Trở lại Eden
Rosalind Miles
Trở về Eden
Chương 1
Khi bình minh ửng hồng trên
Eden (1), ông già mơ giấc chiêm
bao cuối cùng trong đời. Nằm
trên chiếc giường gỗ sồi to, ông
mơ thấy chiến thắng mà suốt
đêm ông hướng tới. Giờ đây, ông
đang lẩm bẩm điều gì đó một
cách hài lòng. Đối với Max
Harper, người cựu chiến binh
của hàng ngàn chiến thắng
trong các cuộc vật lộn với thiên
nhiên, với con người và với máy
móc thì đây là một cách từ giã
cuộc đời xứng đáng. Gương mặt
thư giãn, trở nên bình thản, cái
vẻ ông chưa từng có trong đời.
Đối với cô gái đang ngồi bên
mép giường, những điều khủng
khiếp mới chỉ bắt đầu. Những
giờ dài đằng đẵng của đêm tối
thoáng đãng đã qua đi đầy cảm
giác sợ hãi lên tới cực điểm và
những cơn sóng hoảng loạn
đang ập xuống đầu cô.
- Cha đừng bỏ con, con xin cha,
cha đừng bỏ con, đừng bỏ con...
- Cô van vỉ.
Nước mắt ròng ròng trên má. Cô
lẩy bẩy run sợ bởi lòng yêu
thương khôn cùng đối với ông
già:
- Không có cha con biết làm gì?
Không có cha con chẳng còn gì
cả. Bởi cha là tất cả của con mà!
Lúc nào con cũng khao khát nụ
cười của cha, đôi cánh tay âu
yếm của cha chứ không phải là
của Katie... Con biết rõ gương
mặt cha hơn chính gương mặt
con. Cha đừng đi trong khi con
đang cần cha như thế này...
Bác sĩ nhìn đồng hồ và lặng lẽ
gật đầu với người y tá. Bà ta lặng
lẽ ra ngoài để nói với mọi người
chuẩn bị cho các thủ tục hành lễ.
Từ khắp các vùng của lãnh thổ
Bắc Úc mênh mông, bạn bè vội
vàng về tới nhà trùm tư bản
đang hấp hối. Người đi ô tô, kẻ
đi trực thăng hoặc bằng những
chiếc máy bay nhỏ. Giờ đây, họ tụ
tập trong thư viện của tòa dinh
thự rộng mênh mông, cảm thấy
sự hồi hộp khi người ta chờ cái
chết của ai đó đang đến gần.
Bên ngoài tờ nhà, toàn bộ những
thổ dân làm việc trong khu dinh
thự túm tụm lại chờ đợi, bất chấp
cái nóng nực mỗi lúc một tăng
của ngày mới. Lovi - vị thần báo
cái chết đã báo cho một trong
những người của bộ lạc có khả
năng tiếp xúc với thế giới thần
linh. Bởi thế, họ tụ tập ở đây để
đưa tiễn ông già đang hấp hối.
Họ chằm chằm nhìn vào tòa dinh
thự cổ tuyệt đẹp, những chiếc
máy bay và những dãy ô tô dài.
Sự im lặng bao trùm khắp nơi.
Mặt trời thiêu đốt không thương
tiếc. Nhưng ngay cả những
chàng trai trẻ nhất trong đám
người này là Cris và Sam vẫn tiếp
tục ngồi trong sự chờ đợi nhẫn
nại. Họ biết những gì đang diễn
ra trong nhà và sẵn sàng chờ đợi
điều không tránh khỏi. Nhớ mối
liên hệ đặc biệt với thiên nhiên,
họ đoán đúng thời điểm mà linh
hồn của Max Harper rời thể xác
để bay vào cõi vô tận của vũ trụ,
tới ngôi nhà của đức Thống phụ
Tối thượng để bắt đầu một cuộc
sống mới ở phía bên kia.
Trong phòng ngủ, chỉ có tiếng
thở khò khè của ông già vang lên
giữa tĩnh lặng. Bỗng ông thở một
hơi sâu, cổ họng giật giật nuốt
không khí rồi tắt thở. Bác sĩ bước
nhanh lại gỡ bàn tay nặng nề của
ông già ra khỏi tay cô gái. Với vẻ
thành thạo, ông ta sờ tay để tin
chắc là mạch không còn nữa rồi
thận trọng đặt bàn tay không
còn sức sống của ông già xuống
giường. Bắt gặp cái nhìn của cô
gái, ông lặng lẽ gật đầu để trả lời
câu hỏi câm lặng trong đó.
Cô gái tiến lên phía trước, như
đang đi trong mơ rồi quỳ xuống
cạnh giường. Cầm lấy bàn tay của
người chết, cô hôn lên đó, nhẹ
nhàng đưa nó lướt trên gương
mặt mình, giữ lại ở má một
thoáng. Cảm thấy bàn tay gân
guốc còn nóng ấm, từ mắt cô lại
tuôn ra hai dòng nước. Nhưng
gương mặt cô vẫn bất động: giờ
đây cô không thể cho phép mình
nức nở nữa.
Một lát sau, cô đứng dậy chùi
nước mắt. Nhìn người chết bằng
cái nhìn vĩnh biệt, cô bước ra
hành lang. Ngoài cửa sổ, cô nhìn
thấy một nhóm lớn người tụ tập.
Một phụ nữ thổ dân ngồi trên
đất bụi bật kêu lên và ôm lấy đầu,
sau đó bằng một giọng trầm
trầm cất tiếng hát một bài hát
chậm rãi mà những người còn lại
lập tức cất giọng hòa theo:
- Ninnana kombea, innara
karkania... Ô, Đấng Linh thiêng vĩ
đại, Đức Thống Phụ, Tối thượng,
những cây sồi thở than và nức
nở, những cây khuynh diệp nhỏ
những giọt nước mắt mau, bởi
bóng tối vĩnh hằng vừa buông
xuống một trong những tạo vật
của người...
Được âm thanh của bài hát trấn
tĩnh, cô gái định thần lại rồi bước
vào trong thư viện. Sự xuất hiện
của cô được những người ở đây
tiếp nhận như tín hiệu mà họ
đang chờ đợi và các câu chuyện
ngừng bặt. Mỗi người trong đám
người này đều là những tính
cách lớn khiến họ nổi bật trong
bất kỳ đám đông nào. Nhưng nổi
bật nhất trong họ là Bill
Macmaster người điều hành
hãng "Harper Mining" và các
công ty vệ tinh của nó. Ông bước
lại chỗ cô gái bất hạnh cầm lấy
tay cô, miệng thầm thì những lời
an ủi và dắt lại chỗ các quan
khách.
Katie từ trong bước ra tay bê một
chiếc khay bạc, trên có những
cốc sâm banh sủi bọt. Bà là quản
gia ở Eden. Trên gương mặt của
bà không còn dù chỉ là một nét
vui thường nhật. Không đủ sức
nhìn sự đau khổ của Stephany
mà bà chăm bẵm từ nhỏ, bà chỉ
còn biết bưng đồ giải khát mời
các vị khách. Nén một hơi thở
dài, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, cô
gái nhìn lướt qua một lượt
những người có nét mặt, nâng ly
sâm banh lên, nói:
- Vì Max Harper. Vì cha tôi. Cầu
cho linh hồn của người bằng an.
Khi tất cả đã cạn cốc, Bill bước ra
giữa phòng, quay mặt về phía
bức chân dung khổng lồ của Max
ngự trên đầu tất cả mọi người và
nâng cốc.
- Vì Max Harper! - Ông nói - Vị
bạo chúa già ấy là một sếp tuyệt
vời và là một chàng trai tốt.
Những người như ông là của
hiếm, triệu người mới có một.
Chúng ta biết ơn ông vì tất cả
những gì nhờ ông mà chúng ta
có được. Tất cả những gì chúng
ta từng làm cho ông thì giờ đây
chúng ta cũng sẽ làm cho cô con
gái của ông. Chúng ta sẽ ủng hộ
cô. Khi còn một người trong
dòng họ Harper đứng lái ở hãng
"Harper Mining" thì công việc của
chúng ta còn tốt đẹp. Nào các
bạn, chúng ta hãy nâng cốc một
lần nữa, lần này vì Stephany
Harper, quả táo từ cây táo già ấy,
và chúc cho hãng "Harper
Mining" tiếp tục phát đạt khi
Stephany đứng ra cầm lái.
- Vì Stephany Harper! Vì
Stephany! - Tiếng chúc tụng
vang lên khắp nơi trong phòng.
Ngây dại vì đau khổ, Stephany
nghe những lời ấy nhưng ý
nghĩa của chúng không tới được
ý thức của cô - "Hoàng đế đã
chết, Nữ hoàng muôn năm!". Ở
đâu? Ở đây! Eden! Cha tôi là
Hoàng đế ở đâu?". Cô hoảng sợ
ngước mắt nhìn chân dung cha
ánh lên những màu sắc rực rỡ
bắt gặp cái nhìn diều hâu của
ông, cô hoàn toàn rối trí.
- Không! - Cô bật ra tiếng kêu
man dại, làm sững sờ tất cả
khách khứa và làm chính cô sợ
hãi.
- Tôi không thể! Tôi không thể!
Không thể!
Toàn thân run lên, gạt tất cả
những cánh tay chìa ra an ủi, cô
lùi lại, quay ngoắt lao ra khỏi nhà.
Mắt không nhìn thấy gì, đi như
mộng du, cô tới thẳng chuồng
ngựa. Những người thổ dân thờ
ơ nhìn cô phi như điên trên
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top