11.
Sau chuyến đi dạo ở Chiang Mai như lời Vegas, cả hai phải cùng nhau trở về Bangkok nhanh nhất có thể. Ngay khi đặt chân đến cổng bệnh viện, Pete không nhịn được cảm giác buồn nôn trào lên trong cổ họng. Pete luôn bị ám ảnh với không khí nơi đây.
Suốt hai tháng như trải qua một địa ngục ở bệnh viện, Pete đã gặp không biết bao nhiêu cơn ác mộng khiến cậu vật vã trong đau đớn. Cậu sợ rằng một mai thức giấc không còn là trần nhà trắng toát trước mắt, hay cơn nhức nhối vì kim tiêm trên mu bàn tay nữa. Mà sẽ là khi cậu ở một vùng đất khác xa lạ, lạnh lẽo, không một bóng người.
Cõi chết.
Pete càng nghĩ đến càng cảm thấy khó thở, cậu thật sự muốn ở lại Chiang Mai. Muốn được ăn món cà ri xanh mà người Chiang Mai nấu. Muốn cùng Vegas dạo chơi thêm chút nữa, đến những ngóc ngách nhỏ bé nhất của Chiang Mai và ngước nhìn lên bầu trời trong xanh, rồi họ sẽ kể nhau nghe về những điều mình chưa thực hiện được. Có lẽ những giây phút ấy sẽ là bình yên nhất, và có lẽ chúng sẽ không bao giờ đến ở kiếp người này của cậu.
"Pete... Em sao vậy?"
Vegas vội vàng đỡ lưng cậu khi thấy Pete loạng choạng tựa người vào cổng tường bệnh viện.
"Em không muốn về lại đây, Vegas. Em ghét bệnh viện."
Pete vừa nói vừa ôm lấy tay hắn, khung người cao lớn bỗng chốc trở nên thật yếu đuối. Vegas có chút bối rối. Hắn chưa từng gặp ai trong trường hợp này, cũng chưa từng thật lòng an ủi người nào. Nhưng hắn rất muốn tìm một chốn bình yên cho cậu. Muốn bảo vệ người con trai trước mắt đến hơi thở cuối cùng. Cho dù phải hi sinh chính bản thân mình.
"Vậy cùng nhau ăn tối nhé? Cà ri xanh không?"
Pete nhìn hắn một lúc lâu rồi chợt bật cười. Cậu đang sợ chết khiếp khi phải về bệnh viện, vậy mà hắn lại mời mộc cậu ăn cà ri ư? Vụng về đến mức đáng yêu luôn đấy...
---
Cả hai cùng đến quán cà ri mà Pete thường ghé sang mỗi khi có dịp. Một quán ăn lề đường giản dị.
Vegas không ăn được cay. Thế nhưng Pete lại gọi tận hai phần cà ri. Hắn vốn dĩ không đói, chỉ là nhìn cậu ăn cũng có chút tò mò trỗi dậy, ngon đến thế ư? Thật sự, Pete luôn là người tạo cho hắn những nỗi hiếu kì không nên có. Vegas chỉ xúc một muỗng bỏ vào miệng là đã gục ngay, cay xé lưỡi. Hắn không ngừng than rằng món này cay như vậy ăn vào không tốt cho sức khoẻ của cậu. Nhưng Pete chỉ biết cười sặc sụa trước vẻ mặt của Vegas, người không biết ăn cay đang nhăn nhó cùng đôi mắt ngấn lệ kia. Hắn khóc vì đồ ăn quá cay cơ đấy.
" Ha ha, mấy cặp đôi thời buổi bây giờ lạ quá nhể? Cứ thích hẹn hò ở mấy quán ven đường, nhìn cậu trai này ăn mặc sang trọng thế mà, cậu không ăn được cay sao không bảo đầu bếp làm cho phần không cay ấy"
Ông bác bưng bê của quán chêm vào một câu khiến Pete càng cười nhiều hơn. Vegas chỉ biết nhìn cậu bằng ánh mắt bất lực, nhưng tay vẫn chuẩn bị giấy ăn, nước uống để bên cạnh cho người thương.
Bọn họ trông thật giống một cặp đôi bình thường khi ở bên nhau như thế này sao?
Pete thoáng nghĩ, một cặp đôi bình thường. Cậu và hắn tưởng chừng như không có kết cục lại trở nên hợp nhau đến vậy. Giờ đây cả hai đã trút bỏ chiếc vỏ cứng cáp bên ngoài để hoà vào nhau. Còn điều gì phía trước khiến họ phải dè chừng đây?
Chỉ cần họ lặng lẽ bên nhau như thế này thì mọi chuyện sẽ ổn, nhỉ? Chỉ cần Pete nói điều cậu muốn, Vegas chắc chắn sẽ chiều theo.
Nhưng làm vậy hắn sẽ là người thiệt thòi nhất. Vegas của cậu đã chịu đựng rất nhiều rồi.
Pete nhìn ngắm hắn đến ngẩn ngơ. Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao và đôi mắt dài hẹp. Trên gò má có một vài vết sẹo nhỏ, hẳn là hậu quả của việc bị đánh trước đây. Khuôn miệng kia rất hiếm khi cười, nhưng ở bên cậu chẳng hiểu sao lúc nào cũng hơi nhếch lên.
Pete càng nhìn ngắm, càng muốn bảo vệ hắn. Rất muốn là đằng khác nữa.
Có lẽ, Vegas thật sự bỏ bùa yêu cho Pete rồi.
---
Ngày Pete sắp sửa trở về Chính gia, Vegas đã cố gắng thuyết phục cậu ở lại thêm vài ngày nữa, bác sĩ vẫn còn phải kiểm tra tình trạng của cậu toàn vẹn hơn. Nhưng Pete nhất quyết từ chối, đã bao lâu rồi cậu không làm việc mà bản thân nên làm chứ. Hai tháng dài đằng đẵng trong khuôn viên và căn phòng bệnh ngột ngạt thật sự rất khó chịu.
Ở đây chỉ có những đau đớn, dằn vặt khôn xiết. Tuy rằng những khoảnh khắc bên hắn là điều đáng quý nhất trong khoảng thời gian chữa bệnh của cậu. Pete vẫn muốn quay về Chính gia, trách nhiệm của cậu là bảo vệ Chính gia và giữ cho ông bà luôn hạnh phúc, không phải lo lắng gì về đứa cháu trai này. Vả lại, Pete đã hoàn toàn bình phục, cậu có thể quay trở lại cuộc sống bình thường của mình rồi, đúng chứ?
Thứ Pete muốn là tự do, không có xiềng xích của sự đau đớn, dày vò.
Vegas lại không nghĩ thế, hắn muốn Pete ở bên bản thân hơn bất cứ điều gì khác.
Hai tháng vừa qua đã có rất nhiều chuyện xảy ra, Chính gia và Thứ gia không còn giấu diếm mà trực tiếp đối đầu nhau. Nếu bây giờ Pete xuất viện chắc chắn cậu sẽ phải tham chiến. Vegas không muốn Pete tham gia vào chuyện này, bởi vì kết thúc của nó không hề tốt đẹp. Người chết vào ngày đó có thể là hắn, cũng có thể là cậu. Và Vegas tuyệt đối không thể để điều đó xảy ra.
Một lần nữa, hãy để hắn trở thành quỷ dữ chỉ một lần này nữa thôi. Khi đó hắn sẽ quay đầu, dùng nước thánh rửa sạch mọi tội lỗi đã ăn sâu trong máu để đến bên cạnh thiên thần của mình.
Vegas đã thề trên danh nghĩa mẹ mình rằng, hắn sẽ bảo vệ tất cả những gì hắn yêu quý. Kể cả có phải hi sinh bản thân.
---
Đó là những gì xảy ra trước khi Vegas dùng Tawan làm người thu thập thông tin ở Chính gia. Hắn hứa hẹn một cuộc tình đẹp với gã, một bức tranh hoàn hảo về cuộc sống hôn nhân giữa hai người con trai.
Nếu Vegas là quỷ dữ, Tawan sẽ là gã yêu tinh trung thành bên cạnh con quỷ đó. Gã không chút nghi ngờ mà bỏ chất kích thích quá trình phân hoá vào ly cà phê của Pete theo lời Vegas dặn. Gã không hề để ý tại sao hắn lại quan tâm đến chú chó ngây ngô nhỏ bé đó, gã cứ ngỡ Pete chính là vật cản mà Vegas đang cố loại bỏ.
Nếu hắn đã muốn loại bỏ cậu ta, Tawan sẽ cố gắng hoàn thành nhanh nhất có thể. Thay vì bỏ một ít theo lời Vegas dặn, gã sẽ bỏ gấp hai lần số thuốc. Như vậy sẽ giải quyết được vấn đề nhanh chóng thôi...
---
Lần đó có lẽ là lần cuối cùng Vegas đứng nhìn Pete quằn quại trong đau đớn. Cậu được đưa đến bệnh viện trong tình trạng mê man và nhịp tim yếu ớt. Xung quanh cơ thể vẫn còn vương một chút mùi hoa tiêu hồng nhàn nhạt, nhưng hoàn toàn không thể át đi mùi máu tanh liên tục trào ra từ tai và mũi cậu. Trạng thái của Pete lúc này rất nặng nề, tệ hơn cả lần trước.
Vegas biết chắc Tawan đã làm điều gì đó không đúng theo yêu cầu của hắn. Sau khi nghe bác sĩ thông báo hàm lượng thuốc cấm bên trong cơ thể Pete vượt quá mức cho phép. Hắn đã rất hoảng loạn, theo sau đó là cảm giác đau đớn khôn xiết.
Nếu tiếp tục tình trạng này, Pete có thể sẽ tử vong.
Hắn không tin vào tai mình nữa. Những gì hắn làm là muốn Pete quay lại nơi cả hai cùng bắt đầu, hắn sẽ lại chăm sóc Pete và được cậu quan tâm bằng những câu hỏi ngờ nghệch kia. Vậy mà giờ đây cậu lại nằm đó, không còn nụ cười gượng gạo mỗi khi nhìn thấy hắn. Không phải là Pete đang hấp hối trong phòng cấp cứu, không phải gương mặt trắng bạch với đôi mắt nhắm nghiền trên chiếc giường hồi sức kia. Hắn muốn Pete trong trạng thái vui vẻ nhất của cậu.
Như lúc cả hai cùng đến quán cà ri Pete thường ghé.
Vegas hối hận.
Hắn vô cùng hối hận, kế hoạch ngu ngốc của hắn là đưa Pete về lại trạng thái đau đớn một chút. Vậy mà, tất cả lại bị đạp đổ bởi Tawan. Tên khốn đó chưa bao giờ là biết đủ, chó chết. Pete của hắn phải làm sao đây? Nếu thuốc ức chế loại mới không có tác dụng thì phải thế nào đây? Pete sẽ sống sót chứ?
Vegas, mày đã giết em ấy rồi.
Vegas, mày là đồ khốn.
Vegas, mày không đáng được yêu.
Mày nên chết theo em ấy!
Tại sao? Tại sao tất cả lại thành ra như thế này? Tại sao chưa từng có chuyện gì đi đúng theo hướng hắn muốn? Hay vì chuyện đó có liên quan đến Pete?
Thậm chí việc yêu em ấy cũng nằm ngoài kế hoạch thử nghiệm thuốc của hắn.
Mọi thứ liên quan đến em đều đổ vỡ. Em thật đúng là sao chổi của hắn. Nhưng làm ơn, chỉ lần cuối cùng này. Mong rằng em sẽ tỉnh dậy và tiếp tục mang xui xẻo đến với hắn.
Vegas đứng trước tấm cửa kính phòng hồi sức, đôi mắt đờ đẫn nhìn Pete nằm trên giường bệnh. Cậu ấy vẫn còn ngủ rất sâu, gương mặt luôn tươi cười đã bị ống thở bao quanh lấy rồi. Thiếu sức sống quá, đến mức khiến hắn phải rơi lệ.
Vegas cảm thấy thật tệ.
Hắn bắt đầu khóc. Như một đứa trẻ cần tình yêu thương. Tim hắn đau như có vạn mũi tên xuyên qua, gương mặt Pete không chút sức sống càng khiến hắn sụp đổ hơn tất cả.
Mọi chuyện là tại hắn.
Hắn chỉ đứng đó, lặng lẽ khóc khi những người xung quanh dần rời đi.
Bây giờ là mười hai giờ khuya, Pete có muốn ăn cà ri không?
Tỉnh dậy nhé? Rồi cùng nhau đi đến Chiang Mai.
Cầu xin em, Pete.
Làm ơn, Pete.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top