Chap 526 : Tôi chỉ là một con người bình thường thôi! (3)

Waaaaaaaaaaaaaaaaaah--

Cale lén nhìn sang bên cạnh và tiếng hoan hô vẫn tiếp tục.

'... Aigoo.'

Alberu nở một nụ cười hiền hậu trong khi nhìn những người dân một cách ấm áp.

Choi Han, người đang cõng thái tử cũng mang một ánh mắt ấm áp.

"Khụ!"

Alberu ho nhẹ vào lúc đó và một ngụm máu đen khác trào ra khỏi miệng anh.

Tiếng hoan hô ngay lập tức ngừng lại và sự im lặng bao trùm cả khu vực.

"Điện hạ! Ngài phải trở về lâu đài ngay lập tức! "

Đội trưởng Hiệp sĩ lặng lẽ đang đứng đằng sau họ tiến lại gần Alberu.

"Ta không sao."

"... Điện hạ!"

Cale, người đang nhìn chằm chằm về phía Alberu khi Đội trưởng Hiệp sĩ nhìn anh với vẻ mặt buồn bã đã nhận ra điều gì đó.

'Anh ta thực sự có vẻ ổn.'

Lúc nãy Alberu trông không được khỏe nhưng anh có vẻ đã khá hơn sau khi ho ra ngụm máu đen vừa rồi.

Tuy nhiên, những người còn lại không nghĩ rằng Alberu đang nói thật.

Alberu nở một nụ cười nhạt trên mặt khi tiếp tục nói.

"Làm sao ta có thể trở lại lâu đài trong khi những công dân Vương quốc của chúng ta đang bị giam ở đây được cơ chứ?"

"... Điện hạ."

"Ta sẽ chỉ cảm thấy nhẹ nhõm khi đã nhìn thấy tất cả được thả ra thôi."

Đội trưởng Hiệp sĩ hiểu được mong muốn của thái tử.

Anh nhanh chóng ra lệnh cho các hiệp sĩ.

"Các ngươi đều bị làm sao vậy? Không nghe thấy điện hạ nói gì sao? Mau mở cửa lồng ra!"

"Vâng thưa ngài!"

"Vâng vâng, thưa đội trưởng!"

Các hiệp sĩ nhanh chóng chạy về phía mấy cái lồng trên xe ngựa.

Đội trưởng Hiệp sĩ muốn tham gia cùng họ, nhưng anh không thể bỏ mặc thái tử đang bị thương lại đây.

"Tôi sẽ ở đây."

Anh quay đầu lại sau khi nghe thấy một giọng nói trầm thấp và chỉ thấy Cale đang đứng với vẻ mặt bình tĩnh bên cạnh Choi Han, người đang cõng Alberu.

Cậu ra hiệu bằng mắt cho Đội trưởng Hiệp sĩ rằng hãy nhanh lên và tham gia cùng những người khác.

"... Cảm ơn rất nhiều, thiếu gia."

Đội trưởng Hiệp sĩ vô thức nói một cách kính trọng với Cale, người đã từ chức Tư lệnh của mình sau trận chiến với Liên minh Bất khuất.

'Cậu ấy luôn ở cạnh điện hạ ngay cả khi đang rất mệt mỏi ......'

Anh cúi đầu chào ba người họ rồi chạy về phía các hiệp sĩ đang đến chỗ đống lồng.

Cale lặng lẽ nhìn anh ta chạy đi.

"Sao cậu không tham gia với anh ta?"

"Tôi mệt."

Cậu nhẹ nhàng bắn hạ câu hỏi của thái tử.

Các hiệp sĩ đã đến chỗ số lồng kia đầu tiên nhìn xung quanh mấy cái lồng bị khoá.

"Tất cả chìa khóa đều đang ở đây!"

"Có chìa khóa ở ghế lái kìa!"

Số chìa khóa dường như đã được đặt ở những vị trí dễ nhận thấy một cách có chủ ý.

Họ không thể hiểu được ý định của kẻ thù, nhưng các hiệp sĩ đã chộp lấy chìa khóa và mở khóa lồng.

Cạch! Cạch!

Những chiếc lồng đang giam giữ cư dân từ lãnh thổ Stan và khu vực gần đó đã được mở ra.

Các công dân thận trọng ra khỏi lồng dưới sự hướng dẫn của các hiệp sĩ.

Họ dường như nhẹ nhõm và vui vẻ trở lại sau khi bước lên mặt đất.

Kéttttt-

Họ nghe thấy tiếng cổng lâu đài mở ra vào lúc đó.

Mọi người đều nhìn về phía cánh cổng lâu đài đang mở.

Taylor ở phía trước cùng với các quản trị viên, trị liệu sư và linh mục nhanh chóng theo sau anh.

Taylor ra lệnh cho những người đứng sau mình.

"Mau đưa người bị thương lên cáng đi!"

Những người đứng sau anh nhanh chóng hướng về phía các công dân. Taylor kiểm tra họ trước khi đi về phía Alberu.

"Điện hạ, hãy vào trong trước. Tôi sẽ lo liệu mọi việc ở đây ".

Cale nhìn vào khuôn mặt của Taylor và sau đó thoáng giật mình.

Taylor trông không được ổn. Có thể thấy rõ rằng trận chiến này đã làm hao mòn cảm xúc của anh.

Taylor phải ngăn mình không cau mày khi nhìn Alberu.

'... Điện hạ trông như một mớ hỗn độn.'

Alberu nhìn gần còn tệ hơn.

Nhưng Taylor cảm thấy rằng vẻ ngoài của thái tử lúc này trông giống một vị vua hơn so với vẻ ngoài lạnh lùng mà anh bày ra trong cung điện.

Taylor và Alberu đã nhìn nhau ngay khi đó.

"Anh có vẻ thật sự là người biết mình nên làm gì."

Taylor đột nhiên không nói nên lời.

Anh đã sử dụng khoảnh khắc rời khỏi tường thành ngắn ngủi kia để tập hợp các trị liệu sư cùng những người quản lý lãnh thổ lại để lo hậu sự.

Anh tự trấn tĩnh mình trước khi bắt đầu nói.

"...Cám ơn rất nhiều. Điện hạ. "

Rồi anh nhìn ra phía sau mình.

Có vài trị liệu sư đang bước đến cùng với môt cái cáng.

"Không cần đâu."

Tuy nhiên, Taylor chỉ có thể ngăn những trị liệu sư đang đi tới lại sau khi nghe thấy phản ứng của Alberu.

Alberu nhẹ nhàng vỗ vai Choi Han và bước xuống khỏi lưng anh.

"Bây giờ ta không sao rồi. Ta phải bước đi bằng chính đôi chân của mình chứ".

"... Điện hạ."

Bất kỳ ai cũng có thể thấy Alberu đang bảo rằng anh ổn dù anh không hề ổn, nhưng Taylor chỉ nhìn anh với vẻ mặt như muốn nói lên rằng mình không biết phải trả lời thế nào.

Cale bắt đầu cau mày.

'Anh ta rõ ràng là không ổn. Sao anh ta không chịu để người khác cõng về thế? '

Có lý do gì khiến anh phải đi bộ sao?

Cale nhìn về phía Alberu với một ánh mắt dò hỏi.

"Haa."

Cale có thể thấy Choi Han thở dài vào lúc đó.

'Sao thế?"

Cậu hỏi bằng khẩu hình miệng và Choi Han lắc đầu. Choi Han giữ những suy nghĩ của anh cho riêng mình.

'Bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng hai 'anh em' này giống nhau quá."

Cả Alberu và Cale đều hành động tương tự nhau.

Choi Han không nói việc này với Cale vì anh biết rằng Cale sẽ chỉ chế giễu nó.

Cale nhìn về phía Choi Han với một biểu cảm kỳ ​​lạ rồi quay đầu lại sau khi nghe thấy giọng nói của Alberu.

"Cale Henituse."

Alberu đang nhẹ nhàng mỉm cười với cậu.

"Cậu sẽ đi với ta chứ?"

Cale đáp lại bằng ánh mắt ngay khi nghe thấy câu hỏi.

'Nhưng tôi không muốn.'

Cậu đã thể hiện cảm xúc thật trong cái nhìn của mình.

'Điện hạ, sao ngài không đi một mình đi? Nếu hai chúng ta quay lại cùng nhau ngay bây giờ, hãy quên những ánh mắt đang tập trung vào chúng ta đi, chúng ta có thể sẽ chết cháy vì những ánh mắt nồng nhiệt của họ mất. '

Thái tử cười hiền từ.

"Ừ, ta có thể hiểu được dù chỉ nhìn vào ánh mắt của cậu."

Anh đặt tay lên vai Cale.

"Hãy đi cùng nhau nào."

Ý kiến ​​của Cale đã bị làm ngơ.

Alberu biết Cale đang nghĩ gì nhưng vẫn chọn cách phớt lờ nó.

Ngay lúc Cale bắt đầu cau mày khi nhận ra đó là lí do...

"Việc nhìn thấy chúng ta tự tin quay lại lâu đài bằng chính đôi chân của mình sẽ trở thành nguồn sức mạnh cho các công dân."

Cale kìm lại tiếng thở dài và chỉ cúi đầu xuống sau khi nghe thấy những gì Alberu nói.

Có vẻ như cậu không thể từ chối.

Thái tử sẽ mất mặt nếu anh nói vậy và Cale vẫn tiếp tục từ chối.

Cale cam chịu hoàn cảnh hiện tại của mình.

"Người hướng dẫn của ta cũng sẽ đi cùng chúng ta."

Choi Han nhìn Cale và Alberu như thể anh đang chứng kiến việc gì đó hài hước rồi gật đầu trước câu nói của Alberu.

"Tôi sẽ làm thế, thưa điện hạ."

'Aigoo.'

Cale nhìn Choi Han và Alberu trò chuyện với nhau trong hoài nghi rồi bắt đầu bước đi cùng họ.

Shaaaaaaaaaaa-

Một làn gió thu se lạnh thổi qua họ.

Những người bên trong tường thành, người bên cổng lâu đài ...

Ngay cả những người bên trong lâu đài.

Tất cả đều nhìn ra xa khỏi lâu đài nhất có thể sau khi nghe tin trận chiến đã kết thúc.

Tất cả những kẻ thù đã biến mất.

Đối với họ lý do tại sao kẻ thù biến mất không quan trọng.

Điều quan trọng đối với họ là họ còn sống và ngôi nhà của họ vẫn còn đó.

Họ di chuyển nhiều nhất có thể để nhìn thấy những người đã cứu lấy mái ấm của họ.

Thái tử mặc một bộ giáp nát vụn bị cháy đen nhiều chỗ.

Phía sau anh là Cale Henituse trong bộ đồng phục đen và Choi Han, sword master trẻ tuổi nhất.

Sau đó nữa là Lữ đoàn Hiệp sĩ Hoàng gia đã chiến đấu cho đến phút cuối cùng. Cùng với họ là những con Hổ vẫn còn to lớn ngay cả sau khi giải phóng hình thể cuồng nộ và Người Sói trẻ với chiếc khiên lớn.

Tất cả bọn họ từ từ tiến vào qua cổng lâu đài.

Không có tiếng hoan hô nào.

Tình trạng của họ trông quá khủng khiếp để bọn họ cổ vũ.

Thái tử vốn trông không được ổn và Cale, người đã đến sau đó để chiến đấu với kẻ thù trông vô cùng nhợt nhạt như thể vừa bước ra từ một trận chiến quy mô lớn khác.

Thứ duy nhất có thể nghe thấy được qua sự im lặng là bước chân của những người đã đẩy kẻ thù đi.

Vài người bước đến gần thái tử.

Họ là thuộc hạ của anh, và hai người ở phía trước là Đội trưởng Pháp sư cùng Tổng quản, người đã đưa ra mệnh lệnh từ trên đỉnh của bức tường.

Alberu bắt đầu nói với giọng ấm áp với hai người họ, những người đang nhìn anh với đôi mắt đẫm lệ.

"Làm tốt lắm. Ta đã không cần phải nhìn lại nhờ có hai người. "

Đội trưởng pháp sư và tổng quản cúi đầu.

Cale nghiêm khắc theo dõi điều này.

'Bây giờ thì thái tử sẽ được chấp nhận vì hoạt động chính trị, sự điều hành và sức mạnh của mình.'

Rồi cậu chạm mắt với Đội trưởng trưởng Pháp sư và người Tổng quản đang ngẩng đầu lên.

Cả hai đều bối rối sau khi nhìn Cale rồi hơi cúi đầu lần nữa để chào cậu.

'...Ah.'

Cale suýt chút nữa là không kìm lại được tiếng thở dài.

Việc này thật sự tồi tệ.

Đó không phải là cách họ đối xử với một Tư lệnh hay một thiếu gia.

'... Đây là cách họ đối xử với Thánh tử Jack.'

Không, ánh mắt của họ dường như còn dữ dội hơn cả cách họ nhìn Thánh tử Jack.

Cale nhìn về phía sau lưng.

Đội trưởng Hiệp sĩ đang lặng lẽ nói chuyện với các quan chức khác.

'Mình toang rồi.'

Cale muốn trốn ở đâu đó.

Ngay lúc đó, Alberu đặt tay lên vai Cale và Choi Han rồi bắt đầu cao giọng.

"Thật kỳ lạ!"

Mọi người đều nhìn về phía thái tử.

Nụ cười.

Thái tử nở một nụ cười sảng khoái trên đôi môi đẫm máu của anh.

"Kẻ thù đã bỏ chạy rồi đó! Vậy thì, tại sao chúng ta lại im lặng thế nhỉ?!"

Ai đó đã mở miệng ngay khi ấy.

Đó là khởi đầu.

Woooooooooooooooo-

Những tiếng hét lớn nhanh chóng làm rung chuyển Lâu đài của lãnh Chúa Stan.

Họ hét lên vì sung sướng. Cale nhắm mắt lại ở tâm điểm của tiếng hoan hô.

'...Ah. Mình toang rồi. '

Tuy nhiên, Cale vẫn chưa từ bỏ ước mơ của mình cho tương lai.

Alberu nhìn ra cửa sổ.

Anh có thể thấy rất nhiều người đang di chuyển.

'Mm'

Rồi anh cố gắng di chuyển cơ thể và kìm tiếng rên rỉ lại trước khi dựa lưng vào đầu giường.

"Điện hạ, không nên quá cố gắng đâu."

"......Được thôi."

Anh cảm thấy bực bội khi trả lời Đội trưởng pháp sư.

Anh hiện đang ở trên một chiếc giường trong một trong những căn phòng của Lâu đài lãnh Chúa Stan.

Anh không còn lựa chọn nào khác vì bên trong anh là một mớ hỗn độn.

"... Điện hạ. Ngài thực sự không cần một trị liệu sư hay linh mục sao? "

"Ừ. Các trị liệu sư đã xử lý vết thương bên ngoài của ta rồi ".

"Nhưng bên trong ngài-"

"Ta ổn."

Người Tổng quản đã đến thăm anh cùng với Đội trưởng Pháp sư ngậm miệng lại sau khi nghe câu trả lời nghiêm khắc của Alberu.

Alberu hiểu rằng hai người này quan tâm đến anh, nhưng anh không thể làm theo ý muốn của họ.

'Mình không thể để họ tìm ra danh tính Dark Elf của mình cũng như tử mana được.'

Đó là lý do tại sao anh để một trị liệu sư thay vì một linh mục xử lý vết thương bên ngoài và không cho phép họ kiểm tra nội thương của mình.

Đây là lựa chọn duy nhất của anh, nhưng nó đang gây ra sự lo lắng cho các chư hầu.

Alberu đột nhiên nghĩ về điều gì đó và nói thành tiếng.

"Cale thực sự đã phải chịu đựng rất nhiều cho đến bây giờ."

Trận chiến đầu tiên của anh.

Cơn đau từ những vết thương sau trận chiến đầu tiên của anh tệ hơn những gì anh nghĩ.

'Nó mới chỉ là một lần đối với mình thôi, thế nhưng Cale Henituse đã trải qua việc này rất nhiều lần.'

Nó làm anh khó chịu.

"Điện hạ."

Anh nghe thấy giọng nói của Đội trưởng Pháp sư ngay lúc đó. Alberu quay về phía anh ta và Đội trưởng Pháp sư mấp máy miệng vài lần sau đó bắt đầu nói như thể anh ta đã nhất trí.

"Thưa điện hạ. White Star đã nói gì về thiếu gia Cale-nim- "

"Đội trưởng."

Alberu cắt lời đội trưởng.

"Ta, ta tin những gì em trai ta đã nói. Ta tin tưởng em ấy hơn White Star ".

"Đúng là thế. Nhưng mà-"

Alberu lắc đầu.

"Cậu ta là người không có lòng tham. Cậu ta muốn được sống một cuộc sống yên tĩnh và yên bình sau khi mọi thứ với White Star kết thúc. Nếu cậu ta nói không phải vậy thì là không phải vậy ".

"......"

"Nếu cậu ta nói rằng mình không liên quan đến một vị thần, thì đó chính là sự thật."

Đội trưởng pháp sư đang yên lặng và người Tổng quản lặng lẽ gật đầu trước câu nói của Alberu nhưng vẫn không thể quên được lời nói của White Star.

Dù họ có nghĩ về việc đó bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì White Star dường như đang nói sự thật.

'Nhưng một người đã làm những việc lớn như vậy muốn sống một cuộc sống yên tĩnh sao? Việc đó thực sự không thể tin được. '

'... Có lẽ là cậu ấy đã có thể đạt được tất cả những thành tích này theo ý chí của một vị thần vì cậu ấy rất vị tha.'

Lời nói của White Star cứ thế văng vẳng bên tai họ.

Alberu có thể chắc chắn là thế.

'Có vẻ như mình không thể giúp được gì rồi.'

Alberu đã nói với họ sự thật về Cale, nhưng nó dường như không có bất kỳ sức ảnh hưởng nào.

Có vẻ như anh không thể giúp Cale.

"Ừm. Điện hạ. "

"Gì thế?"

Tổng quản có chút cau mày mở miệng để nói.

Anh ta do dự một lúc rồi cuối cùng cũng nói.

"Cái đó, chúng tôi đã nói với mọi người rằng hãy im lặng về việc đó, nhưng những thứ mà White Star đã nói về thiếu gia Cale-nim rõ ràng đang nhanh chóng lan ra."

'Hừ? Nhanh đến vậy sao? '

"Nó dường như bắt đầu từ một vài hiệp sĩ trên chiến trường cũng như vài con tin có thính giác tốt. Tôi nghe nói rằng những tin đồn đang lan truyền một cách bùng nổ ".

Cale Henituse, người đã nhận được ý chí của một vị thần.

Thông tin đó đã truyền di rất xa và rộng. 

Họ bận giải quyết hậu quả đến nỗi dù đã dặn mọi người im lặng nhưng vẫn có kẽ hở khiến tin đồn này nhanh chóng lan truyền.

Đội trưởng pháp sư thận trọng hỏi.

"Việc này sẽ ổn chứ?"

'Không. Tuyệt đối không. Cale Henituse sắp điên rồi. Cậu ta có thể đã uống rượu trong nỗi buồn đến nỗi những giấc mơ lười biếng của cậu ta biến mất vĩnh viễn. '

Khi Alberu có những suy nghĩ đó ...

Cốc. Cốc. Cốc.

Anh nghe thấy tiếng gõ cửa yếu ớt.

Tiếng gõ vang lên như thể người gõ không còn sức lực.

"Hyung-nim. Tôi đây."

Ở phía bên kia cánh cửa ... Họ nghe thấy giọng nói cực kỳ yếu ớt của Cale.

'Tên khốn đáng thương.'

Alberu mở miệng với ánh mắt thương hại.

"Mời vào."

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top