Chương 24: Lửa giận

Giờ tan làm là thời gian cao điểm, lưu lượng người qua lại cực lớn, chiếc xe thể thao màu đỏ phô trương lại bắt mắt, dường như mỗi người ra khỏi cửa chính của tòa nhà đều vô thức nghiêng mắt nhìn, nhất thời trở thành tiêu điểm. May mà bên ngoài không nhìn được tình hình bên trong xe, hai tay Minh Triệu nắm chặt lấy balo, nửa người dính lên cửa xe, không nơi trốn tránh, chỉ có thể bó tay chịu trói.

"Ừm?" Giọng mũi của Kỳ Duyên thốt ra một tiếng, đưa tay kéo lấy Minh Triệu.

Sắc trời đã hoàn toàn ngả tối, ánh đèn trong các tòa nhà cao tầng chói mắt, soi sáng khu vực trước cửa sáng như ban ngày, nhìn qua kính chắn gió có thể thấy được vườn hoa ở bên ngoài, mang theo một loại ảo giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta nhìn thấy.

Minh Triệu khẽ giãy giụa, không ngờ ngược lại bị ôm càng chặt hơn, giống như cưỡng chế, bất lực chỉ đành nói: "Thích của em."

Biết người này không nghe được câu trả lời thỏa mãn sẽ không dừng lại, dứt khoát chôn chân tại đây, thay vì chịu nguy hiểm bị người nhìn thấy, chẳng thà chịu thiệt một chút, dỗ dành thuyết phục người này, nhanh chóng rời đi.

Đại khái nhìn thấu ý đồ của Minh Triệu, Kỳ Duyên cố ý trêu đùa, dây dưa không thôi: "Qua loa quá đấy."

Minh Triệu nhắm mắt, quyết ý vứt bỏ, thế là nghiêng đầu khẽ hôn lên khóe môi Kỳ Duyên, nhưng còn chưa kịp lùi đi, đã bị một cánh tay đè lên gáy, không chịu khống chế hôn càng sâu thêm.

Hơi thở nóng bỏng chuyển động chầm chậm, từ chủ động tới bị động, nhưng đầu óc Minh Triệu không mơ hồ, nhân lúc lấy hơi, nói lại một lần: "Thích của em..."

Cuối cùng, Kỳ Duyên buông cô ấy ra.

Hôm nay Minh Triệu không trang điểm, chỉ kẻ lông mày, vẽ một đường mi rất mảnh, nếu không ban nãy, không biết Kỳ Duyên đã phải nuốt bao nhiêu kem lót cùng son môi. Đôi môi Minh Triệu bị hôn tới sưng đỏ, cúi đầu thở dốc, đột nhiên người bên cạnh vỗ lên vô lăng.

"Chiếc xe kia của anh ta không đáng tiền, mua tới ngày thứ hai là mất giá rồi, xe của tôi là phiên bản giới hạn, hơn hai mươi triệu tệ, mua để sưu tập lâu rồi, rất ít khi lái ra đường, bán lại còn đắt hơn mua mới."

Kỳ Duyên sờ một vòng vô lăng, ngón tay dừng ở giữa logo xe, khẽ vuốt ve, độ cong trên khóe môi càng thêm sâu, sắc mặt có chút khinh bỉ, nhưng chỉ trong một cái chớp mắt, rất nhanh liền biến mất không thấy tăm hơi, cô quay đầu, chớp chớp mắt:

"Xe tốt xứng người đẹp."

"Em cảm thấy xe sang có thể đại diện cho tất cả à?" Sắc mặt Minh Triệu trầm xuống, âm thanh lạnh lẽo.

Cũng vào năm đó khi vừa tốt nghiệp, Minh Triệu ra ngoài tiếp thị trong cái nắng cái gió mùa hè, vì trẻ tuổi xinh đẹp, mềm mại có thể nặn ra nước, không ít ông chủ mới nổi có tiền muốn bao nuôi bản thân. Thậm chí Minh Triệu còn nhớ, có một người đàn ông đứng tuổi vẻ ngoài lịch thiệp lái chiếc Mercedes-Benz nát, ngoài miệng nói đưa cô ấy về công ty, nhưng thực tế lén lút chở Minh Triệu tới cửa khách sạn, trong sáng ngoài tối ra sức ám chỉ.

.... Cô gái xinh đẹp như em, không cần vất vả như thế.

... Sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, nhân lúc còn trẻ, tích lũy chút tiền cho bản thân.

... Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ mua xe, mua nhà cho em, mua gì cũng được.

Khi đó Minh Triệu ngây thơ, không biết có loại người gọi là "cầm thú lịch thiệp", cho rằng người đàn ông đã có gia đình, tuổi tác có thể làm bố mình sẽ không phản bội gia đình, cũng cảm thấy vẻ ngoài cùng cách nói chuyện của đối phương không dung tục mà lại đáng tin, cho nên Minh Triệu không nghe hiểu hai câu trước, còn nghĩ là đang cổ vũ bản thân.

Tới câu cuối cùng, Minh Triệu mới hiểu ra.

Đó là lần đầu tiên Minh Triệu chân thực cảm nhận được mùi vị của sự sỉ nhục, nhưng ngây thơ không đại diện cho ngu ngốc, đầu óc cô ấy rất tỉnh táo, chỉ là cảm thấy buồn nôn, nhưng như thế vẫn phải lịch sự khách sáo. Cuộc sống không dung túng sự tùy hứng và nóng nảy, cho dù Minh Triệu tức giận vô cùng, cũng không thể lật mặt với đối phương, cùng lắm là sau này sẽ không tiếp xúc nữa mà thôi.

Nhiều năm sau nghĩ lại chuyện cũ, trong lòng vẫn còn chua xót.

Màn đêm bao trùm lên cả thành phố, ánh đèn neon và đèn từ đuôi xe trên đường phố xen kẽ cùng nhau chiếu sáng, từ phía xa có thể nhìn tới một khoảng đỏ chói mắt. TP Hồ Chí Minh là một trong những thành phố có nhịp sống nhanh nhất Việt Nam, hơn nữa nơi đây còn là nơi bận rộn nhất của thành phố TP Hồ Chí Minh.

Nhân viên làm việc trong văn phòng, người mua sắm trong trung tâm thương mại, nhân viên chuyển phát nhanh trên đường phố.

Có bao nhiêu người ở đây vì cuộc sống mưu sinh.

"Giáo viên? Tôi thấy giống như nhà giàu mới nổi thì đúng hơn." Minh Triệu cắn răng nhìn Kỳ Duyên, ánh mắt đen lánh lạnh lẽo như băng.

Cảm xúc của cô ấy có chút mất khống chế, không còn nhớ đây là lần thứ mấy, không thể tìm thấy bản thân nguyên bản khi đối diện với Kỳ Duyên, luôn luôn rơi vào tư thế bất lợi, mà người phụ nữ này dễ dàng có thể đánh vào nơi yếu đuối nhất mềm mại nhất trong nội tâm Minh Triệu, bẻ cong nắm chặt xé nát nó, nhìn thấy hết vẻ chật vật của bản thân.

Kỳ Duyên ngây ra, ánh mắt nhìn vào mắt Minh Triệu, tay chầm chậm trượt xuống khỏi vô lăng, ánh sáng trong mắt lụi tàn, cười cười tự giễu: "Đúng thế, tôi vốn là con gái của nhà giàu mới nổi."

"Nhưng tôi không có ý đó, tôi..." Kỳ Duyên câm nín, chầm chậm cúi đầu xuống.

Không gian nhỏ hẹp bị yên lặng nuốt trọn.

Người bước ra khỏi tòa nhà dần dần ít đi, thỉnh thoảng có mấy người đi qua đầu xe, nhìn vào bên trong. Minh Triệu quay mặt đi, mệt mỏi thở ra một hơi, cô ấy muốn đi, tay sờ lên tay nắm cửa rất lâu, không tìm được nút mở.

"Mở cửa ra."

Kỳ Duyên ngẩng đầu, giữ lấy một tay Minh Triệu, không lên tiếng, ý nghĩa rõ ràng.

"Mở ra." Minh Triệu mất kiên nhẫn, nói.

Kỳ Duyên nói: "Chúng ta cùng về."

"Cảm ơn, không cần."

Minh Triệu giãy ra, nhưng cổ tay bị nắm càng thêm chặt, bên tai truyền tới âm thanh buồn bã của Kỳ Duyên: "Đừng đi."

"..."

"Tôi nói lời quá đáng, mạo phạm tới chị và bạn chị, xin lỗi."

Từ nhỏ tới lớn, Kỳ Duyên được bố mẹ nuông chiều, nhường nhịn, bảo vệ giống như viên minh châu, chưa từng chịu khổ sở, chưa từng phải nhìn sắc mặt, sự thất vọng lớn nhất mà cô gặp phải chẳng qua cũng chỉ là chia tay với mối tình đầu, cô quen dùng giá trị quan của bản thân để phán đoán sự vật xung quanh, bên ngoài khách sáo với người ta, nhưng trong xương cốt lại có những suy nghĩ khác.

Đơn giản mà nói là một loại giả dối hình thức.

Mấy năm qua tuy có kiềm chế lại, nhưng sau khi gặp được Minh Triệu, linh hồn ẩn dưới lớp da hoàn hảo luôn nổi lên ý định, hễ chạm vào, liền trở nên tồi tệ.

Chuyện hôm nay cô làm, lời hôm nay cô nói, ấu trĩ giống hệt một đứa trẻ.

Là vì để tâm.

"Chúng ta về nhé?" Âm thanh của Kỳ Duyên giống như nài nỉ, nhưng cũng có chút kìm nén.

Giằng co rất lâu, sắc mặt Minh Triệu mới dịu lại, động đậy khóe môi, không lên tiếng, điều chỉnh tư thế ngồi, vốn dĩ đầu gối đang đặt vuông góc với cửa xe, ngồi ổn thỏa.

Kỳ Duyên thở phào một hơi, chầm chậm buông tay Minh Triệu ra, quy củ thắt dây an toàn cho cô ấy, ánh mắt cũng không dám nhìn lung tung.

...

Trên đường kẹt xe, xe thể thao tốc độ có nhanh hơn nữa cũng chỉ có thể thật thà dừng lại chờ đợi, quả thật màu đỏ quá đẹp đẽ, tạo hình lạ thu hút ánh mắt, lúc dừng lại ở ngã tư cũng bị người ta liếc mấy cái, hai người ngồi trên xe, không dám mở cửa kính.

Cả đường đi đi dừng dừng, không ai lên tiếng, sau khi bình tĩnh lại, cơn giận trong lòng Minh Triệu tiêu tan không ít.

Cô ấy tin nhân phẩm của Kỳ Duyên, tuy hiện tại vẫn chưa hiểu hết, nhưng nhiều năm qua từng tiếp xúc với vô số người, kinh nghiệm không ít, cảm giác đầu tiên sẽ không sao. Hôm nay sửng sốt biến thành sợ hãi, trước giờ Minh Triệu không thích làm màu trước mặt mọi người, điều đó khiến cô ấy bất an, trong lòng chứa đựng rất nhiều chuyện cùng cảm xúc, ngũ vị tạp trần, nhìn thấy thứ gì cũng có thể liên tưởng.

Bình thường không lộ rõ cảm xúc, nhưng hôm nay vì Kỳ Duyên, người phụ nữ đã nhìn thấu từ cơ thể tới trái tim cô ấy, dường như ở trước mặt Kỳ Duyên, Minh Triệu không hề có bí mật, thế là thẹn quá hóa giận.

Chiếc xe tiến vào hầm gửi xe, vô cùng thuận lợi, chầm chậm di chuyển tới một vị trí đỗ xa lạ, vững vàng dừng lại, bên trên còn treo biển số xe tương ứng.

Minh Triệu khẽ nghiêng đầu, muốn nói lại thôi, trùng hợp Kỳ Duyên ngẩng đầu nhìn một cái, dường như hiểu được suy nghĩ của cô ấy, giải thích nói: "Mua một chỗ đỗ xe mới." Nói xong cởi dây an toàn cho Minh Triệu, quy củ không động chạm lung tung.

Nhưng tay không cẩn thận chạm vào nơi không nên chạm...

Mềm mại.

Kỳ Duyên khựng lại, hoảng hốt thu tay về, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, Minh Triệu đang nghĩ tới chuyện khác, không phát hiện.

Hai người xuống xe, sánh vai cùng nhau.

Vị trí đỗ cách tòa C không xa, không mất tới một phút đi đường, vào thang máy, lên tầng, không khí vẫn gượng gạo, từ đầu tới cuối hai người không lên tiếng, nhưng ánh mắt cả hai vẫn đang âm thầm đánh giá đối phương.

"Ngủ ngon."

Ra khỏi thang máy, hai người đồng thanh lên tiếng, ai về nhà nấy.

Con gái đang tập đàn, Minh Triệu không làm phiền, cởi áo khoác vào bếp, lấy nguyên liệu mua ban sáng trong tủ lạnh ra, đầu óc tự động hình thành công thức nấu ăn, những cảm xúc dư thừa khác tạm thời bị vứt sau đầu.

Không biết tiếng đàn ngừng lại từ bao giờ, cửa phòng ngủ phụ mở ra, Gia Hân quệt dép lê ra ngoài, thò đầu ra, chạy vào nhà bếp theo âm thanh, ôm lấy Minh Triệu, trong miệng còn cố tình phát ra âm thanh dọa người. Minh Triệu đang rửa rau, bất ngờ bị dọa tới run rẩy, lại nghe thấy tiếng khúc khích của con gái sau lưng: "Bà Phạm, gan bà cũng nhỏ quá đi!"

"Không lớn không nhỏ." Minh Triệu cười cười trách móc, giơ tay vẩy nước lên mặt con gái.

"Lêu!"

Gia Hân lè lưỡi, hai cánh tay nhỏ vòng qua eo Minh Triệu, nũng nịu nói: "Mẹ, ngày mai trường con tổ chức buổi liên hoan tết Nguyên Đán, con có tiết mục biểu diễn, mẹ có đi xem không ạ?"

"Buổi chiều à?"

"Vâng."

Ngày mai là ngày 29, bắt đầu kì nghỉ tết Nguyên Đán.

Mỗi năm trường học có hoạt động, con gái đều tham gia, nhưng Minh Triệu không đi công tác cũng sẽ tăng ca, trước giờ chưa từng đi, chỉ có thể xem video giáo viên gửi cho, trong lòng khó tránh tiếc nuối. Năm nay có thể hưởng thụ một kì nghỉ hoàn chỉnh, nhưng chiều ngày mai vẫn phải đi làm.

"Mẹ!" Cô gái nhỏ thấy mẹ do dự, đáng thương nài nỉ, "Đi một lần thôi mà!"

"Hơn nữa cô Duyên đã đáp ứng con, nếu mẹ đi, sẽ giữ vị trí hàng đầu cho mẹ."

Minh Triệu ngây ra, nhíu mày: "Con đề nghị cô Duyên à?"

Đột nhiên sắc mặt cô ấy thay đổi, biểu cảm nghiêm túc, Gia Hân có chút sợ, rụt cổ lại, cẩn thận gật đầu.

"Sao có có thể yêu cầu với giáo viên như thế chứ?" Minh Triệu vứt rau vào trong nước, quay người lại, "Lần trước mẹ đã nói với con thế nào? Ở trường phải giữ khoảng cách với cô Duyên! Cô Duyên là giáo viên của tất cả bạn học, không phải là giáo viên của một mình con! Ngộ nhỡ bị người khác biết được, con có từng nghĩ cô Duyên phải chịu hậu quả thế nào chưa?"

Âm thanh nói chuyện vô thức cao lên, trong mắt mang theo tức giận.

Trước giờ chưa từng thấy mẹ giận dữ như thế, Gia Hân bị dọa tới ngốc, cắn môi đứng đó không biết làm sao.

Đột nhiên nước mắt rơi xuống.

Minh Triệu: "..."

Nhỏ tiếng thút thít, dần dần biến thành nức nở.

Minh Triệu quay mặt đi, nhắm mắt lại rồi chầm chậm mở ra, giơ tay che trán, trong lòng nổi lên cảm giác phiền muộn kì quái. Chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan tới Kỳ Duyên, cô ấy liền khó lòng khống chế bản thân, không biết cơn giận như thế từ đâu mà tới.

Kỳ Duyên, Kỳ Duyên, Kỳ Duyên.

Đều là Kỳ Duyên.

Minh Triệu thở dài, kéo tay con gái đi ra phòng khách, rút khăn giấy lau nước mắt cho Gia Hân, quả thật không có tâm trạng dỗ dành con trẻ, lau xong liền đứng dậy quay về phòng bếp, tiếp tục rửa rau.

...

Ăn cơm xong, Minh Triệu đi rửa bát, dọn dẹp bếp núc sạch sẽ, nghỉ ngơi một lúc, lấy quần áo vào nhà tắm tắm rửa.

Thời gian có chút lâu, cô ấy vừa tắm xong ra ngoài, phòng khách vang lên tiếng gõ cửa, vào giờ này, không cần nghĩ cũng biết là ai, cảnh tượng này cực kì giống buổi tối hôm bị nhìn thấy đồ chơi nhỏ. Rõ ràng lần này không dùng đồ chơi nhỏ, nhưng Minh Triệu vẫn quay lại phòng tắm nhìn giá để đồ một lượt, sau đó mới đi mở cửa.

Không ngoài dự đoán.

Kỳ Duyên đứng trước cửa, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng sạch sẽ lấp lánh của cô, sắc mặt Kỳ Duyên có chút tĩnh mịch, khẽ cong khóe môi lên: "Nhà chị có bàn là không?"

"Có."

"Bàn để ủi thì sao? Có thể cho tôi mượn chút không?"

Minh Triệu yên lặng nhìn lên mặt Kỳ Duyên, đột nhiên hoàn hồn, gật đầu, quay người vào phòng sách. Không lâu sau, cô ấy chuyển bàn để ủi ra, tay còn lại cầm bàn là điện, đưa tới tay Kỳ Duyên, mí mắt từ đầu tới cuối vẫn không ngẩng lên.

"Cảm ơn."

Một câu cảm ơn đơn giản, dường như hai người quay lại hai tháng trước.

Khách sáo, lịch sự, xa cách.

Kỳ Duyên nhận đồ, không lập tức rời đi, mà nhìn bàn là điện, chần chừ mấy giây, hỏi: "Chị biết là quần áo không?"

"Có."

Nghe thấy câu nói này, Minh Triệu lập tức đoán được câu tiếp theo Kỳ Duyên muốn nói gì, trong lòng đã chuẩn bị sẵn câu trả lời – nếu buổi chiều là hiểu lầm, quá khứ nên để nó qua đi, ngày tháng vẫn phải tiếp diễn, dù sao cũng là giáo viên của con gái.

"Có thể là áo sơ mi hộ tôi không?" Kỳ Duyên nói. "Lâu lắm rồi tôi không dùng, lạ tay."

Quả nhiên.

"Được."

Minh Triệu trả lời rất dứt khoát, ấn đường cũng không nhíu lại, nắm lấy chìa khóa để ở cửa, chủ động xách bàn là để ủi giúp Kỳ Duyên, đi phía trước.

Bước tới cửa chính phòng 902, chiếc loa phòng khách truyền tới tiếng piano sảng khoái lảnh lót, giai điệu du dương, Minh Triệu cảm thấy quen tai, nhất thời không nghĩ ra, nhưng cũng không hỏi, thay dép vào nhà, xếp bàn để ủi vững vàng.

"Áo đâu?" Cô ấy hỏi.

Kỳ Duyên đứng ở nơi cách Minh Triệu hai bước chân, không dám đứng quá gần, nghe xong quay đầu vào phòng, rồi lại nhanh chóng ra ngoài: "Thế này còn là được không?" Cô xòe chiếc sơ mi dài tay trong tay ra, nhăn nhúm không thành hình, dường như vải vóc dính lại cùng nhau.

"Được." Minh Triệu chỉ liếc một cái.

Quần áo Minh Triệu mặc hàng ngày phần lớn đều phải là, bình thường thường xuyên dùng tới bàn là, rất có kinh nghiệm, đương nhiên nhìn một cái là có thể phán đoán được, nói xong câu này, cô ấy chủ động thêm nước cho bàn là, cắm điện.

"Vậy nhờ chị." Kỳ Duyên khách sáo nói, lùi sang một bên, dáng vẻ rất quy củ.

Minh Triệu nhìn cô một cái, không lên tiếng, cúi đầu đặt áo bằng phẳng lên bàn để ủi, cầm bàn là ấn xuống. Động tác tay của cô ấy thuần thục, vô cùng cẩn thận tỉ mẩn, Kỳ Duyên đứng nhìn ở nơi cách Minh Triệu đôi bước chân, ánh mắt không thể khống chế di chuyển dọc từ ngón tay của Minh Triệu lên trên, dừng ở cổ áo.

Cổ áo tròn, chiếc cổ thon dài lộ ra bên ngoài, nút trên cùng đang mở, xương quai xanh chữ nhất thẳng tắp thoáng ẩn thoáng hiện, mông lung, khiến lòng người ngứa ngáy.

Sắc đêm tĩnh lặng, tiếng đàn như tiếng nước chảy khiến người ta say đắm.

"Có phải Mỡ Mỡ nhắc tới chuyện giữ chỗ buổi liên hoan với em đúng không?" Đột nhiên Minh Triệu phá vỡ im lặng, nhưng không ngẩng đầu.

Không ai lên tiếng, vẫn đang giằng co, Minh Triệu dứt khoát chủ động một chút.

Kỳ Duyên nhanh chóng di chuyển ánh mắt, nhìn về chiếc áo trên bàn ủi, gật đầu: "Ừm, sao thế?"

"Trẻ con không hiểu chuyện, em đừng để ý."

"Không, vốn dĩ chỗ ngồi đó cũng trống."

"Em không phải là giáo viên của một mình Mỡ Mỡ."

"Tôi biết."

Động tác tay của Minh Triệu dừng lại, ngẩng đầu nhìn Kỳ Duyên, đáy mắt trào lên cảm xúc không rõ, mà khi tiếp xúc với thứ bản thân không muốn hiểu trong mắt đối phương, liền lập tức rời đi không chút nể nang, hồi phục trạng thái cúi đầu, tiếp tục là quần áo.

Kỳ Duyên động đậy chân, tay thõng bên người nắm chặt thành quyền, khớp tay trắng bệch, sau đó thả lỏng, cuối cùng không di chuyển lấy một bước.

Lại im lặng.

Ngoài cửa sổ là ánh đèn từ các gia đình, trăng còn chưa lên cao.

Không lâu sau, áo đã là xong, chất vải màu đen được là bằng phẳng phiu, sờ vào vẫn còn nhiệt độ sót lại, Minh Triệu giữ hai bên vai, cầm lên, xòe ra cho Kỳ Duyên nhìn: "Thế này đã hài lòng chưa?"

Người kia đứng như tượng, tức khắc gật đầu.

"Lấy móc áo treo lên, để hết hơi nóng rồi hẵng cho vào tủ quần áo."

"Được." Kỳ Duyên làm theo.

Minh Triệu đổ nước trong bàn là đi, gập bàn để ủi lại, đặt bên cửa, cô ấy nhìn bóng lưng phơi áo của Kỳ Duyên, khẽ thở dài một hơi, quay người đi thay giày.

Tay vừa chạm vào tay nắm cửa, bên tai truyền tới tiếng bước chân gấp gáp, đột nhiên cô ấy bị người ta ôm lấy từ sau lưng.

"Không giận nữa đúng không?"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top