Ngoại truyện 5: Nhà có mị nam

Dưới thân, Huân Y lơ đãng 'ưm' một tiếng. Một tiếng kêu khe khẽ khiến Phí Dạ không tự chủ được mà mỉm cười. Cô bé vẫn mãi là cô bé, lúc ngủ cũng chẳng đề phòng gì. Phí Dạ than nhẹ một tiếng rồi thay cô kéo tấm chăn lên, thấy đôi mày đen của cô hơi nhíu lại, hẳn là đang nằm mơ nên hắn nâng tay khẽ vuốt chỗ ấn đường của cô...

"A..." Trong lúc ngủ mơ, Huân Y có chút không an phận, lại có lẽ là bởi hơi thở đàn ông xa lạ trong phòng nên mí mắt cô run run, đôi mắt hé mở ra.

Phí Dạ sửng sốt, trong lòng không khỏi chán nản vì đã đánh thức cô dậy. Hắn vừa muốn thu bàn tay về thì đột nhiên thấy Huân Y ngồi dậy, hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ hắn, bộ dáng như một con thú nhỏ nép vào lòng hắn.

"Huân Y..." Kỳ thật, Phí Dạ muốn giải thích với cô, cũng muốn nói nguyên nhân hắn vào phòng, nhưng...

Huân Y ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi má lúm đồng tiền khẽ gợn. Ánh nắng nhẹ chiếu lên hai má cô khiến làn da càng thêm trắng mịn, lại có vẻ yếu ớt. Đôi mắt Phí Dạ nhìn chăm chú vào nụ cười tươi rói của cô, sâu trong đáy lòng lại nổi lên một cảm giác khó hiểu.

"Phí Dạ..." Huân Y cúi đầu gọi tên hắn, ngây ngô cười, thật sự trông giống một cô nhỏ vừa say rượu. Đang lúc Phí Dạ thất thần không biết làm thế nào thì cô đã chủ động ngửa mặt lên, rồi... "Chụt!" – một cái hôn lên mặt hắn, sau đó lại tựa đầu vào ngực hắn.

Phí Dạ như cảm thấy hương thơm nữ tính xộc thẳng vào mũi, mang theo hương nước hoa oải hương dịu nhẹ, vô cùng dễ chịu. Nụ hôn mềm mại đặt lên má hắn khiến hắn có chút run rẩy. Hắn có đôi chút không muốn làm rõ tình huống này, hắn cứ nghĩ rằng cô sẽ sợ hãi đến mức hét ầm lên, có điều...

Bàn tay to không nhịn được liền nâng lên, nắm lấy hai vai cô. Thấy cô vẫn tựa vào ngực mình, hắn hơi cúi đầu, trong lúc lơ đãng, khuôn mặt cương nghị khẽ áp vào mái tóc mềm mượt của cô, thậm chí hắn có thể cảm nhận được hương thơm ngát. Hắn không khỏi bật cười, cô đúng là người đến một chút phòng bị cũng không có. Chẳng lẽ không biết đàn ông nguy hiểm đến mức nào sao? Nhất là đối với những cô bé như cô, đàn ông sẽ trở nên như thợ săn mà vồ lấy vậy.

"Huân Y, tôi cũng không cố ý xông vào..." Hắn nói ra có chút khó khăn. Không biết cô có tin hay không, tóm lại là cần phải giải thích với cô mới được, "Là do mèo của cô..."

Nói như thế nào đi chăng nữa cũng không thể nói tiếp được. Bất luận là ai thì cũng đều không tin hắn chỉ vì một con mèo mà xông vào phòng.

Người con gái trong lòng vẫn lặng yên, ngoan ngoãn.

Phí Dạ than nhẹ một tiếng, "Tôi biết chắc chắn là cô không tin, nhưng mà tôi..."

"Hô...hô..." Tiếng hít thở đều đều vang lên, âm thanh rất nhỏ, vừa nghe đã biết là cô ngủ rất say...

Phí Dạ ngạc nhiên...

Lại nhìn Huân Y trong lòng, đúng là đang ngủ say!

Trong lúc nhất thời, đầu óc hắn ong lên. Vừa rồi không phải là đã tỉnh sao? Trong tình huống như thế này mà cô lại có thể bình yên vào giấc ngủ hay sao? Còn nữa...Vừa rồi rõ ràng là cô đã hôn hắn. Chẳng lẽ...đều là nằm mơ?

Nhìn thấy Huân Y ngủ với dáng vẻ vô ưu vô lo, thật sự khiến Phí Dạ dở khóc dở cười...

_____________

Trên băng ghế trong trang trại, Huân Y vẫn đang cầm một quyển sách rất dày, miệng cắn cắn cái bút, đôi mày nhíu chặt lại. Qua một hồi lâu, rốt cục cô cũng tuyệt vọng mà hừ lên một tiếng rồi gấp sách lại. Chợt nghe bên tai có tiếng nói đàn ông thật trầm thấp...

"Cô làm ra đáp án sai, cho nên càng xem càng không hiểu."

Huân Y bị tiếng nói đột ngột này làm cho hoảng sợ, theo phản xạ liền quay đầu lại. Đối diện với đôi mắt trầm ổn kia dưới ánh mặt trời, tim cô "thình thịch" một tiếng.

"Anh, sao anh xuất hiện như quỷ thế hả?"

Phí Dạ nhìn cô một cái rồi ngồi xuống bên cạnh, "Là tại cô đọc sách hăng say quá, nên không nghe thấy tiếng bước chân tôi thôi."

"Anh đứng phía sau tôi bao lâu rồi?" Huân Y cảnh giác hỏi. Trời ạ, không phải là mấy trò hề đau khổ của mình lại bị hắn thấy được chứ hả?

Dường như nhìn thấu tâm tư của cô, Phí Dạ thản nhiên nhếch môi, "Không nhanh không chậm, đủ để tôi xem hết nội dung chương này." Nói xong, hắn duỗi tay ra lấy quyển sách trên tay Huân Y.

Huân Y thầm kêu rên một tiếng, "Khiếp quá..."

Cô trộm nhìn hắn. Hắn đang tập trung tinh thần xem nội dung trong cuốn sách. Ánh dương tô điểm lên gương mặt cương nghị của hắn, lại có vẻ mị hoặc, nam tính. Đáy lòng Huân Y nổi lên nỗi rung động quen thuộc, bất giác lại nhớ đến giấc mơ lúc trước...Cô mơ thấy mình gặp mãng xà trong rừng. Đúng lúc cô tuyệt vọng thì Phí Dạ xuất hiện. Dĩ nhiên, phía sau hắn là ánh mặt trời rực rỡ làm cho bóng dáng hắn càng cao lớn hơn, ngay cả con mãng xà nhìn thấy cũng phải sợ đến mức quay đầu bỏ đi.

Trong giấc mơ, bên môi Phí Dạ vẫn luôn nở nụ cười dịu dàng. Hắn không nói gì, chỉ bế cô ra khỏi cánh rừng rậm. Trong mơ, cô thấy tim mình đập cực nhanh. Khi hắn vừa cúi đầu xuống, cô đã không kìm lòng được mà ôm lấy cổ hắn, đặt một nụ hôn lên má hắn...

Giấc mơ này quá đỗi chân thực, chân thực đến mức...khi tỉnh lại, dường như cô còn có thể cảm nhận thấy hơi thở của hắn, là hơi thở nam tính, là hơi thở chỉ thuộc về riêng hắn...

Giờ phút này, nhìn hắn, Huân Y bỗng như bị lạc mất hồn phách. Người đàn ông này thật đẹp trai, nhất là vào thời điểm tập trung tinh thần lại càng thêm mê người...

Nếu, có thể thật sự hôn hắn...

"Tất cả đáp án của cô đều sai." Phí Dạ xem xét rất cẩn thận, lại nhìn thoáng qua bìa sách rồi hắn nhíu mày nhìn cô, thấy cô đang ngắm mình với ánh mắt mê ly, hắn khó hiểu mà hỏi một câu, "Cô muốn học nghiên cứu sinh?"

"Không cần xem nữa." Lúc này Huân Y mới từ trong mộng bước ra, đỏ bừng mặt mà cướp lại quyển sách, nhanh chóng ổn định tâm tình đang bối rối rồi rầu rĩ nói: "Đúng vậy, đúng vậy, tôi chuẩn bị học nghiên cứu sinh. Nhưng ai biết là tiếng Anh lại làm khó tôi đến vậy, ai biết là muốn xin học nghiên cứu sinh ở Havard lại khó đến thế chứ! Tôi là người Pháp, sao cứ nhất định phải học tiếng Anh?"

Phí Dạ nhìn khuôn mặt nghẹn hồng của cô thì cười cười, "Tôi nghĩ, Pháp cũng là nước phát triển, giao lưu quốc tế, học tiếng Anh cũng là chuyện bình thường, nhất là ở Provence này."

"Học đương nhiên là không thành vấn đề, tôi cũng là người chăm học mà. Nhưng anh xem, xin học nghiên cứu sinh cũng phải viết đề tài bằng tiếng Anh, như thế có khác gì khiến người ngoại quốc càng phải lo lắng hơn?" Bất giác, Huân Y lại ngồi than vãn trước mặt Phí Dạ, giọng nói nghe ra có điểm oán trách.

Dường như Phí Dạ bị dáng điệu này của cô làm cho buồn cười, hắn nhếch môi, giọng nói bình tĩnh, "Xem ra thành tích của cô không tồi, nếu không đã không thể theo học ở Havard. Ngôn ngữ chỉ là một loại hoàn cảnh, không có gì mà khó cả."

Huân Y nhìn hắn, dường như lại nhớ tới điều gì đó, liền ôm lấy cánh tay hắn...

"Suýt chút nữa thì tôi quên mất, anh là người Mỹ."

Phí Dạ nhún nhún vai, "Nói đúng ra, tôi là con lai." Cha hắn là người Mỹ, mẹ lại là người Hàn Quốc, đúng lý mà nói, hắn không phải có huyết thống da trắng hoàn toàn.

Huân Y có chút kinh ngạc, cũng hiểu bản thân mình vừa hỏi một vấn đề thật ngớ ngẩn nên nuốt nước miếng, "Tôi nghe Mạch Khê nói anh tốt nghiệp đại học Havard."

Phí Dạ gật đầu.

"Còn nghe nói ...bằng cấp của anh rất cao."

Phí Dạ nhìn cô, lãnh đạm nói: "Nếu tiến sĩ là cao thì cứ cho là như thế đi." Có trời mới biết, loại bằng cấp này đối với hắn chả có gì to tát cả.

Nào ngờ, Huân Y vừa nghe thấy vậy thì hét lên một tiếng, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy hai má hắn...

"Anh còn trẻ như vậy mà đã là tiến sĩ? Trời ạ, anh đi học không cần thời gian sao?"

Phí Dạ cảm nhận được sự mềm mại bên gò má, giống như sáng sớm nay vậy, ánh mắt không khỏi nóng lên, "Cô bé, tôi năm nay đã ba mươi ba tuổi rồi, so với tuổi cô thì cô có thể gọi tôi là chú đấy."

"Chú? Đừng nhé! Xưng hô thật khó nghe." Huân Y cười khẽ rồi liếc hắn một cái, đôi đồng tử đảo tròn, "Nhưng mà, anh lớn hơn tôi nhiều tuổi như vậy, đáng lý cũng nên giúp đỡ tôi mới đúng."

Phí Dạ là người thông minh, có lẽ đối với chuyện tình cảm nam nữ hắn có vẻ chậm chạp nhưng chuyện nhìn thấu lòng người thì vẫn rất giỏi.

"Cô hỏi tôi như vậy, chắc là có liên quan đến chuyện học của cô rồi."

Huân Y bày ra vẻ mặt tán thưởng, "Đúng đúng, tôi phát hiện ra, nói chuyện với đàn ông có chỉ số thông minh cao, bằng cấp cao rất thoải mái. Ngài Phí Dạ, anh đúng là con giun trong bụng tôi, à, không, ý tôi là..."

"Được rồi, nói đi, muốn tôi giúp cô thế nào đây?" Phí Dạ thấy cô đang suy nghĩ từ để ca ngợi thì không nhịn cười được, nhẹ giọng nói.

Huân Y càng cao hứng, "Làm thầy phụ đạo cho tôi đi. Anh thông mình như vậy, mà lại từng học ở Havard, có anh, tôi nhất định không gặp vấn đề gì nữa."

Phí Dạ thấy bộ dáng của cô thì nghi hoặc hỏi, "Trên thế giới nhiều trường tốt, ở Pháp cũng rất tốt, vì sao lại phải chọn Havard?"

Chỉ là một câu hỏi bình thường nhưng ánh mắt Huân Y dần ảm đạm, bàn tay nhỏ bé cũng chậm rãi buông thõng xuống...

Vẻ mặt này in trong mắt Phí Dạ, không biết vì sao, trái tim hắn bỗng lặng đi.

"Thật ra..." Đúng lúc Phí Dạ nghĩ rằng cô sẽ không trả lời thì tiếng nói nhẹ nhàng vang lên, có chút đáng thương, "Đại học Havard vẫn là nguyện vọng của ba mẹ tôi. Lúc trước họ cũng rất muốn đến Havard học nhưng sau lại bị bỏ lỡ. Đến lúc tôi lớn lên một chút, họ đã dồn kỳ vọng đó lên tôi, nhưng họ còn không đợi đến khi thấy tôi học đại học thì đã..."

Lời nói tiếp theo, nếu cô không nói thì Phí Dạ cũng hiểu được. Thực tế, chuyện thân thế của cô, hắn đã nghe Mạch Khê kể qua. Một cô gái mười tám tuổi, một mình sống ở đây, nói như vậy hẳn là muốn lưu giữ hồi ức về cha mẹ.

Nỗi đau trong mắt cô khiến tim hắn khẽ nhói, hai cánh tay rắn chắc không thể khống chế mà nhẹ ôm lấy cô, vỗ vỗ bả vai an ủi cô. Hắn luôn là một người đàn ông ít lời, càng không biết phải an ủi một cô gái như thế nào. Có lẽ, không nói gì lại là cách tốt nhất.

Có điều...cô gái này đúng là đã gợi lên cảm giác muốn bảo vệ trong hắn.

Huân Y rúc vào lòng hắn, chóp mũi ê ẩm, nhưng cô không hề khóc. Cô có thể cảm nhận được sự an ủi của Phí Dạ. Giờ phút này, cô mới phát hiện ra, lồng ngực người đàn ông này thật rộng, gần như có thể chôn vùi cô. Một cảm giác an toàn dần nảy sinh trong cô, hai cánh tay nhỏ cũng ôm lấy hông hắn. Nỗi xót xa trong lòng giờ này cũng dần được thay thế bởi sự ngượng ngùng, ngọt ngào.

"Nhiều năm qua, đều là cô tự chăm sóc mình sao?" Tiếng nói trầm thấp của Phí Dạ từ lồng ngực truyền vào tai Huân Y lại tràn ngập từ tính.

Huân Y cắn cắn môi, rồi ngẩng đầu, má lúm đồng tiền lại nở rộ...

"Còn có ông Cather mà, ông rất quan tâm đến tôi. Tôi còn có rất nhiều bạn tốt, không hề cô độc chút nào."

Khuôn mặt Phí Dạ cách cô rất gần, gần đến nỗi hắn có thể nhìn rõ vẻ kiên cường trong hai mắt cô, đáy lòng bỗng dưng lại sinh ra sự rung động khó tả. Thế nhưng hắn không biết rằng, tư thế của hai người có bao nhiêu phần ái muội...

"Cô nói cô cần tiền, là có liên quan đến chuyện đi học hả?"

Huân Y gật đầu, "Thật ra tôi lo lắng rất nhiều chuyện. Chẳng hạn như dựa theo thành tích của tôi bây giờ thì cần có thầy phụ đạo. Ngoài ra, khi đi học thì lại phát sinh đủ thứ tiền, tiền nhà trọ, tiền ăn. Học bổng ở Havard xin khó như vậy, ngộ nhỡ không xin được thì sao? Tôi không muốn để ông Cather biết, cũng không muốn ông bỏ tiền túi ra cho tôi. Tuy rằng hiện tại rượu trang hoạt động rất hiệu quả, cũng có lợi nhuận, nhưng ông Cather cũng phải lao động vất vả mới có được. Anh cũng biết, hôm lễ cưới Mạch Khê, tôi thật sự rất muốn tới, nhưng kỳ thi gần đến rồi, một khi tôi đi, chắc chắn sẽ thất bại..."

Tuy rằng cô nói 'đông một câu, tây một câu' nhưng Phí Dạ có thể hiểu được ý trong lời nói của cô, cũng đã hiểu rõ được nguyên nhân cô không ngừng dọa dẫm hắn, còn cả nguyên nhân cô uống rượu rồi khóc trong điện thoại. Cô nhỏ này, hóa ra lại có tâm tư như vậy.

"Yên tâm đi, có tôi ở đây, cô sẽ thuận lợi học nghiên cứu sinh." Phí Dạ có vẻ rất tự tin.

"Thật sao? Anh tốt quá." Ánh mắt Huân Y lập tức sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối lại, "Chuyện kia...học phí phụ đạo của anh hẳn là rất cao nhỉ?"

Phí Dạ vốn muốn đùa cô một chút nhưng nhìn vẻ dè dặt của cô thì cười cười, "Miễn phí còn không được sao?"

Huân Y mừng như điên, chỉ còn thiếu nước ôm lấy mặt hắn cắn cắn vài cái...

"Anh thật đúng là ba phải..." Cô kéo hắn, "Tôi...tôi cũng không thu nhiều tiền của anh như vậy nữa."

"Được rồi, chỉ cần cô nghe theo lời tôi sai bảo là được rồi." Tâm tình Phí Dạ cũng bị lây từ cô, bỗng thấy thật thoải mái, "Nhưng mà cô phải thay đổi kiểu nói chuyện đi. Từ hôm nay trở đi, tôi không thích cách nói của cô."

"Ừm." Huân Y nghe lời gật đầu, nhìn thấy bộ dáng làm thầy nghiêm nghị của hắn thì sự rung động trong lòng đối với hắn lại thêm cảm giác sùng kính, "Tôi sẽ nghe lời anh, anh còn ở chỗ này, tôi sẽ cho anh cảm thấy được phục vụ chu đáo."

Phí Dạ cười thầm, cúi đầu nói, "Cô nhóc, đừng có nói một đằng làm một nẻo."

"Á, tôi làm sao vậy?"

Phí Dạ lấy quần áo để một bên lại, giơ lên rồi thản nhiên hỏi, "Đây là cái gì?"

Huân Y lấy lại, nghiêng đầu, "Là quần áo mặc ở nhà. Tôi đã tỉ mỉ lựa chọn cho anh, này, tôi cũng không lấy tiền của anh đâu đấy. Tuy anh đến đây làm việc nhưng cũng không thể mặc âu phục, đi giày da đến ruộng hoa, nhất là đến vườn nho. Cho nên tôi đã tốt bụng mua cho anh mấy bộ quần áo mặc ở nhà."

"Quần áo mặc ở nhà?" Hôm nay, vừa thấy mấy bộ quần áo này Phí Dạ đã khiếp hãi. Giờ nhìn lại, chẳng những là màu sắc sặc sỡ, thậm chí bên trên còn là họa tiết mà mấy cô bé con hay thích. Có nhân vật hoạt hình, có hình thú con, thậm chí còn có hình kẹo que. Hắn thật khó tưởng tượng nổi bộ dáng mình khi mặc mấy bộ quần áo này vào, bởi vốn hắn đã không quen mặc loại quần áo ở nhà rồi.

Huân Y thấy thế thì che miệng cười, "Thế này mới thể hiện được sức sống trẻ trung của anh, nếu không tôi sẽ nghĩ anh đúng là chú tôi đấy." Tuy rằng hắn hơn cô hơn chục tuổi nhưng nhìn không hề già chút nào. Có lẽ đàn ông ba mươi tuổi mới thật sự có mị lực, giống như Phí Dạ vậy, toàn thân tản ra vẻ mị hoặc, trầm ổn khiến tim người ta phải đập nhanh. Có hắn bên cạnh, ai cũng cảm thấy an toàn, bởi vì mỗi cử chỉ của hắn đều thể hiện ra vẻ trầm ổn ở một người đàn ông trưởng thành, như thể việc gì giao vào tay hắn đều không phải lo lắng nữa.

Biểu cảm trên mặt Phí Dạ cực kỳ khó nhìn.

"Yên tâm đi, tôi nói rồi, ở Provence này, anh phải sống thật an nhàn tự tại." Huân Y vỗ vỗ vai hắn, vô cùng thích chí, "Nhưng mà, bộ dáng mặc âu phục, đi giày da của anh cũng đủ để trêu hoa ghẹo nguyệt đấy."

Phí Dạ thấy đáy mắt cô nổi lên ý suy ngẫm liền nhếch môi một cái, đưa cánh tay chống hai bên tay vịn ghế của cô, thản nhiên nói: "Chỉ cần cô nhóc cô không giống như nữ háo sắc là được rồi."

Vẻ tươi cười của Huân Y cứng lại, cô cảnh giác hỏi, "Anh, lời này của anh là có ý gì?"

Phí Dạ đứng dậy, bàn tay to xoa xoa đầu cô, "Sáng nay cô làm cái gì mà không biết sao?" Hắn chỉ hỏi một câu, cũng không nói tiếp đã có chuyện gì xảy ra, chỉ cười cười rồi đi vào phòng.

Sắc mặt Huân Y dần chuyển thành trắng bệch...

Trời ạ, giấc mơ kia...

Chẳng lẽ, không phải là nằm mơ?

...

Huân Y từ thư viện trở về, vừa đến rượu trang Tuffy đã chứng kiến cảnh tượng khiến cô bực bội!

Một đám con gái Pháp nhiệt tình vây lấy Phí Dạ. Thậm chí có cô nàng còn khoa trương cọ cọ bầu ngực trò trịa lên cánh tay hắn. Mà Phí Dạ, hắn đã cởi bỏ bộ âu phục lạnh lùng, thay bộ quần áo ở nhà mà Huân Y đã chuẩn bị. Bộ quần áo này coi như là thanh lịch nhất trong mấy bộ kia, cả cây màu trắng, bên trên là hình mèo con.

Ánh mặt trời chiếu lên người Phí Dạ, trông hắn có vẻ khá thư thái. Bộ quần áo này khiến hắn thiếu đi một phần lạnh lùng, mất đi vẻ khí chất hơn người, nhưng vẻ bình tĩnh trong đáy mắt ít nhiều cũng tạo nên cảm giác xa cách.

Nhưng, cho dù là thế, cũng không thể che đi sự thu hút đối với đám con gái Pháp này!

Đây là lần đầu tiên Huân Y thấy Phí Dạ mặc loại quần áo này. Cô biết hắn rất cuốn hút, nhưng chỉ không ngờ, hắn mặc quần áo kiểu này mà cũng thật bắt mắt.

Bị đám con gái vây lấy, hiển nhiên là Phí Dạ không thoải mái. Hắn nhíu mày lại, không thương tiếc mà đẩy nhẹ cô gái bên cạnh ra, lại đẩy tiếp một cô nữa...

Huân Y thật sự không nhịn nổi, chống cái xe đạp màu trắng lại một bên, đùng đùng nổi giận tiến lên phía trước, lớn giọng quát...

"Này, các cô quấn lấy anh ấy làm gì thế hả?"

Những cô nàng này cô đều biết, là đám con gái cùng cô lớn lên, lại là điển hình của loại mê trai. Đàn ông đẹp trai như Phí Dạ đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của mấy cô nàng.

Gần như là vọt nhanh vào trong đám người, thân mình nhỏ xinh của Huân Y đứng che trước Phí Dạ, hai cánh tay giơ ngang sang hai bên. Cô tức giận trừng mắt với đám con gái cao hơn mình rất nhiều.

"Tôi tưởng là ai cơ đấy. Huân Y à, bọn tôi đang nói chuyện phiếm với anh Phí Dạ, cô đến làm loạn cái gì cơ chứ? Anh Phí Dạ là khách ở đây, dân địa phương như chúng tôi phải tiếp đón tận tình mới đúng..."

Mấy cô nàng bất mãn nói, hiển nhiên đối với một Trình Giảo Kim như Huân Y thì cực kỳ chán ghét.

* Trình Giảo Kim thường được gắn với những kẻ hay phá bĩnh người khác, chịu lợi chứ không chịu thiệt.

Huân Y cười lạnh, "Hừ, các cô định làm trò quỷ gì tôi còn không biết sao? Các cô dẹp bỏ ý định đó đi, Phí Dạ là hoa đã có chủ rồi."

"Hoa đã có chủ? Ha ha, Huân Y, cô cũng thật biết nói đùa. Mà cho dù có thế thật thì làm sao? Bọn tôi thích anh Phí Dạ, cũng chẳng quan tâm anh ấy đã có bạn gái nào chưa."

"Đúng vậy, Huân Y, hơn nữa anh Phí Dạ có bạn gái hay chưa liên quan gì đến cô? Sao cô lại đứng chắn ở đằng trước thế này?"

Theo bản năng Huân Y quay đầu lại nhìn thoáng qua Phí Dạ, lại thấy hắn vẫn mang bộ dáng thong dong nhìn cô chằm chằm. Bỗng kinh hãi, cô ngoảnh đầu lại nhìn đám con gái mê trai trước mặt, lớn tiếng nói: "Đương nhiên là có liên quan đến tôi! Anh ấy là bạn trai tôi!"

Đám con gái xì xầm, ngay sau đó cười to...

"Này, các cô cười cái gì? Anh ấy đúng là bạn trai của tôi, về sau không cho phép các cô quấy rối anh ấy nữa." Huân Y bị mấy cô nàng cười đến chột dạ, nhưng vẫn giữ nguyên bộ dáng gà mẹ che chở gà con mà kiên cường thét lên.

"Huân Y, tôi thấy là cô tự mình đa tình quá thôi."

"Đúng vậy, Huân Y, đàn ông vốn thích phụ nữ phong tình. Cô xem cô đi, như là màn hình phẳng, lại thêm cái đầu suy nghĩ như nhóc con, vậy mà còn muốn quyến rũ đàn ông?"

"Các cô..." Huân Y tức đến biến sắc, "Các cô thật quá đáng, câm miệng lại!"

"Ha ha..."

"Anh Phí Dạ, anh cũng không thích loại con gái này, phải không?" Mấy cô ả lại dừng tầm mắt trên người Phí Dạ, làm ra vẻ lả lơi mà nhìn hắn.

Phí Dạ thấy Huân Y tức đến run người, không kìm được mà khẽ cười, nụ cười này có thể nói là làm điên đảo chúng sinh.

"Các vị ..." Hắn nhìn về phía đám con gái, thản nhiên nói, "Tôi đúng là hoa đã có chủ, các cô vẫn nên về đi." Hắn chưa bao giờ biết, cũng không bao giờ biết phụ nữ mà điên lên thì cũng y như sói vậy.

Đám con gái cực kỳ thất vọng...

"Anh Phí Dạ..."

"Mời các cô trở về đi, tôi còn bề bộn nhiều việc." Phí Dạ lập tức 'hạ lệnh đuổi khách', giọng nói điềm tĩnh mà lại lạnh lùng.

Đám con gái này cũng biết điều, chỉ có thể rời đi.

Bạo động qua đi, Huân Y thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía hắn, chanh chua nói, "Anh còn gây vạ nữa đấy, đã là hoa có chủ, vậy mà vẫn không kiềm chế nổi."

Phí Dạ sửng sốt, "Tôi không kiềm chế được thế nào? Tôi cũng không biết mấy cô đó chui từ đâu ra. Còn nữa..." Hắn tạm dừng, nhìn cô, "Tôi là hoa đã có chủ là do cô nói, tôi chỉ dựa theo lời cô thôi."

"Á..." Trong lòng Huân Y khẽ rạo rực, đôi con ngươi đảo quanh, thử hỏi, "Anh...không phải đến bây giờ vẫn chưa có bạn gái đấy chứ?"

Phí Dạ nhìn cô một cái, không trả lời mà đi đến cạnh chiếc xe đạp của cô trên bãi cỏ. Tiến lên một đoạn, thấy cô vẫn đứng đó, hắn hạ tầm mắt...

"Không phải cô muốn về nhà sao? Đi thôi, tôi đèo cô về."

"Không phải anh bận nhiều việc sao?" Vừa nghe thấy thế, Huân Y liền hoan hỉ, phấn chấn, hai tay ôm lấy vòng eo hắn rồi ngồi lên sau xe.

Tấm lưng hắn rất rộng, cũng thật mạnh mẽ, chỉ nhìn như vậy thôi cùng cũng khiến cô xúc động, lại dâng lên cảm giác mê muội. Kỳ thật, cô cũng có lòng tham...

"Tôi chỉ muốn đuổi khéo mấy cô đó về thôi." Tiếng nói giàu từ tính vang lên, phiêu tán trong không khí, lan cùng với mùi oải hương thơm mát.

"Này, anh vẫn chưa trả lời tôi. Rốt cục anh có bạn gái chưa?" Huân Y vẫn chưa từ bỏ ý định dò hỏi, trong lòng lại có vẻ bồn chồn, hồi hộp.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #lãng-mạn