầm mắt cô không hề rời đi, nhìn chằm chằm như dán lên mặt Vương Nhất Bác, lúc này tiến lên bắt chuyện với cậu.
"Soái ca, làm quen nhé?" Cô gái mặc áo hai dây ôm sátt, nửa thân trên gần như chạm vào cánh tay Vương Nhất Bác, mùi nước hoa trên người nồng nặc, "Cậu bao nhiêu tuổi rồi? Đã hai mươi chưa?"
Vương Nhất Bác xem tin nhắn Lâm Chính Đình vừa gửi trên WeChat, nhíu mày thật sâu, trong lúc nhất thời không để ý đến cô gái bên cạnh.
"Này, tôi đang nói chuyện với cậu đấy, đừng có lạnh lùng như thế!"
Cô gái không vui, lắc lắc cánh tay Vương Nhất Bác như một đứa trẻ, "Nhìn cậu còn trẻ như vậy, chắc chắn là nhỏ hơn tôi phải không? Có thể gọi là em trai không?"
Vương Nhất Bác đột nhiên ngước mắt lên nhìn cô: "Không thể."
"Không thể thì không thể, làm gì mà hung dữ vậy?" Cô gái sắc mặt sầmxuống, chạy về phía anh trai mình, "Anh, anh xem người này đi! "
"Thật xin lỗi, ở nhà có chút chuyện." Vương Nhất Bác lắc lắc điện thoại với tay đua đang định nói chuyện với cậu, sau đó nhấc chân lên xe, "Lần sau đi thì gọi tôi."
"Sao về sớm vậy? Tôi còn định hẹn cậu đi uống rượu."
Vương Nhất Bác đội mũ bảo hiểm, giọng nói trầm xuống, có vẻ đặc biệt trầm:
"Nếu không về ngay, chắc chắn tôi sẽ trở thành người vô gia cư."
Các tay đua không hiểu, nhìn Vương Nhất Bác vặn tay ga rồi nhanh chóng biến mất.
Vương Nhất Bác phi thẳng đến cửa nhà mình, dưới ánh mắt kinh ngạc của Vương Ngữ Cương, cậu cởi mũ bảo hiểm bước vào nhà.
"Con bắt đầu lái motor từ khi nào?" Vương Ngữ Cương gần như đứng tim, "Con đã thi lấy bằng lái xe chưa?"
"Tháng sau thi." Vương Nhất Bác bình tĩnh nói, ngắt lời Vương Ngữ Cương trước khi cô kịp nổi giận. "Ba đã gửi cho con một tin WeChat, hai người cãi nhau xong chưa?"
Vương Ngữ Cương né tránh ánh mắt của Vương Nhất Bác, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: "Nhất Bác, dù thế nào đi nữa, con vẫn là người nàh Vương gia, con phải ghi nhớ điều này."
Vương Nhất Bác cau mày: "Mẹ muốn ly hôn?"
"Con..." Vương Ngữ Cương bị con trai hỏi, kinh ngạc nói: "Sao con biết?"
Vương Nhất Bác không trả lời mà hỏi Vương Ngữ Cương: "Ba cũng đồng ý à?"
"Anh ta có đồng ý hay không cũng không sao cả." Vương Ngữ Cương không hề giấu diếm thái độ khinh thường của mình đối với Lâm Chính Đình, cô bước lại gần, nắm lấy tay Vương Nhất Bác. "Con phải đứng về phía mẹ, đặc biệt là với bà ngoại. Con phải giúp mẹ nói chuyện với bà, con là người bà thương nhất."
"Bà ngoại không biết chuyện à?" Vương Nhất Bác nhìn người mẹ vẫn còn trẻ đẹp của mình, thẳng thắn hỏi: "Mẹ đã sống ở bên ngoài cùng người đàn ông đó gần một năm rồi? Có đáng không?"
"Con, con đang nói cái gì vậy?" Giọng Vương Ngữ Cương run run, "Con nói chuyện với mẹ như thế à?"
Vương Nhất Bác im lặng, cậu muốn ngoan cố đấu tranh với mẹ mình bằng sự im lặng.
"Con cho rằng mẹ nguyện ý làm chuyện này sao? Con nhìn cha con đi, gia đình này từ lâu đã không còn là một gia đình nữa, mẹ còn có thể trông đợi cái gì ở anh ta?"
Vương Ngữ Cương vừa nói vừa rơi nước mắt, "Tại sao con không chịu hiểu mẹ?"
Vương Nhất Bác ngồi trên sofa, ống quần xắn lên, lộ ra vết thương ở mắt cá chân, máu ướt cọ vào ống quần, biến thành màu nâu đỏ lốm đốm. Cậu kéo quần xuống, che đi vết thương như không có chuyện gì xảy ra.
"Bây giờ mẹ định đi đâu?'
Trên mặt Vương Ngữ Cương vẫn còn nước mắt, nhưng giọng nói của cô đã bình tĩnh trở lại: "Mẹ về ở với bà ngoại một thời gian, sau đó chúng ta sẽ bàn đến những chuyện khác."
Nói xong, cô vẫn cảm thấy bất an, nói thêm một câu , "Con nhớ thường xuyên về thăm ông bà ngoại đấy!"
"Con biết rồi." Vương Nhất Bác biết rất rõ, không ai có thể ngăn cản Vương Ngữ Cương làm điều cô muốn làm.
Khi đó, Vương Ngữ Cương để có thể kết hôn với Lâm Chính Đình, người hơn cô mười bốn mười lăm tuổi, bất chấp sự phản đối của cả gia đình, giờ đây cô cũng có thể im lặng không nói một lời, chia tay chồng để đến với một người đàn ông khác. Cô mãi mãi không bao giờ trưởng thành.
Vương Ngữ Cương cuối cùng cũng hài lòng với câu trả lời của con trai, thoải mái rời đi.
Sau khi tài xế chở mẹ đi, Vương Nhất Bác ngẩng đầu nhìn về phía tầng hai.
Từ lúc cậu vào nhà đến giờ trên lầu không hề có động tĩnh gì, nhưng Vương Nhất Bác biết Lâm Chính Đình nhất định đang ở trong thư phòng, chờ cậu đến tìm ông.
"Nhất Bác, cho dù mẹ con có làm gì sai thì tình cảm của ba với con cũng sẽ không bao giờ thay đổi," câu đầu tiên Lâm Chính Đình nói khi nhìn thấy Vương Nhất Bác là như vậy, "Bây giờ ba chỉ có mình con thôi."
Vương Nhất Bác đứng dựa vào cửa không bước vào trong phòng. "Con còn tưởng ba sẽ không đồng ý ly hôn."
"Tất nhiên là ba không đồng ý! Cô ấy chỉ muốn phủi mông bỏ đi, mơ tưởng."
Lâm Chính Đình rất kích động, "Nhưng Vương gia, ông ngoại của con, ba chẳng có bất kỳ sức mạnh nào để đánh trả bọn họ, ba làm sao có thể thương lượng với họ được?" Đôi mắt Lâm Chính Đình đột nhiên sáng lên, tầm mắt rơi vào Vương Nhất Bác, "Nhất Bác, con hãy giúp ba."
"Từ nhỏ ba đã yêu thương con mà, đúng không? Dù con có mang họ của ba hay không, con vẫn là con của ba. Mẹ con muốn dùng con làm thoả thuận với Vương Khải, ba không cần con phải làm những việc này, con chỉ cần theo ba là được." Lâm Chính Đình nói không rành mạch "Ba chỉ có một đứa con trai là con thôi, con không thể bỏ mặc ba như vậy..."
"Con trai?" Vương Nhất Bác nhìn Lâm Chính Đình, lần đầu tiên sau một thời gian rất dài, Lâm Chính Đình lại nhắc đến một người, "Còn Tiêu Chiến thì sao?"
"Đừng nhắc đến nó với ba!" Lâm Chính Đình giận dữ giơ tay xua gạt đổ tài liệu trên bàn, "Nó không phải con ta! Ta không có loại con trai ghê tởm như vậy!"
Vương Nhất Bác nghe Lâm Chính Đình nói với mặt lạnh lùng, cậu bình tĩnh nói: "Nhưng anh ấy là anh trai con."
"Từ khi rời khỏi gia đình này, nó chẳng còn là gì cả!" Lâm Chính Đình đau như muốn nổ tung, "Nhất Bác, sao con lại trở nên thế này? Tại sao con lại muốn chống lại ba? Nếu Tiêu Chiến có thể sống tốt, con còn lo lắng cho nó làm gì!"
Vương Nhất Bác đột nhiên đứng thẳng dậy: "Ba có biết Tiêu Chiến ở đâu không?"
Tất nhiên Lâm Chính Đìnhg biết, hắn thậm chí còn liên lạc với Tiêu Chiến. Nhưng Tiêu Chiến cứng đầu đến mức đáng kinh ngạc, không chỉ không đầu hàng Lâm Chính Đình vì tiền phí sinh hoạt, anh thậm chí còn không chịu nói một lời với Lâm Chính Đình.
"Đáng lẽ ba không nên mềm lòng đưa nó về nhà!" Lâm Chính Đình kích động không ngừng than phiền: "Ba đã nuôi nấng nó ngần ấy năm một cách vô ích."
Vương Nhất Bác dường như không nghe thấy Lâm Chính Đình nói gì nữa, chỉ hỏi ông ta: "Anh ấy ở đâu?"
Lâm Chính Đìnhg nhìn chằm chằm vào con trai mình, "Con muốn đi tìm nó? Không! Nhất Bác, con phải ở lại với ba!"
"Tôi sẽ tự mình tìm." Vương Nhất Bác cũng không ép buộc, xoay người rời khỏi thư phòng.
Tranh chấp ly hôn của Lâm Chính Đình và Vương Ngữ Cương kéo dài hơn một tháng. Vương Ngữ Cương quyết tâm rời khỏi Lâm Chính Đình, khóc lóc và làm loạn trước mặt cha mẹ, Vương Khải chỉ trích con gái mình cư xử không đúng mực, nhưng trước mặt Lâm Chính Đình, ông vẫn hết sức bảo vệ Vương Ngữ Cương.
"Ba, con có thể bỏ qua lỗi lầm của Ngữ Cương hoặc ly hôn với cô ấy trong hòa bình, nhưng con có điều kiện."
Khi tranh chấp kết thúc, Lâm Chính Đình cố gắng thương lượng với Vương Khải.
"Điều kiện?" Vương Khải rất ít nhìn thẳng vào con rể, "Anh muốn gì?"
"Ở độ tuổi của con, muốn bắt đầu lại không phải là điều dễ dàng, dựa vào mối quan hệ của chúng ta, con mong ba hãy giúp con." Lâm Chính Đình cười nói, "Việc của Ngữ Lan đã trở nên rắc rối, nếu ba không giúp đỡ, thanh danh của Vương gia cũng sẽ bị ảnh hưởng, ba thấy có đúng không?"
"Tôi biết rõ nhất có phải con gái tôi đã làm sai điều gì hay không." Vương Khải đặt tách trà trong tay xuống, nói: "Con bé là một đứa trẻ ngoan, nếu anh ở ngoài nói linh tinh điều gì, hậu quả anh tự chiụ."
Lâm Chính Đìnhg đột nhiên đứng dậy: "Ông đừng ức hiếp người khác quá đáng!"
"Em rể, tôi nói thẳng với cậu, chưa từng có ai có thể thương lượng với ba, nếu cậu không muốn trở thành một kẻ bần cùng, hãy thành thật ly hôn với em gái tôi đi." Vương Ngọc Phong không biết xuất hiện từ khi nào, giọng điệu hả hê.
"Vì Nhất Bác, tôi sẽ không làm gì anh," Vương Khải nói thêm, "nhưng đừng cố can thiệp vào chuyện của Vương gia, chúng tôi sẽ tự giải quyết."
Vương Nhất Bác là người cuối cùng trong nhà họ Vương biết được việc bố mẹ cậu cuối cùng đã ly hôn. Khi đó cậu nhận được cuộc gọi từ Lưu Tư Bồi, bảo cậu đến Vương gia thăm các trưởng bối, khi cậu đang đứng trên ban công thư giãn thì con trai Vương Vũ Hiệp bước đến.
"Anh họ." Vương Nhất Bác không quen lắm với người anh họ thứ hai này, "Có chuyện gì thế?"
"Không có việc gì thì không thể nói chuyện với cậu được à?" Anh họ hai vỗ vỗ vai Vương Nhất Bác, cố ý cười nói: "Dạo này chú rể tôi thế nào rồi? Tôi nghe bố mẹ tôi nói cuộc sống của chú ấy không được tốt. "
"Vẫn vậy, không tốt cũng không xấu." Vương Nhất Bác trả lời.
Trong khoảng thời gian này tính tình Lâm Chính Đình thay đổi rất nhiều, hắn suốt ngày trốn trong phòng làm việc, đọc hợp đồng, cực kỳ nhạy cảm với mỗi hành động của Vương Nhất Bác, mỗi khi ra ngoài hơn nửa ngày chắc chắn sẽ gọi điện hỏi thăm, khiến cậu vô cùng không thoải mái.
"Thật sao? Tôi nghe nói gần đây công việc kinh doanh của chú tôi không được tốt, ông ấy trước khi ly dị với cô còn đến gặp ông nội làm ầm ĩ. " Anh họ hai trông có vẻ thật sự quan tâm, "Nhưng cho dù họ có ly hôn, cậu cũng không cần cảm thấy dè dặt, dù sao vẫn phải về thăm ông bà mà, đúng không?"
"Anh họ." Vương Nhất Bác quay người, đối diện với người anh thứ hai: "Cái gì của tôi thì là của tôi, cái gì không phải của tôi thì tôi sẽ không cố gắng tranh giành, anh không cần phải đề phòng tôi như vậy."
"Đừng tưởng chỉ vì bà nội thiên vị mà cậu có thể khoe khoang trước mặt tôi." Anh họ thứ hai cười châm biếm, "Anh cả và tôi mới là những người thừa kế của dòng họ này."
Vương Nhất Bác đột nhiên cười: "Vậy anh đi hỏi anh cả xem anh ấy có bằng lòng ngang hàng với anh không?"
Nói xong, cậu bắt chước cách ứng xử của anh họ thứ hai lúc vừa rồi, vỗ vỗ vai hắn: "Em đi gặp mẹ, anh tự giải trí đi nhé!"
Trong khoảng thời gian này, Vương Ngọc Cương sống an phận ở Vương gia, không hề ra ngoài, mặc dù Vương Nhất Bác có đến mấy lần nhưng cô cũng không xuống lầu, như thể thật sự bị bố mẹ nhốt ở nhà để suy ngẫm về những chuyện đã làm.
Nhưng Vương Nhất Bác biết đây đều là tránh né, mẹ cậu chưa bao giờ cho rằng bản thân đã làm sai điều gì.
Nhất Bác?" Vương Ngữ Cương nhìn thấy con trai mình đến thì kinh ngạc, sau đó vô thức cất điện thoại di động trước mặt, "Con đến khi nào? Sao không báo cho mẹ biết?"
"Bà ngoại nhớ con, con đến thăm bà, nhân tiện muốn gặp mẹ." Vương Nhất Bác cảm thấy Vương Ngữ Cương hình như đã thay đổi, nhưng không nhận ra cô đã thay đổi ở đâu.
"Con ngoan, tình yêu của mẹ dành cho con cũng không phải vô ích." Vương Ngữ Cương mỉm cười, sắc mặt hồng hào hơn trước rất nhiều, "Đúng rồi, mẹ quên hỏi con, con đã nhận được giấy báo nhập học chưa? Khi nào thì khai giảng?"
Vương Nhất Bác ngồi xổm xuống trước mặt cô, ngẩng đầu đáp: "Con nhận được rồi, con sẽ sớm nhập trường."
"Con vội như vậy sao?" Vương Ngữ Cương lẩm bẩm nói: "Vậy con nhất định sẽ không gặp được."
Vương Nhất Bác không hiểu: "Không gặp được cái gì?"
Vương Ngữ Cương mím môi: "Con còn chưa biết phải không?" Trên mặt cô xuất hiện một nụ cười rất dịu dàng, lấy tay che bụng, mắt sáng ngời: "Con sắp làm anh rồi!"
Vương Nhất Bác sững sờ tại chỗ, hồi lâu không lên tiếng. Bạn trai của Vương Ngữ Cương là con trai của bạn cũ Vương Khải, anh ta hai năm trước đã ly hôn và trở về Trung Quốc, cậu mong đợi ông ngoại sẽ phản đối, nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
"Con không mừng cho mẹ sao?" Vương Ngữ Cương thấy Vương Nhất Bác bất động hồi lâu, cho rằng trong tâm hồn cậu vẫn còn là một đứa trẻ, vội vàng nói thêm: "Đừng lo lắng, con sẽ luôn người của Vương gia, mẹ sẽ không bao giờ để con thiệt thòi."
"Chỉ cần mẹ vui là được." Vương Nhất Bác không ngờ cậu vậy mà phát hiện mình vừa thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhấc đôi chân tê dại đứng dậy: "Thật ra con đã mua vé máy bay tuần sau, hôm nay con đến để chào tạm biệt mẹ."
Vương Ngữ Cương lơ đãng gật đầu: "Nếu không có đủ tiền thì cứ gọi cho mẹ."
Khi rời khỏi Vương gia, Vương Nhất Bác cảm thấy nhẹ nhõm. Gia đình cậu tan vỡ vào tháng cuối cùng trước khi cậu trưởng thành, và cuối cùng cậu bị bỏ lại một mình, giống như người anh trai đã bỏ nhà đi nhiều năm cậu.
tbc.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top