Chap 15 - Lấy thân trả nợ
"Trung ca, người này phải đi cùng chúng ta." Minh Triệu lạnh lùng lên tiếng. Giữa màn đêm tĩnh lặng, giọng nói của nàng lại càng thêm dọa người, "Kỳ Duyên còn nợ ta hai quan tiền."
Lòng tôi không khỏi run rẩy. Nàng trông vậy mà nhớ cực kỳ dai.
"Việc này... Triệu... Quận chúa, ta sẽ từ từ trả nàng." Tôi gãi đầu, đỏ mặt mà hơi cúi thấp, "Hiện tại ta không có tiền."
Minh Triệu không những không động lòng, lại càng không buông bỏ: "Chính vì vậy ngươi phải theo ta."
Chuyện bắt đầu căng thẳng rồi đây. Tôi mà theo nàng, vậy làm sao phụ Hy Chiêu đại nương cùng Đan Châu bán bánh kiếm tiền. Ít ra như vậy vẫn còn được hai người họ trả cho chút tiền công đi. Trừ phí sinh hoạt ra vẫn có thể dành được vài mạch để trả dần cho nàng.
Nghĩ thế, tôi mở trợn trừng mắt, vung vẩy tay nói sang sảng: "Ta không thể. Nếu không ở lại, sao ta kiếm được tiền trả ngươi?"
Trái ngược lại vẻ hùng hồn của tôi, nàng cầm tách trà nhấp một ngụm, rồi nhìn thẳng vào tôi điềm nhiên đáp: "Vậy ngươi lấy thân trả nợ đi."
"..."
Tôi nín lặng, cổ họng như tắc nghẽn không thốt ra được một từ nào. Vì sao càng ngày quận chúa càng bướng bỉnh vậy chứ? Thản nhiên nói với tôi những lời như vậy, nàng còn chẳng xấu hổ hay đỏ mặt một chút.
Chắc tôi cũng hiền quá rồi đi.
"E hèm." Minh Trung hắng giọng, phá vỡ cái không khí ngột ngạt của cuộc nội chiến giữa tôi và Minh Triệu. Nói là 'chiến' cho oai, tôi còn chưa nổ súng được phát nào đã tịt ngòi rồi. Thế nên tôi lại quay sang Minh Trung mà cầu cứu. Hắn có vẻ thông cảm cho tôi, nên khó xử nói: "Cái này, cứ để Nguyễn công tử trả dần cũng được. Dù sao cũng chỉ có hai quan..."
"Biểu ca!" Chưa để hắn nói hết câu, quận chúa đã ngắt lời, "Ý muội đã quyết, sớm mai Kỳ Duyên phải khởi hành cùng chúng ta."
Cái gì? Sớm mai?
Tôi giật nảy mình, vội vã lắc đầu: "Không, ta không thể đi sớm vậy được. Ta còn..."
Còn phải ở lại tìm cách trở về tương lai nữa. Dù sao nơi tôi xuyên không cũng là sông Hoàng Liêu ngay gần trấn Thanh Tri mà.
Nhưng, nghĩ đến việc trở về hiện tại, lòng tôi có chút rối bời và hoang mang. Tôi đưa mắt nhìn Minh Triệu, trùng hợp chạm phải ánh mắt nàng đang chăm chú quan sát mình. Dù không nói ra lời nào, nhưng tôi biết nàng đang không hài lòng với tôi.
Cũng là tôi đã mạo phạm nàng trước. Hôm đó, aish, là tôi không kìm lòng được, đã trộm hôn nàng.
Nhưng chắc không phải tôi ảo tưởng đâu nhỉ? Nàng cũng không hề bài trừ tôi sau hành động đó. Nghĩ thế nào thì, liệu nàng đối với tôi cũng có một chút cảm tình?
"Kỳ Duyên, theo ta ra ngoài một lát!" Minh Triệu đứng dậy. Nàng thong thả bước qua tôi, càng không để lộ chút giận dữ nào.
Nàng cứ như vậy lại khiến tôi thêm lạnh sống lưng, vội vàng ôm quyền bất lực với Minh Trung, rồi như cái đuôi lẽo đẽo bám sau nàng.
Trấn Thanh Tri ban ngày nhộn nhịp là thế, nhưng không giống Kinh thành, cứ đến đêm lại bao trùm một mảng yên tĩnh, thanh bình. Hai người chúng tôi lững thững tản bộ cạnh nhau, cảm giác địa vị thân thế cũng dường như được xóa bỏ. Minh Triệu đi sát lại gần tôi hơn. Cơn gió đêm hè khẽ lùa qua mái tóc nàng, đưa hương thơm ngọt ngào xộc thẳng vào cánh mũi tôi.
Lòng tôi trong chốc lát lại ngọt dịu vô cùng.
"Ngươi thực không muốn cạnh ta đi?" Minh Triệu ngước đôi mắt trong veo ngập nước lên nhìn tôi, "Đối với ngươi, ta chẳng là gì cả..."
Đôi vai gầy của nàng khẽ run lên, thân hình mảnh mai dưới ánh trăng mờ lại càng thêm mỏng manh vô cùng. Trái tim tôi thắt lại, vội vàng nói: "Triệu Nhi, ta chỉ muốn kiếm tiền thôi. Đủ tiền ta sẽ lại vào Kinh gặp ngươi."
Một tia giận dữ lóe lên trong mắt nàng, giọng nàng lại càng thêm lạnh lẽo: "Ngươi nghĩ ta là vì hai quan tiền kia nên mới giữ ngươi lại?"
Nhìn gương mặt đầy bi thương, phẫn nộ của nàng, tôi cụp mi mắt, khẽ nói: "Thực xin lỗi..."
Minh Triệu không muốn xa tôi, tôi hiểu, vì bản thân tôi cũng vậy. Nhưng chúng tôi đều là nữ nhi...
Bầu không khí trở nên yên tĩnh đến gượng gạo. Lát sau, bước chân nàng đã rời xa tôi một quãng, giọng nàng như tan vào trong cơn gió đêm hè: "Kỳ Duyên, ta không quan tâm đến thân phận của ngươi."
Nếu Minh Triệu biết tôi là con gái, nàng có chán ghét tôi không?
Trong một khoảnh khắc thoáng qua, tôi như muốn cởi bỏ cái vỏ bọc nam nhi bức bách này, đối với nàng thân phận của một Kỳ Duyên thực sự, cùng bước đi bên nàng và nói rằng: "Tôi rất thích em, Minh Triệu!"
Tôi là một người đồng tính, như vậy cũng không sao cả. Chỉ là, Minh Triệu là một cô gái hoàn toàn bình thường theo nghĩa người ta thường nói - một nữ nhi cần một nam nhân che chở.
Và người đó không phải tôi...
"Triệu Nhi, ta theo ngươi..." Trái tim tôi nặng trịch đau đớn, nhưng tôi vẫn muốn bên nàng thời gian còn lại. Được nhìn ngắm nàng mỗi ngày, có lẽ đã là hạnh phúc của cả cuộc đời tôi. "Ngươi nói gì ta cũng sẽ nghe. Ta có thể làm công việc trong phủ như những nô bộc khác, hầu hạ ngươi cho đến khi nào ta già cằn cỗi. Chỉ cần..."
Chỉ cần em đừng không cần tôi.
"Kỳ Duyên." Chưa để tôi nói hết câu, nàng đã vội ngắt lời, "Ngươi làm hộ vệ của biểu ca, cũng theo ta để bảo vệ ta. Ngoài ra, ngươi không phải nô bộc. Hết tháng này lão Tiêu sẽ về quê, ngươi thay ông ấy làm quản gia."
"Hả?!" Tôi trợn tròn mắt, cơ hồ hàm răng cũng muốn đánh rơi xuống đất luôn.
Quản gia, có phải osin cao cấp không?!
"Cái này, quản gia thì ta còn hiểu, nhưng mà..." Tôi gãi đầu gãi tai, "Nhưng mà làm hộ vệ là sao? Giống bọn Chí Duy hả?"
Minh Triệu chăm chú nhìn ta, nàng gật đầu.
"Gì? Không được, không được. Ta trời sinh sức khỏe không thực sự tốt, không thể theo Minh Trung đại nhân ra trận được đâu."
Chắc do điệu bộ nhát chết của tôi, Minh Triệu bỗng bật cười. Đôi mắt cùng khóe mi cong cong, nàng chọc ghẹo tôi: "Ta có nói Kỳ Duyên phải ra trận sao? Hưm, vậy thì thế nào bây giờ? Ngươi theo ta thì chỉ cần bảo vệ cho ta thôi." Rồi nàng giả bộ khó xử, "Hay là theo biểu ca, cùng lắm thi thoảng phải cùng Tướng quân ra trận dẹp loạn một chút..."
"Ta theo ngươi."
Bảo một đứa con gái mười chín tuổi chưa từng trải qua binh đao múa kiếm ra trận giết giặc? Há nào cho tôi một dao chết luôn cho rồi? "Được, vậy từ nay Kỳ Duyên không được rời khỏi ta nửa bước, nghe hiểu không?"
"Ta hứa."
"Nghe không ra..."
"Ta - Nguyễn Cao Kỳ Duyên sẽ không rời xa Phạm Đình Minh Triệu nửa bước!"
Phải tới lúc này, nàng mới mỉm cười gật đầu hài lòng. Dù sao cũng chưa biết bao giờ mới trở lại được hiện tại, thôi thì trước tôi vẫn cứ ở bên cạnh người mình thích, như vậy dù sau này có không gặp lại, tôi vẫn sẽ không bao giờ quên được khoảnh khắc hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình.
Những giây phút ở bên Minh Triệu.
Nàng tiến lại gần tôi, ngón tay khẽ chạm vào lòng bàn tay tôi. Như có một dòng điện chạy qua tim, cả cơ thể tôi tê rần, cứ thế ngẩn ngơ nhìn người con gái trước mặt mình.
"Vì sao lúc đó, ngươi lại hôn ta?" Gò má Minh Triệu ửng đỏ, lông mi dài cụp xuống che khuất đi đôi mắt đẹp tựa hai vì sao lấp lánh, phủ lấy trái tim tôi một thứ ánh sáng ngọt ngào.
Tôi lúng túng, cơ mặt hoàn toàn cứng đờ.
Minh Triệu chăm chú nhìn tôi, khóe môi cong lên một đường hoàn hảo: "Ngươi là người đầu tiên dám đối với ta như vậy..."
"Triệu Nhi, ta lại mạo phạm ngươi." Tôi thở dài, khẽ cụp mắt, "Ta thực xin lỗi."
Vừa dứt lời, bàn tay đã nhói lên đau điếng. Minh Triệu đang ra sức cấu vào tay tôi. Nàng trừng mắt: "Ngươi thử xin lỗi lần nữa đi, ta sẽ cắn chết ngươi."
Gai ốc nổi khắp người, tôi lắp ba lắp bắp, mặc cho nàng vẫn ra sức cấu tôi: "Triệu Nhi, ta sẽ không phạm sai lầm nữa, tha mạng a."
Minh Triệu 'hừ' lạnh, nàng chạm nhẹ vào vết sưng đỏ ở tay tôi, hỏi khe khẽ: "Có đau không?"
Trong lòng mặc dù đau muốn tắt thở, nhưng tôi vẫn dũng mãnh lắc đầu.
"Nói thật!" Lại bắt đầu lườm tôi rồi đấy. Thật muốn khuyên bảo nàng rằng, lườm nguýt nhiều rất dễ lác mắt.
"Có đau một tí tị..."
Xung quanh màn đêm tĩnh lặng bao phủ, chỉ còn hai người chúng tôi cùng ánh trăng sáng vằng vặc trên bầu trời. Minh Triệu nâng bàn tay sưng đỏ của tôi lên, còn chưa để tôi kịp bất ngờ, nàng đã đặt xuống đó một nụ hôn thật dài.
Cảm giác bờ môi mềm mại ẩm ướt kia chạm nhẹ lên da thịt ngứa ngáy vô cùng. Cả người tôi như tê dại, ngẩn ra mà nhìn nàng. Minh Triệu cứ vậy lại càng làm tôi thêm si mê.
Nếu đây là thứ tình cảm sét đánh tội lỗi, thì ông trời hãy cứ giáng thêm sấm đi. Tôi thà chết thui chứ không muốn mình thức tỉnh nữa.
"Hôm trước là ngươi hôn trộm ta." Minh Triệu mỉm cười, gương mặt đỏ ửng dưới ánh trăng sáng lại càng thêm khả ái, "Hôm nay chúng ta hòa."
Nói xong, chưa để tôi kịp phản ứng, nàng đã xoay người đi thật nhanh. Dưới ánh trăng đêm hè, bóng hình mảnh mai của nàng phía trước như tạc vào tim tôi từng đường nét đẹp đến mê hoặc.
Bước chân nàng không nhanh không chậm, cứ thế mà tiến vào trong trái tim đang đập rộn ràng của tôi. Niềm hạnh phúc nhỏ nhoi này, tôi nên giữ cho một mình tôi thôi. Có lẽ tôi ích kỷ, nhưng tôi không thể thổ lộ cùng nàng.
Vì tôi cũng là nữ tử.
------------------------------------
END CHAP
Đọc truyện chờ GB up vlog nha mấy bạn =)))
#Chuột
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top