3. H Ai đã 🥒 🦋 Anh??
Vote sao và comment cảm nghĩ nha. Các tình iu thích hông? Chứ cá thích nhất là niên hạ công iu thầm, nó cứ khổ khổ mà nắng nắng thế nào ý.
Đêm ấy, Hà Nội oi nồng, hơi men còn vương trong không khí. Tùng đi bên Trung từ hầm gửi xe lên nhà, tay đỡ nhẹ cánh tay anh, cảm nhận cả cơ thể Trung lả đi vì mệt và rượu. Trung vốn không uống nhiều, chỉ vì đối tác quá nhiệt, ép mãi mới đành cạn ly này qua ly khác. Về đến nhà, Trung tháo cà vạt, áo vest rũ xuống, mắt lờ đờ, miệng khô khốc, lưng ngả xuống ghế sofa mà chẳng còn sức đâu tự vào phòng ngủ.
Tùng khẽ đặt balô xuống, ánh mắt sáng rực vừa lo lắng vừa thấp thỏm khao khát. Cậu mở tủ, lấy một gói canh giải rượu đã chuẩn bị sẵn, pha vào cốc nước nóng. Nhưng lần này, đáy cốc có thêm thứ bột trắng mà Tùng đã mua về, run tay đổ từng chút, lòng vừa hồi hộp vừa tội lỗi. Chất mê nhẹ, chỉ khiến Trung lịm đi một chút, chẳng nguy hiểm, chẳng làm đau ai, Tùng tự nhủ, tim đập thình thịch.
— Anh uống canh giải rượu đi, cho dễ ngủ.
Trung không nghi ngờ gì, nhắm mắt uống cạn, môi ướt ánh lên trong ánh đèn vàng, cổ trắng vươn dài, yết hầu chuyển động quyến rũ đến mức làm Tùng cắn môi kiềm chế.
Chỉ ít phút sau, Trung bắt đầu lả đi, đầu nghiêng trên vai Tùng, hơi thở sâu và đều, hàng mi run khẽ, đôi môi hé mở. Cậu quỳ xuống sát bên anh, hôn lên trán, rồi lên má, lên mí mắt anh, sung sướng vì cuối cùng đã có Trung hoàn toàn trong vòng tay mình.
— Anh… đẹp quá…
Tùng khẽ bế Trung lên, vòng tay qua dưới lưng và đầu gối anh, bế vào phòng cho khách. Đặt anh xuống giường, Tùng đứng đó ngắm nghía thật lâu: Trung nằm nghiêng, áo sơ mi nửa hở, gương mặt thư thái, lồng ngực phập phồng nhẹ như chú mèo con ngủ vùi.
Tùng không kìm nổi, cúi xuống hít lấy mùi tóc anh, nụ hôn dọc khắp thái dương, xuống má, xuống cằm, rồi nhẹ mím lấy môi anh, nếm thử vị ngọt lịm của men rượu.
— Anh… cho em hôn anh nhé… chỉ một chút thôi…
Tùng cẩn thận cởi từng nút áo sơ mi của Trung, làn da trắng ngần, đầu vú hồng phớt dần lộ ra dưới ánh đèn vàng. Đầu ngón tay Tùng run lên. Cậu cúi sát, đầu lưỡi lướt nhẹ qua đầu vú mềm của Trung, khẽ liếm một vòng rồi ngậm lấy, mút nhẹ, nghe tim mình đập dồn như sấm. Miệng vẫn khẽ thì thầm:
— Anh… anh đẹp quá, Trung ơi… em muốn anh, muốn cắn anh, muốn làm dấu khắp người anh… nhưng không được… không thể để ai nhìn ra… anh là của em thôi…
Dưới lớp quần vải, cặc Tùng đã dựng cứng, gân xanh nổi rõ, máu dồn về căng tức, chỉ thiếu nước gào lên vì khao khát. Cậu vừa hôn, vừa liếm, vừa để hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt Trung, hai tay lùa vào tóc anh, hít lấy mùi xà phòng quen thuộc, ngấu nghiến từng tấc da trắng, liếm từ cổ xuống ngực, từ đầu vú này qua đầu vú kia, cắn khẽ nhưng không dám để lại dấu, chỉ sợ sáng mai Trung soi gương sẽ biết.
Dưới lớp quần chật, cặc Tùng giật từng nhịp, vừa rên nho nhỏ vừa vùi mặt vào hõm cổ Trung, thầm thì tên anh, run lên vì hạnh phúc lẫn tội lỗi, vừa được thỏa mãn nỗi ám ảnh, vừa đau đớn vì phải kiềm chế bản năng.
— Anh Trung… anh của em… em chỉ muốn đè anh xuống, giữ anh mãi thế này…
Tùng thở dốc, bàn tay run rẩy cởi từng cúc quần của Trung. Đầu óc cậu quay cuồng trong cơn mê, choáng váng vì sắp được chạm vào thân thể mà mình khao khát bao lâu nay. Khi kéo hẳn quần xuống, cậu như chết lặng.
Ngay giữa vùng mu của Trung, làn da trắng mịn chỉ lấm tấm vài sợi lông tơ mềm, nổi bật một dương vật nhỏ nhắn, thậm chí có thể gọi là “bé”. Không có túi tinh hoàn. Thay vào đó, bên dưới cặc là một khe hồng đỏ, môi lồn ướt sũng, bóng loáng trong ánh đèn mờ, hột le hồng tươi nhú lên, khe lồn hé mở căng mọng, đỏ như trái chín, vừa mềm mại vừa đầy mời gọi.
Nhìn kỹ hơn, mép lồn có dấu vết sưng phồng, đỏ ửng như đã từng nhiều lần bị chơi mạnh, quanh hột le còn in hằn chút đỏ tím như quá quen với những đụng chạm thân mật.
Tùng sững người, tim đập thình thịch, cặc căng cứng đến đau, máu dồn dập ập về, choáng ngợp bởi phát hiện bất ngờ. Anh… là đàn ông, mà lại có cả lồn. Cậu không thể tin được cảnh tượng trước mắt: người đàn ông hoàn hảo, lạnh lùng, mẫu mực ấy, dưới lớp áo quần lịch lãm lại ẩn giấu một bí mật điên rồ đến vậy. Một cái lồn hoàn hảo, ngọt ngào, bóng loáng như mời gọi, như đang mong ai đó liếm, ai đó đụ vào thật sâu.
Tùng vừa bấn loạn vừa nứng đến phát điên, bàn tay run rẩy lướt quanh mép lồn, cảm nhận lớp môi mềm ướt dưới đầu ngón tay, mùi xạ hương và chút hăng ngai ngái của cơ thể đàn ông pha trộn với hương thơm sạch sẽ, tinh khiết khiến đầu óc cậu như bốc cháy. Dưới lớp đèn vàng, môi lồn hơi thâm đỏ, như bị chơi rất nhiều lần, nước nhờn bóng lên, hột le vểnh thẳng.
Cảm giác ghen tuông xen lẫn nỗi tò mò cháy bỏng bóp nghẹt tim Tùng: Ai từng được chơi cái lồn này? Ai từng đụng chạm thân mật đến mức để lại dấu vết như thế? Mình gần như không rời anh nửa bước, chẳng lẽ có ai khác từng sở hữu anh, từng làm anh rên rỉ, từng đè anh xuống mà cày nát cái lồn này?
Cơn ghen trộn lẫn ham muốn, Tùng cúi xuống, lưỡi lướt nhẹ trên mép lồn Trung. Vị mặn nhàn nhạt của nước lồn, mùi cơ thể nam tính, tất cả trộn lại làm Tùng càng thêm cuồng dại. Cậu liếm dọc khe lồn, tách hai môi lồn hé ra, nhìn ngắm từng nếp gấp, từng chút nước nhờn óng ánh bám trên đầu lưỡi. Hột le cứng ngắc, Tùng không nén nổi, mút nhẹ rồi day đầu lưỡi quanh, nghe hơi thở của Trung càng lúc càng sâu, dù say mê cũng run lên nhè nhẹ.
Trong đầu, Tùng rối loạn: vừa nứng đến phát điên, vừa ghen tuông, vừa khát khao chiếm hữu. Cặc dựng đứng chạm bụng, từng nhịp đập đều muốn xé rách cái quần bó sát. Cậu ngẩng lên, liếm môi, khẽ thì thầm, vừa hỏi như mê sảng:
— Ai từng chơi anh rồi hả… ngày nào anh cũng bên em... anh lấy đâu ra thời gia đi dạng lồn ra nằm dưới thân người khác vậy!
Lưỡi Tùng lướt khắp khe lồn của Trung, từng ngụm nước lồn ngọt, sánh, nóng rẫy trên đầu lưỡi khiến cậu vừa khát khao vừa đau đớn. Mắt Tùng chảy nước, không rõ là nước mắt vì ghen hay vì xúc động, hay chỉ vì cơn sung sướng dồn dập mỗi lần liếm trúng hột le, thấy cái lồn mềm co giật dưới môi mình.
Trung nằm bất động nhưng thân thể lại không ngừng phản ứng. Mỗi lần Tùng day đầu lưỡi vào hột le, môi lồn Trung lại mím lại, nẩy nhẹ, mép lồn run lên, ướt đẫm nước, bắp đùi giật nhẹ từng đợt, miệng hé rên ư ử, những tiếng rên bị nuốt lại như nỗi khát khao âm ỉ không thể bật thành lời:
— Ư...ư... aa...
Tiếng rên ư ử ấy như ma túy, Tùng càng liếm càng mê muội, vừa khóc vừa cười vừa hôn ngấu nghiến lên cái lồn mọng chín của anh, vừa liếm vừa dùng ngón tay vạch môi lồn ra rộng hơn, để ngắm nhìn từng gợn nước, từng nếp gấp đỏ au. Lưỡi Tùng không dừng lại ở hột le nữa mà lặn sâu vào trong, ngoáy nhẹ rồi lại kéo dài lên đỉnh, cảm nhận từng cơn co bóp nhè nhẹ của lồn Trung mỗi lần chạm đúng điểm.
Càng liếm, cặc Tùng càng cứng như sắt, nhức buốt đến mức không chịu nổi. Cậu kéo quần xuống, móc cặc ra, bàn tay nắm chặt thân cặc mà sục mạnh, nhịp thở dồn dập, ánh mắt không rời cơ thể Trung đang run lên dưới lưỡi mình.
Cùng lúc đó, Tùng cúi xuống ngậm lấy cặc nhỏ của Trung, đầu lưỡi lướt quanh đầu khấc, vừa sục cặc mình, vừa mút thật sâu, lưỡi xoay đều, môi ngậm lấy cặc anh mà bú, vừa bú vừa day mạnh hột le bằng ngón tay cái, vừa thì thầm, vừa khóc:
— Anh ơi... cho em... cho em bú, cho em liếm hết của anh...
Trung dù chìm trong men mê vẫn không giấu nổi cơn khoái lạc, cả thân thể co rút, chân giật giật, mép lồn cứng lại rồi bật ra từng dòng nước lồn nóng hổi, ướt sũng cả mặt Tùng, vị ngọt mằn mặn tan ra khắp đầu lưỡi, thấm đẫm từng hơi thở.
— Ư... aa... ah... a...
Tiếng rên vang lên khiến Tùng càng sục mạnh cặc mình hơn, hai đầu gối tì xuống đệm, nhịp thở dồn dập.
Chỉ một lát sau, cặc Trung cũng căng lên, run rẩy, rồi bắn một dòng tinh trắng đục vào miệng Tùng. Cậu ngậm lấy, nuốt hết, không bỏ sót một giọt, mùi vị của anh tràn ngập trong cổ họng, khiến đầu óc Tùng như nổ tung vì sướng. Miệng vẫn ngậm lấy đầu khấc của Trung, mắt nhắm nghiền, nước mắt vẫn còn vương trên má.
Cơn lên đỉnh kéo đến quá nhanh, Tùng cắn môi, gồng mình, rồi xuất mạnh một dòng tinh trùng nóng hổi lên thẳng khe lồn của Trung. Tinh dịch bắn lên, phủ đầy môi lồn, quyện vào lồn đỏ hồng, bám chặt trên lớp da mịn, trộn với nước nhờn vẫn chưa khô
Tinh dịch vừa trào ra, khoái cảm còn dư chấn, Tùng ngồi lặng người bên giường, đôi bàn tay vẫn run rẩy vì dư âm của đỉnh điểm vừa qua. Mùi da thịt của Trung, vị lồn ngọt, hơi ấm nhễ nhại tinh trùng còn phảng phất quanh đầu lưỡi, nhưng cơn thỏa mãn lại trộn lẫn với nỗi nhục nhã đau đớn không lời.
Tùng thấy mình chẳng khác nào một con chó nhỏ, liếm láp, vẫy đuôi, ngày ngày chăm bẵm, cúi đầu bên cạnh anh, cứ ngỡ bản thân là “người đặc biệt”, là kẻ khiến Trung không thể thiếu vắng, là thế giới của anh.
Nhưng khoảnh khắc được nhìn thấy cái lồn cấm kị ấy, thứ bí mật ngọt lịm ẩn sau vẻ ngoài lạnh lùng, lại như gáo nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Đầu óc Tùng vang lên một nỗi ghen tuông lạ lùng, vừa tủi vừa tức, cái lồn này, rõ ràng từng bị ai đó chơi rất nhiều, từng nở rộ trong tay một người tình thực sự, từng rên rỉ, co thắt, ướt đẫm vì sung sướng.
Tự dằn vặt, Tùng cảm giác mình chỉ là một thằng trợ lý ngu ngốc chạy theo, lo lắng, dọn dẹp, phục vụ từng bữa ăn, từng giấc ngủ, từng hộp cơm, từng tách cà phê… mà suốt bao lâu, trong mắt Trung, mình vẫn chỉ là một “người em trai ngoan ngoãn”, là cậu trợ lý “toàn năng”, là kẻ chẳng bao giờ được nhìn bằng ánh mắt thèm muốn.
Trung chưa từng thực sự thấy mình là một người đàn ông, chưa từng khao khát mình, chưa từng một lần liếc sang mình như liếc sang người tình, tất cả đều là một phía, một phía tội nghiệp, hèn mọn, cuồng si.
Nước mắt cứ thế lăn dài, chảy mãi không ngừng. Tùng run run vắt khăn ấm, lau sạch từng vệt tinh, từng giọt nước lồn còn sót lại trên đùi, trên mu, trên khe lồn của Trung, khẽ khàng đến mức sợ làm đau, sợ để lại dấu vết.
Đặt lại áo quần cho anh cẩn thận, kéo khóa từng chiếc, chỉnh cổ áo, phủ lại tóc lên trán anh cho ngay ngắn. Từng động tác chăm chút ấy giờ đây nặng trĩu.
Tùng bế nhẹ Trung vào phòng anh, đặt lên giường, đắp chăn, hôn khẽ lên trán:
— Ngủ ngon anh nhé…
Lặng lẽ về phòng khách, Tùng cuộn tròn trong chăn, tay kéo chặt đầu gối sát ngực, cả thân thể lạnh dần đi trong bóng tối. Nước mắt chảy ròng ròng, không còn cố nén lại nữa, khóc cho sự ngu ngốc, cho tình yêu một phía, cho tất cả những hi vọng mong manh bỗng vỡ tan chỉ trong một đêm.
6.
Một tuần sau đêm đó, Tùng sống như cái bóng lẩn khuất trong căn hộ và nơi làm việc, vẫn cần mẫn lo cho Trung từng bữa ăn, ly cà phê, tài liệu, email, nhưng nụ cười thì như bị ai lấy mất, ánh mắt rầu rĩ, thỉnh thoảng ngẩn người, tay ngừng lại giữa chừng như quên mất mình đang làm gì.
Trong văn phòng, mọi người vẫn thấy Tùng chăm chỉ, chu toàn, công việc không một sai sót, bánh vẫn thơm, cơm vẫn ngon, mọi lịch hẹn của Trung vẫn được sắp xếp đâu vào đấy, nhưng chẳng còn ai thấy nụ cười rạng rỡ, sự hào hứng thường ngày, chỉ còn đôi mắt buồn buồn, thẫn thờ, như con chó trung thành bị dội nước lạnh, vừa ngoan ngoãn vừa đau đớn không dám tru lên.
Trung thì càng ngày càng để ý. Mấy hôm đầu, anh chỉ nghĩ Tùng mệt, hoặc có chuyện riêng. Nhưng nhìn thấy Tùng lặng lẽ ngồi ở góc phòng, ánh mắt trũng sâu, gương mặt bơ phờ, ít nói, bữa trưa cũng ăn ít hơn, Trung bắt đầu lo lắng thực sự.
Sáng hôm đó, anh bưng cà phê ra, thấy Tùng vừa dọn bếp vừa thở dài, bèn bước lại gần, áp tay lên trán cậu kiểm tra:
— Em bị sốt à? Dạo này gầy đi thì phải, người không khoẻ thì nói với anh.
Tùng lắc đầu, cố nặn ra nụ cười:
— Không, em khoẻ mà, chỉ hơi mất ngủ thôi anh.
Trung nhìn sâu vào mắt Tùng, đôi lông mày nhíu lại, trầm giọng:
— Hôm nay em nghỉ sớm đi, anh tự lo được. Về ngủ bù đi.
Tùng vội vàng lắc đầu, ánh mắt đầy sợ hãi, như thể sợ mất đi chút hơi ấm cuối cùng:
— Không đâu, em không sao mà… Anh để em làm nốt đi.
Nhưng những ngày ấy, càng cố gắng chăm sóc, càng nấu những món Trung thích, càng pha cà phê đúng ý anh, càng cười dịu dàng như cũ, trong lòng Tùng càng đau như cắt. Nỗi ám ảnh, ghen tuông, cảm giác mình chỉ là “người ngoài”, là đứa em trai, là cậu trợ lý không hơn không kém, cứ dày vò, ám ảnh. Mỗi khi nhìn Trung, tim Tùng lại nhức nhối, vừa muốn gần gũi, vừa muốn bỏ chạy, vừa yêu vừa tự hận mình, tự trách vì đã chạm vào anh, đã liếm lấy từng ngóc ngách bí mật ấy mà chẳng bao giờ có thể gọi là của mình.
Tùng bắt đầu để ý đến mọi chi tiết nhỏ nhất. Thường xuyên kiểm tra mọi tin nhắn, email của Trung (trong phạm vi công việc), để ý từng lịch hẹn, từng cuộc điện thoại, lặng lẽ quan sát xem ngoài những lúc mình kề bên thì Trung có còn gặp gỡ, nhắn tin, gọi điện cho ai không.
Mỗi lần Trung ra ngoài mà không báo trước, hoặc về muộn một chút, Tùng lại bồn chồn không yên, đầu óc tưởng tượng đủ thứ, lòng đau như dao cắt: “Có phải anh đang gặp ai đó? Có phải khi không có mình, anh sẽ để ai khác đè xuống, sẽ rên rỉ, sẽ hé cái lồn xinh ấy cho kẻ khác liếm?”
Cậu thậm chí còn chú ý tới những chi tiết vụn vặt: áo sơ mi Trung mặc về nhà có bị nhàu, có vết bầm nào mới, có dấu cắn, vết đỏ nào trên cổ, trên đùi, trên cổ tay hay không. Những lúc đi ngang phòng tắm, cậu lén kiểm tra xem có tóc lạ, mùi nước hoa nào khác, vết bẩn khác thường nào không. Thậm chí mỗi lần thay ga giường cho Trung, Tùng đều nhìn kỹ từng vệt trên ga, từng nếp nhăn nhỏ.
Nhưng càng tìm kiếm, Tùng càng tuyệt vọng. Không một tin nhắn riêng tư nào đáng ngờ, không lịch hẹn nào ngoài công việc, không dấu vết lạ nào trên người Trung, không một ai từng xuất hiện ngoài bản thân Tùng trong cuộc sống thường nhật của anh. Ngoài những buổi tiệc xã giao, gặp khách, hội họp… Trung hoàn toàn không thân mật với ai, không về trễ, không gọi điện thì thầm, không có một “người tình bí mật” nào cả.
Cảm giác bất lực, bế tắc càng dày lên. Tùng biết mình càng ngày càng yêu Trung, càng phụ thuộc, càng sống chỉ vì anh, mà càng yêu, càng hèn mọn, càng ghen, càng đau.
Huhu vote sao ✨️✨️✨️ rồi đọc chương sau nha
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top