Chương 52: Thưởng thức tơ lụa thơm tho.

Minh Triệu nghĩ là, lúc nàng ba mươi tuổi, trải qua thời gian làm việc tầm năm sáu năm, dù có gặp gà cựa hay lão cẩu, lẫn sóng to gió lớn vẫn có thể ứng phó qua.

Nhưng nàng chưa từng ứng phó loại "nguy cơ" này... một mặt không thể tắt điện thoại mẹ ruột, một mặt là đối phó với tiểu bạch kiểm phát tình.

Thật quá khó.

Minh Triệu vạn phần hối hận mình phản xạ có điều kiện nhận điện thoại, cho nên tạo thành cục diện lúng túng hiện giờ.

"Mẹ, con biết rồi, không có chuyện gì, thật"

Đầu kia chính là người mẹ lo lắng con gái mình che giấu chuyện ly hôn, đầu này lại có "mèo to" đang phát tình.

Có thể nói nước sôi lửa bỏng, Minh Triệu phân thần ứng phó đồng thời điện thoại, còn phải đề phòng Kỳ Duyên ăn đậu hủ của nàng.

Ánh mắt không ngừng ám chỉ, Minh Triệu nâng lên cánh tay trái che chở ngực mình, cho dù chỉ mặc áo ngực cho nàng, nhưng vẫn phòng ngừa động tác giống như lừa mình dối người.

Ánh mắt Kỳ Duyên nhiều hứng thú ở trên thân quét tới quét lui, thưởng thức thân thể của nàng, cũng tản ra một loại cảm giác nóng rực "Em nghĩ làm chị"

Ánh mắt này để Minh Triệu sợ hãi, lại không khiến người chán ghét, ngược lại có loại cảm giác tán tỉnh mới mẻ.

Gương mặt không ngoài sở liệu hiện ra hồng nhiệt, Minh Triệu nhìn chằm chằm Kỳ Duyên rất lâu, cảm thấy nàng tựa hồ không có "kích tình" như vậy.

Cho nên nhân cơ hội này mau đem câu chuyện kết thúc sớm, Minh Triệu âm thầm nghĩ, ánh mắt chậm rãi lệch mặt trước tấm gương.

Chính là vắt hết óc muốn làm sao tắt điện thoại một cách hợp lý, lại không đến mức để mẹ của nàng cảm thấy nàng "vụng trộm đi khóc", Minh Triệu đột nhiên nhìn một góc tấm gương, thấy cử động quỷ dị của Kỳ Duyên.

Nàng lấy ra một cái quần lót từ đống quần áo đặt trên bồn rửa mà Minh Triệu chưa kịp mặc.

Quần lót làm bằng tơ lụa, tam giác màu trắng không vết dơ, cấm dục lại thiếu gợi cảm, phi thường phù hợp với Minh Triệu.

Nhưng đầu ngón tay móc quần lót người ta từng mặc qua, hình ảnh cho người ta cảm giác kỳ hoa, Minh Triệu đều sững sờ

Dường như bị đóng đinh nhìn chằm chằm tấm gương, Minh Triệu trơ mắt nhìn Kỳ Duyên quơ quần lót của nàng, dường như giám bảo.

Ý thức đều giống như bị hành động này làm cho cứng đờ, nhưng càng làm Minh Triệu thổ huyết chính là:

Kỳ Duyên thế mà cầm quần lót của nàng, mở ra, đối với hạ bộ nghiêm túc ngửi một cái.

Xoang mũi hít một hơi thật sâu, thanh âm dường như nghe rõ ràng, yếu ớt quanh quẩn ở trong không khí phòng tắm lúng túng.

Minh Triệu hóa đá, từ đầu đến cuối đều là cháy đen, một tia vết rách từ đỉnh đầu "phanh" ra từng tấc từng tấc vỡ tan.

Đúng vậy, nàng vỡ tan, không chỉ có vỡ tan, mà tu dưỡng kiến thiết ba mươi năm qua học hành gian khổ đều nát nhừ.

"Két" cổ cứng đờ vặn vẹo.

Minh Triệu rốt cuộc quay đầu, đối mặt tình cảnh vạn phần lưu manh không thể tưởng tượng nổi...

Kỳ Duyên hai tay cầm quần lót của nàng, giống như mèo hít bạc hà, cái mũi cọ lấy, ngửi ngửi.

Ân~, mùi hương phía dưới của bé mèo Kitty, thế mà thơm thơm.

"Mèo to" phát tình hút đã nghiền, không chút nào biết hành động này khiến cho Minh Triệu bị xung kích bao lớn.

Tiểu bạch kiểm của nàng, đam mê quần lót của nàng, quái dị... vẫn là hít vào.

Thời không như dừng lại, trọn vẹn mười mấy giây sau, nội tâm băng phải Minh Triệu nhão nhoẹt, rốt cuộc tuôn ra một tiếng:

"Kỳ Duyên cô biến thái?"

Trung khí mười phần gần bằng âm thanh của bà chủ nhà la lên "Nước không tốn tiền sao", Kỳ Duyên cùng Đỗ Hoa Yên bên đầu dây kia rõ ràng đều chấn động một cái

Nhưng các nàng nhìn không thấy nhau, thế là xuất hiện "hiểu lầm" kinh người.

Đỗ Hoa Yên nghĩ: học muội thuê chung với A Triệu là biến thái sao?

Kỳ Duyên nghĩ: mẹ vợ có thể cảm thấy mình biến thái không?

Vi diệu, thực tế quá khéo léo, đến mức kẻ đầu tiêu, người trong cuộc, người dự thính tam hướng đều không hẹn mà im lặng.

Nửa phút sau, gương mặt bạo đỏ, Minh Triệu đột nhiên đem điện thoại cúp, đoạt lấy quần lót của mình.

"Cô, biến thái!"

Tay trái nắm chặt quần lót của mình, vừa thẹn vừa xấu hổ đến Minh Triệu hốc mắt đều đỏ, cắn răng nghiến lợi trừng mắt Kỳ Duyên.

Xác thực tương đương biến thái, nhưng mọi người đều biết, báo tuyết có một tầng "da" dày cỡ nào.

Cho nên, Kỳ Duyên có vẻ như vô tội nháy mắt "tìm đường chết" nói "Phạm tổng thơm quá a"

Thơm... sao?

Lời nói dâm đãng như hổ lang, Minh Triệu dường như bị một đạo sét đánh đến kinh ngạc.

Không cần nói trực tiếp như thế.

"Kỳ Duyên!"

Bé mèo Kitty thành công xù lông, mặt hồng hồng trừng mắt Kỳ Duyên "cô, cô đợi trong phòng tắm cho tôi!"

Thật sự quá xấu hổ, toàn bộ phòng tắm đều tràn ngập khí tức xấu hổ, Minh Triệu cầm điện thoại di động, cái mông để trần liền chạy ra khỏi phòng tắm, trở tay đem Kỳ Duyên nhốt ở bên trong.

Kỳ Duyên sờ sờ cái mũi, cũng không hoảng hốt, nàng nhìn quần áo khác của Minh Triệu nằm ở trên bồn rửa mặt, cảm thấy ngửi một chút cũng được.

Vừa cầm một kiện, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra, lộ ra gương mặt xinh đẹp hồng hào của bé mèo Kitty.

"Cô bỏ quần áo của tôi xuống" nàng hung Kỳ Duyên "không cho phép ngửi!"

Nói xong lại tranh thủ thời gian đóng cửa, Kỳ Duyên dừng lại một chút, sau đó y nhiên đem quần áo đặt ở trên mũi, hít một hơi thật sâu.

Thần thái lười biếng, biểu lộ say mê, giống mèo to phơi nắng ngáp dài, ở trên cao nguyên nằm trên đá.

Xác thực rất thơm, Kỳ Duyên run lẩy bẩy quần áo, nghĩ: cũng không biết mèo con làm gì phản ứng mạnh như thế, nàng lại không chỉ ngửi đồ lót, ngay cả nơi đó đều ngửi qua liếm qua nếm qua đến mấy lần

Bên ngoài phòng tắm.

Bé mèo Kitty phải hơn nửa ngày mới có thể vượt qua chướng ngại tâm lý, đem đồ lót mặc vào.

Đồ lót bị Kỳ Duyên ngửi qua, giống như nhuộm lấy khí tức của nàng, để vải vóc chặt chẽ bao khỏa âm bộ có loại ảo giác bị ngửi.

Trên mặt đỏ ửng không có lui xuống, Minh Triệu ngược lại cấp thiết muốn đổi quần lót, làm sao hôm qua đột nhiên phóng "pháo", bây giờ căn bản không có thay nội y mới.

Dường như muốn sụp đổ, Minh Triệu phiền muộn ngồi xổm ở góc tường, nhưng lại nghe điện thoại di động kêu.

Vẫn là điện thoại của Đỗ Hoa Yên.

"Mẹ"

"A Triệu, người vừa mới nãy là?"

Đột nhiên bị cúp điện thoại, Đỗ Hoa Yên bụng đầy hồ nghi, nhất là câu "biến thái" kia, giống như để nàng hoài nghi thân phận tiểu học muội kia.

"Ây... không, không có việc gì"

Minh Triệu mất mặt, đương nhiên không có khả năng nói Kỳ Duyên ngửi quần lót nàng, mà chuyện này căn bản cũng khó mở miệng.

Cho nên chỉ có thể che giấu cho tên biến thái kia "Con vừa mới cùng Kỳ Duyên đùa giỡn thôi, ha ha"

Cười rất miễn cưỡng, nhưng cách điện thoại, Đỗ Hoa Yên lại không nhìn thấy biểu lộ của Minh Triệu, cho nên tâm lý lại một lần nữa chuyển biến.

A Triệu của bà lại thân với tiểu học muội kia thế sao? Còn đùa giỡn với nhau, xem ra quan hệ thật không thể coi thường.

Tính tình Minh Triệu không nhiệt tình, đối với đồng học không thân không lạ, cho dù ở cùng người khác cũng rất tốt, cũng sẽ không biểu hiện quá gần gũi.

Cho nên Minh Triệu từ nhỏ đến lớn không có mang bạn bè về nhà chơi, mà bây giờ lại có tiểu học muội, không chỉ ở chung với nàng, còn có thể cùng đùa giỡn sao?

"A Triệu, con rất thích học muội con nhỉ?"

Lớn tuổi luôn thích thẳng thắn, Minh Triệu lập tức hóa đá, không biết trả lời thế nào.

Nói thích sao? Là người mà nàng nói với mẹ thuê cùng

Tiến thoái lưỡng nan, Đỗ Hoa Yên đột nhiên nói: "mẹ cảm thấy học muội của con xem ra cũng không xấu, chờ một lát mẹ cùng cha con lái xe tới, con cũng rủ nó tới cùng đi"

A? Minh Triệu mơ hồ.

Đỗ Hoa Yên cùng Phạm Bảo Minh phát hiện con gái họ không nguyện ý cùng họ nói đến chuyện ly hôn, cùng liền thuận theo tâm ý nàng, chuẩn bị về Lâm Thành sớm một chút.

Làm mẹ tránh hỏi thăm vài câu, Đỗ Hoa Yên tận mắt thấy tiểu tam kia đều tới cửa, nhưng coi như bà muốn xé nát con rể cặn bã kia, thì cũng cân nhắc cho Minh Triệu.

Nào có chuyện ngoại tình còn trắng trợn mang tiểu tam về nhà vợ lớn? Mà con gái bà lại ra ngoài thuê phòng khác ở?

Lúc trước Đỗ Hoa Yên định muốn cho con gái bà một căn nhà như của hồi môn, nhưng Minh Triệu cân nhắc lòng tự trọng của Trịnh Khắc Sảng, đổi thành cưới xong cùng Trịnh Khắc Sảng góp tiền mua nhà.

Hiện tại chuyện tài sản nhà ở là chuyện nhỏ, mấu chốt là phải tranh phần hơn.

Nhưng Minh Triệu có ý trốn tránh, Đỗ Hoa Yên cùng không tiện ra mặt thay con gái, chỉ có thể cầu nguyện Minh Triệu mau sớm hồi phục.

Cho nên có tiểu học muội chiếu cố, cũng không tệ lắm.

"Con nhớ kỹ dắt theo Kỳ Duyên, mẹ cùng cha con ra ngoài một lát sẽ gọi điện thoại cho con"

Trò chuyện cứ như vậy kết thúc, Minh Triệu đứng chết trân một chỗ.

Dắt theo... Kỳ Duyên sao?

Trời ạ!

Minh Triệu cảm thấy mình sắp điên mất, cha mẹ nàng muốn gặp các nàng, tuyệt đối không thể để cho bọn họ biết mình tối qua bắn pháo hoa!

Không để ý tới xấu hổ, Minh Triệu vô cùng lo lắng chạy tới phòng khách, mở cửa muốn bảo Kỳ Duyên nhanh chóng chuẩn bị cùng mình ra ngoài.

Đi chỗ nào cũng được, chính là không thể ở khách sạn!

Nhưng mà mọi người đều vội vàng không kịp chuẩn bị, Minh Triệu hấp tấp đẩy cửa phòng tắm, nhìn thấy lại là:

Con "mèo to" biến thái, đang cầm đồ của nàng, cả khuôn mặt đều chôn ở bên trong, cọ qua cọ lại ngửi.

Hành vi biến thái, quả thực khiến người giận sôi!

Thế là mèo con lại xù lông.

"Kỳ Duyên, cô là đồ biến thái"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top