Mất kiểm soát
Mọi chuyện bắt đầu thay đổi sau buổi tối ở biệt thự, khi Sanghyuk cảm thấy cuộc sống của mình đang bị đảo lộn. Mối quan hệ giữa anh và Hyukkyu không còn đơn giản là một trò chơi chinh phục, mà dần trở thành một mớ rối rắm cảm xúc mà anh không thể tháo gỡ.
Lúc đầu, Sanghyuk tin rằng mình có thể kiểm soát mọi tình huống. Sau buổi tiệc lớn tại biệt thự, anh tự tin rằng sẽ khiến Hyukkyu phải ấn tượng với những người có quyền lực và sự giàu có mà mình sở hữu. Nhưng khi Hyukkyu bước vào phòng, anh lại không quan tâm đến ai ngoài Sanghyuk. Hyukkyu không bắt tay với bất kỳ ai, không mỉm cười với ai, mà chỉ đứng lặng lẽ, ánh mắt lạnh lùng nhưng đầy bí ẩn, chỉ hướng về phía Sanghyuk.
Tất cả mọi người đều nhận thấy điều đó và không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề. Mọi người vẫn tiếp tục trò chuyện, nhưng không ai dám làm phiền Hyukkyu. Anh cứ đứng đó, lặng lẽ quan sát, như thể đang tự tạo ra một thế giới riêng biệt mà không ai có thể xâm nhập vào. Sanghyuk, người luôn có thể nắm bắt mọi tình huống, bỗng nhiên cảm thấy mình như một kẻ lạc lõng. Mọi sự chú ý dồn vào Hyukkyu, và cảm giác bị phớt lờ khiến anh không thể bình tĩnh.
Cuối cùng, Hyukkyu nhìn thẳng vào mắt Sanghyuk, mỉm cười nhưng đầy châm biếm: "Anh nghĩ rằng tôi cần phải thích thú với những thứ này sao? Những người này sống trong thế giới của họ, còn tôi, tôi sống trong thế giới của mình."
Câu nói đó như một nhát dao cắt đứt dòng suy nghĩ của Sanghyuk. Anh nhận ra rằng Hyukkyu không cần đến những thứ mà anh đang cố gắng khoe khoang. Anh không thể thao túng hay điều khiển được cảm xúc của Hyukkyu, và điều đó khiến Sanghyuk cảm thấy mất kiểm soát.
Ngày hôm sau, Sanghyuk nghĩ rằng mình có thể lấy lại quyền kiểm soát, và quyết định mời Hyukkyu tham gia một buổi họp quan trọng với các đối tác kinh doanh. Đây là cơ hội để anh khẳng định vị thế của mình, đồng thời thử thách khả năng điều khiển Hyukkyu. Tuy nhiên, trong suốt cuộc họp, Hyukkyu lại không hề nói một lời. Anh ngồi im lặng, mắt nhìn thẳng về phía trước, không biểu lộ cảm xúc, cũng không chú ý đến các kế hoạch và chiến lược mà Sanghyuk trình bày.
Khi một đối tác lớn trong cuộc họp bắt đầu nghi ngờ về vai trò của Hyukkyu, Sanghyuk vội vàng giải thích, cố gắng giành lại quyền kiểm soát tình hình. Nhưng lúc này, trong lòng anh lại dấy lên một cảm giác mơ hồ. Anh không thể hiểu nổi vì sao Hyukkyu lại im lặng, không quan tâm đến những gì anh đang nói. Cuối cùng, Hyukkyu lên tiếng, phá vỡ không khí im lặng.
"Thế giới của anh thật sự chỉ có những con số và hợp đồng sao?" Hyukkyu nói, không chút bối rối. "Tôi tưởng rằng, trong cuộc sống này, có những thứ quan trọng hơn việc kiếm lợi nhuận."
Lời nói của Hyukkyu như một cú tát vào mặt Sanghyuk. Anh vốn quen điều khiển mọi thứ bằng quyền lực và tiền bạc, nhưng giờ đây, Hyukkyu lại khiến anh phải đối diện với một câu hỏi mà anh không thể trả lời. Sanghyuk không thể hiểu nổi tại sao một người như Hyukkyu lại có thể phớt lờ mọi thứ anh trân trọng. Cảm giác mất kiểm soát bắt đầu xâm chiếm tâm trí anh.
Một tuần sau, Sanghyuk mời Hyukkyu dùng bữa tối riêng, không có sự hiện diện của bất kỳ ai khác. Anh chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn, với những món ăn Hyukkyu yêu thích và những chai rượu quý giá. Đây là cơ hội để họ hiểu nhau hơn, và cũng là lúc Sanghyuk hy vọng có thể kéo Hyukkyu lại gần mình hơn.
Nhưng khi họ ngồi đối diện nhau, Hyukkyu không hề chú ý đến bữa ăn mà lại hỏi Sanghyuk một câu đầy ẩn ý:
"Anh có bao giờ tự hỏi, trong tất cả những thứ anh sở hữu, có thứ gì là thực sự thuộc về mình không?"
Câu hỏi ấy khiến Sanghyuk dừng lại, không thể trả lời ngay. Anh có tất cả những thứ mà người khác mơ ước, nhưng liệu anh có thực sự sở hữu cảm xúc của mình? Liệu anh có thể kiểm soát được trái tim mình khi đứng trước một người như Hyukkyu? Câu hỏi này không chỉ khiến anh bất ngờ, mà còn làm anh cảm thấy như mình đang đánh mất thứ gì đó mà anh không thể tìm lại.
Dần dần, sự tự tin của Sanghyuk bắt đầu suy giảm. Anh không còn chắc chắn về những quyết định mình đưa ra, và những kế hoạch mà anh luôn nghĩ là hoàn hảo giờ đây dường như không còn ý nghĩa nữa. Hyukkyu không chỉ chiếm lĩnh lý trí của anh, mà còn khơi dậy những cảm xúc mà anh không thể kiểm soát được. Anh không còn là người kiểm soát cuộc trò chuyện, mà lại trở thành kẻ bị cuốn theo dòng chảy cảm xúc của chính mình.
Cuối cùng, một ngày nọ, Sanghyuk tình cờ nghe thấy một cuộc trò chuyện giữa Hyukkyu và một người bạn của anh ta trong một quán cà phê nhỏ. Hyukkyu không nhận ra sự hiện diện của Sanghyuk, và cuộc trò chuyện diễn ra mà không có sự che đậy nào.
"Anh ta nghĩ mình đang điều khiển tôi," Hyukkyu nói, giọng nhẹ nhàng nhưng không giấu được sự khinh bỉ. "Anh ta chưa bao giờ biết cảm giác thực sự không thể kiểm soát thứ gì, không phải thứ anh ta có thể mua được bằng tiền."
Khi nghe thấy câu nói đó, một cơn lạnh toát chạy dọc sống lưng Sanghyuk. Đó là lúc anh nhận ra: Mình đã không còn kiểm soát trò chơi này nữa. Hyukkyu không chỉ chơi với anh, mà còn khiến anh phải đối diện với những điều mà anh luôn cố gắng né tránh – sự bất lực, sự thiếu sót, và cả sự yếu đuối trong chính bản thân mình. Anh không thể điều khiển cảm xúc của Hyukkyu, và càng không thể kiểm soát chính mình trong cuộc chơi này.
Mỗi lần gặp gỡ, Sanghyuk càng nhận ra rằng mình không phải là người kiểm soát trong trò chơi này. Cảm giác mất quyền lực, bị thao túng và dần nhận thức được tình cảm của mình đối với Hyukkyu khiến anh rơi vào một cuộc dằn vặt không lối thoát. Những câu hỏi của Hyukkyu như một tấm gương phản chiếu bản thân anh, khiến anh không thể nào tìm được lối thoát. Sanghyuk có thể giữ lại quyền lực của mình, hay cuối cùng, anh sẽ bị cuốn theo trò chơi đầy cảm xúc này?
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top