Chương 18 Sự thật

Không biết dạng này có tính là chiến tranh lạnh?

Minh Triệu nằm ở trong chăn, lười biếng không nhúc nhích.

Bọn họ ước chừng đã hai tháng không gặp mặt, nghĩ tới đây, nước mắt lại dâng lên. Buồn nôn, thật là buồn nôn. Gần đây nàng trở nên rất vô dụng, trở nên thật ham khóc, nàng rõ ràng không phải như thế, tất cả đều do nữ nhân đáng ghét Kỳ Duyên đó! Rõ ràng là lỗi của cô, tại sao cô lại nói tất cả như đều là lỗi của nàng? Là cô giăng bẫy nàng, phá hủy tình cảm của nàng, ít nhất cô cũng phải nói một câu xin lỗi chứ? Nhưng sau khi nàng tức giận bỏ về nhà cha mẹ xong, cô còn không thèm quan tâm tới nàng, có người nào đáng ghét như vậy không?


"Phạm Đình Minh Triệu, cái tính thối của con bao giờ mới sửa đổi? Con bé Song Nhi kia là em họ của Kỳ Duyên, chúng ta đều biết, ăn giấm chua cái gì?" Đỗ Hoa Yên gõ đánh thọc sườn mới hỏi ra nguyên nhân gây gổ, sau đó trực tiếp giáo huấn nàng.

Thật sao, đúng là nàng không đúng khi không hỏi rõ ràng, thế nhưng cô không thể bao che được việc cô và em họ mình hợp tác lừa gạt nàng.

.

.

.

"Chị, chuyện này không thể trách chị Kỳ Duyên được, thật ra thì trước đó ở Mĩ, chị ấy đã thấy Jackson bắt cá hai tay hôn nóng bỏng nữ sinh khác, có hình làm chứng đây, sau đó chị ấy điều tra ra, thì ra Jackson vẫn luôn lén lút với bạn gái trước, cho nên mới gài bẫy Jackson, vạch trần hắn." Trí Tú gọi điện tới tỉ mỉ giải thích rõ ngọn nguồn.

"Hôm đó em và chị ấy cùng thương lượng, mượn cớ chị đến bưu điện lấy quà, thật ra là muốn dẫn chị đến khách sạn kia nhìn thấy màn chị ấy sắp xếp em họ đi quyến rũ Jackson, vì chị ấy điều tra ra được Jackson không có sức miễn dịch với những cô gái thanh thuần nhất."


Một vòng một vòng đan xen chặt chẽ, từ nước Mĩ phát hiện sự thật về Jackson cho đến khi để Minh Triệu biết đều do Kỳ Duyên bày ra. Kỳ Duyên đúng là có đủ phúc hắc, về sau nàng phải khắc trên ót để nhắc nhở mình, đắc tội ai thì được chứ chớ nên đắc tội Kỳ Duyên phát hiện Jackson bắt cá hai tay nhưng vẫn ẩn nhẫn, ra tay một phát là trúng, quả là đáng sợ.

Được rồi, coi như chuyện của Jackson không trách cô, dù sao đối với chuyện này nàng không tức giận nhiều, nhưng vấn đề ở đây là Kỳ Duyên giống như đang giận ngược lại nàng, ngày đó nàng vô cùng thất vọng, nàng có thể không được tức giận sao?


"Đáng đời con!" Đỗ Hoa Yên dí dí vào trán nàng, thật sự không nhịn được mắng to, "Con thì có cái gì tốt đẹp, trừ cái khuôn mặt dễ coi một chút thì có cái gì đáng giá để Kỳ Duyên tốt với con như vậy? Mà con còn ra mặt vì tên đàn ông khác, nó không thể không tức giận sao?"

"Mẹ, mẹ rốt cuộc là mẹ của ai?" Minh Triệu bất mãn xoa trán mình "Cô ấy là chồng, sao có thể dễ giận như vậy?"

"Là chồng thì không được tức giận, là chồng đáng bị con chọc tức chắc?" Cái đứa trẻ chết tiệt này rốt cuộc giống ai? Thật là gỗ mục không thể chạm trổ. Mặc kệ, lão nương đi nấu cơm!

Minh Triệu bĩu môi vùi đầu vào giường. Nàng sống với cô tổng cộng hai trăm bảy mươi sáu ngày. Có lẽ ban đầu là vì giận dỗi mà lấy cô, nhưng dần dần vì cô đối xử với nàng quá tốt khiến cho nàng yêu cô. Thứ tình cảm này quá sâu, nàng căn bản không thể cảm thấy được. Mãi cho đến ngày đó nhìn thấy cô và Song Nhi ở chung, lòng nàng mới dâng lên cảm giác đau, mới cho nàng cảm nhận được, thì ra trong lúc vô tình Kỳ Duyên đã chiếm địa vị quan trọng như vậy trong lòng nàng.


Cho là cô phản bội thì sẽ đau và tức giận, nàng chưa dạy dỗ đánh cho cô một trận giống như với Jackson mà cô đã xoay người quyết tuyệt rời đi. Đứng trên vỉa hè, người qua lại không dứt mà nước mắt nàng rơi không ngừng, một khắc kia nàng mới hiểu được nàng đã thật sự yêu Kỳ Duyên sâu đậm, yêu đến mức vừa nghĩ tới rời khỏi cô trái tim nàng sẽ giống như bị đao khảm vào, đau triệt để.

Hiểu tình cảm của mình, nhưng tình cảm của cô đối với nàng thì sao? Nàng tuyệt đối không thể biết được cô đối xử tốt với nàng như vậy vì nàng là vợ cô hay là vì cô yêu nàng? Có phải bất kỳ cô gái nào kết hôn với cô, cô cũng sẽ đối xử tốt như vậy? Vừa nghĩ tới có một cô gái khác được Kỳ Duyên cưng chiều như vậy Minh Triệu liền ghen tị không thở nổi. Nàng không thể quên lúc ban đầu khi cô đề nghị kết hôn với nàng chỉ vì cô đã đến tuổi kết hôn, còn tình cảm cô một chữ cũng không nói. Cho nên nàng không dám tìm cô, nàng hiểu mình đã thương cô nhiều thế nào nhưng không dám khẳng định tình cảm của cô đối với nàng, nàng không dám đối mặt, nếu như cô không yêu nàng, nàng nhất định sẽ không chịu nổi. Không thấy cô thì tương tư đến tận xương tủy, đi gặp thì lại không có dũng khí. Mỗi ngày giằng xé như vậy khiến cho nàng không còn là Minh Triệu lớn mật nữa rồi.


Còn Kỳ Duyên thì vẫn sống tốt, đáng chết là quá tốt! Trên tivi nàng nhìn thấy cô vẫn cao ngất, mặc quân trang đứng cùng Vi Tiểu Bảo, bọn họ vừa bắt được tên trùm ma túy Đông Nam Á, được khen thưởng. Trừ nghiêm túc hơn, cô giống như một chút cũng không thay đổi, hình như chỉ có mình nàng bị ảnh hưởng.

Đột nhiên nghe tiếng đỗ xe bên ngoài nhà, tim nàng bỗng đập mạnh, bỏ gối ôm ra, ngay cả giày cũng không đi, vội chạy tới cửa sổ núp sau rèm cửa ngó ra ngoài.

Ba ở nhà, mẹ không biết lái xe, Trí Tú không thể về nhà, như vậy... Xe BMW quen thuộc dừng lại bên tường bao thấp của nhà nàng, là cô, đó là xe của cô.

Nước mắt cứ như vậy rơi xuống, nàng dùng sức che miệng, sợ mình hét to lên, nhưng tâm tình chỉ kích động mấy giây, cửa xe mở ra khiến cho nhiệt độ của nàng hạ xuống, là Thanh Tùng, phụ tá của cô.

Không phải cô, không phải cô. Nàng thất vọng lui về giường, kéo chăn qua trùm kín đầu, trong lòng một mảnh hoang vu.

Chỉ ngăn cách bằng cánh cửa, nên đối thoại trong phòng khách nghe khá rõ ràng. Thanh Tùng thay mặt Kỳ Duyên đưa văn kiện cho Phạm Bảo Minh "Cái này lần sau đưa cho tôi là được rồi, cậu còn đặc biệt đến một chuyến làm gì."

"Nguyễn tiểu thư bảo phải mau đưa cho ngài."

"Gần đây Kỳ Duyên rất bận sao?"

"Vâng, gần đây mới vừa phá một vụ án lớn, mỗi ngày loay hoay đều ngủ trong phòng làm việc."

"Vậy cậu nhớ phải nhắc nhở Kỳ Duyên chú ý sức khỏe."

"Phạm tiên sinh yên tâm."

"Mới vừa thấy xe, tôi còn tưởng rằng là Kỳ Duyên tới đấy."

"Hôm nay không may xe của cháu đột nhiên hư, Nguyễn tiểu thư cho cháu mượn."


"Thanh Tùng à, cậu bảo Kỳ Duyên đừng mệt mỏi như vậy, ngày nghỉ phép nhiều để lại cũng lãng phí, nên đi đâu đó thư giãn một chút." Rõ ràng đây là tiếng Đỗ Hoa Yên.

"Nguyễn tiểu thư không bỏ phí ngày nghỉ đâu, hằng năm đều dùng."

"A, vậy là thế nào?"

"Chị ấy hàng năm đều nghỉ ngơi 1-2 tuần, à, cháu nhớ năm ngoái chính là nghỉ phép vào dịp lễ Noel." Lễ Noel? Hô hấp Minh Triệu đột nhiên cứng lại.

"Bé, chị tới đi công tác, thuận tiện ghé thăm em một chút."

"Gấu, chị hàng năm đều tới New York công tác, như vậy có thấy chán không?" Nước mắt, lần nữa từ trong hốc mắt nhỏ xuống, ai đang nói cái gì bên ngoài gian phòng, nàng không còn nghe rõ nữa rồi.

Bao nhiêu lần? Toàn bộ bảy lần, từ khi bọn họ quen biết, hàng năm, cô đều đi New York thăm nàng. Cùng nàng đi qua phố lớn ngõ nhỏ của New York, nhìn nàng ăn thức ăn ngon mà thỏa mãn, ánh mắt của cô thật dịu dàng.

Thật khờ, thật là khờ, sao nàng cho rằng không nói ra chính là không thương? Kỳ Duyên dùng tròn bảy năm thời gian để yêu nàng như vậy, nhìn nàng lần lượt thay bạn trai này đến bạn trai khác, nhìn nàng lần lượt cười trong lòng người khác, cảm giác lúc đó của cô sẽ như thế nào? Khó trách cô tức giận đối với chất vấn của nàng như vậy, bởi vì nàng đã làm thương tổn cô.

Đều là lỗi của nàng! Kỳ Duyên còn có thể tha thứ cho nàng không? Minh Triệu đột nhiên ngồi dậy từ trên giường, kéo cửa phòng ra vọt tới trước mặt Thanh Tùng, xốc cổ hắn lên hỏi: "Chị ấy đang ở đâu?"

"Ai? Người nào?" Trời ạ, thật là đáng sợ, khí thế của nữ vương bệ hạ thật là kinh người.

"Chồng tôi, Kỳ Duyên, bây giờ chị ấy đang ở nơi nào?"

"Phòng.... Phòng làm việc!" Hô hấp của hắn quá khó khăn, có thể buông hắn ra được không? Minh Triệu buông tay, lao nhanh ra như một cơn gió.

"Anh...... anh à......" Thanh âm Đỗ Hoa Yên run rẩy.

"...... Ừ." Lão luyện thành thục như Phạm Bảo Minh cũng hơi giật mình.

"Chúng ta...... con gái chúng ta vẫn mặc đồ ngủ chạy ra ngoài!"

Bạn đang đọc truyện trên: AzTruyen.Top