Chương 81: Mèo to tinh thần chán nản rời đi

Ở Chỉ Túy Khâm Mê chờ nửa ngày, cuối cùng Kỳ Duyên về chung cư.

Có lẽ trong lòng vẫn còn cất giữ những thứ không cam lòng, trên thực tế ông trời cũng cho nàng "may mắn" một lần.

Minh Triệu đứng ngoài cửa "Tôi muốn vào lấy đồ"

"..."

Nét mặt của nàng rất lãnh đạm, ánh mắt có chút nghiêng nghiêng, tựa hồ không nguyện ý nhìn Kỳ Duyên.

Chán ghét nàng vậy sao? Trái tim Kỳ Duyên lung lay sắp đổ lại bị đâm lần nữa.

"Chờ tôi vài phút được không?"

Thanh âm rất nhỏ, giờ phút này Minh Triệu rốt cuộc liếc nàng một cái.

Trạng thái của Kỳ Duyên sợ là không được tốt, Minh Triệu hơi cảm thấy không thoải mái.

"Tốt a"

"Ừm"

Kỳ Duyên trước tiên mời Minh Triệu đi vào, vào phòng tắm rửa sơ mặt, đem mùi rượu trên người tẩy đi.

Một lát sau nàng đi ra, đã thấy Minh Triệu vẫn y nguyên đứng ở cửa trước.

Ước chừng ngay cả đi vào cũng không nguyện ý, Kỳ Duyên cười khổ, nhưng vẫn đi qua, nhẹ nhàng nói "Được rồi"

Minh Triệu y nguyên không động đậy, hơi gật đầu, nghiêng người đi vào phòng khách, trước tiên đem vali hành lý ở góc tường kéo ra.

Khoảng thời gian nàng ở tạm, vụn vụn vặt vặt cầm vài thứ tới, nhưng phần lớn mọi thứ chỗ Kỳ Duyên đều có.

Cho nên đồ muốn lấy cơ hồ chỉ là quần áo gửi giặt, Minh Triệu nhớ gì đó đi vào phòng ngủ, kéo tủ quần áo.

Bên trong treo mấy đồ công sở thường mặc, mặt khác cũng chính là quần áo Minh Triệu nhờ Kỳ Duyên giặt hộ.

Những thứ này cũng không nhiều, Minh Triệu đem chúng rút khỏi móc quần áo, đặt ở trên cánh tay.

Nàng lo dọn dẹp đương nhiên không chú ý đến Kỳ Duyên đứng ngoài cửa.

Ở góc độ này, Minh Triệu bị cánh cửa tủ che khuất, nhưng tiếng quần áo bị kéo xuống giá vẫn lọt vào trong tai Kỳ Duyên.

Trái tim lần nữa bị đánh trúng, ẩn ẩn đau đớn.

Minh Triệu sẽ không biết, Kỳ Duyên ban đầu mừng rỡ đi mua vật dụng hàng ngày cho mèo con.

Cái chén mèo con đáng yêu, ga giường in vuốt mèo, gối ôm đặt trên sofa là hình cái mông bé mèo... tất cả những thứ này, là Kỳ Duyên muốn chuẩn bị cho ổ ân ái với mèo nhỏ.

Nhưng những ngày Minh Triệu chuyển tới, không chỉ không chú ý những thứ đồ chơi nhỏ được tỉ mỉ chuẩn bị, cuối cùng còn lạnh lùng hất tay lật đổ "ổ ân ái"

Tim Kỳ Duyên căng đau, nàng hiện tại mới phát giác: Minh Triệu căn bản ngay từ đầu không quan tâm những thứ này.

Có lẽ người "an ủi" mới có thể mở được nội tâm của Minh Triệu, căn bản chưa bao giờ nàng.

Suy nghĩ càng lúc càng rối rắm khiến tinh thần nàng chán nản, Kỳ Duyên sa sút xoay người rời đi, vào phòng khách mở ngăn kéo lấy thẻ tiết kiệm

Thẻ tiết kiệm này là lúc trước Minh Triệu cho nàng, bên trong là "phí bao nuôi" không hề đụng vào một xu.

Nàng xuất thần nhìn chằm chằm tấm thẻ, đột nhiên nghe phía sau có động tĩnh, Minh Triệu ôm quần áo đi ra.

"..."

Hai người tựa hồ không nghĩ đối mặt nhau, Kỳ Duyên đưa thẻ ra "Đây là phí bao nuôi, cô lấy về đi"

Minh Triệu im lặng, chần chờ một lát mới tiếp nhận.

Trên thẻ tiết kiệm có một cái sticker hình mèo con màu xám trắng, cuộn tròn thân thể ngáy ngủ, rất đáng yêu.

Minh Triệu nhìn mặt thẻ phát ngốc chốc lát, cuối cùng ngẩng đầu "Kỳ Duyên, chúng là liền xem như thanh toán xong"

oOo

Một đoạn quan hệ cứ như vậy kết thúc ngắn ngủ.

Mà sau khi dọn đi cũng không hề có sự khác biệt, Minh Triệu vẫn như cũ đi làm rồi tan tầm, bình thản trải qua.

Nếu nói có khác biệt, chính là hai ngày này đều không thấy Kỳ Duyên.

Ngày hôm nay hết giờ làm, trợ lý mời Minh Triệu tham gia tiệc vui chơi với nhóm

Hồ sơ của Loan Hoàng chuyển giao cho phó tổng của khác công ty đảm nhận, nhưng tổ viên làm việc quen với nàng vẫn không bỏ mặc Minh Triệu, cho nên nói là ăn chơi thật sự chính là tiệc chia tay.

Minh Triệu không phải người buồn tẻ mà không có quan hệ cấp trên cấp dưới liền vui vẻ đáp ứng, cùng bọn họ đi KTV hát karaoke.

Cho nên bồi đồng nghiệp vui chơi tận hứng, lúc Minh Triệu rời khỏi KTV đã muộn, gần mười một giờ.

Tựa hồ nàng chưa ăn cơm tối, giờ phút này cảm giác bụng đói xẹp lép càng thêm rõ ràng, vị rượu bỏng xen lẫn với trống rỗng trong dạ dày, không quá dễ chịu.

Góc đối diện hình như có cửa hàng giá rẻ, Minh Triệu kéo túi trên vai, bước nhanh qua đường, nghĩ đến mua bánh mì lót dạ

Vội vàng đi tới, Minh Triệu khoanh tay chuyển qua góc, đang muốn tìm kiếm cửa hàng giá rẻ kia, thình lình nhìn thấy dưới đèn đường đầu phố có một bóng người đứng.

Nguyên con đường tất cả cửa hàng đều đóng, đoạn cuối đường chỉ chiếu sáng một ngọn đèn, dưới ánh đèn lờ mờ nhu hoà, thân ảnh cao gầy thon dài kéo thật dài trên mặt đường.

Quang ảnh ảm đèn không nhìn rõ, Kỳ Duyên suy sụp đứng dựa lên cột đèn, ngón tay đang đè trên bật lửa "xoẹt" một tiếng thắp lên một ngọn lửa nhỏ

Nàng một tay bao lấy ngọn lửa, nghiêng đầu xích lại gần, đốt thuốc lá.

Trên môi ngậm thuốc lá dành riêng cho phái nữ, tàn thuốc u lam loé lên, phiêu khởi sương trắng.

Kỳ Duyên bỏ bật lửa vào túi áo, cảm giác có ánh mắt tựa hồ đang nhìn nàng, không khỏi liếc nhìn.

Dưới ánh sáng đèn đường mờ nhạt, có thể nhìn rõ mặt Minh Triệu.

Suy nghĩ đột nhiên bế tắc, Kỳ Duyên kẹp điếu thuốc, kinh ngạc nhìn Minh Triệu.

Minh Triệu cũng đang nhìn nàng.

Có phần lúng túng nhìn nhau, im lặng đến mức nghe được cả tiếng hơi thở.

"Minh..."

Kỳ Duyên mở miệng trước, thế nhưng không chờ chữ "Triệu" nhẹ nhàng thốt ra, Minh Triệu liền lạnh lùng quay người đi, cũng không quay đầu lại.

Âm thanh giày cao gót không biết vô tình hay cố ý, nhưng dễ như trở bàn tay "giẫm" lên tim Kỳ Duyên tê rần.

Giác quan vì thế mà trì độn vài giây, lúc Kỳ Duyên nhớ ra đuổi theo, đã thấy Minh Triệu ngoắc một chiếc taxi, nghênh ngang rời đi.

Trên đường về Minh Triệu đặt hàng online, lúc về tới nhà, đặt túi xách xuống đi vào phòng tắm, tẩy trang

Vừa đúng lúc nghe tiếng gõ cửa.

"Đến đây"

Minh Triệu mở cửa, tưởng rằng người giao hàng tới, lại ngoài ý muốn thấy Kỳ Duyên.

Nàng tựa hồ rất mệt mỏi, cả người đều tản ra một cảm giác suy sụp

"Này, Minh Triệu"

Kỳ Duyên miễn cưỡng nâng lên tinh thần, hướng nàng cười cười.

"Tôi muốn dọn đi" nàng nói "chỗ này có hộp bánh, chính tay tôi làm, nên cho cô"

"..."

Một hộp sắt hình tròn màu đỏ, phía trên là hình bé mèo con đáng yêu, đang vung vẩy móng vuốt bán manh.

Minh Triệu cắn môi một cái.

"Cô muốn dọn đi sao?"

"Ừm" Kỳ Duyên gật gật đầu "Sau này sẽ không đi qua chỗ này"

"Vậy..."

Minh Triệu tự dưng cảm thấy hoảng hốt, vô thức hỏi: "Vậy cô muốn đi chỗ nào?"

Hỏi xong mới cảm thấy mình không ổn, người ta là tổng giám đốc, dành chút thời gian làm tiểu bạch kiểm đùa giỡn nàng, làm gì thiếu thời gian tìm chỗ ở?

Trong lòng đột nhiên nổi giận, Minh Triệu nhìn sang một bên "tôi tuỳ tiện hỏi, cô đừng để ý"

"Không sao" Kỳ Duyên thấy phản ứng của nàng cũng đoán được "Dù sao Phạm tổng sẽ không cần lo lắng sẽ gặp tôi"

Nàng đưa hộp sắt về trước, nhét vào tay Minh Triệu.

"Cái này liền nhờ Phạm tổng" Kỳ Duyên cười cười, rõ ràng vạn phần đắng chát, nhưng dáng vẻ làm bộ như nhẹ nhàng.

"Không thích, cô cứ ném đi"

Dù sao đây là lần cuối cùng nàng làm "đồ ăn cho mèo" bị ném đi thì sao, cũng không sao.

"..."

Minh Triệu cầm hộp, nhíu mày, tựa hồ không nghĩ nhận.

Nụ cười Kỳ Duyên thoáng cứng đờ, khoé miệng không thể duy trì nụ cười nhẹ nhõm nữa.

"Không thích thì cứ ném"

Cơ hồ là cầu xin nàng nhận lấy, Minh Triệu nghe ngữ khí cầu khẩn, không biết vì cái gì, đột nhiên có chút đau lòng.

Sao lại đau lòng người lừa gạt nàng chứ? Không, làm sao có thể?

Ngăn chặn một ý niệm kỳ quái, Minh Triệu mấp máy môi, rốt cuộc nói một tiếng cám ơn.

Sao lại rối loạn... Nàng làm sao rồi?

Hình như có ý trời, đúng vào lúc này, chợt nghe Kỳ Duyên nói:

"Minh Triệu, thật xin lỗi"

Ngực giống như cứng lại, Minh Triệu bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn, không dám tin nhìn Kỳ Duyên.

Nàng đang xin lỗi nàng sao?

"Thật rất xin lỗi"

Ngữ khí Kỳ Duyên rất chân thành, toàn bộ sự việc, ngoại trừ lúc bắt đầu, dưới tình huống Minh Triệu vô thức cùng nàng phát sinh quan hệ, còn lại không làm gì sao.

Nàng thậm chí không nghĩ lợi dụng Minh Triệu tìm sổ sách của Trịnh Khắc Sảng.

Chí ít theo Kỳ Duyên, mình là thật tâm.

Sai lầm duy nhất chỉ là nàng xem nhẹ suy nghĩ của Minh Triệu có nguyện ý thích nàng hay không, mà cứ thế tuỳ ý bắt đầu theo đuổi.

"Tôi không phải cố ý gạt Phạm tổng"

Bây giờ nói những lời này không khỏi vì chính mình muốn giải thích, nhưng Kỳ Duyên hy vọng nói ra, có thể cho Minh Triệu hiểu: nàng thích nàng.

Nhưng cuối cùng, vẫn không thể nói ra miệng.

Lời vừa thốt ra "Tôi không phải cố ý gạt Phạm tổng" thì liền im bặt, Kỳ Duyên nghĩ: Đã quá trễ.

Minh Triệu chỉ sợ không còn muốn gặp nàng, cần gì phải nói vài lời không quan trọng, khiến người ta chán ghét?

"Cứ như vậy đi"

Kỳ Duyên đút tay vào túi quần, hung hăng bấu một cái, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng giả vờ.

"Phạm tổng, tạm biệt"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top