CHƯƠNG 89: Cô gái bán thảm

Sau khi ăn xong Duyên xung phong dọn chén bát xuống sau nhà chất vào bồn rửa, nhưng vì quá nhiều nên cô mang hết ra ngoài sân để, đợi một lát dì giúp việc giúp cô rửa bát. Không nghĩ Triệu lại xắn tay áo lên bảo để mình làm, Duyên lật đật nói: "Thôi, vợ, em lên nghỉ đi, để lát cô bảy rửa cho."

"Để đó em rửa, ăn xong rồi nghỉ kì lắm."

"Phải đó, con để xíu cô bảy lên rửa cho, đi đường mệt rồi nghỉ ngơi đi con." Bà Thêm thấy con gái mình không rửa bát, bà cũng không muốn để Triệu rửa, dù sao khách đến nhà mà rửa bát cũng khá kì cục.

Duyên nhìn Triệu, biết mình không cản được ý muốn của vợ yêu nên đành bỏ cuộc, cô nói: "Thôi để con với Triệu rửa. Con dâu mới mà."

Ba chữ con dâu mới nhắc nhở bà Thêm rằng người này cũng không phải khách, mà con dâu, khái niệm này mới lạ nên bà vẫn chưa trong một ngày chấp nhận được. Bà để cho hai đứa nhỏ rửa bát ở sau nhà còn bà lên nhà trên lau sơ nhà, nghe đâu Lâm Anh và Thư cũng bị đuổi ra khỏi nhà trong ngày, bà dọn dẹp phòng để cho hai con bé ngủ lại.

Mà Anh và Thư không may mắn như gia đình Duyên, bên nhà Anh nghe nói Duyên dẫn vợ về, thấy Anh cũng dẫn Thư về liền đóng sập cửa lại. Đại gia Anh từ đó về sau muốn bao nuôi Thư đều phải tự đi làm mang tiền về, gia đình cắt đứt hẳn với nàng.

Bà Thêm phủi phủi giường của mình cho sạch bụi, bà nói vu vơ với chồng: "Tội con bé Anh, mình coi mai nói với ba mẹ nó đi, yêu ai mà chả phải yêu. Làm vậy tội hai đứa nhỏ."

"Đâu phải ai cũng thương con như vợ chồng mình đâu. Bên nhà con Lâm Anh anh chị em đông, không có đứa này thì có đứa khác còn mình thì có mỗi con Duyên thôi hà. Mình kêu tui nói tui cũng không biết sao mà nói."

Kênh truyền hình Vĩnh Long luôn luôn là kênh yêu thích của ông, chưa bao giờ tivi bật sang đài khác, tối đến ông xem từ phim truyền hình cho đến game show, một kênh giải quyết được hết tất cả nhu cầu ông cần.

"Cũng tội chứ ông."

"Tui biết rồi, để tui nói thử xem sao. À, sữa cho con có còn không? Sợ nó ở thành phố tối nó không thèm uống sữa."

"Ừ hen, ông không nói tui cũng quên." Bà Thêm đi ra bếp rót sữa vào ly cho Duyên, sẵn tiện rót thêm một ly cho Triệu. Bà biết con bà cũng hết tuổi để cao lên nhưng uống vào ngủ cũng ngon, bà nghe trên tivi nói vậy, thành ra thói quen từ nhỏ đến lớn của Duyên là uống sữa mỗi buổi tối.

Gõ cửa phòng bọn nhỏ rồi mang hai ly sữa vào để trên bàn, bà nói: "Hai đứa uống sữa đi. Xíu nữa mẹ rót thêm cho con Anh."

"Dạ, con cám ơn mẹ."

Mặc dù từ mẹ này hơi ngượng với Triệu nhưng cô bắt buộc phải gọi, vì mẹ cô Duyên cũng gọi bằng mẹ, không lý nào mẹ Duyên cô lại gọi bằng dì. Trước khi xuống nhà cô đã chuẩn bị cho sự phản đối của mẹ Duyên, nhưng không ngờ mẹ Duyên lại dễ chịu đến vậy, lòng cô cũng nhẹ nhõm đi một phần nào.

"Thôi hai đứa bây ngủ đi, mẹ cũng đi ngủ." Bà Thêm cười cười đi ra ngoài khép cửa lại, lúc này Duyên mới nhảy từ nhà vệ sinh ra, phóng ngay lên giường dụi mũi mình vào mặt Triệu, tay liên tục cù vào eo khiến Triệu cười hắc hắc: "Buông... buông ra!"

"Nhột chưa, nhột chưa?"

"Buông em ra!"

"Hông buông..."

"Một!"

"Hai!"

Vừa "Ba" một tiếng Duyên bị đá bay xuống giường theo một đường cong hoàn hảo, mông chạm đất quý phái sang trọng như đang thực hiện một cú nhảy dù tiếp đất bằng mông.

"Đau... huhu..." Duyên xoa xoa mông mình, giỡn chơi một xíu thôi mà đau hết cả mông.

Triệu giơ tay kéo Duyên từ dưới đất dậy, cô lườm yêu một cái: "Nhà làm nông đồ ha."

"Nhà làm nông thiệt mà vợ." Duyên lại nhảy lên giường ôm ngang eo vợ mình, dựa cả người vào người Triệu. Nhà làm nông thật thì nói là nhà làm nông, cô đâu nói nhà mình nuôi trồng thủy hải sản?
Nhà Duyên thật sự có tiền nhưng tính cách của Duyên lại rất khiêm nhường, biết điều và lễ độ, Triệu thấy loại người như Duyên mặc dù có bỏ đi đâu vẫn không đói được. Như năm 2002 Duyên lần đầu đặt chân đến Sài Gòn cũ, chỉ trong một ngày đã biết cách làm sao kiếm được tiền để bao gái, thật sự rất ưu tú.

"Thì ra em được bế chị hồi nhỏ rồi."

"À há." Duyên vẫn dụi đầu mình vào hõm cổ của Triệu ngửi mùi sữa tắm vương vấn trên người em ấy, cả ngày chỉ có khi được ngửi một chút hơi quen thuộc cô mới cảm thấy dễ chịu. Cả thế giới hết thảy đều để bên ngoài cửa.

"Đê ơi Đê."

Duyên cạp vào cổ Triệu một cái ngay lập tức, dám kêu cô là Đê, Triệu đang xát muối vào trái tim mỏng manh của cô.

Vì phát sinh ra việc ngoài ý muốn là gia đình Anh phản đối nên mọi người về sớm hơn dự định, bà Thêm với ông Thành bảo rằng khi rảnh nhất định sẽ lên thăm hai đứa nhỏ, còn nói nếu cần thì nhờ bác Thuấn chở về chơi. Mặc dù quyến luyến nhưng hai người không ở lại lâu hơn nữa được, mẹ Anh mà tìm đến quậy lên một trận thì xong, vậy nên cắp ba lô mang đồ quê lên thành phố ăn.
Hành trình mang thai của Triệu rất gian nan, hai người phải bay mấy chuyến ở lại mới có thể thành công mang đứa nhỏ của hai người. Ba mẹ Duyên và ba mẹ Triệu đều là những người dễ tính, vậy nên chuyện có cháu này họ cũng rất mong chờ, nhất là ba mẹ Duyên. Ông Thành bà Thêm là hai người hiếm muộn cầu khẩn mãi mới có con, trong nhà thiếu hơi trẻ con đến lạnh giá, nghe nói Duyên và Triệu có cháu nên mừng ra mặt, còn mừng hơn là cháu mang họ Nguyễn của ông bà.

Đến ngày gần sinh Duyên đã chuẩn bị hết tất cả cho Triệu, từ chỉ định bác sĩ đến phòng, dự sinh cần những gì. Do quyết định sinh con là quyết định nhanh chóng nên hai người không tham gia bảo hiểm thai sản, tất cả chi phí ở bệnh viện quốc tế đều phải tự chi trả. Bệnh viện quốc tế Hạnh Phúc là nơi được họ hàng Duyên khuyên đến, vết mổ được dán bằng keo sinh học chứ không may như thông thường, lại còn có dịch vụ chu đáo, con của Triệu hầu như được y tá, hộ lý chăm, người sinh con như Triệu cũng đỡ mệt hơn một phần.
Đứa nhỏ tên Nguyễn Phạm Thiên Lộc, là một đứa con trai mập mạp.

Trước sinh một tuần cha mẹ Duyên đã đến trực trong nhà Triệu vì sợ Triệu mới sinh lần đầu không có kinh nghiệm mà Duyên lại là một đứa láo nháo không biết làm gì. Cho đến khi bồng đứa nhỏ trên tay mọi người mới cảm nhận được sự chân thật của mối quan hệ này, thì ra con gái của ông bà thật sự lấy vợ sinh con chứ không lấy chồng. Thì ra ông bà cũng có đứa cháu mang họ mình, đây chính là đứa cháu mà ông bà mong mỏi từ lâu.

"Con nó cứ í é, cưng ghê, mẹ cho con bế con của con." Duyên giơ tay đòi bồng đứa nhỏ nhưng bà Thêm trừng mắt, bà bảo: "Nãy mày bồng suýt chút là rớt nó, giờ còn đòi bồng? Mày có biết bồng con nít không vậy?"

"Cũng phải tập chứ mẹ!"

"Mày muốn rớt cháu tao bao nhiêu lần hả mậy?"

Duyên nghe vậy bèn mách lẻo với Triêun, cô mè nhèo: "Em xem, từ ngày có thằng nhóc mẹ kêu chị bằng mày luôn rồi."
"Mày đi lấy cho chị ly nước nữa, chị đang khát nha."

"Mọi người bỏ rơi con hết rồi hả? Ba ơi, đứa nhỏ này làm mọi người hết thương con rồi hả? Huhu." Duyên giả vờ khóc đau đớn ôm lấy ba mình, không ngờ ông lại tạt cho cô một xô nước đá từ trên đầu tạt xuống: "Mày im miệng cho cháu tao ngủ."

Có người thiếu nữ tuyệt vọng rống lên một tiếng trước sự cười cợt của mọi người.

Từ ngày có thằng nhóc Lộc, trong nhà địa vị của Duyên xuống tận đáy.

Cô chuyển sang bán thảm, cuộc đời thật thảm thương!

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top