Chương 92: Bạn gái

Hơi thở ấm áp phả lên gáy, hương nước hoa ấy lan tràn, ban đầu là mùi quýt lành lạnh, mới mẻ, thoang thoảng, sau đó chậm chậm biến thành mùi đàn hương trầm trầm, nồng đượm, sảng khoái.

Người kia hướng nội bảo thủ thành quen, nói chuyện luôn rất hàm súc, ngay cả tỏ tình cũng phải vòng vèo một phen.

Kỳ Duyên nắm lấy bàn tay trên eo, trái tim giống như con ngựa hoang đứt cương, vui vẻ mãnh liệt trào lên, mừng vui không đủ để hình dung tâm trạng bản thân lúc này, cô cảm thấy bản thân rơi vào vòng xoáy, bị khuấy đảo tới choáng váng, một giây sau liền vút lên trời nở rộ như pháo hoa.

Triệu thay đổi rồi!

Thế mà lại chủ động tỏ tình với cô.

Nhưng lại như thể không thay đổi.

Vẫn hàm súc như vậy.

"Ừm?" Kỳ Duyên quay người lại, nhướng mày, giả vờ không hiểu, "Tại sao lại là mẹ 'nhỏ'?"

Cô cố ý nhấn mạnh chữ "nhỏ".

Cái quay người này, buộc Minh Triệu phải rời khỏi mái tóc thơm mềm của Kỳ Duyên, ngẩng mặt lên, nhất thời không phản ứng kịp, ngây ra: "Lẽ nào em muốn làm mẹ lớn?"

"..."

Kỳ Duyên cầm lòng chẳng đặng, di chuyển ánh mắt xuống dưới, rơi trước người Minh Triệu, giống như đang lẩm nhẩm: "Nhìn chị lớn hơn em, nên để chị làm mẹ 'lớn' thì hơn."

Minh Triệu cúi đầu, nhìn ngực mình, lại nhìn ngực Kỳ Duyên, mặt nóng lên, xấu hổ nhíu mày, đưa tay véo Kỳ Duyên một cái.

Kỳ Duyên phối hợp "ôi chao" một tiếng.

"Vậy em có đồng ý không?"

"Đồng ý chuyện gì?" Kỳ Duyên nhướng mày.

Nhận ra Kỳ Duyên cố ý chơi xấu, nhưng Minh Triệu cũng không ảo não, hai tay ôm chặt lấy eo cô, nghiêm túc nói: "Làm người nhà của chị." Nói xong mím môi lại, cười lên, bổ sung một câu: "Bạn gái."

Người nhà...

Trái tim Kỳ Duyên khẽ run lên, sống mũi đột nhiên chua xót.

Giống như bị dòng nước lũ ấm áp trùm lên, quấn lấy bản thân trở về dòng sông kí ức. Cô nhớ lại lần cãi nhau kia, tất cả tổn thương của cô, chẳng phải vì nguyên nhân, trước giờ Minh Triệu chưa từng coi bản thân là người nhà hay sao? Hôm đó cô rời khỏi phòng 901, cả đầu óc đều nghĩ bản thân đặt sai tấm chân tình, làm một người ti tiện, vừa chua xót, vừa đau lòng, vừa tức giận. Nhưng tất cả cảm xúc ấy cộng lại, cũng không thắng được yêu thương nồng đượm.

Cô yêu Minh Triệu, hi vọng đối phương tốt đẹp, không muốn vì một trận cãi vã mà phủ nhận toàn bộ quá khứ.

Thế là cô nhanh chóng bình tĩnh lại, suy nghĩ rất lâu, viết cho Minh Triệu một lá thư, với hi vọng thăm dò.

Mong rằng quãng đời còn lại chị tìm được một người tốt.

Nếu Minh Triệu từ bỏ, người tốt ấy có thể là người khác, nếu Minh Triệu không từ bỏ, người tốt ấy chính là cô.

Vòng qua vòng lại, cuối cùng hai người đã quay về bên nhau. Trở thành người nhà, bầu bạn bên nhau suốt quãng đời còn lại, đây chính là lời hứa có sức nặng nhất, sâu đậm nhất mà bản thân nhận được.

Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu, đôi mắt ươn ướt, khẽ gật đầu.

"Bạn gái..." Cô không muốn khóc, khẽ chớp chớp mắt, giọng điệu trêu đùa nói: "Vậy không phải sẽ gọi là cô à? Sao trở thành mẹ nhỏ được?"

Lúc yêu đương gọi phải gọi cô, tới khi kết hôn mới gọi mẹ, Kỳ Duyên tách biệt rõ ràng hai xưng hô này, thử dọa Minh Triệu.

Mặt mày Minh Triệu hoang mang.

Phì!

Ngốc chết mất.

Kỳ Duyên thầm nghĩ, ho khẽ một tiếng: "Lẽ nào chị muốn kết hôn trước yêu sau à?"

Minh Triệu bừng tỉnh, sắc mặt ửng đỏ, "Cũng không phải không thể."

"Vậy không được."

"?"

Ánh chiều tà luồn qua cửa sổ chiếu vào phòng, đôi mắt đen như mực của Minh Triệu bị nhuộm thành màu nâu sẫm, cô ấy nhìn Kỳ Duyên nghiêng đầu, nhướng mày, tưởng rằng Kỳ Duyên không bằng lòng, ánh sáng trong mắt nhanh chóng tối đi, ngay cả nốt ruồi lệ cũng mất đi ánh sáng.

Kỳ Duyên thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, đưa tay miết lấy tai Minh Triệu, "Em đã coi Mỡ Mỡ là con gái ruột của mình từ lâu rồi. Chị ấy, không thể cho em ngang ngược chút à, em còn chưa tới ba mươi, đã muốn bắt em làm mẹ rồi." Nói xong khóe miệng vô thức cong lên.

Triệu không có kinh nghiệm yêu đương giống như một tờ giấy trắng.

Cô cầm bút, chầm chậm dạy Minh Triệu vẽ nét, phác thảo, vẽ chi tiết, lên màu, muốn vẽ thành dáng vẻ gì thì vẽ thành dáng vẻ ấy.

Càng ngốc nghếch như thế, càng khiến Kỳ Duyên muốn dạy Minh Triệu cái gì là yêu, phải yêu thế nào, sau đó cô cũng có thể cảm nhận được vui vẻ, vui vẻ vì Minh Triệu vui vẻ.

Minh Triệu nhìn Kỳ Duyên đôi giây, phì cười thành tiếng, nghiêng người vùi mặt lên hõm vai cô, "Được, cô Duyên."

Trong phòng yên tĩnh, hai người dính chặt lấy nhau, có thể nghe rõ hô hấp của đối phương, ngửi thấy mùi mồ hôi trên cơ thể đối phương, cảm nhận được nhịp tim, nhiệt độ cơ thể, cho dù yên lặng không lên tiếng, cũng vẫn có thể toát lên tình cảm nồng nàn.

Kỳ Duyên nhắm mắt lại, giơ tay vuốt ve mái tóc Minh Triệu, đầu ngón tay cuộn lấy một lọn tóc mềm mại, khẽ khàng vuốt ve.

"Bé..."

"Ừm?"

"Em xin lỗi." Kỳ Duyên khẽ nỉ non, "Để một mình chị chịu đựng nhiều chuyện như thế."

Người trong lòng động đậy.

"Trước kia em quá tự tin, không, quá tự đại, cảm giác bản thân có thể làm được mọi thứ, có thể giải quyết được mọi việc, nhưng thật ra suy nghĩ ấy rất lỗ mãng, cũng rất ấu trĩ, không có trách nhiệm. Hiện tại em tiếp nhận sự yếu đuối của bản thân, tiếp nhận sự không hoàn hảo của bản thân, cho dù tương lai thế nào, em cũng muốn ở bên chị, chỉ có khi ở bên chị, nhìn thấy chị, em mới vui vẻ... Ba người chúng ta trở thành người một nhà."

Kỳ Duyên khẽ hít một hơi, dán mặt lên tóc Minh Triệu.

Minh Triệu ngẩn ra, cọ lên vai Kỳ Duyên an ủi, ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn cô mấy giây, cười nói: "Nào có ai hoàn hảo, thật ra... nhưng lời em nói ngày ấy khiến chị thở phào một hơi, đột nhiên chị phát hiện em cũng có cảm xúc tiêu cực, không phải chỉ có một mình chị nữa, chị cảm thấy hai chúng ta giống nhau. Chị càng thêm gần em, nhìn thấy một Gấu chân thực hơn, chị rất an tâm."

Nói xong, đôi mắt dần dần ửng đỏ.

Kỳ Duyên vội nhích gần, khẽ hôn lên nốt ruồi lệ, "Không được khóc."

Lông mi của Minh Triệu run rẩy, cười lên.

"Em bảo chị tìm được người tốt trong quãng đời còn lại, nhưng không nghĩ tới người tốt của chị chỉ có thể là em thôi sao?"

"Từng nghĩ."

"Vậy em còn..."

"Suỵt!"

Kỳ Duyên dựng ngón trỏ chặn lại đôi môi Minh Triệu, làm động tác im lặng, trầm ngâm một lúc, hai tay ôm lấy mặt Minh Triệu, "Minh Triệu, em yêu chị."

Đôi môi mềm mỏng chầm chậm nhích tới, chạm vào nhau, không lập tức hôn sâu, chỉ đặt bên đôi môi người kia dịu dàng thưởng thức một lúc, sau đó di chuyển từng chút từng chút, không quan tâm tới đôi môi rực rỡ bên trên, chầm chậm tiến sâu theo mùi bơ cùng sô-cô-la.

Minh Triệu ngọt ngào, thấp thoáng mang theo vị chua cùng chát, lần đầu nếm được vui vẻ ngập tràn, hương vị dường như bất tận, càng thăm dò càng mê người.

Một tay Kỳ Duyên giữ lấy cằm của Minh Triệu, một tay đỡ lấy gáy, khoảnh khắc cảm xúc dâng trào mang theo chút kích động, càng ngày càng mãnh liệt, nhưng lại cẩn thận kiềm chế, chỉ sợ đối phương không thích ứng, dù chỉ một chút.

Minh Triệu nhắm mắt lại, bị động tiếp nhận, chân tay đều nhũn ra, thỉnh thoảng muốn đáp lại, mạnh mẽ hơn, nhưng không thể khống chế, hóa thành một vũng nước.

Không khí trong phổi đã mài mòn tới cạn kiệt, nhịp tim gấp gáp, cuối cùng ý thức được phải ngừng lại nghỉ ngơi.

Son môi đỏ quệt đầy miệng hai người.

Minh Triệu gục bên tai Kỳ Duyên thở dốc, chỉ cảm thấy ngọn lửa trong lòng khó dập, không muốn tách ra bất kì giây phút nào, khẽ hỏi: "Hai ngày nữa chị về nước, em... có về cùng chị không?"

Cô ấy biết chuyến này Kỳ Duyên ra ngoài là đi du lịch, đoán chừng vẫn còn một vài nơi chưa tới, hai người chỉ trùng hợp gặp nhau ở một nơi mà thôi. Nếu Kỳ Duyên muốn tiếp tục bắc tiến, Minh Triệu cũng chỉ có thể về nước một mình, còn phải chờ đợi một thời gian mới có thể đoàn tụ ở nhà. Trong thâm tâm, cô ấy hi vọng hai người có thể cùng nhau quay về.

Nhớ nhung những ngày qua lan tràn, khắp các ngóc ngách trong nhà đều có dấu vết của Kỳ Duyên, cũng không biết sau khi quay về, Kỳ Duyên nhìn thấy liệu có trêu chọc cô ấy hay không.

Nghĩ tới liền xấu hổ.

"Vẫn còn mấy nước chưa tới..." Kỳ Duyên vô thức nói, thở khẽ một hơi, lại cảm thấy chưa tận hứng, nghiêng đầu tìm kiếm vành tai Minh Triệu, ngậm lấy.

Minh Triệu nhanh chóng trút ra, trong mắt lướt qua thất vọng, nhưng bị trêu chọc tới run rẩy không ngừng, "Đi du lịch một mình phải chú ý an toàn, đi tới nơi nào nhớ phải gửi định vị cho chị." Nói xong hừ một tiếng từ cổ họng, "Chị đợi em về nhà..."

"Ha ha ha."

Kỳ Duyên đuổi theo vành tai đang trốn tránh của Minh Triệu, đột nhiên cười lên, "Sao chị lại giống mẹ em thế?"

Một giây sau, trên vai truyền tới cảm giác đau đớn.

Bị cắn rồi!

Minh Triệu rứt tóc Kỳ Duyên theo thói quen, ngón tay ở sau lưng lại chỉ nắm được không khí, hoang mang nhớ ra, mái tóc dài tới eo giống như thác nước ấy đã bị cắt mất.

"Gấu."

"Ừm?"

"Nuôi lại tóc đi."

Kỳ Duyên ngẩn ra, ôm chặt lấy Minh Triệu: "Được."

Minh Triệu dựa sát Kỳ Duyên, thân mật cọ qua cọ lại, dùng đôi môi dính đầy son môi hôn lên tóc cô, dính lên đầy miệng.

"Em không đi nữa." Đột nhiên Kỳ Duyên lên tiếng, "Em theo chị về nhà."

"Tại sao?"

"Đợi chị được nghỉ, chúng ta cùng đi."

Minh Triệu lại run lên, hô hấp có chút gấp gáp, "Em muốn đi thì đi, không cần nghe theo ý chị."

"Không." Kỳ Duyên nghiêng đầu hôn lên tai Minh Triệu, nhìn dáng vẻ không nơi trốn tránh, chỉ có thể vô lực hừ lên của cô ấy, trái tim mềm nhũn, âm thanh vô thức khàn đi, "Phong cảnh tươi đẹp phải ngắm nhìn cùng chị."

Minh Triệu hé môi, còn chưa kịp lên tiếng, đã bị một hơi thở mạnh mẽ chặn lại.

Ăn cơm tối xong, sắc trời tối dần. Minh Triệu và Kỳ Duyên tới gần tòa chung cư tản bộ, đi quanh một vòng.

Hơi nóng ban ngày vẫn chưa hoàn toàn tản hết, bên ngoài vẫn nóng nực không thôi, đường phố cũng không đông đúc, phần đông là người da đen cùng con buôn châu Á, từ xa xa nhìn lại không nhìn rõ được những người da đen, nếu mặc thêm quần áo màu đen càng như thể tàng hình, hòa vào trong màn đêm, không thể nào nhìn rõ, những người đi đường hay lái xe đều vô cùng chú ý tới bọn họ.

Con buôn châu Á căn bản đều là người Việt Nam, đôi ba người rải rác, gần tòa nhà của Tập đoàn Tân Bắc, còn có những doanh nghiệp đầu tư vốn Việt Nam khác, đa phần đều là nhân viên. Khi lướt vai ngang qua, nghe thấy họ nói tiếng Việt, không tránh khỏi ảo giác như đang ở trong nước.

Hai người tay trong tay, thong dong đi dạo, đi qua một cửa hàng thủ công mĩ nghệ, bán đồ gỗ khắc, Minh Triệu dừng lại nhìn thêm đôi cái.

Chủ cửa hàng là một người da đen bản địa, dùng thứ tiếng Anh mang nặng khẩu âm không ngừng giới thiệu, Minh Triệu nhìn một tượng gỗ khắc hình con cún con, cảm thấy rất đáng yêu, vừa hay con gái tuổi tuất, liền mua về.

"Cô mua thêm cả cái này nữa đi, rất đẹp." Chủ cửa hàng cầm tượng gỗ hình con voi đưa tới trước mặt cô ấy.

Minh Triệu lắc đầu, uyển chuyển từ chối, quay người muốn đi.

Ai ngờ chủ cửa hàng cầm theo hai ba pho tượng gỗ, đuổi theo ngăn lại, ra sức nhét cho Minh Triệu, trong miệng thao thao bất tuyệt bắt Minh Triệu mua bằng được.

"Back up!" Kỳ Duyên tức giận quát lên.

Chủ cửa hàng giật thót, lặng lẽ chạy về.

Minh Triệu níu chặt lấy cánh tay Kỳ Duyên, hai người nhanh chân rời đi. Tới dưới tòa nhà chung cư lại mua thêm chút xoài, bên này không có đặc sản đặc biệt nào, chỉ có hoa quả vừa to vừa ngọt, lại còn rẻ.

Về phòng, hai người lần lượt tắm rửa sấy tóc.

Minh Triệu mang xoài đi rửa, gọt vỏ cắt thành miếng đựng vào đĩa, cắm tăm, đặt lên bàn, "Gấu, em ăn xoài đi, chị bật video họp."

Nói xong, trên mặt nóng lên.

Kỳ Duyên ôm lấy cô ấy hôn lấy hôn để, thuận tay cầm một miếng xoài đưa tới miệng Minh Triệu, "Chị ăn miếng đầu tiên."

Ăn liền một lúc ba miếng, Minh Triệu phồng má nhai nuốt, mím môi cười, không thể không giãy khỏi lòng Kỳ Duyên, cầm máy tính ngồi trước bàn.

Lúc này Bắc Mỹ đang là buổi trưa, trong thời gian làm việc, Minh Triệu có cuộc họp ngắn với quản lí chi nhánh công ty ở Bắc Mỹ, vốn dĩ kế hoạch ban đầu là về nước rồi tính, nhưng cô ấy không thích kéo dài thời gian, có thể giải quyết nhanh chút nào hay chút ấy, sau khi về nước còn những việc khác phải làm.

Minh Triệu bật máy tính lên, đeo tai nghe, lấy chiếc áo khoác mỏng dài tay khoác lên.

Kỳ Duyên ở bên ăn xoài, không làm phiền, yên lặng ngồi cùng Minh Triệu.

Khi làm việc Minh Triệu rất tập trung, nhanh chóng tiến vào trạng thái công việc, cô ấy chăm chú nhìn màn hình máy tính, đường nét góc nghiêng dịu dàng toát lên mấy phần lạnh lùng, khuôn mặt bình thản, thỉnh thoảng nói đôi câu, âm thanh chín chắn, toát lên hơi thở thành thục khí thế.

Nhưng Kỳ Duyên biết, một khi rời khỏi công việc, ở trước mặt cô, Minh Triệu sẽ lập tức hóa thành vũng nước, bị trêu đùa đôi ba câu là mặt đỏ tía tai, hân hoan nhưng kiềm chế, giống như kẹo bông mềm ngọt, mặc sức thưởng thức.

Cô yêu hai dáng vẻ ấy chết mất.

Càng nhìn, càng nhớ tới buổi tối điên cuồng ấy, hai tay bị giam cầm, âm thanh nín nhịn, trong lòng càng ngứa ngáy.

Cuộc họp không dài, đại khái nửa tiếng đồng hồ đã kết thúc, Minh Triệu tắt camera, tháo tai nghe xuống, ngồi trước máy tính một lúc, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt thẳng thừng bên cạnh, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Kỳ Duyên nhìn bản thân.

Không biết trái tim lạc mất bao nhiêu nhịp.

"Nhìn gì thế?" Minh Triệu đỏ mặt hỏi.

Kỳ Duyên chống cằm, cổ họng trượt xuống một cái, đứng dậy đi tới ôm lấy Minh Triệu, trêu đùa: "Cấp dưới của chị có biết bình thường chị mềm thế nào không?"

Người này lại bắt đầu không đứng đắn.

Minh Triệu lườm Kỳ Duyên một cái, đánh lên bàn tay trên vai mình, "Đi đánh răng đi."

"Ờ."

Kỳ Duyên ngoan ngoãn vào nhà tắm, đánh răng xong, lúc ra ngoài đã nhìn thấy Minh Triệu cầm điện thoại ngồi trên giường, đã cởi bỏ chiếc áo khoác dài tay, lộ ra váy ngủ hai dây bên trong, màu tím viền ren, ma mị lại gợi cảm.

Lồng ngực cô càng nóng nực, có chút khô khốc, giả vờ ôm máy ảnh ngồi bên cạnh, "Cho chị xem ảnh em chụp."

Minh Triệu đặt điện thoại xuống, hiếu kì nhích lại, vô thức vòng lấy cánh tay Kỳ Duyên, dính sát gần.

Trong máy ảnh có mấy trăm tấm hình, ghi lại phong cảnh, đồng cỏ, núi non, rừng rậm, động vật, thác nước suốt hành trình từ Nam Phi tới Galleon, có mấy tấm chụp lại cảnh tượng đường phố của mỗi nước, mỗi bức đều có thể làm ảnh treo tường, ghép lại cùng nhau giống như một cuốn phim tài liệu tĩnh, tái hiện diện mạo lục địa châu Phi trên đường xích đạo.

Minh Triệu nhìn màn hình máy ảnh, ánh mắt thẳng tắp, đồng tử đen láy lộ ra một tia sửng sốt, cảm thán: "Chị cảm thấy có lẽ mở một cuộc triển lãm, hoặc là xuất bản tập sách ảnh."

Cô ấy có chút ngưỡng mộ Kỳ Duyên.

Tự do tự tại, muốn đi đâu thì đi đó, có thể tùy ý sắp xếp thời gian.

Mà công việc của Minh Triệu bận rộn, muốn đi đâu chơi cũng phải đợi tới kì nghỉ.

"Ừm, em định sẽ xuất bản sách ảnh." Kỳ Duyên cười cười, đưa tay ra giữ lấy vai Minh Triệu, "Tới lúc đó chị nghĩ tên giúp em."

"Được."

Minh Triệu dựa vào lòng Kỳ Duyên, co vào trong chăn, khe ngực chen chúc với cánh tay trước mặt càng sâu thẳm quyến rũ, trắng hồng, giống hệt như kẹo bông.

Đầu mũi quẩn quanh mùi sữa tắm, thoang thoảng sạch sẽ dễ ngửi, thấp thoáng kích thích một loại cảm xúc nào đó.

Lồng ngực Kỳ Duyên khô nóng, ánh mắt không ngừng di chuyển trên ngực Minh Triệu, chỉ cảm thấy thần kinh trên huyệt thái dương thình thịch nhảy lên, cô cầm lòng chẳng đặng, cúi đầu xuống, hôn lên mặt Minh Triệu, âm thanh khàn khàn: "Bé..."

"Ừm?"

Dường như cảm nhận được không khí khác thường, đột nhiên Minh Triệu có chút căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top