chương 13: Quyết Tâm Chiến Thắng

Sân trường được chiếu sáng bởi ánh trăng, soi rõ ba bóng người đứng dưới đó. Một người cường tráng nhưng hơi thấp, một người cao nhưng lại gầy nhom, hai bóng người cùng mặc sức lao vào người ở trước mặt họ. Ánh trăng soi rõ quyết tâm chiến thắng đang chào dâng của họ, nhưng cũng đồng thời soi rõ khuôn mặt của người thứ ba. Hắn đang cười, dù đang trong thế bị tấn công từ hai phía hắn vẫn nở một nụ cười quái dị

"Đúng là hai lũ ngu" nói đoạn tên hung thủ lao thẳng đến phía thằng Long, Long đang trên đà tung cú đá nên không kịp phản ứng liền dính một phát dao vào vai. Nhanh như chớp tên hung thủ rút dao ra khỏi vai Long rồi quay người phi thẳng đến chỗ tôi, sự việc kể ra thì chậm nhưng thật ra chỉ kéo dài trong chưa tới chục giây. Rõ là tốc độ của hắn đã nhanh hơn lúc nãy, tôi không học võ giống thằng Long nên trong lúc gặp nguy hiểm chỉ biết ôm đầu vào trước ngực để chánh bị đâm vào tim. Tên hung thủ chớp lấy cơ hội này xiên một phát dao vào mạng sườn tôi.

Cả hai chúng tôi đều không ngờ hắn có thể nhanh đến vậy, tuy bị đâm vào hai thời điểm khác nhau nhưng chúng tôi gần như ngã xuống đất cùng một lúc. Chỉ trong chưa tới 10 giây quyết tâm chiến thắng đang chạy hừng hực của chúng tôi bị dập tắt.

Cả Long và tôi đều quên rằng tuy sẽ gặp bất lợi nếu hắn tấn công lúc chúng tôi tiếp cận nhưng lúc cả hai cùng tấn công hắn chỉ cần hắn lao đến một người là người đó coi như hết đường chạy người đằng sau sẽ không đủ thời gian để trợ giúp. Một sai lầm quá lớn, bây giờ hung thủ cầm dao chúng tôi thì bị thương nghiêm trọng. Chẳng nhẽ phải bỏ mạng ở đây.

------------------------

Cơn đau đến với tôi rất nhanh, nó tê tê rồi bắt đầu lan ra khắp cơ thể tôi có thể cảm nhận được máu đang thấm đẫm quần áo và cơ thể tôi. Tôi bị đâm một phát vào vai phải nhưng có cảm giác như cả cánh tay đã tàn phế, tôi trái tôi giữ chặt vết thương cố ngăn máu chảy ra. Phía trước tôi An đang gặp nguy hiểm, cậu ấy bị một phát vào mạng sườn hi vọng vết thương vẫn chư phá hủy ruột hay thận nếu không thì tôi sẽ ân hận cả đời vì đã lôi An vào cuộc điều tra vớ vẫn này.

"Ngươi quá thảm hại An à, ngươi và cái tên kia đều sẽ bỏ mạng ở đây" Hắn ta buông lời chế diễu, vừa nói vừa với tay định rút con dao đang cắm ở mạng sườn trái của An ra, không được con dao đang có tác dụng như một nút bịt ngăn máu chảy ra nếu bây giờ hắn rút dao ra chắc chắn An sẽ chết. Không suy nghĩ nhiều tôi có gì dùng nấy cởi đôi giầy đang đeo ở chân nhằm thẳng mặt hắn mà ném, không ngoài dự đoán của tôi hắn đã phải lùi người lại để chánh né.

"Ngươi không có trò nào mới hơn trò ném đã dấu tay à" hắm nói nhưng tôi chẳng cong nghe rõ nữa tai tôi ù đi trong đầu chỉ nghĩ đến khát vọng sống sót. tôi vác An trên vai chạy thật nhanh ra khỏi khu trường, trong đòn tấn công lúc nãy tốc độ của hắn đã nhanh bất thường. Điều đó chứng tỏ hắn đã dồn hết sức vào đòn đó nếu không hắn đã có thể rút ngay dao ra sau khi đâm vào An như đã làm với tôi. Nên tôi đoán rằng bây giờ tốc độ truy đuổi của hắn sẽ chậm đi, phải nhân lúc hắn chưa hồi phục, phải nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa. Tôi cố chạy hết súc bình sinh mà tôi có, chạy như chưa từng được chậy. Trong khoảnh khắc bản năng sinh tông của tôi trỗi dậy, vào thời khắc cận kề cái chết tim con người sẽ đập nhanh hơn bình thường. Đồng tử nở rộng, cơ bắp căng ra, tai và mũi cũng nhạy hơn, đổ nhiều mồ hôi hơn. Kích hoạt trạng thái chiến đấu hoặc bỏ chạy. Nên bây giờ dù phải vác theo con An nhưng tốc độ của tôi vẫn vượt trội hơn bình thường cộng với việc tên hung thủ đang kiệt súc nên không khó để tôi cắt đuôi hắn.

Tôi đưa An đến bệnh viện, một chàng trai bế một cô gái tên lưng người đầm đìa máu ngay lập tức đã đánh động đến các bác sĩ, có người kinh hoàng có người hớt hả đến giúp. May đây là buổi tối không có ai ngoài đường tôi mới có thể nhanh chóng đưa An đến đây, các bệnh nhân đều đã ngủ chỉ có các bác sĩ trực đêm ra giúp đỡ tôi. Tôi giao An cho một bác sĩ rồi nói. "Bạn ấy nhờ cô"

Các bác sĩ liền sơ cứu rồi đưa An vào phòng, một cô y tá tiến tới chỗ tôi nói. "này cậu cũng đang bị thương sao" tôi bất giác sờ lên vai mình, khoảng khác sinh tử đã giúp tôi quên đi nỗi đau từ vết thương và giờ nó đã quay lại. Chị y tá thấy thế liền để tôi ngồi xuống ghế rồi cởi áo của tôi ra để lộ vết thương bên phải đã rách toạc.

"Chị có điện thoại không" chị y tá đang vội sơ cứu cho tôi hơi bất ngờ nói. "hả. Để làm gì"

"em có việc cần phải gọi điện." chị ý tá nghĩ tôi gọi cho người thân không nghĩ nhiều liền đưa tôi điện thoại. Tôi bấm số nhưng không phải gọi cho người thân, mà là một người tôi mới gặp hôm nay, một người cá tính và thông minh, người duy nhất thay đổi được cục diện lúc này.

"Alo" sau ba hồi chuông đầu bên kia bắt máy. "sao không tới"

"các cậu tới sớm đó, chứ giờ mới là lúc trình diễn của tôi"

"thế nào rôi"

"hai cậu đang ở đâu"

"chúng tôi bị hắn dã cho gần chết may mà chạy được tới bệnh viện. Còn bên cậu"

"Tôi đến thì thấy hắn quay lại tôi đoán rằng chắc là không đuổi được hai cậu nên hắn bỏ quay về để tiêu hủy nốt chứng cứ đây mà"

"ừm, rồi sao"

"tôi với hắn cùng giao lưu vài hiệp, hắn có dao nhưng tôi tấn công bất ngờ nên tạm thời hắn đang mất ý thức. Đến được cho xin cái dây thừng" đúng như tôi nghĩ cậu ấy chính là người có thể thay đổi cục diện.

"Ở trong phòng kho có dây thừng đấy, nhà trường dùng nó để tổ chức kéo co cho học sinh nhưng giờ thì vứt một góc ở đấy"

"OK cảm ơn, sau khi trói hắn xong tôi sẽ báo cảnh sát. Vụ này coi như hoàn thành"

"đừng chủ quan hắn cỏ thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào"

"biết rồi yên tâm"

"được thế thì nhờ hết vào cậu, tôi sẽ đến đó nhanh nhất có thể"

"không phải cậu bị hắn hành cho gần chết sao?"

"Chỉ bị đâm vào vai cũng không phải không giúp được gì, nhưng An thì đang thập tử nhất sinh"

"chắc cậu đã bế cô ấy đến bệnh viện nhỉ, vào lúc đó con người sẽ chỉ lo bỏ chạy một mình. Vẫn còn nghĩ đến tính mạng của bạn mình thì An chắc phải có phúc lắm. Hời...tôi cũng muốn có một người bạn như thế"

"bạn như tôi chỉ tổ đẩy bạn vào nguy hiểm chứ làm được gì"

"HỪ...vậy thôi nến được thì nhanh đi"

"mà này cậu giúp tôi chụp lại mặt của hung thủ đi"

"Sao, không phải chỉ cần cảnh sát bắt được là xong sao. Nếu cậu muốn chụp lại để lỡ hắn chạy trốn được thì còn có ảnh của hắn để truy nã thì không phải camera đã quay lại được hết sao, cộng với lời khai từ hai cậu cảnh sát sẽ không khó để phát họa khuôn mặt hắn. Hay do hai cậu chưa thấy mặt hắn, tôi thấy hắn có đeo khẩu trang "

"không phải thế mà trong lúc giao đấu khẩu trang của hắn rơi xuống cộng với ánh trắng sáng nên tôi đã thấy mặt hắn,...chỉ là...tôi thấy khuôn mặt đó....hơi quen. Hung thủ là một người trong lớp của tôi, tôi cũng đã đoán ra nhưng chỉ không ngờ là người đó. Phiền cậu chụp lại rồi gửi cho tôi, để tôi xác nhận lại"

"OK, được thôi" Trong khoảng khác tôi lại nhớ về cuộc dao kèo ở phòng hiệu trưởng. 'tôi giúp cậu phá vụ án của cậu, cậu giúp tôi phá vụ án của tôi'.

-------------Hết chương 13-------------

"sắp tết rồi nên tôi có ít thời gian viết truyện hơn hẳn(cười)"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top

Tags: #trinhthám