Chương 45: Sợ không phải may mắn
Minh Triệu đứng ở trước khách sạn Dật Phu lâu, đối mặt với pho tượng cupid, đầu óc không nghi ngờ có chút ngây ngô
Nàng thế nào bị Kỳ Duyên "dụ" đến?
Bất quá vài phút trước, Kỳ Duyên cười híp đôi mắt với Minh Triệu nói: "tầng cao nhất của Dật Phu Lâu khách sạn có một phòng đối diện với quảng trường thiên nga, là nơi tốt nhất để xem cảnh đêm toàn thành phố"
Tựa như kẻ lừa gạt của khách sạn, nàng hết sức giật dây kim chủ đại nhân: "Hôm nay nghe nói Dật Phu lâu khách sạn có một phòng trống, Phạm tổng có muốn đi xem thử không?"
"Không chỉ có toàn thành phố cảnh đẹp ý vui, mà nghe nói người cũng sẽ được phương diện chúc phúc tình cảm đó"
Từng cái lý do thoái thác, cuối cùng vẫn thuyết phục được Minh Triệu.
Lần đầu tiên nghe kể về chuyện tình liên quan tới quảng trường thiên nga, Minh Triệu trải qua tình cảm long đong cùng phản bội, xác thực sinh ra một tia mong mỏi.
Tựa như lưu truyền tướng công chính vì vợ yêu Mỹ Linh mà gieo trồng một cánh đồng Ngô Đồng, mặc kệ thời gian thế nào trôi qua, mọi người vẫn sẽ bị tình yêu chung thủy lãng mạn làm cảm động.
Pho tượng cupid cùng pho tượng thiên nga lớn nhỏ, ngoan đồng mọc ra cánh nhỏ tay cầm cung nhỏ, hơi hơi chĩa xuống dưới, muốn bắn một cung tên tình yêu.
Mũi tên hình trái tim đúng lúc chỉ vào Minh Triệu, Minh Triệu nhìn chằm chằm pho tượng thuần trắng, bỗng nhiên xuất thần.
Đều nói những người bị trúng tên tình yêu sẽ yêu nhau cả đời, nhưng thế gian vẫn có nhiều chia ly như vậy, cùng chuyện phản bội lừa gạt.
Có lẽ ngoan đồng Cupid này căn bản là bắn loạn xạ một trận, Minh Triệu nghĩ, những người từng bị "bắn" đều là bắn lầm.
Tim chua xót dị thường, đúng vào lúc này, cảm giác có người nhích tới gần, chăm chú sát bên gần nàng.
"Phạm tổng?"
Kỳ Duyên lôi kéo tay nàng, nụ cười mười phần ôn nhu "Chúng ta đi vào chứ?"
"..."
Một loại thị cảm đi mướn phòng đột nhiên sinh ra, Minh Triệu không có chú ý tới, Kỳ Duyên cùng nàng, chính là đều đang bị thần tình yêu nhắm chuẩn.
"Cái kia..."
Minh Triệu cười có chút cứng đờ.
Nàng hối hận, không quản Kỳ Duyên nói thế nào, như thế đến với nàng "mướn phòng", cũng nhiều ít cảm thấy xấu hổ.
Chính suy nghĩ làm sao không có dấu hiệu biểu hiện mình "đổi ý", đột nhiên nghe người nói chuyện.
"Đây không phải là Phạm tổng sao?"
" Stacey... Tư tổng?"
Minh Triệu kinh ngạc nhìn mỹ nhân tóc ngắn có tông màu tóc nâu "dịu dàng nóng bỏng", khí chất tuyệt hảo.
Stacey, xem như là bạn đồng cấp với Minh Triệu, trước khi làm phó tổng quan hệ công chúng ở Hải Thành, ở trong giới có chút danh tiếng.
Đáng tiếc, kế thừa công ty là một tiểu ngốc bạch, chỉ biết yêu đương ngọt ngào, tự tay mình đem công ty phá sản.
Stacy cố gắng ngăn cơn sóng dữ, Minh Triệu còn nhớ rõ nàng tựa như có tin đồn yêu đương với tiểu nãi cẩu
Bất quá những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng chính là, Minh Triệu không có phát hiện Kỳ Duyên ở sau lưng hướng Stacey ra dấu hiệu im lặng.
Có thể làm dưới trướng của Kỳ Duyên, vô luận nam nữ, không thể không có khả năng diễn kịch.
Dù là bị ép "xuất đạo" hay là lái xe.
Dưới mắt, Stacey kéo căng năng lực phản ứng cùng khả năng diễn xuất hạng nhất, nàng tự nhiên cùng Minh Triệu nắm tay, giả vờ lần đầu tiên quen biết Kỳ Duyên.
" Phạm tổng đến thật đúng lúc" âm thầm đọc lén tin nhắn Kỳ Duyên vụng trộm gửi cho nàng, Stacey bắt đầu nói mò "Hôm nay khách sạn của chúng tôi có hoạt động đặc biệt"
Minh Triệu sững sờ nghĩ thật có loại hoạt động giảm giá này sao?
"Tư Tổng" Kỳ Duyên hợp thời dẫn dắt "có phải rút thăm may mắn số điện thoại di động, có thể miễn phí tùy ý chọn một phòng thiên nga chi mộng đúng không?"
Stacey khóe miệng có chút run rẩy.
Một khách sạn bốn sao đặc sắc, làm loại hoạt động gân gà không cần thiết này sao? Sợ không có bao nhiêu não
Nhưng ngoài mặt vẫn là hàm dưỡng mỉm cười hồi đáp "Đúng rồi "
Kỳ Duyên lập tức hưng phấn lấy điện thoại di động ra, vui sướng lung lay cổ tay Minh Triệu, cười nói "Em trúng thưởng rồi!"
Minh Triệu "..."
Stancey "..."
Trong thang máy.
Minh Triệu từ đầu đến cuối có chút buồn bực, nàng vụng trộm dùng ánh mắt nhìn Kỳ Duyên đứng bên cạnh, nghĩ thầm người này cũng quá may mắn đi?
Đón xe thì xe đến là xe sang, đến khách sạn có thể rút thăm ở miễn phí, còn chính là phòng cao nhất dùng để ngắm cảnh!
So với việc nàng từng trúng thưởng cao nhất là hai túi quần áo, hoàn toàn giống như là chùy đánh vào ngực nàng.
Thật đúng là người so với người, tức chết người.
"Kỳ Duyên" Minh Triệu chung quy nhịn không được, quay đầu kỳ quái hỏi nàng "vận khí của cô tốt vậy sao?"
Kỳ Duyên chớp chớp mắt, cười đến dị thường chân thành
"Vận khí không tốt sao được Phạm tổng bao nuôi?"
"..."
Âm thầm lấy lòng mình sao? Nhưng lý do này thật không thể phản bác được.
Thang máy đinh một tiếng mở ra. Đã đến tầng cao nhất.
Kỳ Duyên đi trước đèn ấn phím mở cửa, dùng tay ra dấu mời.
Minh Triệu bị nàng chọc cười, lập tức rời khỏi thang máy.
Dựa vào thẻ mà tìm tới phòng miễn phí, Minh Triệu mở cửa, đặt thẻ lên máy quét
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng hiện thực vẫn y nhiên khiến nàng sợ hãi.
Một cái cửa sổ sát đất lớn dùng để ngắm cảnh, phòng bố trí đồ trang nhã cao cấp, đồ dùng thiết yếu đều đầy đủ.
Ánh đèn màu ấm, không khí ấm áp, Minh Triệu lại ở trong lòng kêu lên may mắn quá!
Kỳ Duyên thuận tay đóng cửa khóa lại, sau đó đem chốt tổng trong phòng mở ra, nắm tay Minh Triệu đi tới cửa sổ.
Tầng cao thứ 16, đằng trước là giáo khu thiên nga của đại học Lê Thành, tầm mắt nhìn hết sức khoáng đạt.
Giờ phút này bầu trời đen tuyền, xa xa là xe chạy như nước, ánh đèn lấp lánh, cùng tinh không sáng chói hô ứng lẫn nhau.
Minh Triệu đưa mắt nhìn lại, phía dưới đường đi thu nhỏ mấy lần, hai hàng đèn đường sáng tỏ, nối liền thành vần sáng, ở giữa thỉnh thoảng có mấy chiếc xe ô tô nho nhỏ.
Quảng trường thiên nga bốn phía sáng trưng, suối phun thiên nga chính giữa tụ lại một mảnh quang huy thuần khiết, vừa vặn cùng pho tượng Cupid ở trước cửa nằm trên một trục trung tâm.
Thiên nga, thần tình yêu, một đời một thế nhiều một chút... Minh Triệu đem cái trán nhẹ nhàng đặt lên cửa kính sát đất.
Ngón tay vô thức sờ lấy họa một vòng, Minh Triệu không khỏi xuất thần, nghĩ vợ của vị tiên sinh kia, rất hạnh phúc a.
Nhất thời không biết mình rốt cuộc ăn "cẩu lương" vẫn là thật tin vào mánh lới chúc phúc tình yêu kia, đang lúc lòng của nàng có chút xoắn xuýt, thanh âm Kỳ Duyên đột nhiên truyền đến.
"Phạm tổng ~"
Thanh âm thư giãn êm ái quanh quẩn bên tai, một giây sau Kỳ Duyên liền dán sau lưng Minh Triệu, tay phải chậm rãi đặt lên mu bàn tay nàng
Tay trái ôm vòng eo Minh Triệu, Kỳ Duyên cúi đầu xuống, mềm mại thân mặt hôn lên cổ nàng.
Ngón tay dần dần đi vào khe hở của Minh Triệu, chế trụ mu bàn tay nàng.
Hôn bé mèo Kitty trong ngực, Kỳ Duyên không nóng không vội, chỉ dày đặt hôn kéo dài đến có khả năng chạm đến mỗi tấc da thịt
Ấm ôn nhu nhu không hề hàm chứa chút xâm lược nào, Minh Triệu có chút trầm mê nghiêng đầu, đem cổ thon dài hoàn toàn triển lộ.
Bờ môi nóng hổi ở bên cạnh cổ, hôn đến cái cằm bên dưới, Kỳ Duyên du tẩu một chút xíu, đem trêu chọc rót vào da thịt.
Minh Triệu mặt dần dần nổi lên đỏ ửng
Kỳ Duyên bỗng nhiên ngậm lấy vành tai nàng, thè ra lưỡi, chậm rãi hút hút thấm ướt.
"Ừm ~"
Thân thể đột nhiên có chút xốp giòn cùng ngứa mềm.
Tựa hồ đang dần dần thích ứng với việc nuôi tiểu bạch kiểm, loại kích tình này không xen lẫn với lợi ích tình cảm.
Không hiểu cảm thấy không thoải mái, Minh Triệu cảm xúc chập chùng, đột nhiên thoáng giãy giụa, quay người đẩy Kỳ Duyên ra
"Cô, đừng như vậy... tôi đêm nay không muốn"
Không tự giác mà cúi đầu, nghĩ che giấu xuân tình trên mặt mình, Minh Triệu kỳ thật có thể cảm giác được thân thể không kháng cự.
Nàng không phải lãnh cảm thật sự, chỉ là sợ hãi chuyện giường chiếu sẽ gây ra đau đớn cùng chảy máu.
Cái tuổi này, thân thể đã hoàn toàn thành thục, bất luận sinh ra bất kỳ dục vọng sinh lý đều bình thường.
Nàng chỉ là từ đáy lòng bài xích dục vọng không có tình cảm.
"Minh Triệu ~"
Kỳ Duyên bỗng nhiên nâng mặt nàng, áp bách nàng ngẩng đầu, cùng nàng đối mặt
"Liền hôn một chút cũng không được sao?"
"..."
Ánh mắt muốn tránh cũng không thể tránh, thẳng tắp chạm vào đôi mắt sâu thẳm của Kỳ Duyên.
Không có ép buộc hoặc là dục cầu đơn thuần, đôi mắt nàng rất đen, giờ phút này bị xuyên thấu vào tinh quang tỏa sáng, chiếu sáng rực rỡ.
Minh Triệu ngơ ngác nhìn Kỳ Duyên, đôi mắt kia, gương mặt kia, đều mê người như vậy.
Cho dù ở giữa mũi có một đường sẹo dài, cũng không có chút nào hao tổn vẻ đẹp của nàng, ngược lại càng khiến nàng thêm đặc biệt.
"Hôn một chút" Kỳ Duyên thật sâu nhìn Minh Triệu, lại một lần nữa cầu khẩn "Có thể chứ?"
"..."
Minh Triệu không có cách nào đáp lại câu hỏi này, nhưng cũng không cách nào kháng cự Kỳ Duyên tới một xíu
Môi đối phương mang theo nhu thuận quang trạch, Kỳ Duyên hơi nghiêng đầu, chậm rãi, chậm rãi tiếp cận Minh Triệu.
Cách nhau không quá một centimet, Kỳ Duyên khẽ run lông mày tựa hồ quét gương mặt mình, ngứa một chút
Nàng rõ ràng cảm giác được đối phương thở ra khí ẩm nóng ấm, nhẹ nhàng quét môi nàng.
Gần trong gang tấc, Kỳ Duyên thật lâu không tiếp tục tiến tới một bước, chỉ như vậy đứng yên, cùng Minh Triệu hơi thở giao thoa.
Nàng đang do dự sao? Nhịp tim Minh Triệu đột nhiên nhanh lên
Trong đầu y nguyên vẫn là hai cái "tiểu nhân" một người khuyên nàng cự tuyệt, một người khuyên nàng phóng túng.
Xoắn xuýt hồi lâu, Minh Triệu có chút nhíu lông mày, lúc này, cảm thấy môi mềm lại áp bách.
Suy nghĩ im lặng mà dừng.
Hoàn toàn là nụ hôn ôn nhu như trước đây, Kỳ Duyên đụng vào Minh Triệu, dùng môi mình chậm rãi vuốt ve nàng.
Minh Triệu bỗng nhiên có chút tự giễu.
Nàng đang già mồm chứ gì?
Rõ ràng đều phát sinh quan hệ nhiều lần như vậy... nàng còn dục cự còn nghênh, giả bộ sao?
Đã không thể quay về, mặc kệ nàng lúc trước là tình yêu, hay là nàng coi hôn nhân chính là thiên trường địa cửu.
Hết thảy đều không còn sót chút gì, nàng còn muốn cố chấp cái gì?
Minh Triệu bỗng nhiên chủ động ôm cổ Kỳ Duyên, đáp lại nụ hôn của nàng.
Kỳ Duyên không khỏi ngơ ngẩn, nàng đáp lại nàng rồi sao?
Ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú Minh Triệu, trái tim Kỳ Duyên nhảy loạn, hơi thở đều có một chút bất ổn.
Tinh quang hơi sáng, nhu nhu chiếu vào căn phòng, khuôn mặt Minh Triệu ở vầng sáng nửa tối nửa sáng, đặc biệt thanh diễm.
Nàng nhìn Kỳ Duyên, ánh mắt lấp lóe, giống như ánh trăng hiện dưới đáy hồ.
"Phạm tổng..."
Nhìn đôi mắt đẹp phía dưới, giấu quá nhiều cảm xúc, Kỳ Duyên tâm kích động, bỗng nhiên lại đau.
Kỳ Duyên giật giật bờ môi, muốn nói điều gì đó, lại đột nhiên nghe thấy Minh Triệu nói:
"Lấy lòng tôi đi"
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top