11. H++ 🥒 🦋 ANH
Vote sao nèo ✨️✨️✨️✨️
Hai người quyết định bắt đầu bằng gia đình của Trung. Đó là một buổi sáng se lạnh, Tùng cẩn thận chọn bộ quần áo tươm tất nhất cho cả hai, nắn nót giúp Trung mặc áo khoác thật rộng để che bụng bầu tám tháng căng phồng. Tùng tự lái xe, trong lòng run lên từng đợt lo lắng; đây là lần đầu tiên ra mắt chính thức nhà Trung, mà nhà anh lại là gia đình đại gia nổi tiếng cả khu, có truyền thống giàu có, danh giá bao đời, nghe kể thôi cũng đủ sợ.
Chỉ riêng đoạn đường từ cổng vào tới nhà chính đã mất tới năm phút chạy xe. Hai hàng cây thẳng tắp như kéo dài mãi, mỗi mét đường lại khiến Tùng thấy mình nhỏ bé, lạc lõng như một con chó cỏ vô danh bị lạc vào lãnh địa của giống quý tộc. Đầu óc Tùng xoay vòng, hết nhìn Trung lại nhìn đường, càng lúc càng lo lắng.
Những suy nghĩ tự ti bủa vây: “Mình là ai đâu… chỉ là thằng trợ lý hèn, chỉ vì lén lút hí p anh, lén lút làm anh bầu to thế này, mới có được chút hạnh phúc này thôi. Nếu bố mẹ anh biết, chắc chắn sẽ phản đối, sẽ bắt anh chia tay mình, sẽ đuổi mình ra khỏi đời anh mãi mãi…”
Lúc dừng xe trước bậc thềm cẩm thạch, Tùng luống cuống vặn chìa khóa xe, bàn tay run lẩy bẩy. Trung còn chưa mở cửa đã bị Tùng níu tay, mắt rơm rớm, giọng lạc đi vì sợ hãi:
— Hay… mình về đi anh… em sợ lắm… sợ bố mẹ anh phản đối, bắt anh chia tay em… em không sống nổi nếu thiếu anh đâu, em sợ lắm…
Trung nhìn thấy bộ dạng ấy của Tùng thì vừa buồn cười, vừa thương, ánh mắt dịu đi, rồi bất ngờ chủ động cúi xuống hôn lên má, lên môi Tùng, ngay trước cổng nhà mình, trước cả những bóng người hầu đang tiến lại.
— Làm cha người ta rồi mà yếu đuối thế này hả? Dám hí p anh, làm anh mang bầu, mà giờ không dám chịu trách nhiệm à?
— Ngoan, đỡ anh xuống xe, còn lo mà đối mặt đi. Không có đường lui đâu, nhớ chưa?
Tùng đỏ mặt bật cười qua làn nước mắt, run rẩy nắm tay Trung, nhẹ nhàng đỡ anh xuống xe, rồi dìu từng bước qua hành lang rộng lớn. Đèn vàng phủ lên nền đá trắng, mọi thứ sang trọng, im lìm, chỉ có tiếng thở gấp của Tùng và nhịp tim đập loạn của Trung.
Cánh cửa phòng khách mở ra, bố mẹ Trung ngồi chờ trên sô pha lớn, dáng người sang trọng, gương mặt đã có tuổi nhưng ánh mắt vẫn nghiêm nghị. Nhìn thấy Trung với bụng bầu lớn gần như sắp sinh, bố mẹ sững sờ đến nghẹn lời, hai mắt mở lớn, như không tin vào mắt mình.
Trung bình tĩnh, nắm tay Tùng thật chặt, đưa lên đặt lên bụng mình, ngẩng cao đầu:
— Con về rồi, bố mẹ. Con chuẩn bị lấy chồng, sinh con. Đây là Tùng, chồng của con.
Không khí lặng lại một nhịp dài. Rồi bất ngờ, mẹ Trung bật khóc, không phải vì xấu hổ, cũng không phải vì tức giận, mà là vì xúc động, mừng tủi. Suốt bao nhiêu năm, Trung là đứa con bà thương nhất, nhưng có lẽ vì thân thể dị dạng nên tự sống khép kín, luôn lạnh lùng xa cách, từ khi thành niên đã chuyển ra ngoài ít về nhà, chẳng gần gũi ai, nay cuối cùng cũng có thể tự mình trở về, tự mình tìm thấy hạnh phúc, lại còn bầu bí đến tám tháng trời.
Bố Trung cũng nghẹn ngào, mắt đỏ hoe, lặng lẽ tiến lại, đặt tay lên vai con, giọng run lên vì cảm động:
— Về là tốt rồi… Về là vui rồi… Chỉ cần con hạnh phúc, chỉ cần có người yêu thương, che chở cho con, bố mẹ không còn mong gì hơn…
Bố Trung vỗ vai Tùng, cười ấm áp:
— Trung trọn con thì bố mẹ cũng đồng ý… Mọi lễ cưới, cưới xin, cứ để bố mẹ lo. Hai đứa chỉ cần sống thật tốt, thật hạnh phúc là đủ.
Bầu không khí gia đình Trung ngay lập tức tràn ngập tiếng cười nói, hối hả bàn chuyện cưới hỏi, chuẩn bị danh sách khách mời, chọn ngày lành, lên thực đơn tiệc, thuê hội trường. Bố thì gọi điện liên tục cho họ hàng thân thích, mẹ thì nước mắt cứ rưng rưng mà vừa lên kế hoạch vừa không ngừng dặn dò người làm chuẩn bị đủ thứ cho "đám cưới lớn nhất nhà này từ trước đến giờ". Ai cũng vui mừng như bắt được vàng, chỉ sợ hai đứa thiệt thòi hay không hạnh phúc.
Giữa bao nhiêu náo nhiệt, Trung ngồi im, nghe mà ù cả tai, đầu óc quay cuồng, bụng nặng rã rời. Vừa quay sang định than thì mẹ đã vỗ vai:
— Thôi, phòng con vẫn còn nguyên đấy. Hai đứa lên nghỉ đi. Bầu to thế này ngồi nhiều không tốt đâu.
Tùng vội vàng đứng dậy, nhẹ nhàng đỡ Trung lên lầu, đi qua hành lang trải thảm dày, bước vào căn phòng tuổi thơ của Trung. Phòng vẫn giữ nguyên mùi gỗ cũ, rèm cửa màu nhạt, giá sách cao ngất, mấy bức hình Trung chụp từ hồi cấp ba, đại học còn treo ngay ngắn trên tường. Tất cả như chưa từng có ai đi khỏi, chỉ chờ ngày chủ nhân quay về.
Tùng đặt Trung xuống giường, vuốt nhẹ lưng anh, hai người ngồi sát cạnh nhau trên tấm đệm thơm mùi nắng. Trung tựa đầu lên vai Tùng, cảm nhận được vòng tay ấm nóng, an toàn và vững chãi của chó con, giữa căn phòng của tuổi trẻ mình.
Bên ngoài, mọi người vẫn rộn ràng, mà ở đây chỉ còn hai người, không khí yên tĩnh, kín đáo, thân thuộc đến lạ. Trung xoay người, nhìn sâu vào mắt Tùng, môi cong lên, ánh mắt long lanh mà lại càng đẹp hơn vì ánh đèn vàng phản chiếu trên nước mắt hạnh phúc còn vương ở đuôi mi.
Trung ghé sát tai Tùng, giọng thì thầm vừa nũng nịu, vừa trêu ghẹo, lại vừa trầm đầy khao khát:
— Cởi áo đi… anh nứng quá… muốn được địt ở phòng này… để chó con phục vụ anh trên giường tuổi thơ luôn…
Chưa dứt câu, Trung đã tự tay kéo áo mình lên, lộ ra bụng bầu căng tròn cùng những vết rạn đỏ, ánh mắt vừa xấu hổ vừa dâm dật. Tùng như mất hết kiểm soát, vội vàng cởi áo mình, trườn lên giường, ôm chặt lấy Trung.
Trung quỳ trên giường tuổi thơ của mình, bụng bầu tám tháng căng tròn trĩu nặng, phải dùng một tay đỡ lấy bên dưới, một tay khác bấu chặt vào thành giường. Tấm lưng trần vẽ thành đường cong mềm mại dưới ánh đèn vàng, vết rạn đỏ lốm đốm quanh bụng càng làm thân thể anh thêm mong manh, quyến rũ lạ thường. Đầu tóc rũ xuống, mông nhô cao, hai đùi run lên khi Tùng quỳ phía sau, cẩn thận đặt hai bàn tay chắc khỏe đỡ lấy bụng Trung, giữ cho bụng được an toàn trong từng cú nắc.
Cảm giác ở ngay chính căn phòng tuổi thơ khiến không khí thêm phần bứt rứt, kích thích lạ lùng. Tùng vừa đỡ bụng vừa nhẹ nhàng đưa cặc vào lồn Trung, cảm nhận thành lồn ấm mềm siết lấy, liếm lên gáy Trung mà thì thầm giọng trầm ấm:
— Ở phòng này… anh nứng lắm đúng không…?
— Hồi còn ở đây, anh có hay nứng lồn không? Có tự chơi không? Có biết móc le, móc lồn không hả…?
Trung khẽ cười, rồi tiếng cười vụn vỡ thành tiếng rên, mắt nhắm nghiền, lắc mông nhẹ để cảm nhận cặc to thúc sâu từng nhịp. Anh run rẩy, giọng nghẹn lại đầy xấu hổ và kích thích:
— Ừ… hồi còn ở đây…dậy thì....cấp hai... anh hay nứng lắm… cứ mỗi tối tắt đèn là lồn lại ngứa… ban đầu chỉ dám sờ le… sau thì tự mò móc, tìm cách tự sướng…
— Đến cấp ba… anh hay nứng quá…tuốt cặc... day le cũng không đỡ... khóc hu hu không biết làm sao…
— Lồn cứ nhức, cứ ngứa, tự thấy sợ, thấy ghét thân thể mình…
— Cuối cùng không chịu nổi, phải mò xuống bếp… lén lấy quả dưa chuột… phá trinh luôn… máu chảy ra đầy ga giường này…
— Sau đó cứ dùng dưa chuột tự địt… rình lúc ba mẹ đi vắng là lấy ra chơi… mỗi lần cắm vào lồn lại run bắn lên vì vừa đau vừa đã…
Tùng nghe vậy càng nứng điên, hai tay giữ bụng, cặc nắc phành phạch, gương mặt dán sát lưng Trung, hơi thở gấp gáp, giọng trầm ấm nhưng nặng mùi chiếm hữu:
— Anh của em… hồi ấy đã biết tự thủ dâm rồi hả…
— Giờ thì không cần dưa chuột nữa đâu, có chó con của anh ở đây, nắc cho anh nát lồn…
— Ở phòng này, trên giường này, em địt cho anh đã lồn luôn…?
Trung cắn môi, khóc hu hu vừa vì xấu hổ vừa vì sung sướng, nước mắt lăn dài trên má khi kể tiếp, tiếng rên vỡ ra giữa từng nhịp Tùng thúc sâu:
— Sau đó… lớn lên, rời nhà ba mẹ… tự lập… mới dám mua cặc giả…
— Đêm nào cũng lấy ra địt, chỉ để quên đi cái lồn ngứa…
— Đến giờ… cuối cùng cũng có người nắc thật cho anh… địt cho anh mang bầu luôn rồi… đã quá…!
Tùng đỡ bụng, thúc cặc sâu hơn, thì thầm sát tai Trung:
— Từ nay về sau, anh không phải tự địt nữa đâu… để chó con của anh nắc cho, cả đời… mỗi ngày, mỗi đêm đều có em địt cho anh.
— Yêu anh lắm, anh là của em… của chó con, chỉ mình em thôi…
Hai người quấn chặt lấy nhau trên chiếc giường tuổi thơ, không gian như co hẹp lại chỉ còn tiếng thở, tiếng rên, tiếng da thịt va đập cuồng loạn. Trung quỳ chống một tay lên thành giường, bụng bầu trĩu nặng, lưng cong rung lên theo từng cú thúc dữ dội của Tùng. Những vệt nước mắt xen lẫn mồ hôi chảy dọc má, môi run rẩy bật thành tiếng khóc rên lẫn sung sướng:
— A… a… sướng… đã lắm… địt sâu nữa đi… nát lồn anh luôn đi…!
Tùng phía sau điên cuồng nắc, hai tay nâng bụng Trung, mắt đỏ hoe, giọng nghèn nghẹn vì xúc động lẫn thương xót.
Trong đầu Tùng chỉ còn một ý nghĩ cuồng dại: “Anh ấy quá dâm… quá đáng thương… 35 năm trời không ai bên cạnh, tự mình chịu hết mọi khát khao, phải dùng dưa chuột phá trinh, rồi làm bạn với cặc giả bao nhiêu năm ròng, chưa từng biết đến cảm giác được ôm thật sự, được yêu, được làm chủ, được địt cho nát lồn trên chính giường của mình…”
— Anh… anh khổ quá… từ nay về sau, đời này chỉ còn em địt cho anh thôi, cho anh sướng, cho anh mang bầu mãi, không bao giờ cô đơn nữa…
— Anh đẹp quá… dâm quá… chó con yêu anh điên cuồng…
Tùng cúi xuống hôn dọc sống lưng Trung, mùi da thịt quyện cùng mùi nến, mùi kem dưỡng còn phảng phất trên bụng rạn, cơn mê luyến dâng lên tận óc. Cặc thúc sâu đến tận cùng, nước lồn phun ra ướt đẫm hai đùi, bụng bầu bị nâng lên nắc càng thêm kích thích.
Tùng gập người ôm trọn Trung vào lòng, nắc cuồng loạn phành phạch, lưỡi liếm lên từng vệt nước mắt trên lưng, cặc căng tức:....
Đọc nốt chap này ở web spicyfish69.com nha
Ôi dồi ôi ai mà dâm thế nhỉ haizz haizz
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top