9. H+ Có lẽ đây là yêu?
Huhu hông thể tin nổi bé cá chưa iu ai bao h lại có thể viết ra tình iu này huhu
Những ngày tiếp theo, căn nhà như lùi ra ngoài thế giới, chỉ còn hai người và một cái bụng mỗi ngày một lớn lên, căng tròn, không còn gì có thể che giấu. Trung bụng đã sáu tháng, gương mặt trở nên đầy đặn, ánh mắt cũng dịu hơn, đôi lúc bất giác đưa tay xoa bụng, miệng cười mỉm không kiểm soát nổi. Áo quần thì chẳng chiếc nào còn vừa, Trung chuyển sang mặc áo khoác ngủ, rộng thùng thình, dù biết bụng vẫn lộ rõ ra bên ngoài, đôi khi chẳng buồn giấu nữa. Ở nhà thì thôi, chỉ có mỗi Tùng thấy, Tùng thích ngắm thì kệ nó, miễn đừng để ai khác dòm ngó là được.
Việc đến công ty cũng ngày một thưa. Trung chuyển sang làm việc ở nhà, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện ký giấy tờ, gặp đối tác quan trọng. Mọi công việc đều có Tùng chuẩn bị sẵn từ trước, lịch họp online cũng được Tùng sắp đặt hợp lý, cầm laptop mang tận giường hoặc ghế sofa, chỉ cần Trung động đến là mọi thứ đã chạy sẵn, chẳng phải bấm gì nhiều.
Còn lại, Trung chẳng phải động tay vào bất cứ việc gì.
Tùng lo hết, từng việc nhỏ nhất: từ chuyện cơm nước, dọn dẹp, giặt giũ, đến chuyện Trung cần gì, muốn gì, chưa cần hé miệng là Tùng đã làm xong. Đến mức Trung chỉ cần nằm ườn trên ghế, gác chân lên đệm, đọc sách, lướt web, gọi điện điều hành vài câu rồi vứt hết cho Tùng xử lý.
Có hôm trời mát, Trung muốn ra ngoài ban công hóng gió, Tùng vội lấy áo khoác ấm, đi tất cho anh, rồi cẩn thận bế hẳn ra ghế, đặt lên đệm, vòng tay ôm bụng như bảo bối, hỏi nhỏ:
- Anh có mệt không, có lạnh không, em pha trà nhé?
Lúc ăn cũng không cần ngồi bàn, Tùng nấu xong đem ra tận ghế sofa, cắt nhỏ từng miếng, đút tận miệng, lau mép, lấy khăn giấy, bưng nước, tất tả như bà mụ trông đẻ. Trung ngồi phè ra, thỉnh thoảng cau mày giả vờ khó chịu, nhưng trong lòng thì ấm áp, cảm giác mình như chủ nô, chỉ cần thích là được hầu hạ, vuốt ve, phục vụ từ đầu đến cuối.
Không còn mày-tao, không còn những cú tát, không còn tiếng quát tháo.
Xưng hô giờ đây trở lại như ngày đầu, chỉ có "anh-em"-nhưng là thứ "anh" bề trên, nũng nịu, hay giận lẫy, ngấm ngầm ra lệnh mà ẩn sau là sự tin tưởng tuyệt đối.
Giọng Trung vẫn lạnh, vẫn chảnh chọe:
- Em, bóp chân cho anh đi, anh mỏi quá...
- Em, bế anh ra vườn phơi nắng tí, chán nằm mãi ở nhà rồi...
- Lấy nước cam, nhiều đá... mà nhớ cho ít đường, anh không thích ngọt...
Nhưng mỗi lần Tùng quay lưng đi chuẩn bị, Trung lại lén nhìn theo, ánh mắt như con mèo giận lẫy, vừa vờ bực vừa không giấu nổi sự hài lòng. Khi Tùng quay lại, cậu luôn khom lưng, nhỏ nhẹ:
- Dạ, anh nằm yên để em bế nhé...
- Dạ, anh đợi em chút, nước cam sắp xong rồi...
Cứ thế, cả hai sống trong vòng lặp ấm áp, hạnh phúc kỳ dị ấy.
Ban ngày Trung có thể kiêu ngạo, lười biếng, được phục vụ tận răng; nhưng khi màn đêm buông xuống, cả căn nhà như chìm vào một thế giới hoàn toàn khác. Trung không còn là ông bầu lạnh lùng, cũng chẳng là "mèo mẹ giận lẫy" nữa. Bụng bầu sáu tháng cong lên dưới lớp áo ngủ, da mịn và mỏng, mỗi cử động đều gợi lên cảm giác nặng trĩu đầy ngọt ngào lẫn nỗi đói khát không thể giải thích.
Đêm đến, sau bữa cơm no nê và những tiếng cười thầm lặng giữa hai người, Trung lại bắt đầu uốn éo, rên rỉ, ánh mắt long lanh dụ dỗ:
- Em... hôm nay thử kiểu mới đi... anh muốn ôm bụng mà bị đè ra địt...
Trung nằm phè ra giường, bụng bầu phồng cao, hai chân dạng ra đón lấy từng cú hôn, từng cái vuốt ve của Tùng. Có hôm Trung bắt Tùng hôn từ ngón chân lên tận mép lồn, ôm bụng từ phía sau mà thúc cặc, vừa liếm cổ, vừa bóp vú, vừa giữ cho bụng được nâng đỡ trong từng nhịp nắc.
Có hôm lại ép Tùng đỡ hai chân, quỳ trước mặt, để mình nằm nghiêng hẳn, bụng ép sát đệm, mông vểnh ra chờ cặc thật đâm sâu, cảm giác cả thân thể bị lấp đầy, ngập tràn trong khoái cảm đặc biệt chỉ người có bụng bầu mới biết.
Trung càng thử nhiều tư thế càng thấy mình nghiện. Cảm giác ôm bụng phồng to, bị đè xuống, bị cặc chọc sâu, bị tay Tùng xoa dịu khắp nơi, được mút vú, được hôn lên từng vết rạn, từng điểm mềm trên cơ thể, tất cả là thứ Trung chưa từng dám tưởng tượng mình sẽ có.
Đôi lúc trong cơn phê ngất, Trung bám lấy Tùng, rên rỉ đến mức mất giọng, miệng thì thầm không kiểm soát nổi:
- Địt nữa đi... ôm bụng anh... mạnh lên... em... em làm anh nghiện mất rồi...
Giữa bóng tối ấy, Trung nhận ra đây mới là bản chất thật của mình, khao khát được yêu, khát được chiếm hữu, khát được bù đắp và sống thật với thân thể dị dạng, với cả nỗi cô độc, cả những ấm ức đã gặm nhấm suốt thời thanh xuân.
Đôi khi vừa lên đỉnh, Trung vừa thở dốc vừa cười, lòng bỗng thấy đời này cũng không quá bất công. Có lẽ, Tùng chính là món quà bất ngờ mà số phận đã gửi đến, để lấp đầy tất cả những năm tháng đói khát, trống rỗng, những đêm dài lạnh lẽo, không ai bên cạnh.
Trung quay sang, nhìn đôi mắt Tùng mê mệt say đắm thân thể mình, bàn tay vẫn xoa bụng, miệng không ngừng nói yêu, không ngừng dỗ dành. Trong từng cử chỉ, từng lần liếm vú, từng cái hôn mê man lên bụng bầu, Trung biết Tùng thật sự chấp nhận tất cả, thật sự yêu thương cả phần người dị dạng, cả những nỗi đau vặn vẹo trong tâm hồn anh
Và lần đầu tiên trong đời, Trung biết thế nào là được yêu.
Biết thế nào là được nuông chiều, được dỗ dành, được thỏa mãn, được sống trọn vẹn với thân xác mình, được yêu bằng cả xác thịt lẫn linh hồn.
Và cũng có lẽ, chỉ khi ấy, Trung mới thực sự hiểu: thế nào là biết yêu.
Từ sau những đêm cuồng loạn ấy, cảm giác trong Trung dần khác đi. Ban ngày, Trung vẫn ngang nhiên sai khiến, bắt Tùng làm mọi việc từ lớn đến nhỏ, vẫn dùng giọng điệu bề trên, vẫn gọi Tùng như một chú chó nhỏ ngoan ngoãn lăng xăng quanh mình.
Nhưng thỉnh thoảng, trong lúc Tùng nấu ăn, dọn nhà, lau sàn, Trung lại ngồi trên sofa, lặng lẽ quan sát. Nhìn ngắm cánh tay chắc khỏe lướt trên cán chảo, lưng thẳng tắp, cơ bắp cuồn cuộn nổi lên dưới lớp áo mỏng, nét mặt baby mà rắn rỏi của Tùng, lòng Trung bỗng nhoi nhói cảm giác... lạ lẫm.
Cứ mỗi lần Tùng cởi áo vào bếp, mồ hôi thấm lưng áo, múi bụng hiện rõ, vai rộng, mông săn chắc, Trung lại thấy tim mình đập nhanh, bụng dưới ngứa ngáy, lồn ươn ướt một cách khó chịu. Lâu dần, Trung chẳng giấu nữa, bắt đầu cố tình "vô tình" đi quanh nhà đúng lúc Tùng vừa tắm xong, vừa thay áo, hoặc khéo khéo ghé sát xem Tùng xếp chăn, giả vờ mắng rồi liếc trộm từng đường nét trên thân thể cậu.
Đến tối, mỗi khi lên giường, Trung không còn chỉ nằm im đợi được địt như cũ. Trong cơn phê, khi cảm nhận cặc Tùng thúc sâu vào lồn, nhìn khuôn mặt đê mê của Tùng, mắt nhắm, trán ướt mồ hôi, hàm răng cắn chặt, ngực phập phồng, Trung thấy mê mẩn, muốn nhìn mãi không thôi. Đôi khi còn chủ động chồm lên, đưa tay xoa 6 múi rắn chắc, liếm dọc từ cổ xuống ngực, khẽ cắn vào núm vú Tùng, vừa nũng nịu vừa ranh mãnh hỏi:
- Thích không? Anh địt em thế này có thích không?
Có đêm, Trung chủ động học bóp lồn, vừa cưỡi, vừa nhấp nhô theo nhịp địt, vừa ngắm gương mặt si mê của Tùng. Tay Trung học cách tự kéo mép lồn, nhấn mạnh lên hột le rồi chủ động ngoáy mông theo nhịp cặc, mắt không rời gương mặt rên rỉ của Tùng.
Trung còn nghịch ngợm lật bụng bầu sang một bên, rồi ưỡn cao, dùng bụng bầu chà lên bụng 6 múi của Tùng, để từng cú thúc đều cạ vào bụng mình, để mỗi lần lắc mông là cả bụng cũng lắc theo, cảm giác nặng trĩu mà kích thích đến lạ.
Lắm khi, miệng vẫn lẫy, giả vờ giận hờn:
-Chó con chỉ được cái địt tham... cái cặc to thế làm người ta nát lồn...
Nhưng đôi mắt lại lén nhìn Tùng, khóe miệng nhếch lên ranh mãnh, sung sướng quan sát từng cái nhăn mặt, từng tiếng rên, từng lần Tùng lỡ "a" lên vì sướng. Trung còn cố tình ép Tùng phải nói ra, phải rên lên khi sướng vì mình, phải kêu tên mình thật nhiều.
- Rên lên đi... gọi tên anh đi... để anh xem em sướng vì ai...
Không chỉ còn nghĩ đến bản thân nữa, Trung bắt đầu muốn Tùng cũng sướng, muốn thấy mặt Tùng đờ ra vì mình, muốn nghe tiếng thở dốc, tiếng rên vỡ vụn vì lồn mình, muốn cả hai cùng lên đỉnh chứ không chỉ là chủ nhân và nô lệ.
**********************
Trung chủ động lật người, bụng bầu căng phồng đè lên ngực Tùng, hai chân quỳ hai bên hông, hai tay vừa giữ bụng vừa lần tay cầm lấy cặc Tùng, cái cặc to cứng, nóng bừng và nhễ nhại mồ hôi. Trung cẩn thận nhấn nhẹ đầu khấc vào khe lồn bóng loáng, mím môi, hơi cau mày rồi từ từ hạ mông, để cặc Tùng lút sâu vào lồn mình, cảm giác vừa đầy vừa nóng khiến toàn thân rùng lên sung sướng.
- Ư... a...
Trung rên khẽ, tay xoa bụng, vừa giữ vừa lắc mông nhè nhẹ, vừa ngắm gương mặt Tùng dưới thân mình đờ đẫn, mắt mở to, hơi thở gấp gáp, từng thớ cơ bụng siết lại vì khoái cảm.
Trung bắt đầu dập mông, từng nhịp phạch phạch vang vọng, bụng bầu lắc theo, nước lồn trơn ướt bắn tung tóe xuống cặc Tùng, mỗi cú dập là một lần cặc Tùng chọc trúng điểm dâm sâu nhất, làm Trung phải ngửa cổ, miệng rên vỡ nát:
- Ư... phê quá... sướng lắm...
Nhưng vẫn không quên quyền lực, cúi xuống, bóp nhẹ vai Tùng, dập mông mạnh hơn, mắt nhìn thẳng vào mắt cậu, chất giọng vừa mê vừa ra lệnh:
- Anh địt có sướng không, hả? Nói đi... em là của ai...?
_ Ưhh... hư..... Của anh.... là của anh Trung...
Bàn tay Trung lại xoa lên bụng mình, ấn xuống, vừa dập vừa ép bụng bầu vào bụng Tùng, vừa xoay mông thật mạnh, cảm nhận thân thể Tùng dưới thân mình gồng lên run rẩy, cặc càng căng cứng, hơi thở Tùng gấp gáp, mắt nhắm nghiền, tiếng rên bật ra không kìm nổi.
Tùng nằm dưới, hai tay ôm chặt đùi Trung, cặc cứng ngắc nằm trọn sâu trong lồn nóng ẩm, cảm giác bị bụng bầu đè lên, thân thể Trung vừa nặng vừa mềm vừa đầy đặn đến phát cuồng. Mỗi cú dập của Trung như trời giáng, nhịp mông nảy phạch phạch, bụng bầu lắc theo nhịp, nước lồn trơn nhầy tuôn ra ướt hết bụng cả hai, hơi thở gấp gáp, toàn thân Tùng run bắn trong khoái cảm.
Giữa cơn mê, Tùng rên rỉ, giọng đứt quãng như khóc:
- Em... em là chó con của anh... địt em đi... lồn anh bóp đau cặc em quá... anh ơi... mạnh nữa đi...!
Nhìn thấy Tùng dưới thân mình, mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt môi, hai tay siết hông Trung mà không thể kháng cự, Trung càng thêm nứng, càng thêm chủ động. Không ngại bụng bầu to, Trung vươn người đỡ bụng lên, rồi nhấc mông lên cao, giữ thăng bằng rồi thả xuống thật mạnh, cảm giác cặc Tùng xuyên thẳng, từng cú như chọc tới tận cổ tử cung, làm cả thân mình run rẩy:
- Nữa... anh địt em đến vỡ lồn nhé... nhìn em đê mê thế này anh nứng lắm...Trung rít qua kẽ răng, mắt nhắm hờ, mặt đỏ bừng.
Cứ thế, Trung liên tục nhấc người lên rồi thả xuống, mông va phạch phạch vào háng Tùng, bụng bầu rung lên theo mỗi cú nắc, nước lồn bắn thành sợi trắng bệt khắp bẹn hai người. Mỗi lần dập xuống, đầu khấc cặc Tùng lại thúc bật tử cung, làm Trung rú lên, cổ ngửa ra sau, lưng cong tê liệt trong khoái cảm tuyệt đỉnh.
- A... a... lên đỉnh rồi... vỡ lồn rồi...!
Một cú dập thật mạnh, đầu cặc thọc thẳng vào cổ tử cung, Trung rú lên, toàn thân co giật lên đỉnh, nước lồn phun ra lênh láng, rồi ngã sụp xuống, cả bụng bầu phập lên bụng Tùng, hai tay chống xuống ngực cậu, thở hổn hển. Trung nằm đè lên, tay xoa bụng bầu, thở ra tiếng cười mệt mỏi nhưng mãn nguyện, ánh mắt dịu dàng nhìn Tùng:
- Cặc chó con dùng tốt lắm... đáng để anh ôm bụng mà nắc cả đời...
Cả hai quấn lấy nhau, mồ hôi và tinh dịch hòa lẫn, tiếng thở gấp, tiếng rên còn vọng mãi trong đêm, chẳng còn khoảng cách chủ - tớ, chỉ còn một tình yêu đầy nhục cảm và sự mê luyến cuồng dại của hai kẻ đã chọn nhau làm bến đỗ cuối cùng.
Bụng bầu đến bảy tháng, căng tròn nặng trĩu, trên làn da trắng mịn bắt đầu lấm tấm những vết rạn đỏ, chằng chịt như những dòng nước nhỏ nứt ra giữa nền căng bóng. Mỗi sáng Trung soi gương, chỉ muốn thở dài, bụng thì to, thân thì nặng, bước đi vất vả, hơi thở lúc nào cũng ngắn, có đêm nằm còn thấy tức ngực, ngồi không được lâu mà nằm cũng không yên. Cả ngày chỉ có thể luẩn quẩn loanh quanh nhà, cũng chẳng còn dám ra ngoài nếu không có Tùng đi cùng.
Tùng thấy thế thì thương lắm. Cậu nhất quyết không cho Trung đi bộ hay tự vận động nhiều, luôn chầu chực bên cạnh, chỉ đợi Trung vừa rên "Đau lưng quá..." là lập tức chạy tới đỡ, vòng hai tay bế bụng bầu lên, dìu Trung ngồi, dìu đi, dìu nằm, rảnh là lại cuộn tròn Trung vào lòng, ôm trọn bụng, vỗ về xoa xoa như nâng một món bảo vật dễ vỡ.
Buổi tối, sau khi tắm xong, Tùng cẩn thận lấy kem bôi lên bụng Trung, từng vệt từng vệt nhẹ nhàng, bàn tay lớn ấm áp miết lên những vết rạn đỏ, vừa bôi vừa hôn lên bụng, thì thầm những lời yêu thương, an ủi:
- Bụng anh đẹp lắm... vết rạn này cũng xinh... là dấu vết của con, của tình yêu của mình mà...
Mỗi lần Trung làm nũng, tựa đầu vào vai Tùng, vừa than vừa cố giấu nước mắt:
- Bụng anh xấu rồi... sau này đẻ xong mà bụng vẫn rạn, vẫn xấu... em có bỏ anh không?
Tùng siết chặt hơn, hôn lên những vết rạn đỏ, giọng tha thiết, nghiêm túc như thề nguyền:
- Em không bao giờ bỏ anh đâu. Dù bụng anh có xấu, có rạn, có gì đi nữa, anh vẫn là người em yêu nhất. Em sẽ ôm anh suốt đời... chăm từng vết rạn cho anh...
- Hứa đi, hứa lại đi...
- Em hứa! Em thề! Anh có thế nào, em cũng yêu... Anh là duy nhất của em.
⚘️⚘️⚘️⚘️⚘️⚘️⚘️⚘️⚘️
Vote sao nhé nhé ✨️✨️✨️✨️
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top