Chương 92: Tôi có thể theo đuổi cô lần nữa không?
Một bé mèo con oa oa khóc ở trong ngực nàng, đối với Kỳ Duyên mà nói, đủ khiến đại não của nàng chết máy.
Nàng đứng ở trước cửa, để cho Minh Triệu ôm thật lâu.
Cho đến khi bé mèo con nước mắt nước mũi chảy dài phát hiện sự thất thố của mình, mới nhanh như chớp chạy vào phòng tắm rửa mặt.
Kỳ Duyên "..."
Chí ít chiếc áo sơ mi trắng trị giá năm con số của Kỳ Duyên ướt một mảnh lớn, còn dính chất gì dính dính sáng lóng lánh... Coi như bỏ.
Rất hiển nhiên, bữa cơm này có chút đắt.
"Gấu, Kỳ Duyên... À, Gấu, Nguyễn tổng"
Kỳ Duyên cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình, Minh Triệu mới từ phòng tắm xông ra, cầm một cái khăn mặt mềm mại.
Hốc mắt của nàng hồng hồng, cái mũi ngạo nghễ cũng thế, Minh Triệu còn khẽ hít hít, gương mặt nóng lên.
Cũng may Kỳ Duyên cao 1m79, đi giày cao 1 tấc, chỉ cần Minh Triệu cao tầm 168 không ngẩng đầu lên, liền có thể giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Minh Triệu cẩn thận dùng khăn mặt lau áo sơ mi trắng cho Kỳ Duyên, vô cùng xấu hổ lau đi chất dinh dính lóng lánh, sau đó buồn bực nói:
"Tôi, đồ ăn lạnh hết rồi, tôi hâm nóng cho cô dùng"
"..."
Minh Triệu nói chuyện từ ba thành bốn, xong lập tức treo khăn mặt vào nhà tắm, lại cầm một bộ sơ mi trắng khác đưa cho Kỳ Duyên.
"Tôi, tôi, cô có thể mặc đỡ"
Dù sao cũng mặc kệ Kỳ Duyên có nhận hay không cũng nhét vào tay nàng, liền quay đầu bước đi, đem mấy dĩa đồ ăn lạnh lẽo đưa vào nhà bếp, bỏ vào nồi hâm nóng lại.
Trứng cà chua, thịt heo xào cà, cải ngọt xào chay, canh rau biển, mười phần bận rộn.
Bề ngoài không xấu, đáng tiếc đều là thức ăn hâm lại.
Minh Triệu trong lòng khó chịu, động tác vẫn nhanh nhẹn, lập tức đem bốn dĩa thức ăn nóng dọn lại lên bàn.
Nàng phát hiện Kỳ Duyên còn chưa thay áo sơ mi.
Là... Ghét bỏ nàng sao?
Nhất thời nghẹn ở trong cổ họng, Minh Triệu mấp máy môi, ngồi xuống, cầm muôi múc cho Kỳ Duyên nửa chén cơm nhỏ.
"Tôi tự làm được rồi"
Kỳ Duyên đã khôi phục lại lý trí, lễ phép khách sáo nói.
Hai người tựa hồ cũng không có gì để nói, Kỳ Duyên trầm mặc uống canh, gắp chút đồ ăn, cũng không ngẩng đầu lên, ăn đến chuyên tâm.
"Ăn, ăn ngon không?"
Minh Triệu trái tim đập loạn, khẩn trương như lâm vào đại dịch "Vị thế nào?"
"Ừm"
Kỳ Duyên không mặn không nhạt trả lời, sau đó lại tiếp tục im lặng.
Sau bữa ăn, Minh Triệu dọn dẹp chén dĩa để vào trong bồn rửa bát trong nhà bếp.
Lúc nàng mở nước, bên hông đột nhiên luồn một cái tay, đem hai đôi đũa thả vào trong bồn.
Đầu ngón tay lỡ đãng chạm vào mu bàn tay Minh Triệu.
Bất quá chỉ là chạm nhẹ, Minh Triệu lại như bị điện giật mà run rẩy.
"Cám ơn Phạm tổng mời cơm" Kỳ Duyên vẫn là vô cùng khách khí cùng xa cách "Thời gian không còn sớm, tôi trở về đây"
Nàng xoay người rời khỏi nhà bếp, cầm lấy nắm cửa chuẩn bị ra ngoài, đột nhiên cảm thấy trên lưng siết chặt.
Minh Triệu từ phía sau ôm lấy nàng.
Thanh âm mèo con phát run "Gấu, tôi có thể theo đuổi cô không?"
...
"Sau đó thì sao?"
Màn hình bên kia, Lệ Sa cùng Trí Tú biểu lộ vô cùng hứng thú, "Bồ liền chạy mất à?"
"Ừm..."
Đường đường là Nguyễn tổng, quen nhìn vô số mưa giông bão tố, lại bị bé mèo con ôm lấy lại co giò chạy mất.
"Cho nên bồ ngầm chấp nhận hay là cự tuyệt?"
Trí Tú ôm cánh tay, dựa vào ghế dựa, một bộ tư thế phách lối của người từng trải "A Gấu, nghe kinh nghiệm của mình nè, loại thời điểm này, bồ liền để ngỏ chút mập mờ, để Minh Triệu ăn chút dấm, tựa như mình lúc đó..."
Lời còn chưa dứt, hình ảnh video đột nhiên bị che khuất, sau đó tắt đen thui, chỉ còn tiếng Trí Tú thất kinh la lên "Ni Ni, em nghe chị giải thích!"
Lần này chỉ còn Lệ Sa, nàng tự nhận là tốt xấu gì đáng tin cậy hơn Trí Tú một chút, liền hỏi Kỳ Duyên "Bồ nghĩ như thế nào?"
"Có thể nghĩ thế nào" Kỳ Duyên cười khổ "Kỳ thật mình cảm thấy cô ấy thích... Có lẽ là cảm giác có mình hầu bên cạnh cô ấy"
Thích được an ủi, mà không phải vì người đó.
Không phải, sao có thể nhanh như vậy mà quay ngoắt đi tìm nàng?
Lệ Sa trầm mặc một lát "Vậy bồ xác thực phải suy nghĩ thật kỹ"
"Ừm, mình hiểu rồi"
Tắt video call, Kỳ Duyên ngồi yên trong chốc lát, quyết định tạm thời không nghĩ những thứ này, tắm rửa một cái, nhất quyết lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Nàng vừa tới văn phòng, thư ký liền tiến vào, thần sắc so với ngày thường có chút khác biệt, tựa hồ gặp đại sự.
"Nguyễn tổng" nàng do dự trong chốc lát "Ừ, dưới lầu có người gửi đồ cho cô"
"Cái gì vậy?"
Kỳ Duyên rất kỳ quái, hẳn là của Minh Triệu?
Kết quả thư ký đáp "là một bó hoa hồng 99 bông"
"..."
Cái này thế nhưng không hợp thói thường.
"Trước đem bó hoa bỏ vào phòng văn thư đi, thấy ai đi ngang qua thì phát cho họ một cành"
Kỳ Duyên nói, đột nhiên nghĩ đến cuộc hẹn với cữu cữu Nguỵ Nam.
"Chờ một chút có người tới tìm tôi thì đưa qua phòng họp chờ"
Nàng bàn giao vài câu với thư ký, sau đó liền rời đi.
Đi lần này chính là mất hết phân nửa buổi chiều, cho đến khi Minh Triệu tan ca, lúc muốn tới tìm nàng, Kỳ Duyên cũng không có trở về.
Bởi vì Kỳ Duyên dặn dò trước, cho nên thư ký đem Minh Triệu đến phòng họp, để nàng đợi một lát.
Minh Triệu dù sao không vội, ở phòng họp từ từ chờ đợi.
Ước chừng qua nửa tiếng, cửa phòng đột nhiên mở ra, đi vào phòng là một cô gái trang điểm thời thượng, sáng chói xinh đẹp.
Nàng đeo kính râm, nhưng gương mặt thực tế quá nổi tiếng, huống chi Minh Triệu là tay lão luyện trong giới truyền thông, lập tức nhận ra ngay.
Đinh Vũ Manh, là nghệ sĩ của Loan Hoàng đang thời kỳ đỉnh cao nổi tiếng nhất, đóng mấy bộ phim tỷ số xem đài cao, thành công đạt được vị trí phái thực lực.
Hai bên đều không ngờ gặp nhau tại chỗ này, quen biết qua loa nên cũng gật đầu chào hỏi, tuy nhiên vẫn có chút kỳ quái.
Cũng may đều là người trưởng thành, Minh Triệu khách khí chào hỏi Đinh Vũ Manh, sau đó trở nên xa cách, tự mình ngồi xuống.
Có thể đến phòng họp, đương nhiên là đều đến tìm Kỳ Duyên.
Cho nên nàng tới làm gì?
Con mắt vô tình hữu ý nhìn về phía Đinh Vũ Manh, Minh Triệu trên mặt bình bình đạm đạm, bất động thanh sắc, chỉ là trong lòng không khỏi suy nghĩ nhiều.
Nàng cầm cái tách, bờ môi nhẹ chạm vào vành tách, tư thái ưu nhã húp một ngụm trà nhỏ.
Minh Triệu lại nghĩ tới cảnh mình thấy ở quán bar.
Kỳ Duyên bích đông một cô gái vẻ ngoài lạnh lùng... Nhưng bây giờ lại có một cô gái khác mười phần xinh đẹp là Đinh Vũ Manh tìm nàng.
Hai loại hình khác biệt, đều có quan hệ với Kỳ Duyên!
Nói không thèm để ý là gạt người, ngón tay Minh Triệu không tự giác dùng lực, trong lòng càng rối bời.
Tổng giám đốc công ty giải trí, dáng dấp đẹp mắt lại có nhiều tiền, kỹ thuật còn tốt như thế... Minh Triệu không ý thức mình đã đại phát ghen tuông.
Nếu như cảm xúc có thể hoá thú, Minh Triệu hiện tại chính là con mèo con đã mấy lần xù lông.
Kỳ thật nàng cảm thấy Kỳ Duyên đẹp đến có hiệu ứng gây choáng, người bình thường đều có cảm giác vết sẹo trên mặt Kỳ Duyên có chút hung ác.
Tóm lại là một khuôn mặt bị "huỷ dung" bất quá không chỉ một mình Minh Triệu thấy nó đẹp mắt.
Ví dụ như Đinh Vũ Manh đang ngồi chờ trong phòng họp.
Nàng một mực lặng lẽ quan sát Minh Triệu.
Giác quan thứ sáu của phụ nữ từ trước đến nay đều chuẩn đến không có gì phải bàn.
Minh Triệu chỉ là yên lặng ngồi ở chỗ đó, nhưng Đinh Vũ Manh chính là có thể phát giác được không khí có chút vi diệu
Tình địch?
"Phạm tổng, cô có phải cũng có ý gì với Nguyễn tổng không?"
Quanh co lòng vòng không bằng nói thẳng, Đinh Vũ Manh gỡ kính râm xuống, đôi mắt đào hoa có thâm ý khác nhìn về phía Minh Triệu.
Minh Triệu hơi sững sờ.
Không nói loanh quanh mà đi thẳng vào vấn đề, chỉ là từ "cũng" kia lại mang hàm ý sâu xa.
Minh Triệu trong lòng không quá thoải mái.
"Xem ra" nàng lập tức ném đá trở về "Đinh ảnh hậu phải chăng có ý với Nguyễn tổng?"
Trong bông có kim đâm nhẹ, Đinh Vũ Manh cũng không ngoài ý muốn, nàng phong tình vạn chủng vén tóc xoăn màu nâu bóng loáng, dứt khoát hào phóng thừa nhận "Đúng"
"..."
"Nguyễn tổng rất mê người" Đinh Vũ Manh cũng không cố kỵ dùng chữ mập mờ, nói thẳng "Mới nhận biết nàng chưa bao lâu, tôi liền thất điên bát đảo"
Minh Triệu im lặng nghĩ: Hai người quen nhau bao lâu rồi?
Nghe ngữ khí của Đinh Vũ Manh, cũng là tình căn đã sâu.
Suy nghĩ không khỏi có chút loạn, Minh Triệu nắm tách trà trong tay, không nói gì, lại nghe Đinh Vũ Manh nói:
"Phạm tổng, không bằng chúng ta cạnh tranh công bằng đi"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top