Chap 596: Nhìn vào bóng lưng kẻ đứng trước (1)

< Tên của các địa điểm và doanh nghiệp đã xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết này đều là hư cấu. >

---

Lee Seung Won bắt đầu sử dụng khả năng 'Ghi âm' của mình.

"Hiện tại là 12 giờ đêm ngày 6 tháng 11."

Thời gian đã trôi qua kể từ khi họ rời khỏi nơi trú ẩn ngày hôm trước.

Những lời phát ra từ miệng của Lee Seung Won đã được ghi lại.

"Chúng tôi hiện đang đóng quân trên tầng ba của khách sạn Moonlight nằm ngay đối diện bãi biển Gwangalli."

Có rất nhiều khách sạn được xây dựng trên con đường đối diện bãi biển Gwangalli.

Lee Seung Won hiện đang đứng bên trong khách sạn Moonlight, một trong nhiều khách sạn đó.

Khách sạn này ban đầu cao hơn 10 tầng nhưng giờ chỉ còn lại khoảng bốn tầng.

Shaaaaaaaaaaaaa-

Họ có thể cảm nhận được gió biển.

"Khu vực xung quanh bãi biển Gwangalli đã bị bao phủ bởi sương mù dày đặc nên rất khó để nhìn thấy bất cứ thứ gì."

Sương mù khiến họ không thể biết được làn gió đó đến từ đâu.

"Quên cầu Gwangan đi, chúng tôi thậm chí còn không thể nhìn thấy cát trên bãi biển."

Thình thịch. Thình thịch. Thình thịch.

Trái tim Lee Seung Won đập loạn xạ vì hồi hộp.

Sương mù đột ngột kéo đến từ đường chân trời lúc nửa đêm.

Theo báo cáo của họ, màn sương đó đã bao phủ một phần của Gwangalli và toàn bộ khu vực Busan.

Như thể nó đang thông báo cho sự xuất hiện của vị vua quân địch.

Đó là lý do tại sao Lee Seung Won lo lắng khi đứng ở đây mà lại không thể nhìn được gì nhiều.

Anh cảm thấy môi mình khô khốc khi bắt đầu nói tiếp.

"Hiện tại chúng tôi đang chờ con quái vật chưa được xếp hạng đầu tiên, Lươn Điện."

Anh sợ rồi.

Năng lực của anh sẽ không cho phép anh đánh bại quái vật cấp 3 chứ đừng nói đến quái vật cấp 1.

Nhưng anh đã đi tiên phong trong trận chiến với con quái vật chưa được xếp hạng này.

'...Sẽ ổn thôi.'

Lee Seung Won tự an ủi mình.

Trong căn phòng khách sạn nơi mọi ô cửa sổ đều đã vỡ vụn này...Một ai đó đang khoanh tay dựa vào một cây cột bên bệ cửa sổ.

"Ghi âm xong chưa?"
"Ừm, xong rồi, hyung."

Kim Rok Soo vẫn ở đây với anh.

Ngón tay của Lee Seung Won bắt đầu di chuyển.

Click.

Bản ghi đầu tiên của Lee Seung Won kết thúc với tiếng click khe khẽ đó.

"Tim tôi đang đập rất nhanh."

Ánh mắt của Lee Seung Won bắt đầu chuyển động.

Kim Kang Hoon, lãnh đạo của nơi trú ẩn Changwon Seongsan-gu khiêm đại diện hiện tại của Gyeongnam, đang ngồi trên một chiếc ghế dài cũ anh tìm thấy từ chỗ nào ai mà biết được.

Cale, Lee Seung Won và Kim Kang Hoon.

Chỉ có ba người này ở đây ngay bây giờ.

Họ là những người duy nhất ở Gwangalli.

'...Mình đã không thực sự nghĩ rằng sẽ chỉ có ba chúng ta đến đây đấy.'

Kim Kang Hoon có linh cảm không lành và thời gian dần trôi.

Sương mù dần bao phủ lấy Busan bắt đầu từ ngày 6 tháng 11 như Chỉ huy Kim Rok Soo đã nói.

Anh có thể cảm nhận được bằng chính cơ thể của mình rằng lời tiên đoán đang dần trở thành hiện thực.

"Không cần phải bồn chồn."

Anh quay đầu lại sau khi nghe thấy một giọng nói.

Kim Rok Soo đang nhìn anh.

"Cũng không cần phải lo lắng đâu."

Kim Kang Hoon càng lo lắng hơn sau khi nghe thấy giọng nói bình tĩnh ấy.

Tại sao?

"Chúng ta sẽ không tấn công con quái vật từ chỗ này. Chúng ta chỉ ở đây để nhìn thôi."

'Chính xác! Chính vì thế nên tôi mới càng sợ hãi hơn đấy! Đó là lý do chỉ có ba chúng ta ở đây!'

Kim Kang Hoon đang tự hỏi liệu việc mình tiến lên có sai hay không.

Tổ hợp này dường như càng không đáng tin cậy khi anh càng nghĩ về nó.

'...Lee Seung Won không phải là người sử dụng năng lực loại tấn công. Anh ta cũng không thuộc loại phòng thủ. Anh ta không có khả năng chiến đấu.'

Và...

'Mình nghe nói rằng Kim Rok Soo rất mạnh, nhưng mình vẫn chưa được tận mắt chứng kiến'.

Đó là lý do tại sao anh chỉ có thể tin tưởng chính mình.

Kim Kang Hoon cắn chặt môi vì lo lắng.

"Uh, uh-!"

Rồi anh nghe thấy giọng nói của Lee Seung Won và...

"Tới rồi."

Anh cũng nghe thấy giọng nói bình tĩnh của Kim Rok Soo.

Chhhhhhhhh!

Cale kéo sợi dây của bức màn mà họ đã lắp hôm qua.

Khoảng hai phần ba cửa sổ đã bị che lại bắt đầu từ trên xuống.

"Tắt đèn đi."

Lee Seung Won, người đang nói lắp, nhanh chóng dập tắt ngọn nến sau khi nghe thấy giọng nói nghiêm khắc của Cale.

"Huuuuuuuu-"

Căn phòng lập tức tối sầm lại.

Nhưng bóng tối đó không phải là thứ mà Lee Seung Won và Kim Kang Hoon tập trung vào lúc này.

Chhhhhhhhhhhhh-

Tiếng ồn này khác với tiếng gió.

Đó chắc chắn là âm thanh của thứ gì đó đang di chuyển trong nước.

Đó là âm thanh của con quái vật đang tiến lại gần hơn.

Sau đó họ có thể nhìn thấy nó.

Kim Kang Hoon di chuyển đến chỗ Cale, người đang cúi xuống và nhìn qua một phần ba đang mở của tấm rèm.

"...M, trời ơi."

Anh có thể nhìn thấy nó.

Ở đằng xa, nơi hẳn sẽ có nước nhưng hiện tại chỉ có thể nhìn thấy sương mù trắng xóa...

"...Q, quái vật-!"

Nó rất lớn. Một thứ gì đó lớn hơn nhiều so với những tòa nhà ở Gwangalli đang từ từ xuyên qua mặt nước và tiến về phía họ.

Anh không thể nhìn rõ hình dạng của nó, nhưng anh có thể biết rằng nó có hai đầu.

"Chỉ huy, thứ đó-"
"Miệng."

Kim Kang Hoon vô thức che miệng sau khi nghe nhận xét của Cale.

Cale thậm chí còn không nhìn Kim Kang Hoon và đưa ngón trỏ lên miệng.

"Suỵt."

Lee Seung Won, người đang định nói cũng nhanh chóng ngậm miệng lại.

Sự im lặng lấp đầy căn phòng.

Tất cả những gì họ có thể nghe thấy là tiếng con quái vật tiến đến từ đằng xa.

Gần hơn...

Dần dần nhanh hơn...

Con quái vật đã đến gần hơn.

Kim Kang Hoon cố gắng không nói gì, nhưng anh không thể kìm lại.

"Chỉ huy-nim, làm sao một con quái vật lớn như vậy lại có thể đi qua đường tàu điện ngầm được?"

Con quái vật to lớn bị màn sương mù bao phủ kia sẽ không thể lọt vào bên trong những đường hầm tàu ​​điện ngầm ngay cả khi đã chia ra làm đôi.

'Ngay cả khi nó trở nên nhỏ hơn khi tách thành hai...! Vẫn nên có giới hạn cho nó!'

Kim Kang Hoon vô thức tiếp tục nói.

"Ngay cả khi nó tách cơ thể ra làm hai và co- mmph!"

Cale bịt miệng anh lại.

"Nó sẽ nghe thấy đấy."

Kim Kang Hoon nhớ lại những gì Cale đã giải thích về 'Lươn điện'.

'Và vì con quái vật này có hai đầu, mỗi đầu sẽ có những khả năng khác nhau.'

'Nó vẫn vậy ngay cả khi cơ thể đã bị chia làm hai.'

Điều đó có nghĩa là khả năng của Lươn Điện sẽ được phân chia theo khả năng của mỗi đầu khi nó tách thành hai cá thể.

'Đó là lý do tại sao chúng ta có thể tiêu diệt nó.'

Kim Kang Hoon che miệng mình lại sau khi Cale bỏ tay ra.

'Cái đầu màu vàng chuyên về âm thanh và điện.'

Sau đó anh nghe thấy tiếng thì thầm của Cale.

"Bắt đầu đi."

Cale sau đó cũng im lặng.

Nhưng thế là đủ. Kim Kang Hoon nhanh chóng ra dấu tay.

Oooooo-

Cảm giác như thể có thể nghe thấy tiếng kêu lặng lẽ của một con vật.

Paat!

Một ánh sáng xanh bán trong suốt bao quanh Kim Kang Hoon, Cale và Lee Seung Won.

Cale mang một biểu cảm kỳ ​​lạ khi nhìn vào ánh sáng đang bao quanh cơ thể mình.

Cậu lén nhìn về phía Kim Kang Hoon.

'Kim Kang Hoon, Bóng của Mặt trăng.'

Đó là biệt danh sẽ được trao cho Kim Kang Hoon, đại diện của Gyeongnam, trong tương lai.

Anh có một năng lực đặc biệt liên quan đến tàng hình và di chuyển.

'...Mình nhớ rằng kẻ thù sẽ không thể nhìn thấy hay cảm nhận được anh ta khi anh ta sử dụng năng lực, miễn là mặt trời chưa ló dạng.'

Chúng sẽ không thể cảm thấy một mức độ tiếng ồn và sự hiện diện nhất định, thứ được tạo ra khi di chuyển xung quanh. Hơn nữa, kẻ thù sẽ không thể nhìn thấy họ di chuyển.

Tuy nhiên, những người được bao quanh bởi ánh sáng xanh có thể cảm nhận được nhau.

Tất nhiên, nếu kẻ thù bắt được họ một lần vì họ đã gây ra quá nhiều tiếng ồn hoặc tấn công thất bại, nó sẽ không thể dùng được cho cùng một kẻ thù đó nữa.

Ngoài ra, nó còn không thể được sử dụng dưới ánh mặt trời.

Điều đó có vẻ khá hạn chế, nhưng đêm còn đáng sợ hơn ngày ở thế giới này.

'Hiện tại không nhìn thấy mặt trời vì sương mù đang dày đặc.'

Dù đang là giữa trưa nhưng không thể nhìn thấy mặt trời và màn sương dày đặc kia tạo cảm giác khá u ám.

Bộp.

Kim Kang Hoon nhẹ nhàng gõ vào cánh tay của Cale.

Rồi anh gật đầu.

'Chỉ huy-nim, cậu không cần phải lo lắng về sự hiện diện của chúng ta nữa đâu.'

Cậu có thể biết rằng đó là thông điệp đã được truyền tải qua đôi mắt của Kim Kang Hoon.

Đó là lý do tại sao Cale mạnh dạn kéo rèm lên thêm một chút.

Vào thời điểm đó.

Shaaaaaaaaaaaaaaaa-

Họ nghe thấy một âm thanh khác với âm thanh của thứ gì đó di chuyển trong làn nước.

Cuối cùng, con quái vật to lớn từng chỉ được nhìn thấy mờ nhạt giờ đã lộ rõ.

"Mmph!"

Lee Seung Won cố nén tiếng thở hổn hển kia và lấy cả hai tay che miệng lại.

'...Thứ này, cái gì-!'

Con quái vật với hai cái đầu trông khá khác nhau, một vàng và một xanh, cắt xuyên qua cát rồi đáp xuống Busan.

'Thứ đó là lươn sao?'

Con ngươi của Lee Seung Won run rẩy.

Kim Kang Hoon cũng có cùng suy nghĩ.

'Là rắn, không, một con imugi-'

Tay anh đang toát mồ hôi.

'Không, mình có nên gọi nó là rồng không nhỉ?'

Con quái vật không thể miêu tả được với vẻ ngoài kia đang nhàn nhã di chuyển.

Thầm lặng.

Hùng vĩ.

Con Lươn Điện đang di chuyển hai cái đầu của nó theo hai hướng khác nhau và từ từ nhìn qua sương mù.

Như thể nó có thể nhìn thấy mọi thứ ngay cả khi làn sương đang bao phủ thành phố.

Kim Kang Hoon đã có một suy nghĩ trong đầu.

'Nó trông như một con quái vật trong thần thoại!'

Vảy của nó nằm trong sương mù nhưng hỗn hợp màu xanh và vàng kia đang lấp lánh.

Nó thật đẹp.

Đó là lý do tại sao anh thấy sợ.

Nó trông như một con quái vật ở cấp độ của các vị thần.

Anh bắt đầu thấy ớn lạnh.

'Kim Rok Soo đã đúng!'

Những con quái vật không được xếp hạng...

Chúng hoàn toàn khác biệt so với những con quái vật mà họ từng chiến đấu cho đến bây giờ.

Sự hiện diện mà chúng tỏa ra hoàn toàn không thể so sánh với quái vật Cấp 1.

'Nếu chúng ta phải đối mặt với loại quái vật này mà không biết về bất cứ thứ gì......!'

Kim Kang Hoon bắt đầu đổ mồ hôi.

Lee Seung Won đang co người lại vì sợ hãi.

Con quái vật to lớn bắt đầu di chuyển ngay lúc đó.

Gwaaaaaaaaaaaaaaaaaaa-

Các tòa nhà bị phá hủy vì nó đã di chuyển qua chúng.

'Mmph!'

'Haa!'

Shhhhhh-

Cơ thể to lớn đó đi qua ngay trước khách sạn Moonlight.

Kim Kang Hoon và Lee Seung Won đóng băng tại chỗ.

Bộp. Bộp.

Hai người họ cảm thấy một bàn tay ấm áp đặt lên vai mình vào lúc đó.

Đó là Cale.

Cale gật đầu với vẻ mặt thông thường.

Di chuyển nào.

Đó là những gì cậu đang nói qua hành động này.

Cale thận trọng đi về phía mái nhà mặc dù sự hiện diện của họ đã bị che khuất.

'Ah. Nhẹ nhõm thật đấy.'

Kim Kang Hoon vô thức có suy nghĩ đó trong một khoảnh khắc.

Cơ thể lạnh cóng của anh bắt đầu tan chảy và anh cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn người đang đi trước mặt mình cùng tấm lưng kiên định của cậu.

Anh quay lưng về phía Lee Seung Won.

Lee Seung Won theo sau và cả ba nhanh chóng lên đến mái khách sạn.

Con quái vật to lớn có cơ thể nằm trên một đường thẳng và đang nhìn vào một điểm duy nhất bằng cả hai đầu khi họ lên tới trên đó.

'Như mong đợi.'

Cale bắt đầu mỉm cười.

Lươn Điện đang nhìn thẳng tới lối vào ga Gwangan hướng xuống lòng đất.

"Sssssssss-"

Cái đầu màu vàng mở miệng và phát ra một tiếng động kỳ lạ.

"Chhhhhhhhhh!"

Cái đầu màu xanh cũng bắt đầu phát ra tiếng động rồi sau đó, một sự việc gây sốc xảy ra.

Hai mắt của Kim Kang Hoon và Lee Seung Won mở to.

'Nó đang co lại!'

'Nó đang tách ra!'

Cái cơ thể đẹp như trong truyền thuyết của con quái vật to lớn đang dần co lại.

Rồi nó chia làm đôi.

"Mm."

Kim Kang Hoon kìm lại một tiếng rên rỉ.

Kích thước của con quái vật đã giảm đi khá nhiều.

'Bây giờ nó giống với một con quái vật rắn cấp 1!'

Sự thật là việc nó có cùng kích thước với quái vật Cấp 1 không phải là vấn đề.

Bây giờ nó đã đủ nhỏ để đi qua tàu điện ngầm.

"Sssssssss!"
"Chhhhhhhhhh!"

Con quái vật đã tách làm hai phát ra tiếng động với nhau rồi đi xuống lối ra thứ bảy và thứ ba.

Rắc rắc!

Bang!

Chúng đã phá vỡ lối vào chật hẹp để xuống dưới lòng đất.

Kim Kang Hoon đã có một suy nghĩ khi nhìn những con quái vật di chuyển.

'Mình đoán lối đi xuống đó nhỏ hơn so với đường hầm tàu ​​điện ngầm.'

Vào thời điểm đó.

Bang!

Khi cái đầu màu vàng tạo ra một tiếng động lớn và một nửa cơ thể của nó đã ở bên trong đường hầm...

"Cái đầu màu vàng kia sẽ không thể nghe thấy chúng ta nữa."

Hai người họ nghe thấy giọng nói của Cale.

Kim Kang Hoon và Lee Seung Won quay đầu lại.

"Đi nào."

Swoooooooosh-

Một cơn gió bao quanh ba người.

Cale đạp lên mặt đất và nhảy qua các tòa nhà để tiến về ga Gwangan.

Kim Kang Hoon theo sau cậu với Lee Seung Won trên lưng.

"Chúng nhanh quá."

Kim Kang Hoon có thể nhìn thấy cái đầu vàng và xanh di chuyển nhanh chóng dưới lòng đất.

Đã rất ồn ào khi chúng phá hủy các lối vào tàu điện ngầm, nhưng hành động của chúng sau đó lại cực kỳ lén lút.

Nơi trú ẩn Seomyeon sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy chúng tiến đến.

"Chúng ta sẽ theo chúng xuống đó à?"

Ba người họ dừng lại ở một tòa nhà gần ga Gwangan và Cale kiểm tra thời gian rồi gật đầu trước câu hỏi của Kim Kang Hoon.

"Cẩn thận."
"Ừm."

Ba người họ cực kỳ cẩn thận trên đường đi xuống mặc dù sự hiện diện của họ đã bị che giấu.

'Một mớ hỗn độn.'

Lee Seung Won nhìn ga tàu điện ngầm đã trở nên lộn xộn.

Thành thật mà nói, ba người họ không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì khác ngoài khu vực đã được thắp sáng bởi ánh sáng xanh bao quanh mình, nhưng họ có thể nhìn thấy một số thiệt hại do con quái vật di chuyển qua.

Tách.

Cale ra hiệu cho họ đi theo cậu.

Kim Kang Hoon đi xa hơn theo sau Cale.

"Dừng lại."

Cale dừng bước.

Hai con lươn đã biến mất.

Chúng hẳn sẽ di chuyển theo các hướng khác nhau.

Cale cúi xuống.

Cậu đưa tay ra và chạm vào một ít nước.

Cale nhìn những con đường có dấu vết của nước.

Sau đó, cậu giơ tay kia lên.

"Đội 1, Đội 2, nghe rõ không?"

Trên tay Cale có một bộ đàm.

- Vâng, chúng tôi có thể nghe thấy cậu.

– Chúng tôi nghe thấy cậu rồi, Chỉ huy-nim!

Kim Kang Hoon, người đang nhìn Cale, nuốt nước bọt sau khi nghe thấy giọng nói của những người khác.

'Đang bắt đầu rồi!'

Kế hoạch săn con quái vật đã gây ra khá nhiều áp lực khi anh tận mắt nhìn thấy nó này ​​đã bắt đầu.

Giọng nói bình tĩnh của Cale vang khắp khu vực.

"Hai con Lươn Điện đã bắt đầu di chuyển."

Có hai con đường để đi từ ga Gwangan đến Seomyeon bằng tàu điện ngầm.

Con đường đầu tiên là sử dụng Tuyến 2 đi thẳng đến Seomyeon.

Con đường còn lại đi qua Gwangan-Suyeong-Yeonsan-Seomyeon.

"Cái đầu màu vàng đang tiến về phía Suyeong."

Gwangan-Suyeong-Yeonsan-Seomyeon

Thứ đi theo con đường đó là cái đầu màu vàng chuyên về điện và âm thanh.

"Tôi ra lệnh với tư cách là Chỉ huy."

Cale đưa ra mệnh lệnh đầu tiên.

"Phá hủy ga Suyeong khi con đầu vàng đi qua."
"Vâng, chỉ huy-nim!
"Đồng thời..."

Cậu vẫn chưa hoàn thành mệnh lệnh của mình.

"Phá hủy cả nhà ga Yeonsan nữa."

- Vâng.

Beeeeeeep-

Một bộ đàm khác ở túi trong của Cale bắt đầu kêu lên vào lúc đó.

Cale lấy bộ đàm ra và nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

– Chỉ huy-nim.

Đó là Choi Han, người đang trốn ở nơi nào đó khác.

– Nó đang di chuyển qua ga Suyeong.

Ga Suyeong nằm ngay sau ga Gwangan.

Cái đầu màu vàng đang đi qua các đường hầm cực kỳ nhanh chóng.

Nó muốn đến ga Seomyeon càng nhanh càng tốt và bắt đầu giết người.

Cale mở miệng nói.

Cậu truyền Âm thanh của gió đi lần nữa cùng lúc đó.

Swoooooooosh-

Bao gồm cả Lee Seung Won và Kim Kang Hoon... Cả ba người họ đều bị gió bao quanh.

Tuyến 3, thứ nối ga Suyeong và ga Yeonsan.

Trong khi cái đầu thứ nhất bị mắc kẹt ở giữa hai ga...

'Chúng ta sẽ giết cái đầu thứ hai trước.'

Cale đạp lên mặt đất.

Cơ thể cậu nhanh chóng di chuyển trong khi lần theo dấu vết của nước đã bị bỏ lại.

Cái đầu thứ hai. Cậu đang đuổi theo cái đầu xanh.

– Nó đã đi qua ga Suyeong.

Cale nghe thấy giọng nói của Choi Han và giơ bộ đàm lên.

"5. 4. 3. 2."

Kim Kang Hoon nuốt nước bọt và theo sau cậu.

"1."

Cale bình tĩnh ra lệnh.

"Kích nổ."

– Kích nổ!

– Kích nổ!

Anh nghe thấy giọng nói của những người phụ trách Đội 1 và Đội 2.

Và...

Boooooooom-!

Cale cảm thấy một tiếng động mạnh mẽ đến từ hướng ngược lại.

Nó được gây ra bởi vụ nổ xuống chỗ đường hầm không có chút nước nào, đường hầm mà cái đầu màu vàng đã đi qua.

"Nó tới rồi?"

Cale dừng lại trước một đường hầm tàu ​​điện ngầm.

Tuyến 2, tuyến tàu sẽ đi thẳng từ Gwangan đến Seomyeon.

Mỉm cười.

Cale bắt đầu mỉm cười.

Cậu nhìn về phía Kim Kang Hoon.

"Hãy duy trì khả năng tàng hình của chúng ta."
"Ừm."

Bây giờ cái đầu xanh kia có tìm thấy họ cũng không sao, nhưng Cale vẫn đang che giấu sự hiện diện của họ để tăng cơ hội thành công.

Ánh sáng xanh một lần nữa xuất hiện trên con đường mà cái đầu xanh đi qua.

Cale tiếp tục nói với một nụ cười trên khuôn mặt.

"Được rồi, chúng ta giẫm lên đuôi nó đi nhỉ?"

Bây giờ họ là những kẻ săn mồi thay vì những con mồi đang chạy trốn.

Đôi mắt của Kim Kang Hoon và Lee Seung Won mở to.

Swoooooooosh-

Cale vẫn bị bao quanh bởi gió.

Rắcc. Rắcccc.

Những tia sét màu vàng hồng bắt đầu xuất hiện xung quanh cậu.

Cái đầu xanh...

Thuộc tính của cái đầu thứ hai là nước và nó có những chiếc răng nanh cực độc.

Một dòng điện đỏ trên tay Cale tỏa sáng trong bóng tối.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top