Chương 27. Phán xét

Tristan ấn đầu điếu thuốc lên môi.

"Haa..." Anh thở dài trong khi thở ra một làn khói.

Tầng hầm tràn ngập không khí lạnh lẽo.

Đại công tước Valentine thường sử dụng nơi này để thẩm vấn những kẻ tình nghi hoặc tội phạm.

Anh dựa lưng vào ghế và đưa điếu thuốc vào miệng.

Mùi khói xì gà tràn ngập khắp phòng, và nơi đây trở thành một đám khói mù mịt.

"Hừm , có ai trong số các ngươi đã từng nhìn thấy khuôn mặt này chưa?" Đại Công tước vừa nói vừa chỉ vào Vincent

Chàng trai trẻ tê liệt tại chỗ, luồng khí áp bức đang quấn chặt lấy hắn ta và hắn cắn chặt môi vì hoảng sợ.

Có hai người đàn ông nằm sõng soài trên sàn trước sự chứng kiến ​​của tất cả những người quan trọng có mặt trong cuộc thẩm vấn.

Cả hai đều là con mồi của lũ chuột.

Một con bị bắt bởi Bá tước Beauport, trong khi con còn lại bị bắt bởi đích thân Đại công tước.

"Đẫm máu thật, ai mà ngờ được Đại công tước lại đích thân bắt một tên nữa ở thế giới ngầm chứ," Bá tước Beauport, người đang quan sát bên cạnh, nghĩ khi đang đổ mồ hôi lạnh.

Mặc dù người đàn ông mà ông ta bắt được đã được chứng minh là một tay sai thực sự của lũ 'chuột' , nhưng Đại công tước Valentine vẫn còn nhiều nghi ngờ. Vì vậy, Tristan đã cố gắng bắt một tên của riêng mình.

Bản thân anh ấy cũng có thể đã tự mình đi tới rãnh nước.

Nếu lời khai của hai con mồi khác nhau, thì không phải Vincent, mà chính họ, người sẽ bị kề dao vào cổ.

Thế này chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao?

Bá tước Beauport liếc sang bên cạnh.

Các thuộc hạ, bao gồm cả Rosen, lắc đầu với sự quyết tâm trong mắt họ.

'Mọi thứ vẫn đang đi theo kế hoạch.'

Tất cả đều nhếch mép.

Dường như họ đã nắm chắc phần thắng của mình.

Nhìn thấy biểu hiện kiên quyết của họ, Bá tước Beauport cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút và quyết định thư giãn đầu óc.

"Nếu không khai thật , ta sẽ chặn ngang quyền phân phối hươnh liệu mà chủ nhân của ngươi vất vả lắm mới có được."

"......"

"Trông ta giống đang nói đùa sao?"

Ngay cả sau khi bị đe dọa và tra tấn, con mồi không hề nói gì cả.

Lưỡi của con mồi đã bị cắt đứt, điều này là để ngăn chúng nói những thứ bất lợi cho chủ nhân.

Họ chỉ mở miệng nếu lũ chuột cống bị hại hoặc bị giết.

Sau đó con mồi bị Đại công tước bắt được mới chịu mở miệng.

Đại công tước đã ném cho hắn ta một viên đá mana cho phép hắn ta sử dụng thần giao cách cảm

—Tôi đã từng thấy rồi ạ.

Suy nghĩ của con mồi đã vang lên trong tâm trí mọi người nhờ phép ngoại cảm.

Bá tước Beauport thở phào nhẹ nhõm. Anh mỉm cười khi bắt đầu cảm thấy tự tin hơn.

Mặt khác, Vincent không khỏi càng ngày càng cảm thấy lo lắng.

"Nhìn thấy khi nào?"

—Khi nó chẳng là gì ngoài một đứa trẻ đơn thuần. Khuôn mặt đó thực sự bắt mắt. Vì vậy, nó luôn luôn nổi tiếng ở thế giới ngầm ạ.

Tristan nheo mắt.

Anh ta nghi ngờ rằng con mồi chỉ đang phun ra những điều vô nghĩa, nhưng anh ta chẳng có lợi gì khi làm như vậy.

Thay vào đó, anh ta nên biết rằng làm như vậy chỉ có thể khiến Đại Công tước nổi giận.

Chắc chắn, con mồi của lũ chuột sẽ không sẵn sàng đưa ra quyết định mạo hiểm như vậy.

Đó lẽ ra là lựa chọn cuối cùng của anh nếu anh thực sự muốn thoát ra khỏi tình huống khó xử này một cách an toàn.

Tristan đã bị thuyết phục.

Không nghi ngờ gì nữa, Vincent đã đến từ rãnh nước.

Vào lúc đó, vẻ mặt của anh ấy cứng lại.

"......"

Tristan thoáng nhớ lại ngày xưa.

Vincent Valentine.

Một đứa trẻ đơn độc vượt qua dãy núi Ingo mà không có một vũ khí nào trên người.

Khuôn mặt nó không có dấu vết của sự sống ngoài việc không bị tái xanh. Nó bị thương, và không mặc gì ngoài những bộ quần áo rách rưới trên cơ thể gầy trơ xương. Nó giống như là đang thở mà không thực sự sống.

Đứa trẻ đã chứng minh trước mặt Đại Công tước và các thuộc hạ của anh rằng dòng máu Valentine đang chảy trong người mình.

Nhưng đó không phải là điều duy nhất nó có thể chứng minh.

Nó đã cho Đại Công tước thấy rằng mình là một thiên tài của thế kỷ sẽ không bao giờ xuất hiện nữa từ trái đất này.

"Điện hạ, xin ngài hãy nhận nuôi con. Ngài sẽ không hối hận đâu ạ ".

Những lời lẽ táo bạo của nó thật lố bịch và ngớ ngẩn. Vậy mà nó lại táo bạo, lộ liễu và xảo quyệt đến mức khiến chính Đại công tước phải chấp nhận lời cầu tình của nó.

Tristan thoáng nhìn sang Vincent.

"Xuất thân thế nào ta không quan tâm," anh nói với một giọng sắc lạnh.

Vật gia truyền của Công quốc Valentine đã xác nhận rằng Vincent thực sự mang dòng máu hoàng gia.

Không quan trọng là sinh ra và lớn lên ở đâu.

"Điều ta muốn biết là liệu Vincent có phải là một gián điệp hay không."

-Điều này thì tôi vẫn chưa rõ ạ...

"Chưa rõ?"

—Bởi lẽ một gián điệp có thể là cánh tay phải sẵn sàng làm bất cứ điều gì để lấy được sự tín nhiệm của chủ nhân. Hắn ở một đẳng cấo cao hơn hẳn so với một đám ăn không ngồi rồi như chúng tôi. Nên tôi không biết rõ về tên đó là điều đương nhiên mà ạ.

Đây rõ ràng là một ngõ cụt.

Đại công tước vừa cười vừa lắc điếu thuốc mà anh ấy đang ngậm giữa các ngón tay.

Đôi mắt xám của anh phản chiếu sự điên cuồng như lửa, đại diện cho sự khó chịu trong lòng lúc này.

"Vậy thì chỉ cần tóm cổ tên đó là xong việc rồi mà."

Anh ta đang trên bờ vực bắt đầu một cuộc chiến với lũ chuột máng xối ngay bây giờ.

Con mồi vẫn tiếp tục.

—Tôi không rõ nó có phải là gián điệp hay không, nhưng tôi đã từng thấy đứa bé đó ở trong kho lương thực.

Kho lương thực.

Đó là nơi diễn ra nhiều hoạt động của các con mồi. Một nơi không bao giờ có thể đến được trừ khi người đó có mối liên hệ với một con chuột.

"...Ngài thấy chưa!"

Bá tước Beauport ngay lập tức kêu lên như thể đã nắm được chiến thắng của mình.

"Không phải hắn nói nó từng ở trong kho lương thực sao!"

Lời khai này đến từ con mồi mà Đại công tước đã tóm được.

Điều này có nghĩa là Bá tước Beauport không thể can thiệp trước với con mồi. Làm cho lời nói của ông ta chính xác hơn!

Điều này là hoàn toàn không thể thay đổi.

Mọi người hẳn đã bị thuyết phục.

Đại công tước nhìn chằm chằm vào Bá tước Beauport với ánh mắt lạnh lùng và nói với con mồi, "Ngươi còn điều gì muốn nói không?"

Bá tước run sợ quay lại.

Ông ta không có gì phải sợ, nhưng Đại Công tước có biểu hiện đáng sợ nhất mà ông ta từng thấy từ trước đến giờ.

Con mồi lắc đầu.

-Không.

"......"

Đại công tước Valentine có thể đã làm rất nhiều để bảo vệ con trai nuôi của mình.

Tristan nghĩ rằng Vincent không thể làm gián điệp được.

Thay vì có thể đạt được thứ gì đó, Vincent sẽ chỉ mất tất cả những gì anh có được và rơi vào địa ngục.

Nhưng có vẻ như Tristan đã đánh giá sai về anh.

"Những lời hắn nói là sự thật?"

Bất cứ điều gì liên quan đến rãnh nước đều là một vấn đề cực kỳ nhạy cảm.

Anh ấy không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thẩm vấn Vincent.

Cậu bé hé môi, "... Là thật ạ."

"Nếu vậy ngươi ở trong kho lương thực để làm gì?"

"......"

Không có câu trả lời.

Anh tránh ánh mắt Tristan và cắn chặt môi.

Tristan cau mày.

Im lặng là được xem như sự thừa nhận lỗi lầm.

Anh ấy có thể nghĩ rằng anh sẽ không thể trốn thoát ngay cả khi anh cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng.

Dù Vincent được nhận làm con nuôi nhưng Đại công tước không hề phân biệt đối xử với các con trai của mình.

Anh ấy đối xử với họ như nhau và yêu thương cả hai như nhau.

Nếu những lời tuyên bố của chư hầu là sự thật thì đây là sự phản bội cay đắng nhất mà Đại công tước từng phải gánh chịu.

Anh tức giận và trái tim anh như vỡ ra từng mảnh.

"Ngươi là gián điệp sao?"

"Không phải ạ."

"Vậy tại sao ngươi lại ở trong cái kho đó?"

"Bởi vì con đã đưa ra một phán đoán sai lầm."

Anh đã thừa nhận tội lỗi của mình.

"Mặc dù ta đã cho ngươi một cơ hội."

"Ha! Vincent... "

"......"

"Ta ghét những câu trả lời chỉ dẫn đến nhiều câu hỏi hơn. Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi. Hãy trả lời tôi một cách tử tế vào. "

Anh ấy đã rất quan tâm đến Vincent.

Vào thời điểm Vincent trở thành nghi phạm, Tristan đã không ngay lập tức chặt đầu anh hoặc giam vào trong ngục tối như những gì anh ấy thường làm với những người khác.

Anh thậm chí còn không triệu tập các chư hầu để họp.

Trước khi phiên tòa được tổ chức, chỉ có 5 người  thuộc hạ và kinh sư, Vincent, và hai con mồi được triệu tập xuống tầng hầm để điều tra.

Chỉ điều đó thôi đã cho thấy Tristan đã kiên nhẫn như thế nào. Anh ấy đã cố gắng cho Vincent một cơ hội để chuộc lỗi.

Đó là một cách bảo vệ người của mình trong thầm lặng .

'Và ...'

Cậu bé thậm chí còn không mở miệng.

Vì vậy, không còn cách nào khác.

Các chư hầu nhìn nhau cười.

"...Ha... Hết cách rồi. Tống nó vào ngục tối," Tristan ra lệnh.

Như không muốn nhìn thấy Vincent nữa, anh ngoảnh mặt đi khỏi khung cảnh tiếc nuối.

Khi lời nói phát ra khỏi miệng Đại Công tước, các Hắc Ưng đồng loạt di chuyển. Họ tóm lấy Vincent và lôi anh đi.

Ngay lúc đó, những lời của Aria nhanh chóng lướt qua tâm trí Vincent.

[Nếu ngươi sống sót vì ngươi là thiên tài, thì ngươi cũng sẽ chết vì nguyên nhân tương tự bởi những người coi ngươi là thiên tài.]

Lời tiên tri của cô đã trở thành hiện thực.

Cậu bé nghiến răng nhưng không nói lời nào.

Khi đôi mắt run rẩy của anh dần trở nên đờ đẫn, anh nhắm chặt mắt.

Đột nhiên, cánh cửa tầng hầm đóng sầm lại với một tiếng động lớn.

"...!"

Ai đó vừa nắm lấy tay anh.

Bàn tay nhỏ và mềm mại.

Giật mình, Vincent từ từ mở mắt.

Trước mặt anh là một cô gái đeo chiếc mặt nạ thỏ dễ thương, đôi mắt hồng ngọc nhìn sâu vào tâm hồn anh.

"Tại sao chị lại ở đây..." Vincent lầm bầm, bối rối.

Anh không thể tin được.

Hắc Ưng không thể cưỡng chế tay của Aria.

Thật là rắc rối.

"... Bớt tiếp xúc với người khác lại đi," Lloyd nói khi anh tách tay Aria khỏi tay Vincent.

Anh là người đã mở cửa tầng hầm.

Tristan nhíu mày khó chịu.

Anh ấy nói, "Ta chắc chắn rằng đã nói rằng đừng cho ai vào đây rồi mà."

Bá tước Beauport tiếp lời ngay tức khắc.

"Tôi xin lỗi, thưa Điện hạ. Tôi e rằng ngài phải rời đi... Tất nhiên, tôi hiểu rằng ngài đang quan tâm đến em trai của mình... "ông ta nói, nhìn chằm chằm vào Lloyd và Aria với vẻ mặt khó chịu.

"Ai đang lo lắng cho ai chứ?" Lloyd gầm gừ khi cắt ngang bài phát biểu của bá tước và nhìn chằm chằm vào cha mình.

"Tôi không ở đây vì việc này."

"Nếu vậy thì có vẻ như vấn đề đó còn quan trọng hơn cả chuyện này phải không?"

Nếu không phải như vậy, thì anh ấy sẽ phải trả giá vì đã làm gián đoạn thời khắc quan trọng như vậy.

Lloyd lặng lẽ nắm lấy tay Aria và đưa nó lên không trung.

Mọi người đều hướng mắt về Aria và vật cô ấy đang cầm trên tay.

Cô ấy đang cầm một cành cây.

'...Cái gì? Một nhánh cây?'

Nó đã khô héo và trông giống như có thể vỡ vụn chỉ sau một cú đánh.

Các kinh sư và chư hầu bối rối không hiểu lý do là gì.

Thế nhưng, biểu hiện của Đại Công tước và các Hiệp sĩ thay đổi ngay lập tức.

Bởi vì họ có thể cảm nhận được năng lượng của vật này.

"Đ-đó!"

"Đó là một thánh tích ?!"

"Gì? Một thánh tích sao ?! "

"Khoan đã, một thánh tích là sao ?!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top