Chương 12-13

12. Cuộc sống không dễ dàng, Tiểu Vương đi đóng phim

Mọi người đều biết, biên kịch nổi tiếng – tốt nghiệp hệ tiếng Trung Bắc đại, tài hoa hơn người! Văn vẻ tót vời! Sau khi nhìn Vương Nhất Bác hoàn thành tạo hình Lâm An Quân, người đàn ông tài năng lớn tiếng biểu đạt cảm tưởng: "Tôi---đệch!"

Vương Nhất Bác mím môi, má sữa như ẩn như hiện, nhịn không được nhỏ giọng mách Tiêu Chiến: "Ổng... ổng chửi em!"

Tiêu Chiến nhanh chóng dẫn cậu đi vòng qua vị biên kịch đang ngây như phỗng: "Không sao, không sao, ổng không chửi em đâu, đừng sợ đừng sợ." Anh đã lấy thần khí trợ lý đai lưng xanh nõn chuối siêu đa năng của Vương Nhất Bác buộc vào người, cấp tốc nhậm chức trợ lý cho diễn viên khách mời Vương – Lâm An.

Dù gì cũng lớn hơn 6 tuổi, Chiến làm trợ lý đương nhiên cẩn thận hơn nhiều, tạo hình này của Lão Vương vì theo đuổi tạo hình phiêu phiêu tiên khí mà vải áo tung bay tà áo lại dài, Tiêu Chiến giúp Vương Nhất Bác nhấc tà áo, đưa người lên núi đá nơi chỉ định quay chụp: "Cẩn thận, chậm chút chậm chút."

Nhân viên công tác đi bên cạnh đều bị tốc độ di chuyển của hai người này làm cho sợ ngây người: "Ông xem hắn vui vẻ ra mặt, sợ người ta bị ngã, bộ dạng ôm eo, có khác gì... chồng tay mơ đưa vợ vào phòng đẻ không?"

"Ách, không được nữ hóa chứ!"

"....."

Lão Vương khó khăn lắm mới leo lên được tảng đá to bên thác nước, gió núi thổi, ánh trăng điểm lên người, Tiêu Chiến cảm giác mình đang túm góc áo cậu không phải vì sợ cậu ngã, mà sợ mỹ nhân bay mất.

Tiêu Chiến đứng dưới tảng đá ngước nhìn Lâm An Quân tiên nhân lẩm bẩm nói: "Ta xem người là bố, không ngờ người phải làm đối tượng của ta..."

Anh đặc biệt quý trọng kịch bản này, lăn lộn đọc, quỹ đạo nhân sinh của Tiếu Xuyên trải qua vô số biến cố, anh vẫn cho rằng trong lòng Tiếu Xuyên, Lâm An Quân vừa là thầy vừa là cha, cho nên suất diễn của nam hai có rất nhiều cảnh là nhớ lại những lời Lâm An Quân từng nói. Có điều thực sự anh cũng từng âm thầm buồn bực, lúc Tiếu Xuyên bị phát tác tình độc trong băng đàm, thế mà trong ảo cảnh lại nhìn thấy Lâm An Quan ngồi đối mặt với mình ở băng đàm...

Lúc ấy Tiêu Chiến phát ngốc, cha gì lại không giống một người cha đứng đắn a. Hiện tại xem như rõ rồi, hóa ra anh nhầm từ đầu đến cuối!

Tiêu Chiến quả thật đến giờ vẫn chưa hồi phục tinh thần, tuy nói hiện giờ quốc gia đã thông gia Luật hôn nhân đồng tính, nhưng trong quan niệm của Tiêu thẳng nam, mình diễn Tiếu Xuyên lại thích một nam nhân, vẫn là có chút tiếp thu không nổi, như này làm sao chỉnh trạng thái đây, căn bản nhập diễn không được a...

Đạo diễn chưa bao giờ ôn nhu đến thế, không phải kiểu bắc loa gọi, mà là chạy tới nhẹ nhàng nói với Vương Nhất bác: "Cảnh này là lúc Tiêu Chiến bị trúng mấy mũi tên, trơ mắt nhìn đồng đội của mình bị quân địch phát hiện, bị trọng thương gần như hôn mê rồi mà lòng đau như cắt không thể yên, trong mơ hồ lại thấy bản thân mình đã từng được bầu bạn bên người Lâm An Quân. Yên tâm! Lời thoại đặc biệt ngắn!" Hắn lại bổ sung "Thật sự không nhớ được cậu cứ kêu 12345, rồi nhìn về hướng này, kêu xong là xong!"

"Cậu phải tin, Tống Tư mà cũng diễn được, nhân dân cả nước đều diễn được!"

Vương Nhất Bác:....

Màn ảnh là quay hướng lên trên, tạo ảo ảnh thị giác là Tiếu Xuyên đang trọng thương ngã xuống đất. Góc độ này rất là làm khó người ta, nhưng đường cằm hoàn mỹ cùng sườn mặt của Vương trợ lý đã hold được thành công cái góc độ quỷ dị này.

Vương Nhất Bác trước khi diễn có hỏi Tiêu Chiến: "Tiếu Xuyên lúc này là tâm tình gì?"

Tiêu Chiến không tự giác dùng ngôi thứ nhất: "Ta cảm thấy mình trưởng thành không thành cái gì lại thành một người quỷ kế đa đoan, chính là lúc này mọi kế hoạch đều thất bại hoàn toàn, cảm giác đột nhiên bị đánh lại nguyên hình, vừa sầu lo vừa sợ hãi. Chính là thực sự sợ hãi, sợ mình sẽ chết, càng sợ đồng đội của mình phải chết."

Vương Nhất Bác cũng chẳng biết hiểu không, chỉ trầm mặc gật đầu.

Tiêu Chiến chạy ra sau màn hình xem, kiếm khách dưới ánh trăng trong màn ảnh quay đầu đối diện với anh ở ngoài màn ảnh nói: "Đừng sợ, ngủ đi, có vi sư đây."

Anh không hề biết cậu lại có một ánh mắt dịu dàng đến thế.

Lòng Tiêu Chiến kịch liệt nhảy lên, trong nháy mắt ngay tại đây, anh bắt đầu hiểu ra một chút, Tiếu Xuyên vì sao lại yêu một nam nhân, cũng có chút minh bạch vì sao Lâm An Quân tạ thế đã nhiều năm, Tiếu Xuyên cũng không để bất kỳ ai khác vào lòng.

Vương Nhất Bác diễn xong lại nói: "Xin lỗi, lúc nãy tôi cười rồi." Cậu cũng không cười lớn, chỉ là nghĩ mình đang an ủi Tiêu Chiến khóe môi liền không tự giác mang theo chút ý cười ôn nhu. Có điều cảnh này bi thương, chắc là không được cười.

Đạo diễn lại nói: "Chỗ này cười mới gọi là cực đỉnh!"

Vương Nhất Bác nghe cú rắm cầu vồng này nhắm mắt cũng không tin, cậu đỡ lấy tay Tiêu Chiến chìa ra đón mình, vừa trượt chân đi xuống vừa hỏi: "Thế nào, em diễn sao?"

Tiêu Chiến lại đột nhiên không dám nhìn cậu, vừa đỡ cậu vừa cúi đầu trả lời: "Khá... khá tốt." Chụt, Lão Vương em đúng là khuynh quốc khuynh thành!

Lão Vương không có kịch bản hỏi: "Thế sau thì sao, hắn mơ hồ nhìn thấy sư phụ liền ngất xỉu, sau tỉnh lại thì sao?"

Tiêu Chiến: "Sau khi tỉnh phát hiện mình thật sự đã được cứu. Không phải sư phụ, là nữ hai cứu."

"À," người đang yếu ớt đi trên đường núi đột nhiên buông lỏng tay, cũng không cần ai đỡ, bước đi như bay cũng không thèm quay đầu, mất hút. Tiêu trợ lý nhanh chân đuổi theo: "Vương Nhất Bác! Em đừng chạy! Cẩn thận té ngã! Em ngã thì không sao, trang phục diễn mà bẩn là em xong đời!"

Quặng nhị đại cắn chặt răng, đi càng nhanh.

Đồ đầu gỗ này, ai yêu thì tới bắt đi đi!

Hôm nay, trừ màn đầu tiên, còn lại Vương Nhất Bác quay cảnh đánh đấm cả đêm. Kết quả đạo diễn kiên trì khuyên cậu dùng thế thân, cậu kiên quyết không cần, lúc này đạo diễn trong ánh mắt cường ngạnh của Vương Nhất Bác kiên trì được năm phút, cuối cùng vẫn là bại trận.

Phó đạo diễn vẫn ở cạnh khuyên: "Không việc gì, cho hắn lên! Đứa nhỏ này biết võ đó!" Ông đã tự mình trải nghiệm...

Đạo diễn khóc không ra nước mắt, dù là cậu tình nguyện lên cũng không nghĩ tới bắt con trai vua quặng trong đoàn phim của mình bay tới bay lui, đêm nay đạo diễn sức chịu đựng cực kì thấp, chỉ cần dây thép hơi chùng là đã đến tổ đạo cụ mắng người.

Rốt cuộc công việc cũng kết thúc, đạo diễn đi thẳng đến chỗ biên kịch, hắn còn chưa mở miệng, biên kịch đã ném trong tay một xấp giấy ăn không biết ở đâu ra, mặt trên rậm rạp toàn chữ là chữ, đạo diễn chưa mở lời đã nhảy vào mồm, ánh mắt phấn khích nói: "Tôi muốn thêm diễn! Tôi phải cho Lâm An Quân thêm suất diễn!!!"

Đạo diễn: "Chỉ cần không diễn võ thuật, đều được! Tùy ý thêm!"

Biên kịch: "Thật ư thật ư thật ư?"

Cảnh giường chiếu thêm được không?

Tiêu Chiến hắt xì một cái, gãi gãi nhìn khắp nơi: "Quái..."

13. Bác đại tinh thâm

Hôm nay Tiêu Chiến cảm giác mình còn mệt hơn cả Vương Nhất Bác, anh có thể thấy trợ lý nhà mình có chút phấn khích, người này vào phòng tắm tắm rửa đã nửa ngày rồi.

Tiêu Chiến nằm liệt trên giường cũng sắp ngủ mất rồi, đi qua định gõ cửa, lại nghe bên trong truyền đến tiếng Vương cao lãnh đang bắt chước tiếng đánh võ: "Véo! Chíu! Viu ~"

Quay cảnh đánh nhau sướng bay lên trời là đây!

Tiêu lão sư hết nói nổi, anh ngồi xếp bằng trên đệm mềm trước cửa phòng tắm, đầu chống cửa: "Vương Nhất Bác, đừng đùa nữa, nhanh lên, anh buồn ngủ lắm rồi!"

Thời điểm Tiêu Chiến dựa đầu vào cửa lơ mơ rồi, Lão Vương mới tắm rửa xong xuôi, mỹ nhân trên eo quấn một chiếc khăn tắm to đột nhiên kéo cửa ra, chính là ngàn vạn lần không ngờ Tiêu Chiến đang tì vào cửa ngủ gật. Đột nhiên mất điểm tựa, Tiêu Chiến bừng tỉnh, không kịp phòng ngừa nhào về phía trước, tay huơ huơ mượn lực, lực không mượn được lại lôi tuột cái khăn tắm to của Vương Nhất Bác xuống.

Tiêu Chiến ôm cẳng chân Lão Vương kinh hoàng ngẩng đầu, cùng đồng chí Vương Nhất Bác mặt vô biểu tình đang cúi đầu nhìn anh, bốn mắt nhìn nhau.

Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.

Vương Nhất Bác biểu cảm nhìn thì có vẻ trấn định, nhưng từ lỗ tai bắt đầu đỏ lên, cả người mắt thường cũng thấy cũng hồng lên, không thể nhịn được nữa từ kẽ răng rít lên một câu: "Anh xem anh ở đâu đấy?"

Tiêu Chiến nhanh chóng rời tầm mắt buông người ta ra đột ngột xoay người qua chỗ khác, đầu óc là một đống hồ vữa, nghe Lão Vương bổ thêm một đao: "Anh sao lại rình em tắm?"

"Ai rình? Ai rình! Em có anh cũng có anh rình em làm cái gì?"

Vương Hồng Bác nhặt khăn tắm lên quấn quanh eo, cùng tay cùng chân vòng qua anh đi ra ngoài, một câu cũng không để lại.

Cậu vừa đi, mặt Tiêu Chiến liền dúm lại, anh mềm tay mềm chân đỡ tường đứng dậy, này là chuyện gì đây trời! Kỳ thực loại tình huống này nếu hai người cãi nhau ầm ĩ đùa nhau vài câu lập tức cho qua. Nhưng mà hai cái mặt đỏ bầm yên lặng không nói gì mới gọi là xấu hổ nhất a a a a a a a, mình nên trêu thêm vài câu cho bay chuyện này đi mới đúng chứ, vì sao lại cứng người lại như thế trời ơi là trời!

Tiêu Chiến cuối cùng cũng tắm rửa xong, định mở miệng nói chuyện với đồng chí Lão Vương đang lạnh lùng ngồi trên giường nhìn mình, anh thực sự đông cứng cả người, giả bộ trêu ghẹo, nỗ lực mất bò mới lo làm chuồng: "Lão Vương, không tồi nha, không hổ tên Vương Nhất Bác, đúng là bác đại tinh thâm a ha ha ha ha..."

Yên tĩnh, yên tĩnh như chết.

(Con mẹ nó bác đại tinh thâm, Bác vừa "to" vừa "tinh" lại còn "thâm", tôi chết mất!)

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #bjyx