Chap 5
Dìu Trúc vào nhà. Cô giúp việc chạy ra nói:
-Cô Trúc lại say nữa rồi? Để tôi đi pha ly nước giải rượu cho cô.
-"Lại say nữa".. hình như việc này xảy ra thường xuyên với Trúc và mọi người đã quá quen với chuyện này thì phải. - Tôi nghĩ.
Bỗng có tiếng phone vang lên. Là phone của Vy.
-Nhà có chuyện. Vy phải về gấp. Thằng em quý tử của Vy lại gây chuyện nữa rồi. Ngọc lo cho Trúc dùm mình được không? - Vy nói
-Được. Vy về đi. Đợi Trúc ngủ rồi Ngọc sẽ về luôn.
-Uhm. Có gì cứ gọi cho Vy nha.
-Bye Vy, lái xe cẩn thận. Cần Ngọc giúp gì thì cứ gọi Ngọc nha.
-Ok.
Vy ra về, chỉ còn tôi với Trúc. Nhìn dáng vẻ Trúc như bây giờ, tôi thật rất lo lắng, không biết làm sao để giúp cô nàng. Bỗng Trúc chồm lên ôm lấy cổ tôi. Cô nàng vừa nói, vừa cười trong khi vẫn đang say.
-Bạn thích món quà đó chứ? Bạn thật đáng yêu, còn khờ khạo nữa. Mình nói gì, bạn cũng tin sao?
Trúc vừa cười, cô áp sát tôi hơn.
-Bạn thích mình phải không. Vậy thích mình hấp dẫn như bây giờ hay là ngây thơ như thiên thần hả? Nhưng bạn yên tâm, mình không làm bạn thất vọng đâu. - Nói rồi Trúc liền ôm hôn tôi.
Nhưng lần này không như lần trước, tôi đẩy mạnh Trúc ra.
-Làm gì vậy? Trúc say quá rồi đấy.
-Không phải bạn thích mình sao, làm bộ hoài. Hay là bạn còn muốn những điều hơn thế này? - Trúc nói, giọng đầy khiêu khích.
Bây giờ thì tôi đã thực sự nổi giận. Túm lấy tay của Trúc, tôi lôi cô ta đi tìm phòng tắm. Đẩy mạnh Trúc vào trong, tôi xả nước vòi sen ra thật mạnh và đẩy Trúc vào.
-Tắm rửa cho tỉnh táo đi. Rửa sạch cái đầu dơ bẩn của bạn đi. - Cố kiềm chế hết mức, tôi gằn giọng.
-Đồ bệnh. - Kèm theo câu chửi, Trúc ném thẳng chiếc ly vào tôi.
Xoảng....... Tôi né kịp, nhưng máu trong người tôi đã sôi lên hết trước thái độ ngang ngược của Trúc. Xưa nay, tính tôi vốn rất nóng. Không kìm được cơn giận, tôi xả nước trên bồn rửa mặt. Tôi lôi mạnh Trúc đi và.... nhấn đầu Trúc vào bồn nước.
-Vẫn chưa tỉnh sao. Còn chưa chịu tỉnh, thì để mình làm cho bạn tỉnh.
Trúc giãy giụa, hất tay tôi ra. Cô ngước mặt lên, thở gấp.
-Bạn là cái thá gì mà dám đối xử với mình như vậy? Không ai dám làm như vậy với tôi hết.
-Đúng rồi. Không ai dám làm vậy với cô hết, nên cô mới thành ra thế này đây chứ gì?
Tôi lao đến, nắm chặt Trúc.
-Nhìn mình trong gương đi. Bây giờ cô giống cái gì hả? Có giống.... Tôi ngừng lại, vì ngay lúc đó, tôi đã định nói "có giống thiên thần không"
-Sao bạn lại phải như vậy chứ. Bình thường bạn đâu phải như vậy. Tỉnh lại đi. - Tôi hét lên.
Trúc hất mạnh tôi ra, cô té xuống. Trúc im lặng. Cô khóc.... Nước mắt đã bắt đầu rơi... Nhìn Trúc khóc, tôi đã bắt đầu hối hận trước những hành động của mình. Tôi sợ nhất là làm ai đó khóc và rất sợ nhìn thấy người khác khóc.
Tôi ngồi xuống bên cạnh Trúc. Tôi thấy mình có lỗi.... Bỗng nhiên, tôi ôm Trúc vào lòng, thật chặt...
-Ngọc xin lỗi..... là lỗi của Ngọc....
Trúc không nói gì, cô ôm tôi thật chặt. Trúc khóc, khóc thật nhiều....
Tôi nhìn quanh phòng. Không có bất cứ tấm hình chụp nào của cô với gia đình. Lúc này người giúp việc mới bưng nước lên. Bà ta lên chậm hơn tôi tưởng. Tôi hỏi:
-Trúc không sống cùng ba mẹ sao?
-Không, ông bà ly dị lâu rồi. Mỗi người mỗi nơi. Cô Trúc sống một mình ở đây, thỉnh thoảng chạy về nhà ba hoặc mẹ thôi. Cô Trúc cô đơn lắm.
-Bà Lục. Không có chuyện của bà, bà xuống dưới đi. - Trúc từ phòng tắm bước ra, cô nói.
Trúc đã tỉnh táo hơn nhiều. Cô ngồi xuống cạnh tôi.
-Xin lỗi....... Tôi và Trúc đồng thanh nói. Cả hai nhìn nhau cười phá lên.
-Muốn nghe chuyện của Trúc không? -Trúc hỏi.
Và Trúc bắt đầu kể. Thì ra ba mẹ cô đều là những người giàu có và thành công. Nhưng họ lấy nhau vì lợi ích công việc chứ không hề có tình yêu. Kết quả là chia tay. Trúc không được sống cùng với ai hết, vì ba cô đã có gia đình khác. Mẹ cô thì đi công tác quanh năm, chỉ có cô một mình trong căn nhà to lớn nhưng lạnh lẽo này. Tiền để trong tủ, Trúc biết mật mã, cô muốn lấy bao nhiêu thì lấy, muốn xài bao nhiêu thì xài, mẹ cô chẳng hề hay biết. Nhưng có thật sự là không hay biết không, hay là họ chẳng thèm quan tâm, có ít hơn hay nhiều hơn một chút cũng chẳng sao. Hay là họ cứ cố tình làm như vậy để cô con gái muốn làm gì thì làm, miễn sao không phiền đến họ. Từ nhỏ, Trúc luôn cố gắng học và ngoan ngoãn để cha mẹ có thể yêu thương cô. Nhưng họ chẳng hề để ý. Lớn lên, dù cho cố gắng thế nào, bao nhiêu, tất cả đều vô nghĩa. Và Trúc nghĩ đến những việc điên rồ hơn là...biến mình thành một cô gái ăn chơi, vì Trúc nghĩ biết đâu, bị ai đó bắt giam, cha mẹ sẽ đến đón cô, và họ sẽ thay đổi, sẽ yêu thương và quan tâm cô nhiều hơn. Ý nghĩ đó thật ngu ngốc, nhưng đủ để biết Trúc cô đơn và đáng thương đến chừng nào.
Trúc và Tùng yêu nhau đã hai năm, nhưng Tùng nhà nghèo, mặc cảm, lại quá yếu đuối, chẳng bao giờ chịu đấu tranh cho tình yêu của mình. Lúc nào cũng chỉ là Trúc quan tâm và chăm sóc cho Tùng. Nhưng Tùng thì không biết, không hề làm gì cho Trúc, cũng không biết quan tâm hay an ủi Trúc. Đã quá mệt mỏi, Trúc quyết định chia tay.
Câu truyện kết thúc. Trúc có vẻ tươi tỉnh hơn.
-Có người tâm sự, lòng nhẹ hơn rất nhiều.- Trúc cười và nói.
-Lần sau đừng hành hạ bản thân hay làm những điều ngu ngốc như vậy nữa nha. Trúc làm mọi người rất lo lắng đấy, biết không. Vẫn có nhiều người ở bên cạnh và yêu thương Trúc mà.
-Mọi người? Là những ai?- Trúc tinh nghịch hỏi.
-Vy nè, Venus nữa, và cả...- Tôi ngập ngừng.
-Cả Ngọc nữa phải không? Ngọc có quan tâm, lo lắng cho Trúc không? Trúc kê sát mặt mình vào mặt tôi và hỏi.
-Có chứ. Nhưng hồi nãy Ngọc hơi nóng, làm Trúc đau. Ngọc xin lỗi...
-Không sao... Trúc... hôn Ngọc được không?
... Tôi im lặng, ngập ngừng....
-Không... nhưng... Ngọc sẽ hôn Trúc...
Trúc cười, cô nhắm mắt, chờ đợi. Bây giờ, Trúc thật sự là một thiên thần. Tôi lặng lẽ hôn lên đôi mắt xinh đẹp và ngây thơ đó....
Trúc mở mắt, cô ngạc nhiên hỏi:
-Hết.... rồi sao?
-Uhm. Trúc là bạn của Ngọc mà. Từ bây giờ, chúng ta sẽ là bạn thân của nhau nhé. Ngọc sẽ luôn ở bên cạnh Trúc.
Trúc im lặng. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ má tôi.
-Ngọc là người rất tốt. Nếu Trúc gặp Ngọc sớm hơn, nếu người Trúc yêu ngay từ đầu là Ngọc, có lẽ mọi việc đã tốt hơn và Trúc sẽ không phải đau khổ như bây giờ. Ngọc có biết, Ngọc rất đáng yêu không. Ai có được tình yêu của Ngọc, người đó chắc chắn rất hạnh phúc.
-Ngọc không tốt như vậy đâu. - Tôi phủ nhận lời khen của Trúc. Mặc dù tôi rất xúc động trước lời nói đó, tim tôi đập nhanh hơn...
Đưa tay đắp mền cho Trúc. Tôi vuốt nhẹ tóc cô.
-Ngọc về. Trúc ngủ ngon nha. Đừng suy nghĩ, đừng buồn gì hết, mọi việc qua rồi.
-Tạm biệt Ngọc. - Trúc nói, nhưng giọng lưu luyến chưa muốn rời.
Tôi lái xe đi mà trong lòng nghĩ ngợi miên mang. Không biết nhà của Vy đã xảy ra chuyện gì. Cô ấy bây giờ ra sao. Ẩn dấu sau gương mặt thiên thần của Trúc là cả một nỗi cô đơn và buồn bã. Vậy phía sau đôi mắt buồn thăm thẳm kia là một câu chuyện như thế nào. Tôi bỗng thấy nhớ hình ảnh cô đơn và lặng lẽ của Ngân Giang... nhớ... da diết....
PART 9
........... Ngày hôm sau, Chủ Nhật............
Gặp mẹ ở phòng khách. Tôi liền nói
-Mẹ. Tiệm chúng ta còn cần người không. Con có nhỏ bạn đang muốn tìm việc làm. Nhỏ đó xinh lắm, làm người mẫu cho tiệm thời trang của mẹ được đấy. Giúp bạn con nha mẹ.
Tôi vừa nói, vừa cười khoe chiếc răng khểnh. Đây là "chiêu" lợi hại nhất của tôi mỗi khi muốn xin mẹ điều gì. Và dĩ nhiên, mẹ tôi đồng ý ngay tức khắc.
-Nhưng nó phải đi học. Ngày nào nó rảnh nó mới ra làm được không mẹ? Tôi hỏi như... bắt buộc.
-Được thôi. Con gái cưng.
Thế là xong, tôi lên phòng gọi ngay cho Uyên. Chuông reo mãi mà không thấy ai bắt. Tôi đành phải nhắn tin cho Uyên.
-Gọi cho Ngọc khi rảnh nha. Tiệm của mẹ Ngọc cần người làm. Ưu tiên đặc biệt mọi thứ cho Uyên đấy.
Chủ Nhật mà ở nhà thì chán lắm. Tôi bắt phone gọi cô bạn "hàng xóm" - Quỳnh Vy. Chuông reo. Lại chẳng ai bắt máy. Thật kì lạ, mọi người rủ nhau chơi trốn tìm hết rồi sao. Tôi chạy qua nhà bên, bấm chuông. Một con nhóc ăn mặc "mát mẻ" ra mở cửa.
-Kiếm ai? - Con nhóc hỏi trống không.
-Vy có nhà không em?
-Đi rồi.
-Em là em gái của Vy phải không? Biết chị Vy đi đâu không em?
-Đi với bà Uyên rồi.
-Ủa, vậy sao chị gọi mà không thấy ai bắt phone?
-Chị tôi để quên phone ở nhà rồi. Còn bà Uyên, nhà bây giờ còn không có ở, nói gì đến phone.
-Hả, sao vậy?
-Ai biết, đợi bà Vy về hỏi đi. Chào nha. Con nhỏ nói xong liền ngáp và đưa tay đóng sầm cách cửa lại.
-Con nhóc này, khác xa chị của nó. -Tôi nghĩ. - Mà không biết hai nhỏ kia đi đâu rồi ta. Sao có nhiều chuyện xảy ra quá vậy. Tôi thở dài. Dắt xe ra, tôi đi dạo quanh phố. Tôi dừng lại trước một cửa tiệm bán đàn piano. Tôi không rời mắt được chiếc đàn piano màu trắng tuyệt đẹp. Từng phím đàn thật êm ái làm cho ngay cả người không hề biết chơi đàn như tôi cũng bị cuốn hút. Tôi quyết định mua nó dù...chẳng biết để làm gì. Đúng lúc ấy, chuông điện thoại vang, một số lạ.
-Alo.
-Ngọc. Vy nè, rảnh không? Đi uống nước nha.
-Ok. Ngọc cũng đang tìm Vy nè. Điện thoại của ai vậy. Có Uyên ở đó không? Ngọc có chuyện muốn nói với Uyên.
-Có, Uyên cũng ở đây. Điện thoại công cộng đó. Vy quên phone rồi.
-Ok. Ở đâu, Ngọc tới liền.
10 phút sau. Ba người gặp nhau. Nhìn Uyên rất buồn và tiều tụy, không sôi nổi và...cuồng nhiệt như ngày đầu tiên.
-Có chuyện gì vậy Uyên? Uyên xanh xao quá. - Tôi hỏi.
-Uyên có chút chuyện, Ngọc giúp Uyên được không? - Uyên nói ngay vào vấn đề.
-Nó có chuyện, cần người giúp. Tự nhiên trong những lúc này, Vy nghĩ ngay đến Ngọc. -Vy nói.
Với cô nàng không biết nói chuyện, không biết biểu lộ cảm xúc như Vy, thì câu nói đó chính là một lời khen mà cô nàng giành cho tôi.
-Có chuyện gì vậy, nói đi. Ngọc nhất định sẽ làm hết sức mình.
-Uyên cần kiếm nhà để ở. Mà không, chỉ định kiếm một phòng để thuê thôi.
-Tại sao phải thuê phòng. Nhà Uyên đâu, sao không ở?
-Nhà Uyên...
-Đừng lo, kể đi. Ngọc là người rất tốt và đáng tin. - Vy động viên Uyên.
Uyên kể tôi nghe về gia đình cô. Nhà nghèo, mẹ cô làm lụng cực khổ để dành tiền. Nhưng bao nhiêu tiền để dành đều không đủ để ba cô uống rượu, đánh bạc. Không có tiền thì đánh chửi cô và mẹ. Thậm chí cả tiền đi show của Uyên cũng bị lấy để đánh bạc. Mẹ cô thì nghe lời người ta chơi huê, hụi gì đó, nhưng bị người ta giựt hết tiền. Bây giờ mẹ cô bỏ đi đâu cũng không biết, đã cố gắng tìm mấy ngày nay mà không thấy tông tích. Ba cô lại say xỉn tối ngày, đánh chửi om sòm. Ông bắt cô bỏ học để đi làm kiếm tiền. Không thể chịu đựng nổi nữa, cô quyết định bỏ nhà đi, nếu còn sống ở đó, không bị đánh chết thì cũng bị đói chết.
Tôi im lặng nghe từ đầu đến cuối, tôi thấy buồn và đau xót cho số phận của Uyên. Một cô gái thật đẹp, rất có tài năng, có ý chí vươn lên trong cuộc sống. Nhưng hình như ông trời chưa nhìn thấy nỗi đau của cô gái này để mang lại hạnh phúc cho cô, hay...ông trời đã lãng quên số phận của cô gái này. Tôi thở dài.
-Nhà thì đâu cần phải kiếm, nhà mình dư phòng, Uyên tới ở nhà mình đi. Đừng ngại, nhà chỉ có mình và mẹ, ba mình đi công tác quanh năm, lâu lâu mới về.... Giọng tôi trầm xuống khi nhắc đến ba tôi....
-Thật không? Vậy hay quá. Cảm ơn Ngọc. Hàng tháng Uyên sẽ đi làm rồi gửi tiền nhà cho Ngọc nha.
-Tiền bạc gì chứ. Tới ở thôi, còn nhắc đến tiền bạc là Ngọc sẽ không đồng ý để Uyên ở đâu đó.
Uyên im lặng.... Cô ngại...
-Thôi, mỗi tháng dắt Ngọc đi ăn một bữa "thịnh soạn" là được. -Tôi an ủi.
-Mặt Uyên vui lên nhiều. Nhưng không thể ở không như vậy được...- Uyên ngập ngừng...
-Thôi, chuyện đó để sau đi. Ngọc sẽ nói với mẹ Ngọc. Lấy hay không, là tùy thuộc ở mẹ Ngọc. Ok chưa?
Uyên cười thật tươi và rạng rỡ. Tự nhiên tôi cũng thấy vui lây.
-Ah, còn nữa, tiệm của mẹ Ngọc cần người làm thêm đó. Mẹ đã ưu tiên đặc biệt cho Uyên. Cứ vừa đi học, vừa đi làm.
Mắt Uyên rưng rưng vì cảm động.
-Ngọc tốt quá....
-Thấy chưa, mình đã nói mà. Ngọc rất tốt.- Vy nói như "kể công".
-Vy cũng rất muốn Uyên về ở nhà Vy, nhưng thằng em trai của Vy, với lại nhà Vy hơi phức tạp, nên... Vy ngập ngừng giải thích.
Thật ra, Vy không cần giải thích, tôi cũng biết, vì sáng nay đã được chứng kiến cô em ruột của Vy rồi. Tôi dắt Uyên ra tiệm của mẹ. Mẹ vừa nhìn thấy Uyên là đã thích ngay.
-Tuyệt quá, con gái cưng, bạn con là mẫu người lý tưởng cho tiệm chúng ta đấy.
-Con cứ lấy đồ ở tiệm mặc thoải mái nhé, sẵn tiện làm người mẫu quảng cáo trang phục cho cô luôn. - Mẹ nói với Uyên.
-Con cảm ơn cô.
Tôi kéo mẹ vào trong và....cười khoe chiếc răng khểnh lần nữa....
-Mẹ, tạm thời Uyên sống ở nhà chúng ta được không, tối về con sẽ giải thích sau. Nha mẹ, Uyên rất tốt, không việc gì đâu.
Mẹ nhìn tôi rồi nhìn Uyên lần nữa
-Con gái cưng của mẹ muốn gì mà không được chứ. - Mẹ cười.
-Ôi, con yêu mẹ nhất, mẹ còn trên cả tuyệt vời.
Thế là Uyên dọn đến nhà tôi ở. Uyên ở một phòng cạnh phòng tôi. Nhà có thêm người...thật không đơn giản... dù Uyên chẳng làm gì, nhưng chính cái quá vô tư đến nỗi chẳng để ý gì của cô ấy mới... có chuyện.....
AAAAAAAAAAAAAAAAA...................... Tôi la lên......
Tôi lao nhanh ra khỏi phòng tắm, mặt đỏ hơn gấc. Lát sau, Uyên ra, lại gần tôi hỏi:
-Có chuyện gì mà la dữ vậy?
-Bạn....không bận gì....đứng đó....hỏi làm sao không la cho được. - Tôi ngập ngừng, lúng túng.
-Chuyện thường mà, có gì đâu. Người thấy là Ngọc mà, đâu sao. Uyên đã quen dần với cuộc sống ở đây và trở lại vẻ lém lỉnh của mình.
-Lần sau, vào tắm hay thay đồ gì đó thì nhớ phải đóng cửa phòng tắm nha. - Tôi dặn mà mặt vẫn đỏ bừng.
-Đã đóng rồi mà, tự Ngọc mở ra đó thôi.
-Ah, không, nhớ phải khóa cửa. -Tôi lúng túng hơn.
-Nếu không thì sao....? Uyên kề sát mặt vào tôi.
-Thì....thì....
-Bà chủ gọi hai cô xuống ăn cơm đấy. - Tiếng cô giúp việc vang lên như một vị cứu tinh.
Tôi đứng bật dậy, đi nhanh ra khỏi phòng. Uyên cũng đi theo. Mẹ cũng rất thương Uyên, mẹ coi Uyên như con gái sau khi nghe tôi kể tất cả về Uyên. Bỗng mẹ nói:
-Hai ngày nữa 2 đứa nhóc nhà cô Lan sẽ đến ở nhà mình đó. Hai đứa nó cũng học chung lớp với con đó, nhớ không? Vợ chồng cô Lan đi công tác nước ngoài 3 tháng mới về. Cô Lan không yên tâm về hai đứa nó nên cô Lan gửi chúng ở đây.
-Phụtttttttttttttttttttttttt. Nước ở trong miệng tôi bỗng phun ra hết. Tôi ngạc nhiên và sửng sốt không nói nên lời.
-Sao vậy con?- Mẹ tôi hỏi.
-Không, không có gì... Tôi trả lời, trong bụng vừa mừng....vừa lo....
Bỗng nhiên tôi nghĩ đến một vật. Chiếc đàn piano. Nhà tôi, cái gì cũng có, chỉ trừ chiếc đàn piano. Ngân Giang thích nhất là chơi đàn piano. Nếu cô ấy đến đây ở mà không có nó, chắc sẽ buồn lắm. Nghĩ vậy tôi liền đứng bật dậy,
-Con ăn xong rồi. Con có việc ra ngoài gấp. -Tôi nói với mẹ rồi chạy đi trong tích tắc.
Lái xe nhanh đến cửa hàng hôm nọ. Thật may, chiếc đàn vẫn còn đó. Chỉ tay vào chiếc đàn
-Tôi mua nó, chở gấp đế nhà tôi theo địa chỉ này ngay bây giờ.
Mẹ sửng sốt nhìn cây đàn màu trắng đẹp tuyệt vời.
-Con mua nó làm gì. Con đâu thích mấy thứ này.
-Lúc trước thôi, bây giờ thì con thích mà.
Tôi nhìn chiếc đàn, lòng thấy dâng lên một cảm giác hạnh phúc khó tả.
......... Ngày hôm sau..........
-Sao, Venus và búp bê sẽ đến nhà Ngọc ở sao? - Cả Trúc và Vy đồng thanh la lên.
-Uhm.
-Vậy, mình cũng......- Trúc nói.
-Thôi. Không được. Tôi cắt ngang lời Trúc, vì tôi biết cô nàng định nói gì.
-Sao lại không được. Sao hai người kia được mà Trúc không được?
-Vì hai người kia là do ba mẹ đến gửi mà.
-Không chịu. Trúc sống có một mình, cũng tội nghiệp, cũng cô đơn lắm chứ bộ, sao không cho Trúc qua đó ở.
-Không được.
-Đồ keo kiệt. Trúc nhăn mặt, không vui.
Tối đến, chiếc Mercedes dừng trước cổng. 4 người bước vào. Vợ chồng cô Lan, Venus và... búp bê. Chào hỏi xong, cô Lan cùng mẹ vào trong phòng, hình như dặn dò gì đó rất nghiêm túc. Tôi đoán là có liên quan đến búp bê. Xe của vợ chồng cô Lan vừa đi khuất thì một chiếc xe hơi khác chạy vào. Tôi biết chuyện gì sẽ xảy ra. Đúng như tôi đoán, thiên thần bước xuống xe và đi thẳng vào nhà. Trúc chào mẹ với đôi mắt ngây thơ của thiên thần thật sự.
-Con là bạn thân của Ngọc. Ba mẹ con đi công tác hết rồi, ở nhà một mình, con sợ quá. Mong cô có thể....- Thiên thần nói giọng đầy tha thiết.
-Bạn thân của con hả? - Mẹ hỏi tôi.
-Dạ.... -Tôi nói như...mếu.
-Con muốn ở đây phải không?- Mẹ hỏi Trúc.
-Dạ, nếu cô cho phép.....
-Vậy thì...... Chào mừng các con tới nhà cô chơi. Cô rất vui khi có thêm nhiều "con gái" như thế này. - Mẹ vui mừng nói.
-Trời ơi.......! Tôi nói không nên lời. Tôi phải nên mừng hay nên khóc đây. Nhà tôi rồi đây sẽ trở thành thiên đường hay... địa ngục trần gian đây hả trời................
Chỉ tội nghiệp mẹ tôi, mẹ quá hiếu khách nên đâu có ngờ đã vô tình dẫn một bầy....... "hồ ly tinh" về nhà...............
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top