Chap 4

Ngọc gửi xe, cô bước vào trường. Bỗng một chiếc Mercedes màu đen mới toanh đậu trước cổng trường, người tài xế bước nhanh xuống mở cửa xe. Hai cô gái bước ra. Một là "Venus", người còn lại không ai khác chính là Ngân Giang, cô gái trong căn phòng kính. "Venus" bước đi rất tự tin và kiêu hãnh. Nhưng cô gái đi bên cạnh thì luôn im lặng với đôi mắt như đang nhìn về phía xa xăm nào đó. Thấy tôi, "Venus" liền gọi với giọng mừng rỡ:

-Ngọc, tới sớm vậy? Bây giờ Venus đã thân thiện hơn với tôi rất nhiều.

-Uhm. Tới sớm định rủ mọi người đi ăn sáng. - Tôi đáp nhưng mắt lại hướng về phía Ngân Giang.

-Được đấy, Ngân cũng chưa ăn gì.

-Đi chung nha? - Tôi nói với Ngân Giang.

Cô gái không cười, không nói, chỉ lắc đầu rồi lặng lẽ bước đi.

-Mày làm ơn ở yên trong trường, đừng làm gì để liên lụy đến tao nữa nha? - Ngân nói với theo.

-Vậy... làm sao với Giang đây?

-Kệ nó đi. Đừng để ý.

Ngọc cảm thấy rất ngạc nhiên nhưng không hỏi, vì Ngọc biết có hỏi, Venus cũng sẽ không nói. - Gọi Vy và Trúc đến luôn nha? - Ngọc nói.

-Uhm. Venus bấm phone và gọi cho hai người. Một lát sau, họ ra tới. Ngay khi nhìn thấy Trúc, mặt Ngọc bỗng nhiên đỏ lên. Cô nhớ tới chuyện hôm qua.

-Hôm qua mình trả công cho Ngọc vậy đủ không? Không đủ, hôm nay mình trả thêm nha? - Trúc lém lỉnh nói.

-Không, không cần, đủ lắm rồi, không cần nữa. - Ngọc trả lời rối rít.

-Trả công chuyện gì vậy? Vy và Venus đồng thanh hỏi.

-Không, không có gì. Ngọc xua tay gạt bỏ.

- Thôi ăn đi, kẽo trễ giờ.

Mọi người ngồi ăn. Ngọc quan sát từng người, nhưng lại không dám nhìn Trúc vì Ngọc sợ mình lại đỏ mặt. Hình như khi ăn, chiếc miệng móm của Venus xinh đến kì lạ. Ngọc là người trả tiền, đơn giản vì Ngọc thích thế. Mọi người cùng vào trường.

-Venus. Chưa vào trường mà không lo giữ "búp bê" sao? Coi chừng có chuyện gì xảy ra, lại bị đuổi ra khỏi nhà nữa đấy. - Giọng Tịnh Nhi vang lên đầy vẻ châm chọc.

-Nói gì đó? - Venus không giấu được sự tức giận.

-Nhắc nhở bạn đừng quên vai trò "bảo mẫu" của mình thôi mà. - Nhi vẫn tiếp tục.

-Im đi...- Venus hình như đã tức giận thật sự.

Tịnh Nhi cười như để chọc tức thêm Venus, rồi quay lưng bỏ đi. Venus cũng tách khỏi chúng tôi, cô bước nhanh hơn. Hình như đang đi tìm "búp bê". Gần đến lớp, tôi đi gần Trúc và hỏi nhỏ:

-Món quà đó.... của Trúc phải không?

-Hả? Món quà gì? - Trúc hỏi lại với gương mặt ngơ ngác và hiền lành như hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Nhìn vào đôi mắt nâu to tròn đầy thánh thiện đó, Ngọc không nỡ hỏi tiếp. -Không gì, không gì đâu. Đừng bận tâm.

Ngọc vào chỗ ngồi. Không thấy Venus, cũng không hề thấy Ngân Giang.

-Sắp có chuyện xảy ra nữa cho xem. -Tịnh Nhi nói.

-Chuyện gì vậy? - Ngọc hỏi.

-Lát nữa sẽ biết.

Dứt lời thì Venus bước vào với vẻ mặt vừa lo lắng, vừa tức giận. Tiến lại gần Vy. Venus nói:

-Nó biến mất nữa rồi. Giúp tao tìm nó đi.

Vy đứng dậy và đi cùng với Venus. Thấy hai người đi chung với nhau, hình như đã quá quen thuộc với chuyện này, Trúc cũng tự động đứng lên đi theo hai người. Ngọc nhìn theo bước của ba cô gái, lòng thấy điều gì đó bất ổn. Ngọc đứng dậy, chạy theo ba người.

-Tìm Ngân Giang phải không? Mình giúp nhé? - Ngọc nói.

-Uhm. Giúp Ngân đi. Đây là lần đầu tiên Ngọc thấy Venus nói như năn nỉ.

Cả 4 người chia nhau ra tìm. Ngọc chạy lướt nhanh qua phòng y tế. Bỗng nhiên Ngọc cảm thấy ai đó quen quen. Ngọc chạy ngược trở lại đưa mắt nhìn vào phòng. Quả đúng như vậy, người đang ngồi trong đó là Ngân Giang. Lúc Ngọc bước vào cũng là lúc Ngân Giang đứng dậy, định bước ra.

-Bạn không sao chứ? Có chuyện gì vậy? Tay bạn sao thế?

Ngân Giang không trả lời, chỉ lắc đầu. Ngọc vội hỏi cô y tá trong phòng thì mới biết thì ra mấy bạn nam trong trường chạy giỡn đã va phải Ngân Giang khi cô đi trên cầu thang, nên đã bị thương ở tay phải. Ngọc vội chạy theo và gọi cho ba người kia biết tình hình của Ngân Giang. Ngọc không gọi, cũng không đi bên cạnh Ngân Giang, chỉ lặng lẽ đi sau cô. Nhìn cánh tay phải bị thương của Ngân Giang, Ngọc thấy lòng mình chợt đau nhói.... Ngay cả bản thân Ngọc cũng không hiểu tại sao. Ngân Giang vẫn vậy, cô lặng lẽ bước đi không nói gì...

-Mày làm gì thế, có đi đâu, bị gì thì cũng phải nói cho người ta biết chứ. Đừng chơi trò mất tích để người khác phải lo lắng đi tìm như thế chứ. - Venus la lên.

-Ngân Giang đang bị thương mà. Với lại đã tìm ra được bạn đó rồi mà. - Ngọc nói như muốn chấm dứt mọi chuyện.

Ngân Giang vẫn im lặng, cô bước về chỗ ngồi, chỗ gần cửa sổ bên trái, đối diện với Ngọc, nhưng lại khuất tầm mắt của Ngọc. Thì ra đây là một trong những lý do mà Ngọc không nhìn thấy cô. Ngân Giang lặng lẽ nhìn ra cửa sổ, đôi mắt buồn vời vợi như muốn khóc. Không biết cô đang nghĩ gì, nhưng hình như rất xa xăm, rất mông lung.

Một ngày học lại trôi qua. Ngọc ra về. Hôm nay dường như bình yên hơn hôm qua...Ngọc nghĩ như vậy. Tự nhiên Ngọc muốn ra ngoài cho khây khoải. Ngọc chạy một vòng quanh biển. Biển Nha Trang dường như thật đẹp...

-Ngọc. - Tiếng gọi của ai đó bên cạnh làm Ngọc ngạc nhiên quay lại. Chiếc @ màu trắng chạy sát bên cạnh cô. Thì ra là Quỳnh Vy.

-Đi đâu vậy? - Vy hỏi.

-Dạo biển thôi.

Ngồi đằng sau Vy là một cô gái nữa. Cô gái này cao không thua gì Vy, còn nếu nói về vẻ đẹp thì cô ta 10, Quỳnh Vy chỉ có 9. Tối nay nhìn Quỳnh Vy và cô gái đó trang điểm trông rất đẹp. Nhìn cô ta, Ngọc liên tưởng đến nữ diễn viên nổi tiếng của Trung Quốc, Lâm Thanh Hà.

-Chào bạn, sao bạn "đẹp trai" quá vậy. Tên mình là Phương Uyên. Bạn tên là Minh Ngọc phải không? Mình có nghe Vy nhắc tới. Bạn của Vy, mình đều đã biết mặt hết rồi, chỉ trừ bạn. Cuối cùng đã gặp, hân hạnh, hân hạnh.

-Trời, cô gái này còn "tự nhiên" hơn cả Quỳnh Vy nữa. Ngọc nghĩ.

-Bạn thân của mình đó. Tính nó rất dễ thương, nhưng thương hỗng dễ, mà dê có thưởng đó. - Vy chọc.

-Hai người định đi đâu chơi vậy? - Ngọc hỏi.

-Không, tụi mình đi diễn. Tối nay có show. Quên giới thiệu với bạn tụi mình là người mẫu nghiệp dư. Phương Uyên còn là ca sĩ nữa đó. - Vy nói.

-Rảnh không, đi coi tụi này diễn đi. - Uyên rủ.

Ngọc cũng tò mò không biết hai cô bạn nay như thế nào, nên lập tức đồng ý đi theo. Ba người bước vào trong club lớn nhất ở Nha Trang.

-Ngọc ngồi nha, coi tụi này diễn rồi vỗ tay ủng hộ giùm nha. Bây giờ tụi này phải vào trong chuẩn bị. - Uyên nói.

Ngọc ngồi xem bạn mình diễn. Hai cô gái đều rất đẹp và rất pro. Đặc biệt là Phương Uyên, khi cô hát, Ngọc cảm giác như một Mỹ Tâm thứ hai. Nhưng hình như điểm đặc biệt ở cô gái này chính là khả năng bắt chước giọng hết sức hoàn hảo. Ngọc nhận ra điều này khi nghe cô hát bài của Phương Thanh và Cẩm Ly. Ngọc mua 2 bóa hoa thật đẹp và tặng cho 2 người coi như là để "ủng hộ". Hết show diễn, cả ba cùng đi ăn với nhau. Lúc này Ngọc mới biết thật ra nhà Uyên rất nghèo, ngoài đi học, mỗi khi có show, Uyên đều đi diễn để kiếm thêm tiền phụ giúp gia đình. Không như Vy, Vy đi diễn vì cô thấy thích nghề người mẫu này, đơn giản chỉ vì được trang điểm đẹp và diện đủ thứ. Nhưng Vy không bao giờ lấy tiền lương hết, mỗi lần như vậy cô đều đưa nó cho Uyên, vì muốn giúp bạn.

Lúc về, Uyên nói:

-Mày đi một mình đi, tao đi chung xe với Ngọc.

Rồi cô nhảy ngay lên xe Ngọc không chút do dự. Hai xe chạy song song, mọi người nói chuyện rất vui, bỗng Uyên vòng tay qua ôm lấy Ngọc, rồi dựa hẳn vào Ngọc. Thân thể ấm và mềm mại cùng mùi nước hoa của Uyên làm tim Ngọc bất chợp đập nhanh hơn.

-Ấm quá, ôm bạn thế này thích thật. - Uyên nói, giọng rất vui.

Ngọc không nỡ đẩy cô ra. Tim Ngọc đập nhanh hơn trước lời nói đó của Uyên. Đưa Uyên về đến nhà, căn nhà nhỏ chỉ bằng khoảng cái phòng khách nhà Ngọc. Bước xuống xe, bỗng Uyên đưa tay ôm lấy mặt Ngọc, kéo xuống và... hôn... Nụ hôn này nồng nhiệt và cháy bỏng hơn nụ hôn của Trúc.... Ngọc cảm thấy như đang đi trên mây trước nụ hôn say đắm đầy bất ngờ đó. Uyên bất chợp buông Ngọc ra và cười...

-Cảm ơn về bóa hoa. Good bye, my love. - Uyên nói rồi đi vào nhà, không quên chào cô bạn thân của mình.

Khỏi nói cũng biết mặt Ngọc bây giờ đang đỏ như thế nào. Sao cuộc sống của mình đang bị vây quanh bởi những cô gái thế này.

-Nó đùa thôi. Đừng lo. - Vy nói như an ủi.

Có thật là cô ta chỉ đùa thôi không. Nếu cô ta chỉ đùa thôi thì tốt. - Ngọc nghĩ.

-Với ai, Uyên cũng đùa vậy hả, bao gồm cả Vy phải không? Ngọc hỏi để tự trấn an mình.

-Không. Ngọc là người đầu tiên. Vy nói.

Ngọc nghe như sét đánh ngang tai. Đưa Vy về nhà, lúc này Ngọc mới biết thì ra cô "người mẫu Tây Phương" này ở cách nhà mình chỉ có.... một bức tường....

Tôi rất bất ngờ trước khám phá mới này. Mặc dù đã dọn đến đây 2 tuần, đi ra, đi vào, nhưng sao tôi chưa hề thấy cô "người mẫu Tây Phương" này nhỉ. Trái đất thật tròn, và con người có những cuộc gặp gỡ thật tình cờ. Mỗi người trong bọn họ sẽ đóng vai trò gì trong cuộc sống của tôi... Khi còn ở Sài Gòn, tôi cũng có rất nhiều bạn, nhưng không đặc biệt như những cô gái ở đây. Ở những người này có điều gì đó rất bí ẩn, rất thu hút. Nhưng, sự xuất hiện của họ đã làm thay đổi cuộc sống của tôi chỉ trong vài ngày ngắn ngủi. Tôi muốn nghĩ cách giúp Phương Uyên. Hình như mẹ đang cần người bán hàng cho cửa tiệm thời trang ở đây thì phải. Nghĩ một hồi, tôi lại nghĩ đến nụ hôn say đắm của Uyên. Cô nàng thật biết đùa... Tôi ngủ thiếp đi lúc nào không rõ...

Tôi chuẩn bị dắt xe ra cổng thì nhận được tin nhắn của Vy. "Vy chuẩn bị xong hết rồi, Ngọc đi học chưa, mình đi chung nha. Ngọc muốn đi xe của ai? ". - "Ngọc qua đón Vy liền đây".

Hai người đi chung xe. Vy không như Uyên, cô ngồi cách xa tôi một chút, và dĩ nhiên là...không hề ôm tôi. Vy nói chuyện rất thân thiện, nhưng tôi phát hiện cô nàng này chỉ biết nói, chứ chẳng biết suy nghĩ và cô nàng rất dở trong việc thể hiện cảm xúc của mình. Là chị cả trong nhà, Vy được mua cho những đồ mới nhất, đắt tiền nhất. Nhưng cô nàng bị "sai" nhiều nhất, và đặc biệt là phải luôn chiều lòng cậu em út "quý tử" của gia đình mình. Gần đến trường, tôi thấy bóng ai như "thiên thần", cô đang đi hướng ngược lại với chúng tôi, hình như đi sau lưng cô là anh chàng "mọt sách" Thanh Tùng. -người ngồi sau lưng tôi thì phải. Tôi chạy lại gần.

-Trúc, định đi đâu vậy, sao lại phải đi bộ thế ?

Trúc quay lại, cố cười, nhưng đôi mắt gần như muốn khóc kia đã phản bội lại chủ nhân của nó.

-Định đi kiếm gì đó ăn thôi, đi chung đi? - Trúc cố trả lời thật bình tĩnh.

Hình như anh chàng mọt sách đã rẽ sang hướng khác từ bao giờ.

-Lại cãi nhau nữa sao? - Vy hỏi.

-Không. Hết rồi. Mọi thứ đã chấm dứt rồi. Kết thúc từ tối hôm qua... Trúc nói, giọng buồn như muốn khóc.

-Sao đến nỗi phải thế này... - Vy có vẻ rất lo lắng.

.... Trúc im lặng, không nói gì, cô quay lưng bỏ đi. Cả tôi và Vy đều không nói gì thêm, cũng không níu giữ cô lại. Vy thở dài.

-Nó lại sẽ gây ra chuyện nữa thôi....

-Chuyện gì? Sao phải gây ra chuyện? - Tôi hỏi.

Bây giờ, tới phiên Vy im lặng. Mọi việc hôm nay vẫn bình thường, chúng tôi vẫn ăn chung, chỉ là hôm nay thiếu vắng "thiên thần" và dĩ nhiên là chẳng bao giờ có mặt "búp bê".

Buổi tối, tôi nhận được điện thoại của Vy:

- Đi club không?

-Hôm nay có show sao?

-Không, hôm nay không đi coi show, mà đi...kiếm người. Ah, không, đi cứu người.

-Hả? Cứu ai, sao phải cứu?

-Trúc...

-Trúc? Trúc bị gì, có chuyện gì với nó vậy?

-Không, không phải cứu nó, mà là đi cứu... những người bị nó...hành hạ để giải khoay...

-Ok, đi liền đi.

Tôi đoán được lý do tại sao Trúc buồn, chắc chắn có liên quan đến anh chàng mọt sách kia. Nhưng tại sao Trúc lại hành hạ người khác để giải khoay thì tôi không hiểu. Dù nhà cô ta có thật sự giàu đến mấy, thì cô ta cũng đâu có quyền gì làm thế. Tôi vừa lái xe, vừa nghĩ ngợi. Lần này ngoài tôi với Vy, còn có thêm hai người con trai khác nữa. Họ khá đẹp trai, nhìn cũng rất "ngầu". Sự có mặt của hai anh chàng này, theo lời Vy nói là "để cho an toàn". Chúng tôi đến một club khác club lần trước, club này có vẻ xô bồ hơn, phức tạp hơn và nhiều dân "choai choai", mắt xanh, mắt đỏ, bụi đời và chịu chơi hơn. Nhưng dù sao đi nữa thì nó cũng chẵng làm tôi ngạc nhiên vì nếu so với club ở Sài Gòn, thì nó vẫn chưa là gì. Bước vào trong, tôi khá bất ngờ... dân chơi "thuốc" nhiều hơn tôi tưởng.

-Tìm Trúc lẹ đi. - Vy nhắc.

Tôi nghĩ "thiên thần" chắc chỉ chán đời rồi ngồi đâu đó ở quầy bar uống rượu. Chắc chỉ "hành hạ" mấy người nhân viên ở đây mà thôi. Nên tôi chỉ đi dọc theo mấy bàn rượu để tìm, nhưng không thấy bóng dáng "thiên thần" đâu cả. Bỗng tôi nghe tiếng huýt gió, vỗ tay la hét vang trời cùng những từ hết sức khó nghe. Đám đông đang bu vây quanh lại một chỗ. Linh cảm gì đó không hay, tôi chen vào. Một cô gái trông thật sành điệu hết mức đang nhảy cùng với 3 anh chàng. Nhưng họ nhảy... "dơ" hết sức có thể. Tôi cảm thấy khó chịu và quay lưng đi. Nhưng, tôi bỗng khựng lại. Tôi quay ngoắc người lại nhìn cho rõ cô gái đó. Trời ơi! Tôi thật chẳng dám tin vào mắt mình. Đó không ai khác chính là "thiên thần". Là "thiên thần" thật sao, là cô ta thật sao... "Thiên thần" ăn mặc cực kì "thiếu vải", quan trọng hơn là tôi biết cô đã chơi "thuốc". Tôi đứng chết trân, không biết phải làm gì. Mọi việc vượt quá sức tưởng tượng của tôi... Vy chạy đến bên tôi từ lúc nào. Cô la to: "Kéo nó ra nhanh lên".

Lúc này tôi mới hoàn hồn, cùng Vy chạy vào chỗ "thiên thần". Tôi đẩy mạnh 1 người con trai ra. Vy nhanh chóng kéo tay của Trúc ra. Hình như còn say "thuốc", Trúc dằn mạnh, gạt tay Vy ra thật mạnh.

-Cút đi, không có chuyện của mấy người. - Trúc gào to.

-Người ta không muốn đi mà mấy cưng. Thôi, hay là mấy em vào nhập bọn với tụi anh luôn đi. - Một trong ba thằng nhóc nói to.

Tiếng nhạc dập càng lúc càng to. Nhìn Trúc rũ rượu, tôi vừa giận vừa thương. Nhưng cơn giận của tôi đã bừng lên trước những lời nói xấc xược đó của những thằng nhóc choai choai cỡ 15, 16 tuổi, thậm chí có thể nhỏ hơn.

BỘPPPPPPPPPPPPPPP. .......... Tôi tung một cú đá như trời giáng vào ngực thằng nhóc đó, nó ngã nhào. Thật ra, từ bé tôi đã học Taekwondo và Judo, nên chắc chắn cả ba thằng nhóc này đều không xứng là đối thủ của tôi. Thấy thằng bạn mình ngã, hai thằng nhóc kia lao tới. Quỳnh Vy la lên, mặt cô sợ thấy rõ. Một trong hai thằng đập bể một chai rượu rồi nhào đến phía tôi. Những chuyện này tôi đã gặp nhiều ở các club ở Sài Gòn rồi, nên chẳng có nghĩa gì với tôi. Tôi hét lớn: "Dẫn nó đi nhanh lên, đợi gì nữa?" Xô xát bắt đầu xảy ra, nhưng đã nói từ trước, tụi nó chẳng phải đối thủ của tôi. Lúc này hai người bạn của Vy cũng đã đến. Họ xông vào cho mấy tên kia một trận. Bảo vệ cũng đã ập đến. Quỳnh Vy la to:

-Chạy nhanh lên, bảo vệ tới, phiền lắm. Để hai người kia lo đi. Tụi mình chạy mau.

Chúng tôi chạy thật nhanh, nhưng đã muộn. Bảo vệ đã chận khắp nơi.

-Đứng lại. Quậy ở đây rồi tính chạy hả. Ở lại, đền tiền đi. - Bảo vệ nạt lớn.

-Tiền hả, tưởng gì chứ tiền thôi mà....-Trúc nói giọng run run vì say.

Cô bước loạng choạng và thọc tay vào trong ...áo ngực mình, móc ra mấy tờ giấy nhàu, vuốt lại cho thẳng, cô loạng choạng đưa cho mấy người bảo vệ. Tiền Đô, không phải là tiền Việt Nam... Trúc vừa cười vừa nói:

-Chưa đủ phải không? Đợi.. đợi tý nha... Rồi cô đưa tay rờ khắp người mình để tìm kiếm.

-Thôi, đủ rồi. - Quỳnh Vy nói.

-Tôi đưa bạn tôi về đây. Đủ thiếu gì, cứ nói với hai người đó. Quỳnh Vy đưa tay chỉ về phía hai người bạn của mình.

Chúng tôi kéo thật nhanh Trúc ra khỏi club. Trúc vẫn còn rất say. Cô ngã nghiêng lên, ngã nghiêng xuống, nhưng vẫn còn rất ngoan cố.

-Buông ra, tôi tự về được.

Vy níu thật chặc Trúc lại. Cô nói:

-Ngọc lái đi, để Trúc ngồi giữa. Vy sẽ ngồi sau giữ Trúc.

Vy chỉ đường. Tôi lái thật nhanh về nhà Trúc. Thân thể say mềm sặc mùi rượu thay vì mùi nước hoa của Pháp từ người Trúc đang dựa hẳn vào lưng tôi. Bất chợt tôi thấy buồn và đau lòng cho "thiên thần". Sao cô ta lại có thể trở nên như vậy. Chẳng lẽ trên đời này thật sự không có thiên thần... Phải chăng bây giờ tôi đã nhìn thấy cái gọi là "ranh giới giữa thiên thần và..." mà Tịnh Quyên từng nhắc đến. Đã đến nhà Trúc. Ngôi nhà to đẹp không thua gì nhà tôi, nhưng đặc biệt là chỉ có Trúc và... một người giúp việc... không hề có bóng dáng của bất cứ ai khác....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top