Chương 18: Chúng ta ân ái đi (Hơi H)

Minh Triệu chưa hề nghĩ tới mình sẽ bị một nữ nhân, nói xác thực là nữ nhân mình bao dưỡng ôm nhau ngủ

Kỳ Duyên để Minh Triệu gối đầu lên tay phải của mình, tay trái vòng lại ôm ngang hông nàng.

Nàng vốn cao hơn Minh Triệu, từ đằng sau ôm Minh Triệu, hoàn toàn giống như đem toàn bộ thân thể nàng tiến vào trong ngực.

Hơi thở ấm áp của đối phương phun ra bên tai nàng, dù là đưa lưng về phía nàng, Minh Triệu cũng tim đập nhanh hơn.

Cảm giác tốt vi diệu, rất lâu mới được ấm áp

Đàn ông cùng phụ nữ đến cùng là khác biệt, nhất là cảm giác ôm sau lưng thế này càng có cảm giác khác biệt rõ ràng.

Minh Triệu nhớ tới trước đây thật lâu, lúc nàng cùng Trịnh Khắc Sảng mới kết hôn, thời kỳ trăng mật hai người cũng sẽ ôm nhau ngủ như thế này.

Đối với vợ chồng mà nói, đây cũng là lãng mạn, nhưng Minh Triệu vẻn vẹn kiên trì không đến một ngày liền sợ hãi.

Đúng vậy, sợ hãi, một loại cảm xúc không thể tưởng tượng nổi.

Trịnh Khắc Sảng là một người đàn ông bình thường, còn Minh Triệu lại là một cô gái quá ư là mỹ lệ.

Từ nhỏ không rõ về chuyện kia, Trịnh Khắc Sảng ôm Minh Triệu chưa đến hai phút liền có thể cứng.

Minh Triệu từ đầu đến cuối nhớ kỹ sau lưng mình bị một cây thô cứng rắn nóng hổi đâm vào người, đã sợ hãi khó chịu

Nàng đối với cây kia xâm nhập vào nơi kiều nộn mềm nhất của mình vẫn mang một sự sợ hãi sâu xa... nguyên thủy có cảm giác như bị chinh phục áp chế

Nhưng Trịnh Khắc Sảng không có chút nào thông cảm với cảm giác của Minh Triệu, hắn thậm chí không giống như những người đàn ông bảo vệ vợ của mình, sẽ an ủi cùng chờ đợi

Hắn luôn vội vã không nhịn nổi đi vò ngực Minh Triệu, sau đó rất thô lỗ mà nâng thương lên

Cho nên kết cục thường thường Minh Triệu không đủ ướt át mà trở nên đau đớn xé rách đến chảy máu, kết thúc trong xấu hổ...

Nghĩ đến hạ thể từng bị cưỡng chế đâm đau, thân thể Minh Triệu lại có chút sợ hãi run rẩy.

"Phạm tổng" Kỳ Duyên phát hiện Minh Triệu run rẩy "làm sao rồi?"

Minh Triệu không muốn trả lời, Kỳ Duyên cũng không hỏi nhiều, chỉ là cởi bỏ áo ngủ mà Minh Triệu đưa cho nàng mặc

Nàng mở rộng vạt áo, lộ ra bộ ngực trần trụi mềm mại, sau đó chăm chú ôm lấy thân mật.

Tay ôn nhu chế trụ Minh Triệu, Kỳ Duyên hoàn toàn ôm lấy Minh Triệu, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nàng.

Quanh thân bị mùi thơm ngát của Kỳ Duyên vờn quanh, Minh Triệu vậy mà cảm thấy an tâm một chút.

Không có thô lỗ, chỉ để cho mình thoải mái nghĩ tìm lý do cắm vào, Kỳ Duyên mười phần êm ái hôn lên vành tai nàng, sau đó cái cổ, bả vai....

Cũng không vội nóng nảy, cũng tựa hồ không mang theo tình dục, chỉ là trấn an.

Minh Triệu dần dần buông lỏng bên trong.

Bờ môi Kỳ Duyên nhu thuận đảo quanh da thịt trắng nõn, nàng hôn lấy cái cổ Minh Triệu, ở bên tai nàng thì thầm.

"Minh Triệu đừng sợ"

Như là một cục đá rơi vào nước hồ thu tĩnh lặng, có chút tràn ra gợn sóng, Minh Triệu vừa phân thần đã bị Kỳ Duyên đặt dưới thân

"Ngoan~"

Giống như đang trấn an mèo con, Kỳ Duyên cũng không lập tức thao Minh Triệu, mà là trước hôn kiểu chuồn chuồn lướt nước

Ôn nhu như một đám mây, không ngừng rơi lên bờ môi Minh Triệu, cái cằm cùng cái trán, Kỳ Duyên chậm rãi hôn nàng, rất lâu mới lướt xuống dưới, hôn cổ nàng cùng xương quai xanh.

Minh Triệu ở thời khắc này đột nhiên cảm thấy được che chở.

Xương quai xanh xinh đẹp như hồ điệp, Kỳ Duyên hôn đồng thời nhịn không được duỗi ra đầu lưỡi, thấm ướt nó.

Vạt áo dần dần bị cởi ra, lộ ra tuyết trắng

Tay Kỳ Duyên như là thịt vải mềm mềm nhiều chất lỏng, từ vạt áo rộng mở của Minh Triệu nhẹ nhàng trượt vào, ngón tay linh hoạt búng ra, ở trên ngực mềm mại xoa lấy.

"Em giúp Phạm tổng xoa bóp một chút"

Ngón tay tách ra hổ khấu nhắm ngay viền dưới đầu ngực, Kỳ Duyên rất có kiên nhẫn xoa nắn, ngón cái linh hoạt thổi qua đầu ngực.

"Ừm ~"

Minh Triệu trầm thấp rên rỉ một tiếng, Kỳ Duyên lập tức đưa tay kéo cánh tay nàng lên, cúi đầu hôn lên cái nách sạch sẽ của nàng

Bờ môi sờ lấy da thịt vuốt ve, ngứa tô tô, Minh Triệu không khỏi khẽ run một chút, mềm mềm gọi ra tiếng "Gấu ~"

Tựa hồ đã quá quen thuộc cùng mập mờ, Minh Triệu nhưng không ý thức được, bởi vì Kỳ Duyên hôn khiến cho nàng thật nhột

Một loại vừa đúng mười phần trêu chọc sự ngứa ngáy trong lòng nàng, Kỳ Duyên liền hôn lên phần da thịt bóng loáng dưới cánh tay, bỗng nhiên nghiêng đầu ngậm vành tai Minh Triệu.

Bất quá cũng chỉ là chuồn chuồn lướt nước, Kỳ Duyên rất nhanh tiếp tục hôn cánh tay Minh Triệu, nghiêm túc, cuối cùng kéo cánh tay của nàng, nắm ngón tay của nàng đặt lên môi hôn.

Cảm xúc càng trực quan, Minh Triệu bỗng nhiên dùng ngón tay đâm bờ môi Kỳ Duyên, tinh nghịch búng lên môi nàng.

"Ba ~"

Kỳ Duyên phối hợp hôn lên đầu ngón tay của nàng, giống như con "mèo to" nguyện ý bị trêu đùa.

Minh Triệu một lát sau mới phát hiện mình xem Kỳ Duyên như là "mèo to", không khỏi tự nhủ mình thật quá trẻ con.

Nàng cuống quýt thu tay lại, quay đầu đi.

"Kỳ Duyên, tôi đêm nay không nghĩ... hửm?"

Nguyên bản nếu như không phải Minh Triệu có chút tinh thần hợp đồng, như vậy, nàng sẽ không để cho Kỳ Duyên ngủ cùng, nhưng bây giờ tựa hồ muốn bỏ qua.

"Em không phải nói muốn giúp Phạm tổng xoa bóp sao?"

Kỳ Duyên vẫn là nói láo không làm bản nháp, mắt đen ngậm lấy nụ cười ôn nhu, cho dù ở trong phòng không bật đèn, cũng giống như chiếu sáng rạng rỡ.

Minh Triệu bị nàng mê hoặc một chút, liền có cảm giác nhũ câu bị Kỳ Duyên hôn.

Nắm ngực của nàng khẽ đẩy lên, Kỳ Duyên hôn lên đầu ngực nhỏ của Minh Triệu, lập tức liền cúi xuống hôn lên cái rốn của nàng.

Hai tay thuận thế trượt đến bên hông Minh Triệu, không nhẹ không nặng bóp bóp.

Bên hông thịt mềm sợ nhột, Minh Triệu quả quyết, vô thức tách ra chân, muốn ngồi dậy đẩy Kỳ Duyên ra.

Kỳ Duyên lại nắm lấy cơ hội, lập tức đè lại hông eo Minh Triệu.

"Em hôn hôn liền tốt, Phạm tổng đừng nhúc nhích"

Nàng gấp rút nói xong, cúi đầu liền hôn lên hoa tâm của Minh Triệu.

Không cuống quýt thô tiến, Kỳ Duyên chỉ đem mặt vùi sâu vào mảnh rừng rậm đen như nhung tạm thời khô ráo, dùng cái mũi cọ cọ lên phía trên.

Chóp mũi thỉnh thoảng đâm vào tiểu âm đế, lại dùng bờ môi nhiều lần hôn lên khe hở cánh hoa

"Ừm~"

Hôn một cách ôn nhu luôn để người có cảm giác, Minh Triệu không tự giác run rẩy, hô hấp dồn dập.

Kỳ Duyên cố ý hướng tiểu hoa của nàng mà thở, lại dùng bờ môi hôn lên cuống tiểu hoa.

Một chút lại một chút hôn để Minh Triệu dần dần trầm tĩnh lại, cảm giác nơi riêng tư nóng một chút, giống như đang bị cái gì thổi ấm áp.

Tiểu hoa cuống dần dần nở ra, dường như mầm non phá đất mà lên, Kỳ Duyên lúc này mới mở miệng cẩn thận ngậm lấy nó, nhu hòa liếm hôn.

"Ngô..."

Một loại tê dại khó tả từ xương đuôi dâng lên, hai chân Minh Triệu có chút run lên, Kỳ Duyên phát giác Minh Triệu mẫn cảm mới lè lưỡi liếm nàng từ trên xuống dưới.

Đầu lưỡi ở chỗ đáy chậu chạm một cái, dọc theo cánh hoa liếm ra đằng trước, ép lấy cánh hoa non mềm, Kỳ Duyên nghĩ nhấm nháp điểm tâm ngọt mỹ vị, tinh tế liếm láp Minh Triệu.

"A a..."

Kỹ thuật khẩu giao của Kỳ Duyên thực tế rất tốt, Minh Triệu không lâu liền bị nàng liếm đến ẩm ướt.

Khoái cảm thật sự quá cường liệt, Minh Triệu bắt lấy biên của đầu gối, thở hào hển muốn kẹp chân.

Kỳ Duyên chui vào chỗ kín của nàng, nghiêm túc liếm nàng, phi thường ôn nhu che chở.

"A a ~"

Bỗng nhiên bị hai ngón tay tách ra, hai mảnh tiểu hoa nhiễm óng ánh khẽ run, Kỳ Duyên y nhiên dùng môi bao lấy, giống như là hôn lên hai mảnh cánh hoa.

"Ừm... Kỳ Duyên ~"

Cảm giác khó mà diễn tả bằng lời, Minh Triệu kìm lòng không nổi hếch eo lên, chậm rãi mở ra chính mình

Không có thô bạo cắm vào, thân thể Minh Triệu thích ứng được sự ôn nhu như vậy, nàng nhịn không được giơ một bàn tay chạm vào đầu Kỳ Duyên, muốn nàng gần sát một chút.

"Muốn rồi sao?"

Kỳ Duyên câu lên môi, ngẩng đầu nâng lên người, thuận tiện nắm lấy tay Minh Triệu, dùng lưỡi ấm áp liếm đầu ngón tay nàng.

Giống như rắn cuốn lấy ngón trỏ, Kỳ Duyên lấy lòng liếm láp ngón tay Minh Triệu, muốn cảm giác mười phần.

"Phạm tổng muốn để em liếm tiểu huyệt không?"

Nàng chậm rãi cúi người, ngăn chặn Minh Triệu, thanh âm mê hoặc.

"Em là tiểu bạch kiểm của chị, Phạm tổng muốn em làm gì" Kỳ Duyên chậm rãi liếm cổ Minh Triệu "nói đi ~"

Dưới bụng nóng hừng hực, tiểu huyệt lại cảm thấy dị thường căng cứng ướt át, Minh Triệu hơi thở hổn hển, cảm giác mình đang trở nên lạ lẫm.

Nàng kể từ lúc cùng Trịnh Khắc Sảng chia giường, liền chưa từng sinh hoạt tình dục, không có bị cắm qua.

Nàng cũng không phải thực sự lãnh cảm, mà bởi vì trượng phu thô lỗ khiến nàng đối với tình ái sinh ra bóng ma.

Lần đầu tiên không đủ ướt át mà bị cưỡng ép cắm vào, Minh Triệu vĩnh viễn nhớ lấy loại đau nhức tê tâm phế liệt kia, còn có lúc đi bệnh viện gặp bệnh nhân như đồng tình cùng ánh mắt phỏng đoán bất lương.

Kia là lần đầu tiên Minh Triệu đối với tình ái sinh ra sợ hãi cùng sỉ nhục.

Nhưng bây giờ nàng ly hôn, không chỉ có ly hôn còn nuôi một tiểu bạch kiểm là phụ nữ, càng chết là, nàng thế nhưng cùng nàng lên giường.

Kỳ Duyên cũng không thô lỗ trêu chọc cùng lấy lòng, để Minh Triệu có cảm giác từ thân thể.

Thuần túy từ dục vọng sinh lý mà nói, thân thể của nàng thích Kỳ Duyên.

Nhưng đó không phải tác dụng của tiểu bạch kiểm hay sao? Một loại kích thích, không liên quan đến tình cảm tình ái.

Trong bóng tối, hơi thở Kỳ Duyên hổn hển gần trong gang tấc.

Minh Triệu bỗng nhiên giơ tay lên, xoa lên mặt đối phương.

Ngón cái đụng phải gương mặt Kỳ Duyên, dò được một đường thô ráp nho nhỏ, kia là vết đao của nàng.

Minh Triệu đột nhiên im lặng cười, vội vàng không kịp chuẩn bị, khóe mắt trượt xuống một giọt nước mắt óng ánh

Lòng của nàng đã sớm bị hôn nhân trắng bệch phá tan từng mảnh, trượng phu một câu hời hợt "lãnh cảm, không cách nào duy trì sinh hoạt vợ chồng bình thường" khiến cho tôn nghiêm làm phụ nữ của nàng mang đi mai táng.

Bây giờ thân thể có xác không hồn này, có lẽ chỉ có thể thu được khoái cảm bên ngoài mà thôi?

Trong lòng đã bi thương, lại muốn liều lĩnh phóng túng, Minh Triệu vì chính mình cảm thấy buồn cười, không chỉ có hôn nhân thất bại, hiện tại còn muốn hoang đường "chỉ có tính dục" trên giường mà thôi.

Đôi mắt chạy quanh không nhìn chằm chằm vào đêm tối, Minh Triệu rốt cuộc mấp máy bờ môi, gằn ra từng chữ nói:

"Kỳ Duyên, chúng ta ân ái đi"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top