Chương 78: Chị đợi em thừa nhận
Ông Nguyễn?
Minh Triệu nghe tiếng nhai nhóp nhép của con gái, nhất thời ngẩn ra, rất lâu sau mới phản ứng lại, là ông Nguyễn, bố của Kỳ Duyên, là tổng giám đốc của công ty mà họ đang hợp tác. Cô ấy sửng sốt nói: "Sao con..."
"Cô Duyên nói hôm nay có thời gian, có thể dạy con nướng bánh, nên đón con tới đây ạ." Cô gái nhỏ biết mẹ mình muốn hỏi gì, ngừng nhai, thao thao bất tuyệt.
"Nhưng ông bà không có nhà, buổi tối mới về, cô Duyên bảo con ở lại đây ăn cơm, mẹ ơi, mẹ cũng tới đây ăn cơm đi, ăn xong chúng ta cùng về."
Âm thanh của con gái lười biếng, dường như rất không để tâm, một tiếng ông một tiếng bà gọi rất thân mật, xem ra lần trước ở chung với ông bà rất vui vẻ, giọng điệu này còn coi nhà Kỳ Duyên như nhà của mình.
Minh Triệu vẫn không cách nào đặt dấu bằng giữa "tổng giám đốc Nguyễn" và "bố của Kỳ Duyên", luôn lo lắng con gái nhỏ tuổi không hiểu chuyện, làm phiền sự bình yên của người ta, nhưng nghe con gái nói như thế, suy nghĩ trong lòng nhanh chóng vơi đi rất nhiều. Chỉ cần vợ chồng tổng giám đốc Nguyễn không cảm thấy phiền, thỉnh thoảng cho con gái tới đó chơi một chuyến cũng tốt, xét từ lòng riêng, Minh Triệu hi vọng có thể có được "tình báo" liên quan tới Kỳ Duyên.
Còn về bản thân cô ấy...
Ăn cơm, có thể nhìn thấy Kỳ Duyên, có thể giao lưu với vợ chồng tổng giám đốc Nguyễn - Minh Triệu luôn hiếu kì, bố mẹ như thế nào mới có thể nuôi dạy được một cô con gái ưu tú như Kỳ Duyên.
Chỉ thấy được dáng vẻ của tổng giám đốc Nguyễn ở bên ngoài, còn chưa gặp bà Nguyễn, cũng không biết không khí trong nhà thế nào.
Trái tim, không ngừng động đậy.
Nếu cô ấy đi, đồng nghĩa với việc gặp phụ huynh, nhưng chỉ có thể lấy thân phận hàng xóm để ra mắt, danh không chính ngôn không thuận, nghĩ mà có chút chua chát.
Nhưng cô ấy nhớ Kỳ Duyên.
Minh Triệu nhắm mắt lại, khẽ hít một hơi, rất lâu sau mới trả lời: "Mẹ không đi đâu, con ăn cơm xong thì gọi điện cho mẹ, mẹ đi đón con, bảo cô Duyên đưa con ra cổng khu nhà nhé."
Đầu bên kia không lên tiếng.
"Bé Mỡ?"
"Vâng, được ạ." Ngữ điệu rõ ràng rất thất vọng, sau đó liền cúp điện thoại.
Điện thoại quay về giao diện màn hình chính, Minh Triệu nhìn bức ảnh của Kỳ Duyên bên trên, trong mắt nổi lên hơi nước, lại nhấp vào Zalo xem thử, vẫn không có tin nhắn trả lời.
Cô ấy chớp chớp mắt, nhét điện thoại vào túi xách, quay người vào nhà.
Nhà thím Lý vẫn đang thảo luận chuyện hỏa hoạn, vì kích động mà chân tay vung loạn xạ, Minh Triệu ngồi xuống ăn trái cây, nghe được đôi câu, cảm thấy chuyện hỏa hoạn mà mọi người nhắc tới không phải là trận hỏa hoạn của nhà họ Phạm.
"Còn có nhà khác bị cháy sao ạ?"
"Đúng thế, chính là căn nhà phía sau nhà cũ của cháu, căn nhà phía bên ruộng ấy, vào tháng Ba, cả nhà không ai chạy thoát được, hỏa hoạn to lắm, đúng là nghiệp mà..." Thím Lý nhíu chặt mày, hai tay vút lên minh họa, biểu cảm rất khoa trương.
Phía sau căn nhà cũ của nhà họ Phạm là một mảnh ruộng, bên cạnh mảnh ruộng có một hộ gia đình sinh sống, cũng là căn nhà ba tầng bằng gỗ.
Một tháng sau khi nhà họ Phạm bị hỏa hoạn, gia đình đó cũng bị hỏa hoạn, tuy là ban ngày, nhưng cả gia đình đang ngủ trưa, không ai phát hiện, lúc phát hiện ra thì đã muộn, gia đình bốn người già trẻ đều không thoát được.
Nghe nói là sống sờ sờ bị thiêu đến chết, hơn nữa còn thiêu tới đen rụi biến hình.
Trong nửa năm liên tiếp xảy ra hai vụ hỏa hoạn, tuy kinh khủng, nhưng dân làng không đào sâu nghiên cứu, đều cảm thấy nhà cũ làm bằng gỗ vốn dĩ rất nguy hiểm, đa phần mọi người đều ở nhà mái bằng xây bằng xi măng gạch, chỉ số an toàn cao, nên không để tâm, chỉ coi như hai nhà này gặp vận xui.
Sau đó tới mùa hè, lại có một nhà bị cháy, lần này là nhà xây xi măng.
Chuyện là có đứa trẻ con đang xem tivi trong nhà, cứ ngửi thấy mùi khét, ban đầu người lớn trong nhà không để tâm, đợi tới khi ngọn lửa bùng lên từ bếp, mới hoảng hốt, vô thức hất nước dập lửa, kết quả bố đứa bé bị điện giật mất mạng.
Lần này mới được dân thôn coi trọng, điều tra ra mới biết, là do đường dây điện cũ kĩ gây ra.
Trong thôn được cấp điện tập trung, mỗi nhà một đồng hồ, đường dây điện sử dụng nhiều năm không thay. Cùng với sự giúp đỡ phát triển của chính quyền, điều kiện cuộc sống dần tốt hơn, các gia đình dùng đồ điện cũng nhiều lên, đường điện chịu tải trọng lớn, đường dây lại cũ kĩ rất dễ xảy ra vấn đề.
Thật ra từ những năm 2005, đã xảy ra hiện tượng tương tự, chỉ là lúc đó mọi người cảm thấy sử dụng đồ điện không thể xảy ra vấn đề, không nghĩ nhiều.
"Sau này trong thôn đổi đường dây điện cho mọi nhà, người người nhà nhà đều phải kiểm tra, còn dạy dân thôn dùng bình chữa cháy, dập hỏa hoạn do sự cố điện như thế nào, bây giờ tốt hơn nhiều rồi, không còn xảy ra chuyện nữa."
Hai người con trai và con gái của thím Lý đều phụ họa.
Minh Triệu lặng lẽ lắng nghe, sắc mặt càng ngày càng ngưng trệ, vô thức nghĩ kĩ lại tình hình buổi tối hôm đó.
Đã mười hai năm, rất nhiều chi tiết không thể nhớ rõ.
Buổi tối hôm đó trong thôn rất náo nhiệt, người người nhà nhà đều bắn pháo hoa, ban đầu Minh Triệu và một người bạn ra đường cái chơi, sau đó quay về sân sau của căn nhà. Trong sân chất một đống bó cỏ, rất dễ bắt lửa, lúc đó anh trai còn dặn dò cô ấy cách xa đống cỏ một chút, Minh Triệu nghe lời, căn bản không tiến lại gần đống cỏ.
Có lẽ là tia lửa bén vào, có lẽ là lúc cháy không để ý, nhưng cũng rất có khả năng đó chẳng qua là suy đoán của cô ấy.
Khi đó logic của Minh Triệu rất đơn giản: Bà nội đã ở căn nhà đó nhiều năm như thế mà không xảy ra chuyện gì, nhưng tới buổi tối sau khi cô ấy nghịch pháo hoa xong lại xảy ra chuyện, đương nhiên không thoát khỏi liên quan tới bản thân.
Xuất phát từ sợ hãi cùng bất lực, tất cả nguyên nhân Minh Triệu có thể nghĩ tới đều quy lên đầu bản thân. Thật ra nghĩ kĩ lại cũng không khỏi đắn đo, tết mỗi năm đều bắn pháo hoa ở căn nhà cũ, tại sao cứ phải xảy ra chuyện vào năm ấy?
Mười hai năm sau, Minh Triệu mới ý thức được điều này.
Hai ví dụ mà thím Lý nói ban nãy, cho Minh Triệu phương hướng tư duy mới.
Trước kia bà nội ở dưới quê gần như không dùng đồ điện, đại khái khoảng năm 2003, bố mẹ mua tivi và máy giặt cho bà, một là vì để bà ở nhà không cảm thấy cô đơn, hai là không muốn để bà bưng chậu quần áo ra bờ sông "đập quần áo", nhàn hơn một chút. Sau đó liên tục mua bình nước nóng lạnh, lò vi sóng cùng những đồ điện tử tiện lợi khác, bà nội cũng thích ứng rất nhanh, sau khi học được cách sử dụng liền thảnh thơi rất nhiều.
Đường dây điện của căn nhà cũ đều để lộ ngoài tường, tích đầy bụi bặm, đủ các loại dây bó thành một bó, bình thường bà nội không để ý, mà tới ngày lễ ngày tết con cháu mới về, càng bỏ qua những chuyện này.
Minh Triệu rơi vào trầm tư.
Nếu thật sự do đường dây điện quá cũ gây ra hỏa hoạn, vậy tối đó mọi người hắt nước cứu hỏa, trong tình huống nguy hiểm như thế, tại sao không ai bị điện giật?
Nhiều năm qua đi, sự việc đã thành câu đố, đã không biết điều tra từ đâu.
Mặt trời lặn về đằng tây, Minh Triệu uyển chuyển từ chối lời mời nhiệt tình ở lại ăn cơm của thím Lý, quay về căn nhà cũ nhìn thử.
Đám vịt đã lên bờ, đi thành từng đoàn nhàn nhã tản bộ bên gốc đa, Minh Triệu men theo ao nước đi ra phía sau, xuyên qua mảnh ruộng, đi tới trước bia mộ. Ngôi mộ hợp táng của ông nội và bà nội được đắp cao, rất bắt mắt.
Cô ấy đi tới gần, quỳ trước mộ dập đầu mấy cái, đứng lên, phủi lớp bụi trên người, nhổ đám cỏ dại mọc trên mộ.
Tình hình trong nhà, muốn giấu cũng không giấu được cả đời, Mỡ Mỡ có quyền biết bố mẹ ruột của mình là ai. Minh Triệu đã nghĩ kĩ, đợi tới khi con gái trưởng thành, sẽ nói hết sự thật cho cô bé, còn tới lúc đó, Gia Hân sẽ gọi "cô" hay gọi "mẹ", sẽ cho bản thân Gia Hân tự quyết định.
Còn gánh nặng trên vai cô ấy, cũng nên buông xuống.
Chiều tối, Minh Triệu về nhà tắm rửa xong, tùy tiện nấu mì, ước lượng thời gian đi đón con gái về nhà.
Trong phòng có chút nóng, cô ấy mặc chiếc váy ngủ hai dây cổ chữ V màu tím đậm, cổ áo tương đối thấp, trùng hợp hiện ra khe ngực mê người của bản thân, kiểu dáng thiết kế cùng màu sắc càng làm tôn lên vẻ thành thục duyên dáng của Minh Triệu.
Trang điểm một lớp nền nhàn nhạt, kẻ viền mắt, quét một lớp má hồng "deep throat", cuối cùng tô lên lớp son môi màu ấm.
Minh Triệu đứng trước gương, tỉ mỉ đánh giá bản thân, là kiểu vợ người ta dịu dàng nhã nhặn.
Mang theo dục vọng lại quyến rũ.
Cô ấy hài lòng ra cửa, lái xe tới khu Ninh Hồ.
Sắc trời tối đen, đèn điện trong thành phố sáng trưng, các loại đèn điện quảng cáo hai bên đường lấp lánh, bức tường bên ngoài những tòa nhà cao tầng sừng sững đủ loại màu sắc, trung tâm thành phố vô cùng náo nhiệt, đèn xe tập hợp thành cảnh đêm phồn hoa.
Tâm trạng của Minh Triệu rất tốt, lái xe còn mang theo chút hưng phấn, thế là bật CD lên, mở bài "Bắc Bán Cầu Cô Đơn" phiên bản giọng nữ, chìm đắm trong thanh âm dịu dàng tỉ tê. Đắm chìm trong men say.
Nhớ lại buổi sáng ở Bắc Âu.
Kỳ Duyên nói nhớ cô ấy.
Cô ấy cũng nhớ Kỳ Duyên.
Tới cổng khu nhà, điện thoại vang lên, là cuộc gọi của con gái, thời gian vừa ăn khớp. Minh Triệu nghe máy, xuống xe, đứng dựa bên cửa, lặng lẽ nhìn về phía cổng.
Bốn chiếc cổng mái vòm cao sừng sững, ánh đèn vàng chiếu lên hoa văn trên tường đá cẩm thạch, chiếu sáng mơ hồ một khoảng tối, xung quanh im lặng vắng vẻ, tiếng côn trùng truyền tới từ bụi cây vô cùng rõ ràng, bóng dáng của Minh Triệu bầu bạn cùng đèn đường, toát lên mấy phần cô quạnh.
Không bao lâu, có hai người đi ra từ cổng ngách, một lớn một nhỏ, nắm tay nhau, vừa nói vừa cười.
Hai người ra ngoài liền nhìn về phía xa, sau đó đi về phía bên này.
Thân hình Kỳ Duyên cao ráo, mặc chiếc áo trắng ngắn tay, cùng chiếc quần jean màu xanh lam, hai chân dài mà thẳng, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt sáng bóng mịn màng của cô, ngũ quan đẹp đẽ, khóe môi cong lên nụ cười yêu chiều, biểu cảm dịu dàng.
Khoảnh khắc đó, trái tim Minh Triệu như bị nhấc lên, đâm chặt vào lòng bàn tay.
"Mẹ!" Đi tới bên xe, Gia Hân gọi một tiếng, nghiêng đầu nhìn Kỳ Duyên một cái, cười cười xua tay: "Tạm biệt cô Duyên." Nói xong lập tức chuồn sang một bên, tự giác chui lên xe.
"Tạm biệt!"
Kỳ Duyên cười cười nhìn Gia Hân lên xe, ánh mắt lướt qua mặt Minh Triệu, sắc mặt thoáng khựng lại, trong mắt lóe lên một tia sửng sốt, nhưng nhanh chóng giấu đi, cười cười mang tính lịch sự, rồi quay đầu muốn đi.
Cổ tay đột nhiên bị nắm lấy, da dẻ truyền tới cảm giác tiếp xúc ấm áp, trong dự đoán.
Kỳ Duyên ngẩng mắt lên.
Minh Triệu nhìn cô, lông mi khẽ rung lên, cảm nhận được trái tim đang điên cuồng đập trong lồng ngực, cổ họng trượt xuống một cái, khóe môi động đậy, rất lâu sau mới cất lên được mấy chữ: "Chị có chuyện muốn nói với em."
Đã chuẩn bị sẵn lời từ chối của Kỳ Duyên, cho nên tay nắm càng thêm chặt.
Không biết Kỳ Duyên đã đọc được bài viết kia chưa, hoặc là, nhìn thấy nhưng không nhấp vào, có lẽ không thèm để mắt, có lẽ cảm thấy buồn cười, nhưng cho dù Kỳ Duyên phản ứng như thế nào, hôm nay cô ấy nhất định phải giải thích rõ ràng chuyện này một cách đơn giản nhất.
Sau đó, cho dù Kỳ Duyên lựa chọn như thế nào, cô ấy cũng sẽ thẳng thắn chấp nhận.
Kỳ Duyên nhìn chăm chú lên khuôn mặt Minh Triệu.
Mái tóc xoăn nhẹ xõa trên vai, da trắng dáng xinh, hai má nhuộm lên sắc hồng nhạt, con ngươi màu nâu như hai dòng nước thu, nốt ruồi lệ nơi đáy mắt rung động lòng người, đôi môi mỏng căn tràn, chiếc váy màu tím đậm được chế ngự thuần thục, toát lên mấy phần vợ người ta.
Ánh mắt liếc tới khe ngực sâu thẳm, đáy lòng sục sôi không thôi.
Triệu tối nay đẹp quá!
Kỳ Duyên ước gì lúc này có thể bắt người về nhà, ném lên giường mình, sau đó mặc sức hưởng thụ mĩ vị tự tìm tới cửa. Nếu Triệu bằng lòng, cô cũng có thể biến thành mĩ vị, để Triệu tận hứng thưởng thức.
Trong lòng sóng cuộn biển dâng, nhưng ngoài mặt không chút biến sắc.
Kỳ Duyên khẽ gật đầu, thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nói: "Được."
Hai người đi tới con đường nhỏ phía sau xe, đứng cạnh bồn cây, đủ để nói chuyện lại không quá xa. Minh Triệu chăm chú nhìn lên khuôn mặt Kỳ Duyên: "Tài liệu chị gửi cho em..."
"Đã đọc." Kỳ Duyên ngắt lời.
Minh Triệu ngẩn ra, mím môi lại, đột nhiên thở phào, nhưng lại cảm nhận được thất vọng trào lên.
Đã đọc có nghĩa là sự việc đã được làm rõ, cô ấy không cần thiết phải mất công giải thích, nhưng cũng chính vì vậy, cô ấy không còn chuyện để nói, khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi tối nay không có cách nào kéo dài. Còn thất vọng là vì không thông suốt, rõ ràng Kỳ Duyên đã đọc, tại sao không cho cô ấy câu trả lời?
Có lẽ giống như Minh Triệu nghĩ, cảm thấy không thèm để ý, hoặc là nực cười.
Như thế, cô ấy thật sự đã cố gắng hết sức.
Nếu Kỳ Duyên không tỏ rõ thái độ, vậy cô ấy còn có cơ hội làm mặt dày đi tranh thủ, nếu Kỳ Duyên tỏ thái độ, tha thứ cho cô ấy, hoặc là hai bên xa cách nhau, cho dù là lựa chọn nào, cô ấy đều phải tiếp nhận.
Minh Triệu cười khổ một tiếng, thở dài: "Trước tiên chị xin lỗi em, những lời hôm đó chị nói ra không hề suy nghĩ, quả thật rất tổn thương, chị xin lỗi."
Giả sử Kỳ Duyên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ của Minh Triệu khi ở bên ngoài, sẽ không cảm thấy ngữ điệu này có bất kì vấn đề gì, nhưng cô đã từng nhìn thấy. Cho nên, lúc này nghe thấy Minh Triệu hạ thấp giọng nói ra những lời này, trái tim Kỳ Duyên không khống chế được mà trào lên chua xót, bị đâm tới đau đớn, từng nhát từng nhát, trong mắt hiện lên khổ sở, không thể không quay mặt đi, giả vờ tùy tiện nhìn chỗ khác.
Triệu luôn mềm yếu trước mặt cô.
Rõ ràng là người khoác lên mình tấm da kiên cường, là người bước ra từ bụi gai.
"Tôi cũng nên xin lỗi chị, hôm đó không quan tâm tới cảm xúc của chị, nên giải thích sớm hơn, có lúc coi như chuyện đương nhiên, tôi xin lỗi." Kỳ Duyên chớp mắt, cười khổ.
Nếu nói có lỗi, ai cũng có lỗi, nếu nói không có lỗi, ai cũng không có lỗi.
Xin lỗi là xin lỗi.
Cô, kiêu ngạo lạnh lùng, quyết không thỏa hiệp.
"Nhưng có chút chuyện, tôi vẫn chưa nghĩ rõ ràng, rất loạn..." Nói được một nửa, Kỳ Duyên ngẩng mí mắt lên, trong mắt bình tĩnh không gợn sóng, nhưng hàm ý rất rõ ràng.
Lại lướt qua khe ngực một cái.
Trắng trắng, mềm mềm, giống như kẹo đường cô từng ăn trong mơ.
Màn đêm tĩnh mịch, mảnh trăng khuyết bị đám mây che phủ, tỏa ra ánh sáng yếu ớt tối tăm, đèn đường nối tiếp nhau kéo dài về phía xa, đẩy lùi bóng tối vô hạn. Trên đường sạch sẽ trống trải, như một bức tranh sơn dầu, hai người đứng trong tranh, tĩnh lặng bất động, ánh mắt đan lấy nhau, giống như bị một sợi dây vô hình luồn qua.
Minh Triệu lặng lẽ đứng đó, trong con ngươi đen như màn đêm nổi lên một tia vui vẻ, khẽ cười gật đầu: "Ừm, vậy tách ra một thời gian, bình tĩnh suy nghĩ..."
Kỳ Duyên rũ mí mắt, không lên tiếng.
"Em... muốn nghỉ việc à?" Minh Triệu khẽ nắm lấy tay Kỳ Duyên.
"Ừm đã viết đơn gửi hiệu trưởng rồi, đợi giấy bãi nhiệm của sở Giáo dục bên kia gửi xuống, thi xong cuối kì là có thể rời đi."
Kỳ Duyên cúi đầu, giống như tự nói với bản thân.
Trong lòng cô hung hăng cười nhạo bản thân một phen, vốn dĩ tính đợi Mỡ Mỡ tốt nghiệp rồi mới nghỉ việc, nhưng không ngờ không thể chờ thêm một giây một phút, cô như con chim bị nhốt trong lồng ra sức giãy giụa, đã sốt sắng muốn tung cánh bay ra ngoài.
"Không thể trông chừng Mỡ Mỡ giúp chị rồi."
"Em cũng không phải nhân viên tình báo của tôi, đừng nói những lời như thế." Minh Triệu cười cười, học dáng vẻ của Kỳ Duyên với bản thân lúc trước, xòe năm ngón tay của Kỳ Duyên ra, luồn vào trong.
Kỳ Duyên nhướng mày: "Vậy tôi là gì?"
"Bạn gái."
Minh Triệu nhìn thẳng vào mắt Kỳ Duyên, trả lời không do dự.
Khoảnh khắc đó, Kỳ Duyên giật mình cảm nhận được nhịp tim của bản thân dừng lại một nhịp, cả người đều bay lên, một phen rung chuyển đất trời, mất đi trọng tâm và cân bằng. Con ngươi màu nâu đẹp đẽ như màu rượu hổ phách, cuồn cuộn bọt nước tản mát, chỉ là rất nhanh lại hồi phục lại vẻ bình tĩnh, không chút gợn sóng.
Vui vẻ cái gì?
Đắc ý cái gì?
Nhìn xem mày có tiền đồ không!
Cô, kiêu ngạo lạnh lùng, quyết không thỏa hiệp.
Kỳ Duyên khẽ nhíu mày, lặng lẽ rút tay ra, quay mặt đi: "Tôi không thừa nhận."
Nói xong có chút hối hận vì bản thân lỗ mãng, không biết điểm dừng mà thu lại, ngộ nhỡ con rùa rụt đầu Minh Triệu thấy vậy liền co về, phải làm sao đây? Quả thật Kỳ Duyên không thể chịu được cơn đau xuyên vào tim thêm một lần nữa, người phụ nữ này, chỉ biết cách làm tổn thương nơi sâu nhất của cô.
"Không sao." Minh Triệu khẽ cười, đột nhiên nhích lại gần bên tai Kỳ Duyên, nhỏ tiếng nói: "Chị đợi em thừa nhận."
Hơi thở nóng hổi phả tới, mang theo mùi nước hoa lành lạnh quen thuộc. Kỳ Duyên cứng người, cảm giác những lời này rất quen thuộc, dường như... cô từng nói với Minh Triệu những lời tương tự.
Đang mất hồn, đợi tới khi Kỳ Duyên phản ứng lại, quay đầu, người kia đã đạp lên ánh đèn quay về bên xe.
Minh Triệu mở cửa xe, nghiêng đầu cười một cái, nháy mắt với cô, khom lưng lên xe.
Chớp mắt đã tới tháng Sáu, vừa qua Mang Chủng, nhiệt độ càng ngày càng tăng cao.
Ánh mặt trời chói chang thiêu đốt mặt đất, lá cây hai bên đường cái bị chiếu tới phát sáng, trên cây ve kêu râm ran, khắp đường phố là áo hai dây, áo ba lỗ, chân dài miên man, cả thành phố nóng tới bốc hơi. Khắp nơi đều bật máy lạnh suốt cả ngày, hơi mát sảng khoái.
Buổi chiều, Minh Triệu từ nơi khác quay về, vội vã đi họp như ngựa không dừng vó.
Cuối tháng Bảy, cô ấy phải thay mặt công ty tham gia triển lãm mậu dịch ở châu Phi, đồng thời tới chi nhánh công ty bên đó giao lưu thị sát, làm kế hoạch sơ bộ bước tiếp theo, đoàn đội gồm hơn năm mươi người, bắt đầu chuẩn bị từ một tháng trước. Cuộc họp bước đầu xác định danh sách thành viên, phương án kế hoạch, cần các cấp xét duyệt.
Minh Triệu kí tên xong, cầm đến cho Diệp Lâm Anh.
Từ sau khi Cố Thù Ninh qua đời, Diệp Lâm Anh cũng dần bình tĩnh lại, một lòng dốc sức cho công việc, giống như muốn bù đắp lại thời gian khuyết thiếu lúc trước, bận tới cả ngày không thấy bóng dáng.
Nhưng Minh Triệu bắt được Diệp Lâm Anh, mỗi lần đều chuẩn xác.
"Tổng giám đốc Diệp."
Gõ cửa vào văn phòng, Diệp Lâm Anh đang đứng trước cửa sổ nghe điện thoại, tiếng Nhật lưu loát không ngừng cất lên từ miệng, Minh Triệu không hiểu được nửa câu, đứng bên chờ đợi.
Diệp Lâm Anh cúp máy, lại gọi thêm một cuộc, quay sang nói tiếng mẹ đẻ.
Liên quan tới chuyện triển lãm.
Dường như Diệp Lâm Anh đang điều chỉnh thời gian, không biết có phải công việc bị sắp xếp trùng nhau, lại liên quan tới khách hàng bên phía Nhật Bản hay không.
Minh Triệu nghe đôi câu, mất tập trung liếc lên tài liệu đang mở trên bàn, vừa nhìn, là tài liệu liên quan tới việc tài trợ cho Siena Model, cô ấy nhìn rõ tên của Minh Tú.
Giữa tháng Bảy, Thunn có một buổi trình diễn sản phẩm, công ty là nhà tài trợ lớn nhất, Minh Triệu biết chuyện này, nhưng vì khi đó náo loạn không vui với Kỳ Duyên, cô ấy không phân tâm nghĩ nhiều, hiện tại đột nhiên để tâm tới, nổi lên ý định.
Kỳ Duyên là nhiếp ảnh gia, chắc chắn sẽ đi.
"Bây giờ tôi phải tới sân bay, có chuyện gì thì nói nhanh đi." Đang suy nghĩ, Diệp Lâm Anh cúp điện thoại, quay người lại, xách túi làm vẻ muốn đi.
Minh Triệu hoàn hồn, đưa tài liệu cho Diệp Lâm Anh: "Đã chốt danh sách rồi ạ."
Diệp Lâm Anh không gật đầu, nhận lấy liếc đôi cái, nhanh gọn kí tên, muốn đóng lại tập tài liệu trên bàn.
Minh Triệu đưa tay ra chặn lại, cười cười: "Tổng giám đốc Diệp, nếu khó điều chỉnh thời gian, em có thể đi thay chị."
Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top