Chap 3

-Này, thích Venus rồi hả. Nhìn cô ta dữ vậy. - Nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của Ngọc.

-Hả? Nói bậy bạ gì vậy? - Ngọc trả lời với vẻ mặt ấp úng.

-Yên tâm, với chiếc SH của bạn thì đủ tiêu chuẩn làm bạn với cô ta rồi. - Nhi nói với vẻ châm chích.

-Hai việc đó liên quan gì đến nhau. Ngọc thản nhiên trả lời mặc dù trong lòng đã hiểu hết ý nghĩa câu nói của Nhi.

.....................Renggggggggggggggggg......... ......... Chuông lại vang lên lần nữa.

Một người đàn ông trung niên bước vào. Lúc này Ngọc đã lờ mờ đoán được Lâm Quắn Lùn mà mọi người nói đến là ai. Ông thầy có chiều cao "cực kì khiêm tốn" và mái tóc xoăn tít như sợi mì tôm. Đúng như những gì Ngọc đoán, tên của ông thầy là Hoàng Lâm.

-Năm nay tôi sẽ tiếp tục là giáo viên chủ nhiệm của các em. Mọi yêu cầu về nề nếp cũng như tác phong đều như hai năm trước, không có gì thay đổi. Nhưng năm nay, chúng ta có thêm một học sinh mới chuyển đến. Lâm Minh Ngọc, em đứng lên đi. - Ông thầy chủ nhiệm mới nói như đinh đóng cột.

Ngọc đúng lên nhìn thầy. Ông thầy cũng nhìn Ngọc trân trân từ đầu đến... bụng (vì phần chân đã bị che khuất, nếu không, tin chắc ông thầy sẽ nhìn hết đến chân). Đôi mày chau lại ông thầy vẫn tiếp tục nhìn Ngọc.

-Chào thầy. - Quyên nhắc thật nhỏ đủ để Ngọc nghe.

-Chào thầy. - Ngọc lặp lại.

-Em là ai vậy? Thầy hỏi.

Ngọc sửng sốt trước câu hỏi đầy cắc cớ. Làm sao Ngọc biết trả lời ...mình là ai... Chẳng lẽ nói em là...con của ba mẹ em....

-Dạ, em là...học sinh mới...

-Tôi biết rồi, nhưng tôi muốn biết em là ai, con trai hay con gái?

Đến lúc này Ngọc mới hiểu ý của ông thầy.

-Dĩ nhiên em là con gái rồi, thưa thầy.

-Là con gái mà sao tóc tai thế kia. Le hoe mấy sợi, nhìn chẳng ra sao. Em có thấy các bạn ở đây, ai cũng để tóc dài hết không. Cái tốt thì không học, học toàn cái xấu. - Thầy nói liền một hơi như sợ ai đó giành nói.

Ngọc ngạc nhiên quá độ. Cô nghĩ - Mình để tóc như thế nào là quyền của mình chứ, làm sao ông ta có thể la mình như thế. Ở sài Gòn đâu bao giờ có chuyện như thế này. Cái thành phố nhỏ bé này thật lắm chuyện.

-Ngồi xuống đi. Nhớ chú ý đến tác phong của mình. Thầy kết thúc câu chuyện bằng một lời phán hết sức...vô lý.

Ngọc mặc kệ, vì xưa nay, cô vốn chẳng sợ bất cứ điều gì, bất cứ ai, hay bất cứ kỷ luật nào. Từng tiết học trôi qua trông sự nhàm chán, càng chán hơn khi Ngọc phải ngồi cắm cúi chép bài cho Nhi.

-Sao không chép bài cho mình? Nhi hỏi

-Không cần. Xưa nay ghét nhất chép bài.

-Vậy lấy gì học?

-Không cần học.

-Trời đất! Không học làm sao lên lớp, làm sao có tương lai. Định ăn bám gia đình, xã hội hả. Hay định làm nghề báo? Báo cha, báo mẹ, báo đời. - Nhi "ca" một tràng.

-Không học vẫn lên lớp đươc thôi. Chuyện của mình, bạn không cần lo. Yên tâm, bảo đảm không báo gia đình bạn. - Ngọc trả lời với giọng không vui vì xưa nay Ngọc không thích ai "lên lớp" với mình.

..... RENGGGGGGGGGGGG..... Giờ ra chơi cũng đã đến. Ngọc đứng dậy ra ngoài thật nhanh vì cô chỉ muốn được yên tĩnh. Nhưng hình như ông trời chẳng cho cô cái cơ hội đó.

-Sao đi nhanh vậy Ngọc đợi Vy với. Mình đi ăn chung nha. Đi với nhóm tụi mình cho vui. - Quỳnh Vy gọi với theo Ngọc.

Ngọc miễn cưỡng quay đầu lại. Thì ra "nhóm" mà Quỳnh Vy nói chính là "thiên thần", "Venus" và Vy "người đẹp Tây Phương". Mọi người bắt đầu đi chung với nhau. "Thiên thần" lên tiếng trước:

-Chào Ngọc. Mình là Lê Thanh Trúc. - Kèm theo lời chào, "thiên thần" vẫn không quên tặng một nụ cười thật tươi với 2 lún đồng tiền thật sâu.

-Uhm. Chào Trúc. Ngọc cũng cười. Nụ cười đầy ...đa tình với chiếc răng khểnh của mình.

Trúc cười khúc khích

-Bạn có nụ cười lạ ghê. Nếu bạn là con trai, cười kiểu này, con gái chết hết còn gì.

Ngọc hơi mắc cỡ trước lời khen ấy. Quay sang "Venus". Ngọc chào rất thân thiện.

-Chào bạn. Bạn tên là gì vậy?

-Huỳnh Thanh Ngân. - "Venus" trả lời thật ngắn gọn, và hình như cô nàng chẳng thèm nhìn Ngọc lấy một lần.

-Hình như mọi người nói về cô ta rất đúng. Cô nàng thật kiêu kì và thậm chí là hơi... "hách". - Ngọc nghĩ.

-Hồi nãy quên nói với Ngọc, ông thầy chủ nhiệm lớp mình, ổng kinh dị và khó tính lắm. Ổng ghét con gái để tóc ngắn hay là tính cách hơi mạnh mẽ, ghét luôn mấy đứa con trai õng ẹo, yếu đuối nữa. Ý ổng là đâu phải ra đó, không được làm khác. Trái ý ổng là...lên bảng đứng ngậm ...phấn dài dài đó. - Vy nói cắt ngang suy nghĩ của Ngọc về Ngân.

-Uhm, không sao đâu. Mình không quan tâm đến điều đó. - Ngọc đáp giọng đầy tự tin.

-Trời. Khâm phục quá đi. Lần đầu có người dám nói vậy với ông thầy "phát xít" này đấy. - Trúc nói với giọng đầy ngưỡng mộ.

-Ông thầy này kinh hoàng lắm đó. - Vy dặn dò.

Ngọc cười. Mọi người đi ăn chung thật vui vẻ. Vy và Trúc rất thân thiện. Chỉ có Ngân là vẫn chẳng thèm nói năng hay nhìn Ngọc bằng... nửa con mắt.

-Ah, "búp bê" đâu rồi Ngân? Sao không xuống ăn chung. - Vy hỏi.

-Kệ nó đi, tao đâu phải bảo mẫu của nó. Hỏi tao làm gì, đi mà hỏi nó đó. Suốt ngày làm mấy chuyện...không giống người.....- Ngân trả lời với vẻ bực bội.

-"Búp bê" là ai vậy? Sao lại gọi là "búp bê". Ngọc tò mò hỏi.

-Ah, đó là Diệp Ngân Giang. Em họ của Thanh Ngân đấy. Hai người ở chung nhà. Là bạn chơi chung nhóm của tụi mình đó. Còn lý do tại sao gọi là búp bê thì đơn giản thôi. Vì Ngọc cứ tưởng tượng con búp bê như thế nào thì Ngân Giang như thế đó. - Trúc trả lời.

-Tức là dễ thương như búp bê hả? Ngọc lại hỏi.

-Uhm. Nhưng... búp bê còn có đặc điểm nữa.

-Là gì?

-Không biết cười, không biết nói... chỉ im lặng...

-Dị nhân thì đúng hơn. - Ngân nói với giọng khó chịu.

Hình như tuy là chị em họ nhưng Ngân không hề thích Giang, thậm chí là rất khó chịu với cô gái đó. - Ngọc nghĩ.

Ăn uống xong, mọi người trở lại lớp học.

-Chào Ngọc, lát gặp. - Vy nói.

-Chào nhé, "cô nàng đẹp...trai". Lát gặp. - Trúc trêu Ngọc.

-Uhm, chào Vy, chào Trúc. Ngọc trả lời tỉnh bơ vì cô đã quá quen thuộc với những kiểu trêu chọc này trước đây.

-Chào Ngân. - Ngọc không quên chào cô bạn còn lại.

Nhưng Ngân chẳng thèm trả lời Ngọc. Cô quay mặt bước đi.

-Chưa nói cho cô ta biết bạn đi SH sao? Nếu vậy thì sẽ còn bị vậy dài dài đó bạn. - Nhi nói. Hình như cô ta đã thấy hết cảnh vừa rồi.

Ngọc chỉ cười.

........ RENGGGGGGGGGGGGG....... Chuông vang, giờ học đã kết thúc.

Ngọc vội vã ra về. Bỗng cô gặp Trúc ở chỗ lấy xe. Hình như Trúc đang lay hoay tìm gì đó.

-Trúc tìm gì vậy? Cần Ngọc giúp không?

-Hình như mình đánh rơi mất chìa khóa xe, Ngọc dẫn Trúc quay lại lớp tìm được không? Trúc đã tìm hết rồi mà không thấy.

-Uhm. Ngọc đáp rồi cùng Trúc quay lại lớp.

Lay hoay tìm kiếm một hồi, Ngọc phát hiện hình như có gì đó như chìa khóa đang nằm dưới gầm tủ.

-Là nó phải không?

-Đúng rồi. Nhưng làm sao lấy bây giờ?

-Không sao, để Ngọc lấy cho. Chắc ai đó đã vô tình đá nó văng vào đó.

-Vậy để Trúc cầm cặp giùm cho.

-Uhm.

Ngọc đưa cặp cho Trúc rồi cố gắng nhét tay mình vào gầm tủ. Cuối cùng thì cũng lấy được chìa khóa. Đưa chiếc chìa khóa hình chú heo cho Trúc. Ngọc đùa:

-Đừng làm mất nữa nha. Lần này Ngọc giúp không, nhưng lần sau là sẽ tính công đấy.

-Vậy mình trả công cho Ngọc nha.

Vừa dứt lời, Trúc hôn nhanh lên môi Ngọc. Cô cười ranh mãnh.

-Vậy đủ chưa?

Ngọc bối rối, đỏ mặt. Đây là lần đầu tiên cô gặp phải trường hợp như thế này. Trúc nhìn Ngọc đang đúng trơ ra với gương mặt đỏ như gấc, liền cười khúc khích.

-Chào nhé. Cám ơn nhiều. - Trúc nói rồi bỏ đi thật nhanh để Ngọc đứng yên như pho tượng ở đấy.

Về tới nhà, Ngọc quăng chiếc cặp xuống đất rồi nằm thẳng lên giường. Bỗng Ngọc thấy một gói quà rơi ra từ chiếc cặp của mình. Ngọc ngạc nhiên nhìn tới nhìn lui món quà. - Nó là của ai nhỉ, ai đã bỏ vào cặp mình và bỏ vào lúc nào. Suy nghĩ một hồi, Ngọc quyết định mở nó ra.

AAAAAAAAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa.............

Thằnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn lằnnnnnnnnnnnnnnnnnn......................

Trờiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii....................

Mẹeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii .................

Nghe tiếng la thất thanh, mẹ Ngọc vội vã chạy lên.

-Chuyện gì vậy con?

-Tha..ằ..n l..ằ..n. - Ngọc vừa nói vừa rung. Xưa nay Ngọc vốn không sợ gì hết, bao gồm chuột, gián, giun, sâu... Cô chỉ sợ những loại bò sát.

Biết con gái đang sợ, mẹ tôi liền bắt con thằn lằn đem đi bỏ. Mẹ không quên đem cho tôi một ly nước cam để trấn tĩnh tôi.

-Thôi, không sao đâu con. Mẹ đã bỏ nó rồi. Uống miếng nước rồi cùng mẹ qua nhà bác Lan nào.

Tôi đồng ý ngay vì muốn rời khỏi ngay cái chỗ đáng sợ này. Dắt xe ra cổng, tôi không quên dặn với theo.

-Bác Lý, nhớ quét dọn sạch sẽ phòng cháu và thay hết tất cả ra giường, chăn, gối, nệm cho cháu ngay lập tức nha.

-Tôi biết rồi, tôi làm liền. - Giọng bà Lý, người giúp việc nhà vang lên.

Lái xe đi mà lòng tôi nghĩ ngợi lung tung. Ai đã bỏ nó vào, ai đã cố tình chọc phá tôi. Bỗng tôi nhớ tới một người. Đó là Trúc, người cằm cặp cho tôi lúc sáng. Nhưng nghĩ đến cô ta, tôi lại nhớ đến...nụ hôn bất ngờ đó. Bất giác tôi đỏ mặt. Chắc không thể là cô ta, giờ ra chơi, mình đã rời khỏi cái cặp, chắc ai đó đã bỏ vào lúc đó. Nhưng, không đúng, lúc vào lại, mình rõ ràng đâu thấy gì. Chỉ có cô ta thôi. Nhưng cô ta đâu có lý do gì làm như vậy, với lại trông cô ta rất hiền, không thể nào chơi những trò như vậy được.

-Dừng đi con, tới rồi đấy. - Tiếng mẹ làm cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

-Thôi vậy, chuyện này để sau hãy tính. - Ngọc nghĩ.

Mẹ đã bấm chuông cửa từ bao giờ. Một người phụ nữ chạy ra mở cửa. Ngọc chạy xe vào trong nhà. Ngôi nhà thật rộng lớn và đẹp. Thậm chí so với căn nhà của Ngọc ở Sài Gòn và căn nhà mới mua ở đây cũng đều hơn hẳn. Ngọc nghe thấy tiếng đàn dương cầm thật du dương vang lên. Một bản nhạc thật buồn. Ngọc bước vào cùng mẹ. Một người phụ nữ sang trọng nhưng có vẻ lạnh lùng bước ra.

-Lâu quá không gặp, Diệp vẫn khỏe chứ. - Người phụ nữ hỏi mẹ tôi.

-Mình vẫn khỏe. Mình mới dọn về đây khoảng 2 tuần. Thu xếp thời gian để đi thăm Lan nè. - Mẹ tôi trả lời.

-Đây là con gái mình. Minh Ngọc, chào cô đi con, cô là bạn thân của mẹ ngày xưa đó.

-Chào cô.

-Chào cháu. Cháu bao nhiêu tuổi rồi?

-Dạ, 17 tuổi.

-Vậy sao, lớn hết cả rồi đấy. Cô cũng có một đứa con gái và một đứa cháu gái cũng trạc tuổi cháu đấy. Để cô gọi tụi nó xuống làm quen với cháu.

-Dạ. Cám ơn cô.

-Dì Nguyệt, pha cho tôi mấy ly nước và lên lầu gọi 2 đứa nó xuống đây. - Cô Lan, bạn mẹ nói với người giúp việc.

- Cháu biết không, ngày xưa cô và mẹ cháu thân đến mức hai người đã hứa là nếu ai có con trai và người kia có con gái thì sẽ cho hai đứa lấy nhau đấy. Chỉ tiếc là thằng Danh nhà cô....- Bà Lan ngập ngừng, mặt bà có vẻ buồn.

-Thời buổi bây giờ mà còn có chuyện "chỉ bụng hứa hôn" gì đó nữa sao. - Ngọc nghĩ trong đầu.

-Cô, nó nói mệt trong người nên không muốn xuống. - Một giọng nói vang lên, hình như khá quen thuộc.

Ngọc ngước lên nhìn thì không ai xa lạ, đó chính là

-Venus. - Ngọc bỗng buột miệng nói. Cô biết mình đã nói hớ. Nhưng trái đất này thật là tròn. Ngọc cảm thấy vui vì nghĩ có thể đây là cơ hội để thân thiện hơn với "Venus" kiêu kì.

-Đây là cháu của Lan. Nó tên Thanh Ngân. Con của anh Khánh, anh trai mình đó, nhớ không ? - Bà Lan nói.

-Còn đây là bạn thân của cô. Cô Diệp là chủ tiệm thời trang và nhà hàng lớn nhất nhì Sài Gòn đó. Kia là Minh Ngọc, con gái của cô Diệp, cũng bằng tuổi cháu đấy.

-Dạ, chào cô. Chào Ngọc, hồi sáng mình đã gặp nhau rồi phải không? Ngân nói.

-Con và Ngọc học chung lớp đó cô. Ngân nói với bà Lan.

-Thật vậy sao, trùng hợp thế. Vậy Ngân Giang cũng học chung lớp với 2 đứa rồi.- Bà Lan nói với vẻ ngạc nhiên thích thú.

-Vâng.

-Vậy cháu dắt bạn lên lầu chơi và tham quan đi. Để cô và cô Diệp tâm sự ở đây được rồi. Dì Nguyệt, chuẩn bị đồ ăn, nước uống cho tôi va tụi nhỏ nhé. Bà Lan nói.

-Dạ.

Ngân dẫn tôi lên lầu. Đúng như những gì tôi dự đoán, từ khi biết tôi là ai, "Venus" tỏ ra rất thân thiện. Thật lòng mà nói, tôi chẳng thích tính đó của cô ta, nhưng vẫn thích khi được thân thiết với cô ta hơn. Bước chân lên cầu thang, tiếng dương cầm nghe càng gần hơn và du dương hơn. Tiếng dương cầm càng lúc càng gần. Tôi đoán người đang chơi bản dương cầm này chắc là đang rất buồn, vì điệu nhạc buồn kia dường như đã bộc lộ hết tâm trạng của chủ nhân. Tôi dừng lại trước một căn phòng, tiếng đàn dương cầm phát ra từ đó. Nhưng thật kì lạ, cách cửa phòng đó khác hẳn với những cánh cửa phòng còn lại. Nó không phải được làm bằng gỗ đắt tiền, mà nó được làm bằng kính, một loại kính trong suốt có thể nhìn thấy bên trong. Một cô gái ngồi bên chiếc đàn dương cầm, đôi bàn tay thon dài đang lướt nhanh nhưng thật nhẹ nhàng trên những phím đàn. Cô gái đẹp không thua gì "Venus". Nhưng nhìn "Venus" sống động bao nhiêu thì cô gái này lặng lẽ bấy nhiêu. Đôi mắt đen đượm buồn như ẩn dấu hàng ngàn giọt lệ được giấu sau mái tóc nâu vàng dài hình chiếc lá. Mái tóc che khất một phần gương mặt của cô gái. Nhưng vẫn làm cho người ta đoán được đây là một cô gái trầm lặng, mỏng manh và yếu đuối. Nhìn cô gái, Ngọc thấy tim mình đập nhanh một cách khác thường... Ngọc không hiểu vì sao, nhưng Ngọc nghĩ hình như ông trời đã đem hết tất cả sự dịu dàng và nhẹ nhàng để tặng riêng cho cô gái này.

-Kệ nó đi. Đừng để ý nó làm gì. Nó không rời cái đàn piano đó đâu. Vào phòng mình chơi đi. - Ngân lên tiếng và kéo nhanh Ngọc vào phòng.

-Ngân Giang phải không?

-Uhm.

-Tại sao cô ấy cũng học chung lớp với mình mà sáng nay mình không để ý thấy cô ấy vậy nhỉ. Chắc có lẽ mình đã quá chú ý đến "Venus" nên không hề nhìn thấy cô ấy. - Ngọc nghĩ.

-Sao phòng của Ngân Giang lại để cửa kính vậy. Mấy phòng khác đâu có vậy? - Ngọc tò mò hỏi.

-Để nó khỏi tự tử thôi mà. Ngân trả lời tỉnh như không.

-Tự tử? Tại sao? - Ngọc ngạc nhiên hỏi.

-Chẳng sao hết, ai biết nó nghĩ gì. Đi hỏi nó đó. Đừng hỏi mình. - Giọng "Venus" đã có vẻ khá bực bội.

Ngọc chợt nhớ là "Venus" không thích ai hỏi hay nhắc đến Ngân Giang. Ngọc cũng không hỏi thêm nữa. Hai người ngồi nói chuyện trong phòng, nhưng tâm hồn của Ngọc thì dường như đang hướng về căn phòng kính cùng với tiếng dương cầm du dương và cô gái có guơng mặt buồn kia. Nói chuyện một hồi, Ngọc nhận thấy "Venus" không quá kiêu kì, cô ta nói chuyện rất vui và thậm chí cũng rất ngây thơ. Nhưng điều gì đã làm cho 2 cô gái xinh đẹp này khác lạ đến thế.

-Cô ơi! Bà chủ gọi 2 cô xuống lầu. - Giọng người giúp việc.

Ngọc cùng Ngân rời khỏi phòng. Ngọc vẫn nhìn vào căn phòng kính khi đi ngang qua nó. Ngọc chợt giật mình khi nhìn thấy cửa sổ của căn phòng được chắn ngang, chắn dọc bởi những thanh sắt. Đã có chuyện gì xảy ra trong ngôi nhà này, với cô gái đó, với "Venus". Tại sao cô gái đó có đầy đủ tất cả mọi thứ mà người khác mong muốn: sắc đẹp, giàu sang... nhưng lại muốn tự tử. Sao cô ấy giống như đang bị giam lỏng trong căn phòng kính đó.... Có quá nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu Ngọc. Từ ngày bước chân vào ngôi trường này, cuộc sống bình thường của Ngọc dường như đã thay đổi hoàn toàn. Tiếng dương cầm vẫn du dương.

Ngọc và mẹ đã rời khỏi nhà của cô Lan và về đến nhà từ bao giờ. Ngọc thấy mệt, cô đi ngủ sớm, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh, nhiều sự việc, nhiều câu hỏi... mà không thể định hình đó là gì. Ngọc chỉ biết, một cảm giác rất lạ đã xâm chiếm lấy Ngọc sau khi nhìn vào căn phòng kính đó. Ngọc thiếp đi trong giấc mơ....

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top