Chương 101: Điện hạ tại thượng (H)
Trong lòng một cỗ tình cảm hối thúc, Kỳ Duyên thử thăm dò mổ hôn hai gò má Minh Triệu, đôi môi từng chút một tại da thịt trơn mềm của nàng tới lui tuần tra, lập tức lần nữa xâm nhập dây dưa với nàng, lưỡi mềm nóng hổi tìm được đồng bọn thân mật của nó, triền miên không ngớt.
Minh Triệu bị nàng chậm rãi hôn quấy nhiễu đến trong lòng ngứa, mùa đông ban đêm khí lạnh bức người, nhưng lò địa long tại Trọng Hoa Điện đốt có chút mạnh rồi, Minh Triệu chỉ cảm thấy toàn thân nóng lên, này cỗ nhiệt ý làm cho nàng có chút khó nhịn.
Kỳ Duyên hô hấp dồn dập, nụ hôn từng li từng tí rơi trên mặt nàng, vừa nóng vừa nhột, Minh Triệu nhịn không được muốn cười, nhưng Kỳ Duyên lại đột nhiên dời đôi môi lửa nóng, sau một khắc vành tai vốn đang nóng lên bị ngậm vào trong vòm miệng ấm áp ẩm ướt, Minh Triệu trầm thấp 'ân' một tiếng, tiếng cười bị chặn đứng, đưa tay ôm lấy lưng Kỳ Duyên, thân thể khẽ run.
Kỳ Duyên trong mắt cỗ cực nóng càng phát ra nồng đậm, nàng dùng hàm răng nhẹ nhàng câu lấy trong miệng trơn nhẵn thịt mềm, dưới tay bắt đầu nắm kéo, nút buộc bên hông người dưới thân lập tức bị cởi bỏ, sau khi tắm gội Minh Triệu chỉ mặc trung y mỏng manh, bởi vì động tác Kỳ Duyên mà triệt để tản ra, lộ ra một mảnh da thịt trắng nõn. Sau một khắc, bên tai truyền tới âm thanh hàm hồ nhẹ thấp: "Triệu nhi, giúp ta cởi."
Minh Triệu trong đầu một mảnh hỗn loạn, trong thoáng chốc, Kỳ Duyên ôm nàng ngồi dậy, hai người ôm dính vào nhau quỳ ngồi ở trên giường. Kỳ Duyên buông ra vành tai Minh Triệu, môi lưỡi bắt đầu từng chút dời xuống rơi vào chiếc cổ trắng nõn thon dài của nàng, làm cho Minh Triệu ngẩng đầu lên. Bên người y phục trượt xuống đến khuỷu tay, màu trắng áo mỏng giống như Bạch Liên nở rộ chồng chất tại trên eo nàng, thân thể phảng phất giống như say rượu, mềm thành một vũng nước, Minh Triệu chỉ có thể ôm eo Kỳ Duyên, tùy ý nàng tại trên người mình tới lui du ngoạn.
Rốt cuộc là nhớ kỹ lời nói bên tai, Minh Triệu mơ mơ màng màng tìm tòi đi qua, cởi xuống y phục Kỳ Duyên, đầu ngón tay chạm đến một mảng da thịt nóng bỏng vệt mồ hôi, trơn nhẵn tươi đẹp, nàng nhịn không được tay bắt đầu ở phía trên ủi thiếp vuốt ve, khiến cho Kỳ Duyên phát ra tiếng thở gấp gáp.
Kỳ Duyên có chút ngẩng đầu, nhìn xem Minh Triệu y phục tản lạc, giờ phút này người trước mắt hiện lên xinh đẹp đỏ ửng, trong đôi mắt lưu ly ngậm lấy thủy nhuận, óng ánh mê ly. Ngay cả da thịt trắng nõn lộ ra cũng nhiễm lên một tầng xinh đẹp hồng nhạt, để Kỳ Duyên một lần nữa trong lòng càng phát ra kích động. Nàng hôn lấy xương quai xanh tinh xảo, trầm thấp nỉ non: "Triệu nhi." Sau đó ánh mắt rơi vào trên khỏa mềm mại trắng nõn xinh đẹp, lập tức cúi đầu xuống nhấm nháp thưởng thức.
Minh Triệu bị kích thích đến lợi hại, từ xoang mũi tràn ra một tiếng ngâm khẽ mềm mại đáng yêu, thanh âm run rẩy kịch liệt: "An nhi, chân... Chân đau."
Phát hiện Kỳ Duyên thoáng dừng lại, Minh Triệu nhỏ giọng nói tiếp: "Quỳ lâu rồi, đầu gối đau."
Kỳ Duyên thở sâu, ánh mắt ôn hòa nhìn xem nàng, lập tức ôm người nhẹ nhàng áp xuống, đem chân của nàng từ không tự nhiên đè ép duỗi ra, ngón tay vuốt ve trên đầu gối nàng. Minh Triệu nhìn xem Kỳ Duyên trơn bóng không mảnh vải, sắc mặt đỏ bừng: "Ta là sợ nàng... Sợ chân nàng đau."
Kỳ Duyên trầm thấp nở nụ cười: "Triệu nhi nếu sợ ta đau, hảo hảo thuận theo ta liền được."
Minh Triệu chịu không nổi kia ánh mắt tình ý triền miên, đưa tay vòng ôm cổ của nàng, bắt đầu tiếp tục hôn, hai người không chút nào khoảng cách mà kề nhau, lần nữa làm dấy lên một hồi lửa nóng.
Sau một lúc, Kỳ Duyên đưa tay cùng Minh Triệu mười ngón đan xen, đem tay nàng đặt ở bên hông, dán vào đôi môi nàng vuốt nhẹ, từng chút hôn xuống bụng dưới của nàng. Minh Triệu ngón tay chặt chẽ co lại, thật sự chịu không nổi sự giày vò ngọt ngào này, tiếng nói đều nhiễm khóc nức nở: "Ta, An nhi, buông ra ta, ân... nàng lên đây, ta muốn ôm nàng."
Kỳ Duyên buông bàn tay Minh Triệu ra, có chút trườn lên để nàng ấy ôm chính mình, tuy nói nàng là lần đầu tiên ở phía trên, nhưng trong ngày thường Minh Triệu cũng coi như thể nghiệm cho nàng thấy, hơn nữa... nàng sợ làm bị thương Minh Triệu, đặc biệt học tập một phen, thế cho nên đối với Minh Triệu đồng dạng ngây thơ non nớt, những thứ này đủ khiến cho nàng ấy khó có thể chống đỡ.
Hôn từ trước ngực một lần nữa nóng bỏng trượt xuống, Kỳ Duyên chậm rãi tách ra chân Minh Triệu, áp xuống. Nàng có thể cảm giác được thân thể Minh Triệu đột nhiên buộc chặt, bụng dưới từng hồi run rẩy, hiển nhiên nàng ấy vẫn còn có chút khẩn trương. Kỳ Duyên trong mắt dục vọng thoáng nhẫn nại, nàng lần nữa đi lên, dán đến gần nhu nhu hôn môi Minh Triệu, thấp giọng dỗ dành: "Triệu nhi, đừng sợ, mở mắt ra nhìn ta."
Minh Triệu sống hai đời cũng chưa bao giờ có được trải nghiệm này, trước đây đối đãi Kỳ Duyên nàng liền khẩn trương không thôi, giờ phút này đến phiên chính mình càng có chút thấp thỏm không yên. Chẳng qua là nàng yêu Kỳ Duyên, cũng vui vẻ nguyện ý cho nàng ấy tất cả, nghe được lời nói dịu dàng bên tai, nàng thở hào hển mở mắt ra. Kia làm cho nàng yêu cực điểm con ngươi như mực, lúc này một mảnh sáng rực tâm ý, giống như một vùng trời đêm thâm thúy, điểm điểm ngôi sao rơi vào trong đó, dịu dàng đến làm cho người hận không thể chìm sâu vào, để Minh Triệu triệt để trầm luân, si ngốc nhìn xem nàng.
Kỳ Duyên đối với nàng tươi sáng nở nụ cười, cúi người điểm điểm hôn lên thân thể nàng, làm cho nàng từng chút trầm tĩnh lại, đầu ngón tay rơi vào da thịt bên chân Minh Triệu, không ngừng vuốt nhẹ, cho đến khi chạm đến một mảnh nóng ướt. Lập tức ngón tay rơi vào bên trong đầm nước, khinh khinh xoa nắn, hoặc là tới lui bơi lội, lúc lại xoay tròn, khiến cho Minh Triệu khẽ run lên, phát ra tiếng ngâm nga. Tại lúc Minh Triệu thân thể đều chìm trong mê say, bên tai lờ mờ có người nói gì đó, một lát sau nàng liền cảm nhận được Kỳ Duyên đem ngón tay thon dài chậm rãi tiến vào nàng, đau xót làm cho nàng thần trí thanh tỉnh chút ít, trầm thấp rên khẽ một tiếng.
Kỳ Duyên không dám động, trong mắt tràn đầy đau lòng nhưng lại có cỗ hạnh phúc khó nói nên lời, hôn mặt Minh Triệu, trầm thấp dỗ dành nàng ấy, thẳng đến người dưới thân thẹn thùng nâng lên vòng eo, nàng mới mỉm cười ôn nhu động tác. Chưa bao giờ thể nghiệm nhường Kỳ Duyên vô pháp tự kiềm chế, nàng không biết khát vọng bao lâu rồi, trước đây nàng vẫn cho rằng đời này không thể có được Triệu nhi, cho nên nàng một mực khắc chế, nhưng hôm nay, nàng không cần sầu lo chính mình vô pháp ở bên nàng ấy, còn có mẫu thân ở bên cạnh, hạnh phúc tràn đầy khiến cho nàng luôn có cảm giác không chân thực.
Minh Triệu giờ phút này dĩ nhiên tâm tư gì đều biến mất, thân thể theo động tác Kỳ Duyên mà lúc tiến lúc lùi, nàng cảm giác bản thân giống như một con cá rơi vào trong vùng sóng gió, không cách nào khống chế chính mình, thuận theo luồng nước di chuyển tới lui, lúc bị dâng lên cao, lúc lại bị kéo xuống, mà người trên thân chính là tất cả trời đất của nàng, như thế nào cũng thoát không ra, bị nàng ấy lăn qua lộn lại, nhào nặn đến muốn vỡ nát. Cả người vui sướng tràn đầy, thoải mái nhưng cũng rất giày vò người, hai chân nàng không tự chủ vòng tại bên eo Kỳ Duyên, ý thức chìm vào hỗn độn mê ly, cho đến cuối cùng tầng tầng thủy triều ập tới, nàng dường như bị đẩy lên bờ rồi, cảm giác giống như nghẹt thở, toàn thân buộc chặt, ngón chân cũng nhịn không được cong lại, run rẩy mà khoái hoạt.
Kỳ Duyên ánh mắt rực rỡ như sao, trong mắt sáng rực tình ý khó có thể che giấu, liền như vậy nhìn chằm chằm vào Minh Triệu, giờ phút này người trong lòng của nàng đẹp đến làm cho nàng trái tim phát run, rời khỏi ngày thường hết mực dịu dàng đoan chính cùng kiềm chế, giờ phút này nàng ấy sắc mặt đỏ thẫm, trong mắt ngân ngấn nước lay động, mê ly mà mị người. Cùng nàng ấy trải qua một phen cá nước tan ra, tư vị thực cốt mất hồn, nhìn xem nàng ấy nở rộ trong tay mình hết lần này đến lần khác, đồng dạng làm cho nàng thần hồn đều say.
Nhẹ nhàng từ trong cơ thể Minh Triệu lui ra ngoài, đầu ngón tay bọc một tầng óng ánh còn mang lấy vết máu, Kỳ Duyên vừa đau lòng vừa thỏa mãn, hôn lên cái trán ướt đẫm mồ hôi của nàng, một tay dịu dàng ôm nàng, tay kia vuốt ve bụng dưới vẫn còn run rẩy, dỗ dành nàng từng chút thư hoãn lại.
Minh Triệu hồi lâu mới bình thường lại, đến cùng là lần đầu tiên nếm thử, loại tư vị này làm cho nàng nhất thời có chút không chịu nổi, ánh mắt mềm nhìn xem Kỳ Duyên một bên dịu dàng lưu luyến, Minh Triệu vừa ngượng ngùng vừa ảo não, nàng lần đầu tiên ở trên ngây ngô đến lợi hại, nếu không phải Kỳ Duyên trúng xuân dược, nàng đoán chừng nàng ấy trải nghiệm cũng không phải thật tốt, động tác nàng trước đây so với những chuyện tối nay nàng ấy làm, quả thực chính là nàng quá ngây thơ rồi!
Kỳ Duyên vẫn nhìn nàng, thấy nàng như vậy lập tức có chút bất an: "Triệu nhi, làm sao vậy, nàng... nàng không thoải mái sao?"
Minh Triệu đầu tựa vào trong lòng nàng, lắc đầu, sắc mặt trở nên hồng, chính là rất thư thái, nàng thẹn thùng lầm bầm một câu.
Kỳ Duyên không nghe rõ, trong lòng có chút gấp: "Triệu nhi nói gì?"
Minh Triệu thanh ho một tiếng, lúc này mới có chút không tự nhiên nói: "Nàng làm sao thành thạo như vậy?"
Kỳ Duyên sững sờ, lập tức nhịn không được cười ra tiếng, nàng mềm mại ôm Minh Triệu, tiếng cười sung sướng lại êm tai, khiến cho Minh Triệu càng thêm lúng túng.
Minh Triệu cố nén xấu hổ, nghiêm túc nói: "Không cho cười."
Kỳ Duyên lập tức ngưng cười, nhưng bờ vai vẫn còn run run đấy, trước lúc Minh Triệu thẹn quá hóa giận, nàng liền trở mình đem người đè dưới thân, đồng dạng lung linh tinh tế thân thể chặt chẽ dán vào nhau, còn sót lại tư vị để Minh Triệu cảm thấy thân thể mềm đi vài phần. Bên tai Kỳ Duyên lại cười nhẹ hỏi: "Cho nên nói, Triệu nhi vừa rồi rất hài lòng, đúng không?"
"Nàng không biết xấu hổ." Minh Triệu mặt đỏ đến muốn nhỏ máu, nhưng như cũ duy trì lãnh tĩnh.
Kỳ Duyên nhìn nàng giữa lông mày có chút mệt mỏi, lập tức thu lại vui đùa, nữ tử ở phương diện này luôn nhu nhược, thực tế Minh Triệu mới phá thân thể, có chút tinh thần bất lực. Kỳ Duyên vén lên mấy sợi tóc ẩm ướt mồ hôi trên trán nàng, ôn nhu nói: "Được rồi, ta không trêu nàng nữa, mệt mỏi sao?"
Minh Triệu động đậy thân thể, tuy nói Kỳ Duyên rất dịu dàng, nhưng đến cùng là lần đầu tiên, dĩ nhiên nàng có chút mệt, cũng có chút đau xót, khẽ gật đầu một cái.
Kỳ Duyên ôm nàng vào trong ngực, vỗ nhè nhẹ trên lưng nàng: "Trước tiên ngủ nha, ân?"
Xung quanh còn lưu lại khí tức kiều diễm, được Kỳ Duyên mềm mại ôm lấy, vừa thư thích vừa yên tâm, không cần một lát, Minh Triệu liền chìm vào mộng đẹp.
Trời đã về khuya, Kỳ Duyên cũng mệt mỏi, nàng chống đỡ thân thể, tập tễnh dùng khăn mềm thay Minh Triệu chỉnh lý, liền cũng ôm người ngủ thiếp đi.
Hôm sau theo lệ thường Kỳ Duyên phải thượng triều, hai người Lưu Du chuẩn bị tốt triều phục cùng đồ dùng rửa mặt hầu ở bên ngoài, bên trong Trọng Hoa Điện yên tĩnh để Lưu Du cảm thấy hơi kỳ quái. Trong ngày thường quận chúa đã sớm rời giường giúp đỡ quân thượng thu thập thỏa đáng rồi, sao hôm nay còn chưa thấy bóng người.
Lưu Du sợ hai người ngủ quên, liền tiến vào tẩm điện, đi vào nhìn một lần liền chứng kiến màn trướng buông xuống, dưới giường y phục ném có chút hỗn loạn, lập tức mặt đỏ tới mang tai, các nàng cũng không còn nhỏ, ở trong cung biết đến cũng không ít, làm sao không hiểu chuyện gì xảy ra. Các nàng vốn biết được tình cảm của hai người, giờ phút này vừa ngượng ngùng vừa không biết làm sao, đang muốn lui ra ngoài, người bên trong màn trướng bỗng nhiên ngồi dậy, Kỳ Duyên tận lực đè thấp tiếng nói: "Lưu Du sao?"
Lưu Du hoảng hốt, vội quỳ xuống: "Quân thượng, là nô tì."
"Cầm y phục tiến đến, bổn vương muốn thượng triều rồi. Động tác nhẹ nhàng chút, không được đánh thức quận chúa."
Lưu Du đứng lên thở phào nhẹ nhõm, trong lòng mừng thay cho quận chúa, năm đó quận chúa đối với các nàng có ân, nhiều năm như vậy hầu hạ người, chỉ mong người cuối cùng được hạnh phúc. Tuy nói quân thượng cũng là nữ tử, nhưng người dịu dàng săn sóc như vậy, tốt hơn gấp trăm lần so với nam tử trên đời này. Nhẹ nhàng đáp một tiếng, đem y phục đưa vào, Lưu Du liền tự giác đứng hầu ở bên ngoài.
Một lát sau, Kỳ Duyên mặc tốt triều phục liền đẩy xe lăn đi ra, nhỏ giọng dặn dò: "Chờ quận chúa tỉnh, các ngươi nói với nàng, bổn vương trước thượng triều, nếu như về trễ, nàng không cần chờ bổn vương, để cho nàng dùng bữa trước. Còn nữa, căn dặn ngự thiện phòng làm cháo tổ yến, còn có canh nấm tuyết, súp táo đỏ nhân sâm, làm cho quận chúa ăn chút ít."
Lưu Du cùng Lưu Ly chăm chú nhớ kỹ, vội vàng ứng, trong lòng nhưng lại nhịn không được muốn cười. Lý Thịnh cũng là người tinh mắt, đến bây giờ vẫn không thấy quận chúa thức dậy, đã sớm đoán được. Đợi đến lúc Kỳ Duyên rời khỏi, Lý Thịnh dừng một bước, đối hai người Lưu Du hỏi: "Quân thượng nằm trên?"
Lưu Du gật gật đầu, đôi má ửng đỏ: "Ân."
Lý Thịnh cười đến híp cả mắt, bên ngoài Kỳ Duyên mở miệng gọi hắn: "Lý Thịnh!"
Hắn vội vàng ngưng cười, mau mau theo sau. Cảnh đế đối hắn mặc dù không phải rất tốt, tuy nhiên cũng chưa từng bạc đãi hắn, từ nhỏ hắn đã một mực theo hầu, đối Cảnh đế một lòng trung thành. Mà Kỳ Duyên đối hắn có ân, cũng vô cùng hậu đãi, hơn nữa Cảnh đế trước lúc băng hà đã dặn dò hắn, vì vậy đối Kỳ Duyên, hắn từ đáy lòng càng phát ra tận tâm.
Trong cung nhiều năm như vậy hắn cái gì không thấy qua, chỉ cần quân thượng thích, hắn làm nô tài tuyệt sẽ không suy nghĩ nhiều, nhưng trong lòng một mực sầu lo, quân thượng cùng quận chúa ở bên nhau lâu như vậy, vẫn hết sức đúng mực, chân của người lại không tốt, hắn còn lo lắng quân thượng áp không được quận chúa. Dù sao ngày thường quân thượng ở trước mặt người khác cực kỳ uy nghiêm, nhưng đến trước mặt quận chúa lại nghe lời đến không được, hôm nay thật sự là quá tốt rồi.
Lý công công tâm tình phi thường tốt, trên mặt giấu không được vui mừng, đẩy xe lăn cũng rất nhẹ nhàng cẩn thận, để Kỳ Duyên cảm thấy có chút không hiểu ra sao.
Đây đại khái chính là hoàng đế không vội, thái giám gấp.
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top