Chương 68: Ta chính là "phạt" nàng

Sau một hồi Minh Triệu bỗng nhiên ngẩng người lên, hoảng loạn nói: "Ta hồ đồ rồi, ta hồ đồ rồi." Nói xong đưa tay đem Kỳ Duyên cẩn thận từng li từng tí ôm lên thả vào trên giường.
Vừa rồi ôm theo nàng quỳ lâu như vậy, chính mình chân đều tê dại, Kỳ Duyên hẳn là càng khó chịu hơn. Minh Triệu theo thói quen vươn tay đến, cẩn thận từ trên xoa bóp xuống dưới, thay nàng thư giãn gân cốt. Đem ống quần của nàng kéo lên, Minh Triệu nhíu chặt lông mày, phát hiện hai đầu gối tuyết trắng nhanh hồng thành một mảnh.
Kỳ Duyên nằm ở trên giường nhìn Minh Triệu bước nhanh đi ra ngoài, sau đó cầm một bình thuốc nhỏ vào phòng, hẳn là vừa chạy đến chỗ Nhạc Thắng Lân. Thấy Minh Triệu một mực sốt sắng, Kỳ Duyên cười nhẹ nói: "Nàng chậm một chút, ta không sao, không đau đến mức như thế." Kỳ thực cũng không có nhiều cảm giác, cơ bản không phát hiện được đau nhức, nhưng nàng dĩ nhiên không dám nói ra, bằng không Minh Triệu càng thêm khó chịu.
Minh Triệu nhíu nhíu mày: "Đều nhanh tím bầm." Trong tay đem thuốc mỡ đổ ra, nhẹ nhàng phủ ở trên đầu gối của nàng, hết sức chuyên chú thay nàng xoa bóp. Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu nghiêm túc như vậy, chỉ cảm thấy trong lòng ngứa một chút.

Minh Triệu cúi đầu thoa thuốc, mấy sợi tóc dài ở bên tai nàng không an phận buông xuống, theo ngón tay nàng đong đưa, tới tới lui lui . Rõ ràng không có nhiều cảm giác, nhưng Kỳ Duyên lại mơ hồ cảm thấy những nơi bị ngón tay nàng chạm đến, đều nổi lên một hồi nhiệt ý, nhanh chóng lan tràn đến đáy lòng. Xử lý tốt đầu gối, Minh Triệu vẫn chưa yên tâm, đem ống quần Kỳ Duyên cuốn lên vài phần, cẩn thận nhìn xem, để Kỳ Duyên cảm thấy có chút xấu hổ, vành tai đều đỏ bừng.
Minh Triệu một lòng lo lắng cho thân thể Kỳ Duyên, tự nhiên không có phát hiện, thấy chân của nàng cũng không còn nơi nào bị thương, liền hướng lên trên muốn kiểm tra cánh tay của nàng, dù sao té xuống, tất nhiên thói quen lấy tay chống đỡ.
Ngón tay Minh Triệu từng chút một từ cổ tay Kỳ Duyên dời lên trên, ống tay áo cũng bị cuốn lên, lộ ra một đoạn cánh tay trắng nõn như ngọc, Minh Triệu dựa vào thật gần. Cảm giác trên cánh tay vô cùng rõ ràng, Kỳ Duyên thoáng giật mình nhìn Minh Triệu, chỉ cảm thấy tim đập càng lúc càng nhanh, nàng ấy tiếp cận quá gần, trong thoáng chốc, Kỳ Duyên có chút kìm nén không được.
Đợi đến lúc Minh Triệu phát hiện không đúng, bên tai dĩ nhiên nghe rõ ràng nhịp tim Kỳ Duyên đập loạn, lấy lại tinh thần, nàng mới phát hiện động tác của mình giờ phút này quá mức ái muội. Kỳ Duyên ống tay áo đều bị cuốn lên, y phục cũng mấy phần tán loạn, giờ phút này nửa dựa vào trong lòng nàng, đôi mắt màu mực như lắng đọng vô tận tơ tình, lộ ra cỗ lửa nóng, để Minh Triệu cũng có chút mơ màng.

Kỳ Duyên ánh mắt lưu luyến mê ly, thấp giọng nỉ non gọi: "Triệu nhi."
Ngón tay Minh Triệu còn rơi ở trên cánh tay nhẵn nhụi của nàng, đầu ngón tay chạm vào da thịt tinh tế non mềm, xúc cảm tốt đến không được. Có chút đỡ tay của nàng, Minh Triệu cũng thấp giọng đáp lại một tiếng: "Ân."
Một tiếng này mềm nhẹ trả lời, giống như lông vũ rơi vào đáy lòng Kỳ Duyên, nàng loạn nhịp tim nói: "Ta rất nhớ nàng." Nhớ nàng, mơ mơ màng màng cảm giác nàng tại bên người nhưng không cách nào đáp lại, để cỗ nhớ nhung này càng thêm ghi lòng tạc dạ. Sinh ly tử biệt về sau, gặp lại nàng, cảm giác mãnh liệt không muốn rời xa, cảm giác cấp thiết muốn thân cận lấy nàng, đã không cách nào kìm nén được.
Kỳ Duyên chẳng biết lúc nào tay vòng lên bên hông Minh Triệu, chậm rãi buộc chặt, Minh Triệu dịu dàng ngoan ngoãn mà nhích lại gần, bên tai cũng không biết là tiếng tim đập của người nào, mất trật tự nóng bỏng. Môi lưỡi hòa vào nhau, hai người đều thỏa mãn mà nhẹ nhàng thở dài một tiếng. Kỳ Duyên hôn càng lúc càng sâu, trong miệng phảng phất ngậm cánh hoa, mềm mại trong veo, nhịn không được lần nữa dịu dàng liếm láp, trằn trọc vuốt nhẹ. Lưỡi mềm nóng hổi thử thăm dò dây dưa cùng một chỗ, mềm mại trơn ướt, đụng vào cảm giác run rẩy tê dại từ đầu lưỡi khuếch tán đến toàn thân, khiến cho hai nàng thoải mái đến khó có thể tự kiềm chế.

Vốn là trải qua một phen khó khăn trắc trở, giờ phút này hai nàng tình cảm tràn đầy vô pháp thổ lộ, chỉ có thể mượn sự thân mật để biểu đạt vô tận vui mừng cùng yêu say đắm. Qua một hồi dây dưa, Minh Triệu nới lỏng thân thể, cả người như nhũn ra, thế nhưng Kỳ Duyên lúc này không có nhiều khí lực, thuận thế bị Minh Triệu đặt ở dưới thân.
Ngón tay Minh Triệu chậm rãi dọc theo cánh tay trắng nõn vuốt ve chơi đùa, dần dần nàng cảm thấy còn chưa đủ, ngón tay khẽ chuyển, từ vạt áo tán loạn luồn vào bên trong tiết y Kỳ Duyên, trực tiếp dán ở trên eo nhỏ mềm mại tinh tế, mặc dù nhỏ nhắn đến quá phận, thực sự làm cho người ta mê luyến không thôi. Bàn tay dán bụng, thong thả vê mài vuốt nhẹ, kích thích đến Kỳ Duyên toàn thân khẽ run, trầm thấp từ xoang mũi tràn ra vài tiếng hừ nhẹ.
Kỳ Duyên mơ màng mở mắt ra, nhìn xem Minh Triệu phủ ở trên người mình, khóe mắt cũng đã trở nên đỏ bừng. Nàng hiểu được tâm tình lúc này của Minh Triệu, dựa theo tính cách nàng ấy, lại như thế nào có thể yên lòng, cũng không có khả năng nhanh như vậy buông xuống dằn vặt. Bất quá, có thể tạm thời làm cho nàng ấy quên đi, nàng chỉ có thể cam chịu rơi xuống hạ phong, huống hồ nàng giờ phút này đi đứng bất tiện, nhất thời không cách nào trở mình.
Dứt khoát từ bỏ đáy lòng ngượng ngùng, Kỳ Duyên nhắm mắt lại một bên cùng Minh Triệu hôn sâu, một bên bắt đầu giải đai lưng của nàng ấy. Vạt áo người ở trên vừa buông lỏng, tay nàng lập tức không chịu yếu thế mà đi vào, dán lên da thịt trơn bóng của Minh Triệu, chậm rãi cọ xát vuốt ve, dẫn tới Minh Triệu càng ngày càng kích động.
Thân thể người trẻ tuổi chịu không nổi trêu chọc, không đến một lát, Kỳ Duyên có chút chịu không nổi, trong miệng nhịn không được tràn ra vài tiếng than nhẹ. Bàn tay Minh Triệu lúc này đã vuốt đến bụng dưới của nàng, ủi thiếp trên da thịt bóng loáng, nhưng khi vừa dán đến bên đùi nàng, lại đột nhiên dừng lại. Kỳ Duyên đôi mắt khép hờ có chút mờ mịt mở ra, trầm thấp thở dốc nhìn xem người trên thân.
Minh Triệu giờ phút này cũng không khá hơn chút nào, cũng là thở gấp đến lợi hại, chẳng qua ánh mắt lại càng phát ra thanh minh. Nàng quay đầu đi không nhìn dáng vẻ lúc này của Kỳ Duyên, bằng không thì nàng thực sự nhịn không được.
"Triệu nhi." Kỳ Duyên mềm yếu kêu nàng một tiếng, thanh âm không hiểu sao có chút mất tiếng, Minh Triệu nghe được trong lòng run rẩy, nhưng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, nhỏ giọng nói: "Nàng thân thể còn chưa có tốt."
Nói xong nàng quay đầu, đem y phục đã bị cởi ra một nửa của người dưới thân chỉnh lại ngay ngắn, cũng kéo tốt vạt áo của mình, trên mặt đỏ ửng dần lui đi, tiếng nói dĩ nhiên đã nhạt xuống: "Dưỡng tốt thân thể, ta còn muốn cùng nàng tính sổ."
Lời này vừa rơi xuống, lửa nóng trong lòng Kỳ Duyên cũng tức khắc bị nguội đi, nàng trợn tròn mắt, dở khóc dở cười mà nhìn Minh Triệu, nữ nhân lòng dạ hẹp hòi này, đây rõ ràng là trả thù nàng đêm đó bỗng nhiên dừng lại. Kỳ Duyên cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Ta làm gì sai rồi sao?"
Minh Triệu liếc nàng một cái, lạnh nhạt nói: "Nàng cứ nói đi? Lúc trước nàng gạt ta chuyện bị trúng độc, đến Ích Châu còn chuẩn bị tốt... cái gọi là phá hộp." Vốn là muốn nói hậu sự, lại cảm thấy rất không may mắn, Minh Triệu miễn cưỡng xoay chuyển đề tài.
Kỳ Duyên hơi đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Nàng biết."

Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên cẩn thận từng li từng tí như vậy, trong lòng bất đắc dĩ đến cực điểm, một khi nàng ấy bày ra dáng vẻ này, nàng tức giận cái gì đều biến mất.
"Không cho phép giả bộ đáng thương, cháo tổ yến đoán chừng sắp nguội. Ta ở phòng bếp có hầm thêm canh nhũ bồ câu, nàng uống một chút là tốt rồi." Hiện tại Minh Triệu đã khôi phục tỉnh táo, cuối cùng nhớ tới đây là giữa ban ngày, Kỳ Duyên còn không có ăn cái gì.
Kỳ Duyên nhẹ gật đầu, thần sắc có chút không tự nhiên, ngập ngừng một hồi lâu không lên tiếng, tựa hồ rất khó mở miệng.
Minh Triệu sững sờ: "Làm sao vậy?"
Kỳ Duyên sắc mặt trở nên hồng, lí nhí nói: "Ta muốn thay y phục." Vừa rồi hai nàng quả nhiên động tình không thôi, hiện tại nàng chỉ cảm thấy toàn thân có chút dinh dính, nhất là vừa rồi sóng tình triều động, có thêm chút gì đó không thể diễn tả được, giờ phút này dưới thân có một mạt lạnh lẽo đấy, rất không dễ chịu.
Nói xong nàng cảm thấy vô cùng quẫn bách, lại bỏ thêm câu: "Triệu nhi không cần thay y phục sao?"
Cái này càng lúng túng, Minh Triệu đỏ bừng cả mặt, khẽ ho một tiếng: "Ta... Ta đi lấy y phục." Nàng lập tức xoay người chạy trốn. Trong lòng âm thầm hối hận, lần sau có phạt nàng ấy cũng không nên như vậy, quá... tổn hại sức khỏe rồi.
Chỉnh lý tốt chính mình, Minh Triệu suy nghĩ một chút vẫn là nhẫn nhịn xấu hổ, bưng đến một chậu nước ấm cho Kỳ Duyên, may mắn nàng ấy mặc dù chân không nhúc nhích được, đơn giản thanh lý thân thể vẫn là có thể đấy, đặt xuống nước ấm cùng y phục, Minh Triệu nhỏ giọng nói: "Nàng bản thân đổi, ta... Ta đi nhìn canh."
Mắt thấy Minh Triệu bước nhanh rời khỏi, Kỳ Duyên vừa lúng túng vừa buồn cười, sờ lên trên mặt, phát hiện vẫn còn nóng hổi, tranh thủ thời gian vội vàng lau sạch thân thể cùng thay y phục.
Đợi đến lúc Minh Triệu đem thức ăn trở lại, Kỳ Duyên đã đổi xong một thân y phục mềm mại, nhẹ nhàng khoan khoái nằm ở trên giường, y phục thay ra được nàng xếp gọn ở một bên. Trải qua một phen xoắn xuýt trong bếp, Minh Triệu cũng đã bình phục tâm tình, nhưng khi nhìn đến Kỳ Duyên, nàng bất giác vẫn có chút nóng mặt.
Kỳ Duyên tinh thần tựa hồ rất tốt, nghiêng đầu nói: "Thơm quá a."
Minh Triệu thấy nàng có vẻ thoải mái, trong lòng mới nhẹ nhàng thở một hơi, đưa tay bưng đến một chén canh nóng, nhũ bồ câu hầm có tác dụng bồi bổ dưỡng khí, đối với người bệnh nặng mới dậy mà nói, rất tốt cho sức khỏe. Canh này được hầm nhỏ lửa, nguyên bản chất thịt tươi mới, được Minh Triệu chế biến rất dụng tâm, nàng hiểu đứa trẻ này không thích ăn thịt, cho nên xử lý đến vô cùng cẩn thận, bỏ đi nội tạng, thêm gừng và nấm, hoàn toàn không có chút mùi tanh hay dầu mỡ, nhìn qua đặc biệt thơm ngon.
Kỳ Duyên ngủ mê hồi lâu, cũng không thực sự ăn được cái gì, cho nên Minh Triệu cũng không chuẩn bị cơm, chỉ là các loại canh bổ, nhưng để tránh cho nàng chán, liền cố ý làm thêm một chút bánh gạo ngọt. Mấy khối bánh gạo được cắt gọn gàng, bày ở trong mâm trắng như tuyết, rất xinh đẹp, xa xa liền nghe đến một cỗ trong veo mùi gạo thơm.
Mắt thấy Kỳ Duyên không ngừng nhìn vào mâm, Minh Triệu nhịn không được bật cười, đem bàn nhích tới gần, tiến đến đỡ nàng ngồi tốt, cưng chiều nói: "Nàng đấy, thèm ăn như mèo con."

Kỳ Duyên thẹn thùng nhìn đi nơi khác, Minh Triệu cũng không trêu chọc nàng nữa, bưng đến bát canh, cẩn thận thổi nguội, từng muỗng từng muỗng đút cho nàng. Kỳ Duyên thấy người kia đút canh đến thập phần nghiêm chỉnh, mi mắt khẽ cong, ý cười làm sao cũng không nén xuống được.
Đút cho nàng mấy ngụm canh xong, Minh Triệu liền cho nàng ăn một khối bánh gạo. Canh nhũ chim bồ câu tươi ngon hòa với bánh gạo mềm mại thơm ngọt, tạo nên một tư vị rất đặc biệt, để Kỳ Duyên con mắt đều híp lại. Mắt thấy dáng vẻ tràn đầy thỏa mãn của nàng, Minh Triệu cái mũi liền chua chua. Minh Triệu làm sao không biết Kỳ Duyên đối với việc chân bệnh rất để trong lòng, chỉ sợ là nàng quá mức khổ sở nhưng vẫn giả vờ thản nhiên, nàng như vậy, càng khiến cho Minh Triệu yêu thương nàng thêm mấy phần, lại đau lòng thêm mấy phần.
Rất nhanh Kỳ Duyên đã ăn xong sáu khối bánh gạo, uống hết một chén canh, Minh Triệu liền dừng lại. Kỳ Duyên một bộ đói thảm, đang ăn đến vui vẻ đột nhiên không có nữa, khẽ chớp mắt mấy cái, đáng thương nhìn Minh Triệu, ánh mắt không ngừng quét đến trong mâm.
"Nàng vừa mới tỉnh, không thể ăn nhiều, một chốc lát còn phải uống thuốc đấy."
Kỳ Duyên lập tức trở nên khổ sở: "Vì sao còn phải uống thuốc?"
Minh Triệu liếc nàng một cái: "Lần này nàng trúng phải chất độc Diệt Hồn Hoa, may mắn giữ được tính mạng, chính là vì độc này tương khắc với Thực Tâm Tán, hai bên tác động, dần hóa giải lẫn nhau."
Kỳ Duyên sau khi nghe xong có chút kinh hỉ: "Nàng nói là Thực Tâm Tán được giải?" Tuy nàng từng suy nghĩ đến đến khả năng này, thế nhưng vẫn không thể tin được chính mình có hảo vận như thế.
Minh Triệu gật đầu: "Dược tiên sinh nói, cũng không thể giải hoàn toàn, bởi vì Thực Tâm Tán trong người nàng đã thâm nhập quá lâu, không có đơn giản như vậy. Nhưng mà, nàng sẽ không còn bị phát độc nữa, cũng không nguy hiểm tính mạng, chất độc còn dư lại chỉ cần đúng hạn uống thuốc là có thể thanh trừ."

Kỳ Duyên trên mặt hiển nhiên thoải mái rất nhiều, hiện tại cho dù chân nàng có bị phế đi, nhưng cũng là trời cao hậu đãi rồi.
Kỳ Duyên tỉnh, Phòng Đạo Hải rất nhanh liền đến thăm nàng, chẳng qua là khi thấy hắn, Kỳ Duyên phản ứng đầu tiên là đem Minh Triệu kéo lại bên người, ánh mắt tràn đầy cảnh giác mà dò xét Phòng Đạo Hải.
Phòng Đạo Hải đã nghe Dược Tam Thông nói qua tình huống của nàng, thấy nàng phản ứng như vậy, trong lòng cũng có chút bất đắc dĩ, hắn dừng một chút, nhỏ giọng nói: "Không cần đề phòng ta như vậy, ta sẽ không động nàng, chẳng qua là tới thăm con một chút mà thôi."
Nói xong ánh mắt hắn rơi vào trên chân của Kỳ Duyên, muốn nói lại thôi. Minh Triệu nhíu mày, nàng không ưa thích Phòng Đạo Hải như vậy nhìn xem Kỳ Duyên, đây không thể nghi ngờ là lại một lần nữa chạm vào nỗi đau của nàng ấy.
Đem biểu hiện của Minh Triệu thu vào trong mắt, Kỳ Duyên trong lòng ấm áp, nắm tay nàng, thản nhiên nói: "Triệu nhi chiếu cố vô cùng tốt, ta dĩ nhiên đã khỏe rồi. Chính là chân tạm thời không dụng lực được, không đứng lên nổi, làm phiền ngài đến thăm."
Phòng Đạo Hải sắc mặt mơ hồ ảm đạm, khẩu khí mang theo tia hối hận: "Kỳ An... ta lúc trước thật sơ sẩy, không có chiếu cố con thật tốt, hôm nay ta đã trở về, cũng không thể bảo hộ tốt cho con, ta thật có lỗi."
Kỳ Duyên thoáng giật mình, nhưng vẫn lạnh giọng nói: "Ngài nghiêm trọng rồi, ta với ngài không thân thuộc, làm gì ngài phải đến chiếu cố ta, hôm nay như vậy, cũng là chuyện riêng của ta, không liên quan đến ngài."
Phòng Đạo Hải há to miệng, nói không nên lời, Kỳ Duyên ánh mắt có chút rũ xuống, nói khẽ: "Triệu nhi, ta mệt mỏi."
Minh Triệu biết ý tứ nàng, cúi người đem người ôm vào trong ngực, trực tiếp trở về phòng.

Ngồi ở trên giường Kỳ Duyên thần sắc như trước có chút lạnh, Minh Triệu đưa tay sờ sờ cái mũi của nàng: "Như thế nào bỗng nhiên không vui?"
Kỳ Duyên quay đầu nhìn xem nàng, ủ rũ nói: "Kỳ thực ta đã đoán được người nhờ cậy hắn là ai." Trong ký ức của nàng, người có thể làm cho nàng quan tâm rất ít, trừ đi Minh Triệu liền chỉ có mẫu phi cùng Mộ di thôi. Nhưng sau khi mẫu phi nàng qua đời được một năm, Mộ di liền bị Tiêu Thục Nghi tìm cớ gán tội, bị đánh một trận rất nặng, nàng như thế nào cầu xin cũng không có ai mời đại phu đến, cuối cùng Mộ di sinh bệnh nặng qua đời. Mà mẫu phi của nàng, dù trong nội cung đều nói rằng người đã chết, nhưng chưa từng có ai nhìn thấy thi thể của người. Nếu tin đồn là thật, năm đó chắc chắn có người lẻn vào cung mang mẫu phi đi. Nàng về sau tận lực điều tra, mới biết được mẫu phi năm xưa vốn là đệ nhất mỹ nữ trong chốn giang hồ, tuy xuất thân là tiểu thư nhà quan, nhưng mẫu phi yêu thích giao thiệp cùng nhân sĩ trong võ lâm, thẳng đến khi gặp được Cảnh đế, bị Cảnh đế nhìn trúng nên mới bị ép tiến cung. Nếu như suy đoán không sai, người mang đi mẫu phi chính là Phòng Đạo Hải, như vậy mọi chuyện đều có thể lý giải rõ ràng rồi.
Nhưng nếu chính là mẫu phi nhờ cậy Phòng Đạo Hải, người nhất định là còn sống đấy, vì sao nhiều năm như vậy không đến thăm nàng, lại thông qua một kẻ trong giang hồ để bảo hộ cho nàng. Kỳ thực Phòng Đạo Hải cũng không thật sự đối nàng để tâm, bằng không tại sao đến năm nàng mười lăm tuổi hắn mới xuất hiện, rồi còn đột nhiên giao lại Quỷ Lâu cho nàng. Ngay cả lần trước gặp mặt, Phòng Đạo Hải đối với nàng tức giận nhiều hơn là lo lắng, câu nói nào của hắn cũng nhấn mạnh, nàng đừng để mẫu phi thất vọng, nhưng lần này gặp lại, thái độ của hắn thay đổi quá nhiều.
"Triệu nhi, nàng không cảm thấy thái độ hắn chuyển biến có chút kỳ quái sao?" Kỳ Duyên thấp giọng hỏi.
Minh Triệu vuốt vuốt đầu của nàng: "Ân."
"Nàng nghĩ xem, cái gì có thể làm hắn chuyển biến nhanh như vậy?" Giọng nói của nàng có chút lạnh, nhưng trong mắt lại mang lấy tia mê man.
---------

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top