Ngoại truyện: Nhận thân 3
Bình thường đây là lúc mình gọi điện hỏi thăm sức khỏe mẹ ruột, Tô Giản nhắc đến chuyện mình nhận mẹ nuôi. Nhận được tin tức về chị em tốt của mình sau bao năm, mẹ Tô rất vui vẻ, không chỉ tự mình gọi điện liên lạc, còn nói thẳng muốn gặp nhau một phen, lại muốn Tô Giản thay mình thăm hỏi sức khỏe bạn tốt nhiều hơn.
Tô Giản tất nhiên cầu còn không được, không ngừng đồng ý.
Hiện tại có lý do, Tô Giản liền thường xuyên qua bên kia thăm ba mẹ, ba Tô mẹ Tô ngày càng thân thiết với Tô Giản, đã bắt đầu coi anh là con gái mình.
Nhận được kết quả này, Tô Giản tất nhiên vui vẻ. Điều duy nhất khiến anh không hài lòng chính là thái độ của em trai, cũng không phải Tô Kiệt đối với anh không tốt, dù sao mỗi lần nói chuyện với anh, bất kể vẻ mặt hay giọng điệu, cũng lộ ra không có phải thân thiện với người ngoài, nhưng Tô Giản luôn cảm thấy, thằng em nhà mình có lúc nhìn chằm chằm vẻ mặt mình có chút là lạ, dáng vẻ như có điều suy nghĩ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Hôm nay Tô Giản lại đến chung cư của ba mẹ, lúc đi ngang qua sân bóng rổ, bỗng nhiên nhìn thấy bên trong có bóng dáng quen thuộc.
Tô Giản không lên tiếng, chỉ hứng thú đứng xem Tô Kiệt chơi bóng rổ cùng đám học sinh trung học, chơi rất xuất sắc, trên mặt nhịn không được lộ vẻ muốn thử.
Ngược lại, Tô Kiệt nhìn thấy anh, lau mồ hôi đi đến, hơi nhíu mày: "Từng chơi bóng rổ? Có muốn tới thử chút không?"
Tô Giản chỉ do dự một chút, tiện tay thả quà tặng cho ba mẹ trong tay, sau đó ngẩng đầu lên, cười nói: "Được thôi!"
Sau khi sinh con xong, Tô Giản vận động không ít, tố chất thân thể hoàn hảo, có điều đã lâu không chơi bóng rổ, lại thêm em gái Tô cũng không phải là một người đàn ông thân cao vạm vỡ, cho nên ban đầu động tác của Tô Giản có chút không lưu loát. Nhưng cũng may trước kia lúc ở nhà anh và em trai chơi bóng rổ với nhau không ít, cũng khá quen thuộc thói quen của Tô Kiệt, giữa anh em có sự ăn ý. Vì vậy hai người càng chơi càng thuận tay, cuối cùng thuận lợi thu được chiến thắng nhỏ.
Rời khỏi sân bóng rổ, Tô Giản đặt mông ngồi lên ghế trong chung cư.
Tô Kiệt nhìn tay chân anh mở ra ngồi trên ghế hoàn toàn không có hình tượng, khóe miệng không tự giác mỉm cười, nói: "Em đi mua nước, chị muốn uống gì?"
Tô Giản lười biếng vẫy tay: "Coca, cảm ơn!"
"Coca?" Vẻ mặt Tô Kiệt có chút kỳ quái.
"Sao vậy?" Tô Giản không giải thích được nhìn cậu. "Chơi bóng rổ xong không uống coca thì uống gì?"
Tô Kiệt không nói gì, chỉ nhìn anh một cái thật sâu, sau đó xoay người đi đến tạp hóa cách đó không xa.
Hai người mỗi người một lon coca song song ngồi trên ghế.
Tô Giản nắm móc kéo, cũng không biết có phải lực quá lớn, móc kéo đột nhiên bị bẻ gãy, nắp lại vẫn còn nguyên.
Tô Giản: "..."
Tô Kiệt: "... Để em."
Nhận lấy coca Tô Kiệt đưa lại, Tô Giản ngượng ngùng cười: "Cảm ơn." Sau đó bắt đầu ngửa cổ uống coca.
Anh thật sự rất khát, vả lại Tô Kiệt lại là người không thể quen thuộc hơn, vì vậy anh liền không kiêng kị, rất tùy ý. Mà Tô Kiệt chú ý tới tư thế uống coca vừa thô bạo lại hào phóng của anh, có chút không biết nói gì.
Tô Kiệt sờ túi một cái, cũng không lấy khăn giấy, suy nghĩ một chút, đưa tay ra.
"Sao vậy?" Tô Giản phồng má nhìn anh.
"Dính." Tô Kiệt đưa tay lên lau cho anh, ánh mắt quan sát vẻ mặt của Tô Giản. Lại thấy Tô Giản chỉ ngẩn ra, sau đó giương mặt lên, không chỉ không tránh, còn chủ động đưa cằm đến cho Tô Kiệt thuận lợi lau giúp mình.
Cho là vị cô nương vẻ mặt đoan trang này sẽ dè dặt từ chối, Tô Kiệt: "..."
Uống xong coca, Tô Giản theo thói quen ném lon coca rỗng vào thùng rác cách đó không xa, không nghĩ đến tư thế trịnh trọng, kết quả lại hoàn toàn không như ý nguyện, cái lon vô cùng không nể mặt 'cạch' một tiếng, rơi trên mặt đất.
Đùa giỡn thất bại, Tô Giản không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng đứng dậy chạy tới, nhặt lon lên ném vào thùng rác.
Xoay người nhìn thấy khóe miệng Tô Kiệt nổi lên nụ cười, Tô Giản có chút mất hứng: "Nếu không em thử ném một lần?"
Tô Kiệt nhíu mày, tùy ý ném, lon ngoan ngoãn rơi vào thùng rác.
Tô Giản: "..."
Tô Kiệt nhìn Tô Giản không chút che giấu vẻ bực bội, càng cảm thấy thú vị, suy nghĩ một chút, như tùy ý nói: "Chị chơi bóng không tệ! Ngược lại em hiếm khi thấy nữ sinh thích chơi bóng rổ."
Tô Giản im lặng một chút, nhanh chóng tìm một lý do: "Vì người chị yêu thích."
Tô Kiệt sửng sốt một chút: "Chị có người trong lòng rồi hả?" Lúc trước An Dĩ Nhu giới thiệu Tô Giản là bạn của cô, cũng không nói chuyện Tô Giản là chị dâu mình, sau đó Tô Giản uống say An Dĩ Trạch đến đón thì đúng lúc Tô Kiệt ra ngoài gọi điện thoại bỏ lỡ, sau đó gặp nhau, Tô Giản cũng không nói chuyện mình đã kết hôn, vì vậy trong mắt ba Tô mẹ Tô, Tô Giản vẫn là một cô gái thuần khiết vừa lên đại học.
Tô Giản gật đầu, thầm nghĩ: Đúng vậy, anh mày không chỉ có người thích, còn có cả con, nhanh không? Hắc hắc!
Tô Kiệt nói: "Người trong lòng chị... là dạng gì?"
Tô Giản sững sờ, ngay sau đó tự hào nói: "Cao hơn cậu, giàu hơn cậu, còn đẹp trai hơn cậu!"
Tô Kiệt: "..."
Ngược lại Tô Giản nhiều chuyện, nhẹ nhàng đặt lên bả vai cậu: "Này, cậu có người trong lòng không?" Cậu đương nhiên biết chuyện của Tô Kiệt và An Dĩ Nhu, có điều hiện nay không tiện nói thẳng, chỉ đành giả bộ không biết trước.
Tô Kiệt gật đầu một cái: "Ừ."
Hai mắt Tô Giản lóe lóe: "Thật sao? Nói một chút coi!"
Thấy vẻ mặt anh hưng phấn, Tô Kiệt có chút bất đắc dĩ: "Cô ấy... là một cô gái rất dễ thương."
Cái này sẽ không có? Tô Giản thất vọng vỗ vai Tô Kiệt: "Chị nói em này, em như vậy là không được!"
"Cái gì không được?"
"Em xem em, ngay cả bạn gái của mình cũng không khen, cái này sao có thể được! Phải biết, con gái đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt..."
"Chị cũng thích?"
Tô Giản đang hứng trí hướng dẫn, bất thình lình bị Tô Kiệt cắt ngang, nhất thời có chút thất thần: "A, thích gì?"
Tô Kiệt cười nói: "Không phải chị nói con gái đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt cao? Chị không phải con gái sao? Chị cũng thích?"
Tô Giản chính đáng nói: "Đương nhiên chị cũng thích!"
Tô Kiệt nói: "Chị thích loại nào?"
Tô Giản sửng sốt một chút: "Loại nào?"
Tô Kiệt mỉm cười: "Em tìm hiểu trước một chút, sau đó trở về nói cho cô ấy nghe."
Tô Giản gật đầu: "Oh, đã biết!"
Tô Kiệt: "Người trong lòng chị, nói gì chị sẽ vui vẻ?"
"Cái này..." Tô Giản nghiêng đầu suy nghĩ một chút, trong đầu nổi lên những lời An Dĩ Trạch nói trước kia.
"Giản Giản, anh mua ba con gấu về."
"Thôi, Giản Giản, giao Bảo Bảo cho anh, để anh dỗ."
"Không phải em vẫn luôn rất thích mô hình này sao? Anh thấy em luôn xem nó rất nhiều trên mạng, mở ra xem một chút!"
Thật ra thì An Dĩ Trạch cũng không nói lời ngon tiếng ngọt nào, có điều có lúc anh lơ đãng nói chuyện gì đó khiến Tô Giản cảm thấy thật thoải mái, nhưng muốn nói cụ thể, Tô Giản lại không nói ra được.
"Ừ. Tô Giản chậm rãi nói. "'Giản Giản' đi."
"Giản Giản?" Tô Kiệt sững sờ. "Gọi tên chị chị sẽ vui vẻ?"
Dĩ nhiên không phải. Nhớ lại mấy ngày trước nửa đêm tỉnh lại nghe thấy An Dĩ Trạch nằm mơ nhẹ kêu tên anh 'Giản Giản', sau đó ôm chặt anh vào lòng, tâm tình Tô Giản đột nhiên vui vẻ, nói. "Đúng vậy, người trong lòng gọi tên chị chị sẽ vui vẻ! Chính là nguyên tắc này!"
Tô Kiệt: "..."
Thấy Tô Kiệt không nói sau lại cười một tiếng, Tô Giản tò mò hỏi: "Em cười cái gì?"
Tô Kiệt cười nói: "Em đang nghĩ. chị nhất định rất thích người gọi chị là 'Giản Giản' kia."
Không thích chị có thể sinh con cho anh ta sao? Trong lòng đã xác định, Tô Giản cũng không xấu hổ, gật đầu: "Đúng vậy, rất thích."
Tô Kiệt nhìn anh chằm chằm, đột nhiên nói: "Không biết khi nào, em có thể gặp anh ấy một lần?"
Tô Giản thật ra cũng chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ đến chuyện để An Dĩ Trạch gặp mặt người nhà của mình, có điều nếu bây giờ mình đã nhận ba mẹ nuôi, cho nên để hai bên gặp nhau là chuyện sớm muộn.
Tô Giản nói: "Cũng nhanh thôi."
Ở trong nhà chuẩn bị một bữa ăn lớn, lại nói chuyện với ba mẹ một lúc, nhìn thời gian cũng lâu rồi, lúc này Tô Giản mới tạm biệt, sau đó Tô Kiệt như cũ được phái đi hộ tống.
Tô Giản vô cùng tự nhiên đồng ý, ngược lại Tô Kiệt cũng không hề dị nghị. Có điều lúc đứng trước tiểu khu chờ xe, đột nhiên một chiếc xe vọt nhanh đến, lúc đó Tô Giản đang đứng nói chuyện với Tô Kiệt, không chú ý đến, mà Tô Kiệt lập tức chú ý, kinh hãi trợn to mắt, nhanh chóng nắm lấy Tô Giản kéo sang bên cạnh.
Cũng may xe lướt qua cạnh hai người, mặc dù nguy hiểm, có điều hai người ngã cũng không đáng ngại.
Nghe được âm thanh xe lướt qua, Tô Giản cũng sợ hết hồn, phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện mình bấu chặt trong ngực Tô Kiệt. Tô Giản thả lỏng hơn không khỏi vui vẻ: Không uổng công anh mày ngậm đắng nuốt cay nuôi em trai, quả nhiên hiện tại đã hữu dụng!
Tô Giản thả lỏng tựa vào ngực Tô Kiệt, thỏa mãn thở dài một cái.
Tô Kiệt cúi mắt nhìn người trong lòng, vỗ hai cái lên lưng anh như an ủi, ánh mắt lại có chút phức tạp.
Bên này hai anh em đang theo đuổi hai tâm sự ôm nhau, lại hoàn toàn không chú ý, cách đó không xa, một chiếc xe chậm rãi đỗ tại ven đường.
An Dĩ Trạch ngồi trong xe, nhìn hai người ôm nhau ven đường trước mặt, sắc mặt đông lại.
Tô Giản nói với anh ngoài ý muốn gặp lại bạn tốt của mẹ, đến nhà ba mẹ nuôi nói chuyện, anh cũng biết gần đây Tô Giản thường qua đó thăm. Trưa hôm nay, Tô Giản có gọi điện nói với anh sẽ qua đây, mà vừa rồi sau khi anh hoàn thành công việc ở công ty, nhớ ra Tô Giản có thể còn ở đây, liền tiện đường qua đây đón, không nghĩ đến, lại thấy một màn như vậy.
Anh không phải không nhìn thấy hai người ôm nhau vì tình huống khẩn cấp, có điều nguy hiểm đã qua, hai người lại còn chưa tách ra, không khỏi khiến mặt anh có chút đen lại.
An Dĩ Trạch mở cửa xe, đi xuống.
Tô Kiệt buông lỏng Tô Giản, đang dùng tay chỉnh lại mái tóc có chút lộn xộn của anh, liền nghe thấy giọng nói trầm thấp của phái nam vang lên bên cạnh: "Giản Giản."
Tô Kiệt xoay người, đối mặt với một người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, hơi nhíu mày, không tự chủ quan sát từ trên xuống một phen.
Thấy An Dĩ Trạch đột nhiên xuất hiện, Tô Giản sửng sốt một chút: "Dĩ Trạch? Sao anh lại ở đây?"
An Dĩ Trạch tỉnh bơ nắm lấy tay anh: "Đúng lúc thuận đường, tới đón em." Vừa nói vừa gật đầu với Tô Kiệt một cái: "Cảm ơn cậu vừa rồi cứu Giản Giản."
"Là bổn phận của tôi." Tô Kiệt cũng không bị khí thế của An Dĩ Trạch áp đảo, vẫn thản nhiên như thường, đột nhiên trừng mắt nhìn Tô Giản: "Là anh ta?"
Tô Giản biết Tô Kiệt hỏi là 'người trong lòng' lúc trước, gật đầu nói: "Ừ, chồng chị, An Dĩ Trạch."
"Chồng?" Tô Kiệt sửng sốt, có chút không dám tin. "Chị kết hôn rồi?"
Mặc dù Tô Giản đã sớm tiếp nhận sự thật mình biến thành một người phụ nữ, nhưng lúc này bị em trai mình nói mình gả cho một người đàn ông, anh vẫn có chút bối rối. Đang muốn trả lời, An Dĩ Trạch nói: "Xin chào, tôi là chồng hợp pháp của Giản Giản."
Tô Giản tiến lên đón lấy ánh mắt của anh. "Xin chào, tôi là em trai chị ấy, Tô Kiệt."
Tô Giản nhìn người này một chút, lại nhìn người kia một chút, thấy hai người không hẹn mà cũng dùng tư thế như gặp mặt lãnh đạo quốc gia, không khỏi có chút 囧.
"A Kiệt, cái đó, Dĩ Trạch đến đón chị, em về trước đi."
Tô Kiệt gật đầu một cái, vẫn không quên trước mặt An Dĩ Trạch dặn dò một câu: "Sau này cẩn thận một chút."
Trên xe về nhà, Tô Giản hỏi An Dĩ Trạch: "Dĩ Trạch, anh cảm thấy A Kiệt là người thế nào?"
An Dĩ Trạch im lặng một chút: "Không tồi."
Không tồi? Tô Giản có chút thất vọng.
Hôm nay em trai Tô và em gái An mến nhau, anh rất muốn thúc đẩy hai người tu thành chính quả, có điều nhà họ An không phải gia đình bình thường, xuất thân của hai người không thể không nói là khác biệt. Tuy nói người nhà họ An không coi trọng xuất thân, nhưng về phía em gái An, cái này cũng chưa chắc. Dù sao nhà họ An cũng không chỉ có một đứa con trai, vì vậy An Dĩ Trạch cưới một cô gái xuất thân không tốt có lẽ không sao, nhưng dù sao An Dĩ Nhu cũng là con gái duy nhất nhà họ An, bình thường ba mẹ và các anh rất chiều chuộng cô, đến lúc đó có thể không muốn gả cô cho em trai anh không, vậy cũng khó nói.
Mà An Dĩ Trạch là người bên gối mình, nhất định phải kiên định đứng về phía mình mới được! Tô Giản quyết định phổ cập về em trai mình cho chú An, cố gắng tăng sự yêu thích cho thằng nhóc nhà mình: "Anh không cảm thấy, A Kiệt rất đẹp trai sao?"
An Dĩ Trạch đang lái xe không nhịn được quay đầu nhìn anh một cái, sau đó liền quay đầu nhìn về phía trước, thản nhiên nói: "Không thấy."
"Rõ ràng cũng rất đẹp trai!" Tô Giản không phục. "Hơn nữa khí chất cũng rất tốt! Quan trọng là nhân phẩm cũng tốt, nhìn một cái là biết đó là người đàn ông đáng để giao lại cả đời!" Cho nên em gái anh gả cho em trai ông sẽ không tồi!
Xe đang chạy đột nhiên ngừng lại.
Tô Giản đang nói hùng hồn sửng sốt một chút: "Oa? Sao lại dừng xe?"
An Dĩ Trạch quay đầu lại, nói với anh: "Qua đây"
Tô Giản ngơ ngác lại gần: "Sao vậy?"
An Dĩ Trạch đột nhiên nâng mặt anh lên, nặng nề cắn một cái lên miệng, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục lái xe.
"A..." Tô Giản che miệng lại, vẻ mặt không giải thích được. "Anh làm sao vậy?"
An Dĩ Trạch mặt không thay đổi nhìn về phía trước. "Thèm ăn rồi."
"Thèm ăn sao lại cắn em?" Vẻ mặt Tô Giản mơ màng, từ từ, đột nhiên hiểu ra, trên mặt nổi lên ý cười giễu: "Hắc hắc, em hiểu rồi!"
An Dĩ Trạch nhanh chóng liếc mắt nhìn anh, lại chuyển mắt: "Biết cái gì?"
Tô Giản có chút hưng phấn nói: "Nói thật, em còn chưa thử qua trên xe, nếu không chúng ta thử một chút? Hắc hắc hắc..."
Xe dừng lại lần nữa, An Dĩ Trạch xoay đầu, vẻ mặt tỉnh tái: "Em nói thật chứ?"
Bị ánh mắt đen thui của anh nhìn chằm chằm, Tô Giản không nhịn được nuốt nước bọt. "Anh, không phải là anh muốn hiện tại..."
An Dĩ Trạch cởi thắt an toàn, nghiêng người qua, ở khoảng cách gần nhìn anh chằm chằm, giọng nói có chút khàn khàn: "Nếu như anh nói đúng, em có đồng ý không?"
Khoảng cách của hai người quá gần, hơi thở của An Dĩ Trạch gần như đập lên mặt anh, Tô Giản đột nhiên cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng lên. Thật nhẫn tâm, Tô Giản ôm lấy cổ An Dĩ Trạch, nhào vào trong ngực anh, hiên ngang lẫm liệt nói: "Đến đây đi anh hùng!"
An Dĩ Trạch: "..."
Thấy An Dĩ Trạch cũng không có ôm mình, Tô Giản có chút nghi ngờ, từ trong ngực ngẩng đầu lên nhìn anh, sau đó liền ngây ngẩn.
Rõ ràng là lúc cảm xúc rất mạnh mẽ, tại sao chú An ôm anh, cười lại dịu dàng như vậy? Còn nữa, vẻ thỏa mãn thư thái này là xảy ra chuyện gì? Còn chưa bắt đầu mà, tại sao người này lại thỏa mãn?
Tô Giản không nhịn được nhẹ cắn cằm anh: "Này, có đến hay không hả?"
An Dĩ Trạch cúi đầu hôn anh một cái: "Hay là thôi đi, anh sợ lát nữa không kết thúc được, bảo bảo ở nhà không đợi được chúng ta sẽ khóc."
Tô Giản trừng mắt nhìn: "Vậy nếu không chúng ta nhanh kết thúc một chút?"
An Dĩ Trạch đè chặt anh một chút, cúi đầu ghé vào lỗ tai anh, giọng nói khàn khàn: "Không thể."
Hơi thở ấm áp phun vào tai, Tô Giản không khỏi run lên một cái, cảm thấy mặt mình càng nóng,
Anh không nhịn được vùi vào ngực An Dĩ Trạch rên rỉ một tiếng: "Cuộc sống sao lại khó khăn như vậy!"
An Dĩ Trạch: "..."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top